Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 10

Tôi thấy Lộ Hiểu Nguyệt đi qua trước cửa sổ, có vẻ như cô ta đã phát hiện ra gì đó nên đứng bên ngoài cửa sổ phòng tôi cố gắng nghiên cứu. Tôi cũng không quan tâm, dời mắt đi. Cô ta muốn làm gì cũng không liên quan tới tôi, cô ta đâu phải em gái của Cảnh Nhật Tịch.

Lạ thật, diện mạo và khí chất của cô ta giống Cảnh Nhật Tịch như thế, vậy mà không phải chị em ruột. Hà U Đàm không hề giống Cảnh Nhật Tịch, thế mà lại là em gái cùng cha khác mẹ của cô ta — Nói tới chuyện này, tôi và Hà U Đàm cũng là người thân, dù tôi với cô ta tuyệt đối không hề có quan hệ huyết thống.Không đúng, Lạc Phàm thì khác!Vậy thì trước khi cô chết, cô có nghĩ tới cô ta không? Lê Huân, Vạn Nam Phong là ai chứ… Tất cả đều không hề quan trọng trong mắt cô, trong đầu cô chỉ nhớ tới cô ta và anh ta mà thôi. Ngay cả trong di chúc của cô, chúng tôi cũng chỉ là một nét bút mờ nhạt mà thôi, tại sao chứ…

Cảnh Nhật Tịch, hoá ra sự bao dung của cô dành cho sự vô lễ của Hà U Đàm là vì cô ta là em gái cô à. Nhật Tịch là một người rất có nguyên tắc, dù có là bạn thân hay người thân đi nữa, chỉ cần làm sai cô ta vẫn sẽ chỉ trích. Tôi vốn nghĩ cô ta nể mặt bác Hà, nhưng hoá ra nguyên nhân là như thế.Lạc Phàm nhìn tôi, tôi không thể miêu tả được biểu cảm trong mắt anh ta là thế nào.Tôi nghĩ hẳn anh ta cũng đã từng nảy ra ý định muốn đốt bỏ nơi này, vì thế xăng dầu dự trữ cho xe và tàu đều ở đây cả, không hề bị vứt đi để con sông bị ô nhiễm.

Nhắm mắt lại, tôi mong đám người đó giết Nhật Tịch biết bao… Nhật Tịch ơi Nhật Tịch, không biết sau khi chết cô có muốn báo thù đám người hại mình không nhỉ? Dù nghiêm khắc, nhưng cô đã bao giờ trừng phạt người khác đâu.“Còn nữa, 2 năm trước chính tôi là người khiến con tàu đó bị đắm. Một tàu người bị tôi hại chết chỉ để che giấu cái chết của Cảnh Nhật Tịch.”Tôi khẽ mỉm cười với anh ta: “Lạc Phàm, tôi muốn anh.”

Nếu… Nếu người đến báo thù là cô thì tốt rồi, tôi thật sự rất muốn trông thấy cô đấy, Nhật Tịch. Kẻ đã chết ngay trước mắt tôi.Hôm đó kẻ ra tay đầu tiên là Lương Địch. Tình yêu luôn khiến người ta điên cuồng, chẳng có gì mãnh liệt hơn ý muốn giết chết tình địch của mình cả. Một khi có người mở màn, tất cả mọi người đều không còn e dè nữa. Đúng thế, trên tay chúng tôi đều dính đầy máu của cô ta, chúng tôi đều là hung thủ.Tôi ra ngoài theo đường cửa sổ, tới cửa sổ phòng Lạc Phàm rồi gõ vài cái.

Tối đó Hứa Nãi Phu đã nói, ai trong số chúng tôi đều dính đầy máu của cô, chẳng ai trốn được cả.“Tuỳ cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Lạc Phàm nghiêng mặt, trả lời rất bình tĩnh.

Nhật Tịch, sao tôi lại muốn trốn chứ? Tôi giết cô rồi sẽ dùng mạng của mình để chịu trách nhiệm mà.

