Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 1.1

Đây là truyện đam mỹ, là đam mỹ, đaaaaaaaaaaaaam mỹ...


Chuyện quan trọng phải nói 3 lần, cho nên các quý độc giả nếu không thích thể loại 'tình huynh đệ' giữa cái mỹ nam thì có thể ra cửa quẹo phải, nhìn ra phía sau có mấy bộ tình yêu truyền thống chủ đạo duy trì nòi giống để giải buồn. Đừng nói lời cay đắng!


(Dù sao thì mấy chị đại của lão cũng chả khác gì đàn ông)


Thường thì lão hay gác qua một bên mấy thể loại 'đang ra', vì những lý do mà các độc giả đều biết, có điều dạo này vã truyện, lại thấy bộ này vui...cho nên quyết định vác cái dù che mưa xách đôi dép lót cộng thêm cái xẻng nhảy xuống đào phụ với tác giả và bạn convert-or.


Tên truyện: CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC


Tác giả: Phượng Cửu U


Nguồn convert: Wikidich - Người đăng: Lucky Clover


Nguồn raw tiếng Trung: sxyxht (tên nghe như cái web con heo =)))))


Editor: Lão Hủ


Tình trạng: đang ra


Độc miệng thích đào hố cho người nhảy thông minh đèn mỹ nhân pháp y thụ VS phúc hắc thích vẽ đường cho hươu chạy giá trị vũ lực cao hormone di động Cẩm Y Vệ đầu đàn công


Các vai hiện tại đã lên sàn:


Chủ thụ Diệp Bạch Đinh - là pháp y thời hiện đại, xuyên không vào trong một bộ truyện về thời nào đó có các Cẩm Y Vệ thúc thúc, lúc đầu mới xuyên qua là thoi thóp trong nhà ngục, nhưng bị sếp mới nhậm chức ngửi được mùi lạ, cho nên bắt đầu âm thầm vẽ đường cho tiểu Bạch chạy. Tiểu Bạch có bản lĩnh thông thiên, miệng vừa độc vừa chua ngoa nhưng lại có nụ cười ngọt ngào và thân hình mềm mại eo thon nhỏ yếu ớt của một thiếu gia từng được cưng chiều nuôi nấng trong lồng vàng. Cho nên đèn mỹ nhân đây đúng nghĩ là đi một bước run ba bước, ko phải đèn mỹ nhân kiểu cao thủ võ lâm bị ghim đinh nào đó đâu =)) Đèn đó ngoại trừ lão Ôn ra ai dám xách. Nhân thiết của tiểu Bạch không chỉ gói gọn trong việc mổ xác mà còn tham dự điều tra phân tích tâm lý phá án đủ loại, có chút ảo lòi, đôi khi cảm thấy tiểu Bạch nó kiếp trước chắc là phó đội điều tra hình sự kiêm nghề mổ xác thôi chứ không phải pháp y, nhưng thôi kệ đi...


Công Cừu Nghi Thanh - là đại boss mới ra lò được hơn tháng của dàn mãnh nam mặc phi ngư phục đeo tú xuân đao, mày kiếm mắt sáng, vũ lực giá trị bạo biểu, sát khí tràn trề, hormone nam cũng tràn trề... bản lĩnh với trí tuệ thì khỏi nói, giỏi giăng lưới, giỏi giả ngu, bản chất xảo quyệt, dù sao thì lên làm lão đại của một cái đội đặc nhiệm như vậy, lại mới nhậm chức, ko đồ tể thì không lập uy được, dù mặt lạnh, tâm cũng lạnh, chỉ có một chỗ duy nhất ấm áp là cái lồng nhốt tiểu Bạch, à không còn cái ổ chó nữa, nhưng nói chung là một vị sếp trong mơ của phần lớn đám đực rựa mặc váy sùng bái cách giải quyết công việc bằng bạo lực kia...Cừu Cừu người giỏi lắm việc, ngoài việc xách động đám thủ hạ đi sỉ nhục Hình Bộ thì còn phải đối phó với 2 thế lực của hai nhóm thái giám, bao mệt...cho nên rất để ý người tài, cũng nhờ vậy nên tiểu Bạch mới có cơ hội tranh thủ.


Thân Khương - anh chàng thẳng nam ung thư thời kỳ cuối cực kỳ ngốc cực kỳ xàm lông nhưng đáng yêu, là 'nạn nhân' đầu tiên của tiểu Bạch. Nhân vật này hơi ngốc nhưng khẳng khái, chăm chỉ có chí cầu tiến, yêu ghét rõ ràng, thực ra cũng không quá ngốc, chỉ ngốc khi đứng gần hai nam chính thôi, là hình mẫu typical cho thể loại cấp dưới đầu đất hay bị ghét bỏ nhưng không thể thiếu, nếu không thì lấy ai chạy chân, lấy ai để chà đạp.


Tương Tử An - sư gia hồ ly, hàng xóm bên phải nhà lao của tiểu Bạch, rất có phong phạm của Gia Cát Lượng phiên bản rách nát, giang hồ Bách Hiểu Sinh cái gì cũng biết, tính cách lém lỉnh, miệng dẻo quẹo, nhiều tài vặt, hay cười híp mắt, nóng lạnh gì cũng xòe quạt, thích bị cẩu ngược (ko phải ngược cẩu), lại thích liếm cẩu, đúng nghĩa đen, đến độ bị ghét bỏ bị quào bị gặm cũng tìm mọi cách để nựng, tiết tháo là cái gì, loát cẩu mới quan trọng, có tài hoa nhưng tạm thời bị xui xẻo, theo lời Tương sư gia thì xuất sư lần này có chút bất lợi nhưng về sau sẽ bình bộ thanh vân.