Cô là chủ nhân duy nhất của nhà họ Cảnh, Nhật Tịch, không ai có thể tiếp nhận vị trí của cô, tôi không, Hà U Đàm cũng không. Tôi thay cô quản lý Cảnh Nặc, giờ cô lại muốn giao công ty cho Hà U Đàm. Cô ta làm sao quản lý chứ? Có phải như cô, hay là…Thi thể của Cảnh Thịnh đã trôi theo dòng sông, hơn nữa hắn tự sát, sao cũng được.Tất nhiên tôi cũng gắn với tội ác, nhưng tôi đâu có hoàn hảo. Khắp người tôi đều là máu, từng mảng loang lổ. Trong 2 năm qua, tôi đã tự tay huỷ hoại bản thân theo cách riêng của mình, cuối cùng cũng được giải thoát.

Cô ta cũng yêu cô à? Vì yêu cô nên không thể chịu đựng chuyện cô là chị gái mình. Tôi nghĩ chắc là thế rồi. Bởi vậy cô ta mới chống lại cô khắp nơi, làm khó dễ cô. Lúc cô chỉ là Cảnh Nhật Tịch, cô ta tỏ vẻ tôn kính sùng bài; nhưng khi hai người là chị em rồi, cô ta lại không chịu nổi.“Cô ta yêu anh như thế, chẳng lẽ không thể tha thứ cho việc anh nhất thời “ngoại tình” sao?” Hơn nữa anh đã “ngoại tình” đâu.“Tôi…”

Vậy thì trước khi cô chết, cô có nghĩ tới cô ta không? Lê Huân, Vạn Nam Phong là ai chứ… Tất cả đều không hề quan trọng trong mắt cô, trong đầu cô chỉ nhớ tới cô ta và anh ta mà thôi. Ngay cả trong di chúc của cô, chúng tôi cũng chỉ là một nét bút mờ nhạt mà thôi, tại sao chứ…Lạ thật, diện mạo và khí chất của cô ta giống Cảnh Nhật Tịch như thế, vậy mà không phải chị em ruột. Hà U Đàm không hề giống Cảnh Nhật Tịch, thế mà lại là em gái cùng cha khác mẹ của cô ta — Nói tới chuyện này, tôi và Hà U Đàm cũng là người thân, dù tôi với cô ta tuyệt đối không hề có quan hệ huyết thống.Tôi bật cười, lúc đó cười rất khẽ, sau đó dần dần không thể kìm lại được nữa: “Lạc Phàm ơi Lạc Phàm, hình như anh hơi bình tĩnh quá rồi đúng không?”Tủ lạnh… Hay là dời đồ ăn và tủ lạnh ra ngoài để sau này họ không còn gì ăn được nhỉ? Họ có chết đói không?

Tất cả những việc Vạn Nam Phong làm chỉ là vì cô không yêu hắn ta mà thôi. Nhưng Nhật Tịch ơi, tình yêu của cô đâu dễ dàng có được như thế đúng không? Đối với cô mà nói, yêu là yêu, không yêu là không yêu, có gì mà dây dưa.Cuộc đời không có chữ nếu. Vì sự yếu đuối và không có chủ kiến của mình, vì lòng tham của mình, giờ đây tôi phải gánh chịu hết tất cả. Nếu bản thân tôi không phạm tội thì tôi đã không phải chịu rồi…

Vì thế cái chết của cô là vì cô được thừa kế Cảnh Nặc, vì cô liên quan tới quá nhiều yêu hận.Thi thể của Hứa Nãi Phu và Vạn Nam Phong được đặt trong phòng riêng, vì Lộ Hiểu Nguyệt muốn giữ gìn hiện trường và thật sự không có chỗ nào để bảo quản thi thể được, tủ lạnh thì chừa chỗ cho đồ ăn.Tôi thấy Lộ Hiểu Nguyệt đi qua trước cửa sổ, có vẻ như cô ta đã phát hiện ra gì đó nên đứng bên ngoài cửa sổ phòng tôi cố gắng nghiên cứu. Tôi cũng không quan tâm, dời mắt đi. Cô ta muốn làm gì cũng không liên quan tới tôi, cô ta đâu phải em gái của Cảnh Nhật Tịch.