Tần Giao - trộm đạo, hàng xóm bên trái của tiểu Bạch, dân giang hồ, võ công rất tốt, độc miệng, xui xẻo trộm phải nhà quan đang bị các thúc thúc mặc váy bao vây, cho nên bị hốt, coi Chiếu Ngục như chỗ ở tạm, có ăn uống có chỗ ngủ nghỉ, tạm thời chưa muốn quay lại nghề cũ, 'bạn cãi' của Tương sư gia, nhưng dễ dụ, có thịt thì chuyện gì cũng giải quyết được


Huyền Phong - cơn gió màu đen, cẩu vật đẹp trai nhất truyện, vì em nó là chó Cừu Cừu nuôi, có đặc quyền dưới một người (là ba nó), trên cả đám mãnh nam của Cẩm Y Vệ...cho đến khi papa nó xuất hiện^^, nó cho ba nó ra rìa, ba nó cũng cho nó ra rìa, nhưng nó vui vẻ hớn hở chấp nhận, ngày ngày đội papa lên đầu cầu nựng cầu vuốt, ngày ngày ngậm cái rổ nhỏ tung ta tung tăng mang đồ ăn cho papa. Nói chung là vì nó cute lật bàn cho nên đôi khi lão quên mất nó là cảnh khuyển cổ đại, được huấn luyện rất tốt để làm cả công lẫn tư, công thì khỏi nói, nào là đánh lộn cắn người, tìm người, quản lý ổ chó...tư thì lon ton đi đưa đồ ăn, lăn lộn bán manh, tranh sủng với ba...


Phổ cập tí xíu thông tin có liên quan (cọp dê nguyên con từ wikipedia):


Xưởng vệ là danh từ chung dùng để chỉ các cơ quan giám sát được hoàng đế thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp. Là các cơ quan an ninh do hoàng đế nhà Minh trực tiếp quản lý, xưởng vệ được hưởng quyền truy xét, tra khảo phạm nhân không cần thông qua các cấp xét xử thông thường, đây là một đặc điểm tiêu biểu thể hiện bản chất chuyên chế phong kiến của triều đình nhà Minh.


Xưởng vệ bao gồm bốn cơ quan giám sát là:


Cẩm y vệ được thành lập dưới thời Minh Thái Tổ
Đông xưởng (còn được gọi là Đông hán) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ
Tây xưởng (Còn gọi là Tây Hán) được thành lập dưới thời Minh Hiến Tông


Nội hành xưởng được thành lập dưới thời Minh Vũ Tông


Ngoại trừ Cẩm y vệ do một vị quan quản lý, ba Xưởng đều do hoàng đế trực tiếp điều hành với sự cố vấn của các hoạn quan.


Bộ này đương nhiên là không liên quan gì tới nhà Minh, các cơ quan quyền lực thì hiện tại chỉ có Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, Tây Hán tạo thành thế chân vạc. Truyện vẫn đang ra nên lão chưa review được, có điều cho tới lúc này, hoàn toàn bỏ qua logic, thì mấy vụ án đọc khá là vui, tuyến tình cảm khá nhẹ nhàng, hai thằng chỉ biết nhào đầu vào công việc, ít có thời gian ve vãn nhau, nhưng sủng sủng nhau, ấm ấm nhau thì thỉnh thoảng vẫn có, cẩu lương vẫn rải, vừa cứng vừa khó nhai, thường thì Thân Khương bị bắt phải nhai, cẩu tử thì nhai rất vui vẻ...


Edit bộ này khá dễ thở, vì các thể loại 'mô tả thi thể' không chi tiết như bên Nhiễm thủ tịch, cộng thêm trang tiếng Trung chữ to oạch, đỡ bị lòi mắt, chỉ có vài tiếc nuối vì phải bỏ đi rất nhiều từ cảm thán, do tiếng Việt ko có từ tương tự, hoặc có nhưng lão ko ưa, ko muốn xài, ko muốn quá 'Việt hóa' =))) Lão ko trông đợi gì nhiều, ko phải ai có trình độ của Tần béo cũng hứng lên đi viết truyện mổ xác cho bọn mình đọc.


Phong cách edit của lão thì vẫn chứng nào tật nấy, văn phong tận lực thiên về ngôn ngữ gốc và tác giả, thỉnh thoảng sót lỗi chính tả, phần vì hoa mắt phần vì hmmm run tay, ORZ, đang lạnh quá mà. Bữa hổm đọc được mấy comments trong mấy bộ edit trước có nói đọc truyện lão edit mà "mệt não, như đọc convert...", trời ơi, đồ quỷ, nói gì đó, nghe buồn thấy mẹ luôn, sao mà 'như' được? Dễ đọc hơn nhiều chớ =))), nè:


Convert: 'nói cái gì cẩu lời nói'


Edit: nói cái chó gì vậy


 ...nói chớ dù sao bản convert đọc vui hơn nhiều ^^, ai đọc convert lên 'Nguyên Anh kỳ' rồi thì sẽ hiểu, đọc quen rồi cũng ko mệt não lắm đâu, thậm chí còn thí zụ thú zị hơn bản edit, cho nên ai thấy lão lề mề quá thì cứ kiếm bản kia mà đọc, dù sao lề mề nhất là mụ tác giả, chỉ mong mụ đào hố thì lấp.

Bình Luận (0)
Comment