Phương Toàn là một kẻ kỳ lạ, tôi phải thừa nhận là thế. Tôi biết rõ tình cảm của anh ta dành cho cô chỉ đơn thuần là sùng bái, không phải kiểu tình yêu phải chiếm hữu. Vì thế anh ta không có lòng thù ghét, không hận cô mà chỉ muốn tìm ra kẻ đã giết cô thôi.Cái thiện mãi mãi gắn liền với cái ác, dù cô có muốn hay không.

Trong số chúng tôi cũng có 1 người yêu như anh ta: Cảnh Thịnh. Nguyên nhân hắn giết cô gần như vô nghĩa, chỉ vì để Hà U Đàm vui vẻ, cũng để bản thân trở nên nổi bật hơn, “Tặng cho Hà U Đàm một thế giới hoàn hảo”. Dù Hà U Đàm chưa bao giờ là của hắn nhưng hắn chưa từng oán thán, chỉ mong cô ta được hạnh phúc.“Tôi không giết cô ta, tôi chỉ không cảnh báo cô ta, cũng không cứu cô ta…” Tôi nói, “Thực ra cũng chẳng khác gì với tự tay giết cô ta cả…”

Tôi lại không được như thế, tôi nghĩ mình không muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc, có là ai cũng không được. Vì hạnh phúc của tôi đã sớm mất hết khi Hứa Nãi Phu trèo lên người mình rồi. Một người phụ nữ sẽ gặp một người đàn ông biết cách sửa đổi cuộc đời của cô ta, tôi nghĩ câu này đúng. Sau đó tôi không thể thích nghi được với tình cảm nam nữ nữa, chỉ muốn thử xem người đàn ông đó có thể chịu đựng được sự cám dỗ hay không — Lạ thay, tất cả đàn ông đều như thế, chỉ cần bạn gái không phát hiện, họ đều sẽ ăn vụng bên ngoài.“Cảnh Nhật Tịch kia ư? Chuyện của các người tôi không biết gì hết.” Có vẻ Lạc Phàm hơi mất kiên nhẫn, xoay người đi tới chỗ khác.

Kể cả… Lạc Phàm…“Anh nói xem, Nhật Tịch có nghĩ thế không? Có khi nào cô ta cũng nghĩ tôi không phải kẻ giết mình không? Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm tôi trước khi chết, tôi đoán chắc rằng cô ta rất hận chúng tôi, kể cả tôi. Tôi là em gái cô ta, nhưng lại…”Nếu… Nếu người đến báo thù là cô thì tốt rồi, tôi thật sự rất muốn trông thấy cô đấy, Nhật Tịch. Kẻ đã chết ngay trước mắt tôi.Đáng lẽ tôi phải chết từ lâu, sống tới giờ chỉ vì tôi đang chờ anh ta, chờ anh ta tìm tới chúng tôi để báo thù. Tôi sớm đã biết người yêu Nhật Tịch sẽ không thể nào cam lòng nhìn cô ta chết được, cô ta tốt thế cơ mà. Vạn Nam Phong vì không có được mà giết cô ta, người có được cô ta rồi sao có thể chịu để cô ta chết được chứ?

Không đúng, Lạc Phàm thì khác!Tôi tới gần, đặt tay lên ngực anh ta: “Phàm, sao anh lại dữ dằn thế, chẳng lẽ anh khi đó…”Trong số chúng tôi cũng có 1 người yêu như anh ta: Cảnh Thịnh. Nguyên nhân hắn giết cô gần như vô nghĩa, chỉ vì để Hà U Đàm vui vẻ, cũng để bản thân trở nên nổi bật hơn, “Tặng cho Hà U Đàm một thế giới hoàn hảo”. Dù Hà U Đàm chưa bao giờ là của hắn nhưng hắn chưa từng oán thán, chỉ mong cô ta được hạnh phúc.

Tôi khẽ cười, đứng dậy nhặt chìa khoá lên. Lộ Hiểu Nguyệt đã đi rồi, không biết cô ta đã phát hiện ra gì, nhưng không quan trọng.

Tôi ra ngoài theo đường cửa sổ, tới cửa sổ phòng Lạc Phàm rồi gõ vài cái.“Vẫn khác đấy.” Anh ta nói.

“Cô tới đây làm gì?” Lạc Phàm ở một mình trong phòng, thú vị thật, anh ta dây dưa với Hà U Đàm nhưng lại không thể phát triển tới bước cuối cùng được.“Khi đó cô và tôi chưa từng xảy ra chuyện gì cơ mà?” Lạc Phàm trầm mặt xuống, “Lê Nhật Huân, cô đàng hoàng chút đi, đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa.”

Tôi tới gần, đặt tay lên ngực anh ta: “Phàm, sao anh lại dữ dằn thế, chẳng lẽ anh khi đó…”

“Khi đó cô và tôi chưa từng xảy ra chuyện gì cơ mà?” Lạc Phàm trầm mặt xuống, “Lê Nhật Huân, cô đàng hoàng chút đi, đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa.”Cô là chủ nhân duy nhất của nhà họ Cảnh, Nhật Tịch, không ai có thể tiếp nhận vị trí của cô, tôi không, Hà U Đàm cũng không. Tôi thay cô quản lý Cảnh Nặc, giờ cô lại muốn giao công ty cho Hà U Đàm. Cô ta làm sao quản lý chứ? Có phải như cô, hay là…

“Sợ Hà U Đàm nghe thấy à?” Tôi buồn cười nhìn anh ta lùi về sau, “Lạc Phàm, nếu anh sợ thì sao lúc đó lại bị tôi quyến rũ?”“Ý gì ư?” Tôi khó khăn dừng nụ cười lại, nói, “Lẽ nào anh còn chưa hiểu sao?”Bởi vậy, hỡi ngọn lửa kia, bùng lên đi. Dùng máu đỏ tươi của mi để làm lu mờ máu đỏ trên người ta đi.

“Tôi…”Nhưng tôi nghĩ hẳn là trên đảo này không mấy ai biết, chuyện nghĩ tới lại càng không thể. Hơn nữa cháy nổ đâu phải chuyện đùa.Đây là phòng của Nhật Tịch, tôi có thể nhìn thấy được cuộc sống của Nhật Tịch ở đây. Lửa mơn trơn trên mép áo như người tình đang dịu dàng vuốt ve tôi vậy. Tôi nhớ tới lần đầu tiên của mình, sau khi uống thuốc mê rồi khuất phục và cầu xin Hứa Nãi Phu, xin hắn dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong người mình. Nếu lúc đó tôi có một mồi lửa thế này, có khi nào mọi chuyện sẽ không xảy ra nữa không?

“Là nước mắt của cô ta đã chinh phục được anh à? Hay vì cô ta là em gái của Cảnh Nhật Tịch, có thể thừa kế Cảnh Nặc?” Tôi hỏi, trong lời nói ngập tính khiêu khích.

“Tuỳ cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Lạc Phàm nghiêng mặt, trả lời rất bình tĩnh.“Cô tới đây làm gì?” Lạc Phàm ở một mình trong phòng, thú vị thật, anh ta dây dưa với Hà U Đàm nhưng lại không thể phát triển tới bước cuối cùng được.

Tôi bật cười, lúc đó cười rất khẽ, sau đó dần dần không thể kìm lại được nữa: “Lạc Phàm ơi Lạc Phàm, hình như anh hơi bình tĩnh quá rồi đúng không?”Phương Toàn là một kẻ kỳ lạ, tôi phải thừa nhận là thế. Tôi biết rõ tình cảm của anh ta dành cho cô chỉ đơn thuần là sùng bái, không phải kiểu tình yêu phải chiếm hữu. Vì thế anh ta không có lòng thù ghét, không hận cô mà chỉ muốn tìm ra kẻ đã giết cô thôi.

Anh ta quay đầu lại nhìn tôi: “Cô có ý gì?”Ngọn lửa lấn lên da tôi, tàn phá cơ thể tôi. Thế mà tôi lại thấy rất dễ chịu.

“Ý gì ư?” Tôi khó khăn dừng nụ cười lại, nói, “Lẽ nào anh còn chưa hiểu sao?”

Anh ta nhìn tôi, tôi đoán chắc chắn anh ta đang cố gắng đoán xem tôi đã biết những gì rồi, sau đó lại thở dài: “Nhật Huân, cô cũng biết mà, U Đàm rất yêu tôi, tôi không thể phụ lòng cô ấy được, dù…”À, đúng rồi, còn phải thẳng thắn thú nhận tội lỗi của mình nữa.

“Người anh không thể phụ lòng là cô ta à?” Tôi hỏi anh ta, khóe môi hơi nhếch lên.“Là nước mắt của cô ta đã chinh phục được anh à? Hay vì cô ta là em gái của Cảnh Nhật Tịch, có thể thừa kế Cảnh Nặc?” Tôi hỏi, trong lời nói ngập tính khiêu khích.

Lạc Phàm hơi giật mình: “Tất nhiên rồi.”“Vì thế tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần đó là người Nhật Tịch yêu, tôi nhất định sẽ có cảm giác ngay… Dù anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt tôi…” Tôi vừa nói vừa dõi theo bóng lưng anh ta. Không hề có chút động tĩnh nào.

“Lạc Phàm, anh có biết không? Tôi cứ ngỡ bản thân hiểu Cảnh Nhật Tịch rất rõ.” Tôi khẽ nói.Mong là máu tôi sẽ được rửa sạch.

“Cảnh Nhật Tịch kia ư? Chuyện của các người tôi không biết gì hết.” Có vẻ Lạc Phàm hơi mất kiên nhẫn, xoay người đi tới chỗ khác.Lạc Phàm ngây người ra một lúc, sau đó lắc đầu: “Tôi không thể.”

“Vì thế tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần đó là người Nhật Tịch yêu, tôi nhất định sẽ có cảm giác ngay… Dù anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt tôi…” Tôi vừa nói vừa dõi theo bóng lưng anh ta. Không hề có chút động tĩnh nào.

Lạc Phàm từ từ quay người lại: “Lê Nhật Huân, rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”Biệt thự này có thiết bị khuếch đại âm thanh trong phòng Cảnh Nhật Tịch.Ngọn lửa khiến người tôi đau rát, giọng tôi truyền ra từ loa phóng thanh. Cảm giác gánh chịu trách nhiệm có nhẹ nhàng hơn không? Dù sao tôi cũng có tất cả chìa khoá dự phòng trong căn biệt thự này, hơn nữa tôi cũng là chủ nhân nơi đây. Tôi đã đổ rất nhiều xăng trong phòng của Lương Địch, Vạn Nam Phong và Hứa Nãi Phu, có lẽ những căn phòng đó cũng sẽ bị thiêu huỷ hoàn toàn. Nói vậy, dù tôi có bịa ra thứ gì bí ẩn thì cũng chẳng ai chứng minh được.

Tôi khẽ mỉm cười với anh ta: “Lạc Phàm, tôi muốn anh.”“Chuyện đó không quan trọng.” Lạc Phàm bỗng bật cười, “Cô nói rồi đấy thôi, cô không giết cô ấy…”

Tôi biết rõ bản thân mình đã rất dơ bẩn. Không phải tôi muốn vấy bẩn anh ta, nhưng… Nếu có thể cùng anh ta trước khi chết…Tôi nghe tiếng hô hào của họ bên ngoài nhưng không nghe nói họ đang nói gì. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi, không để ý cũng không sao.157 người, đây là số lượng thống kê. Trừ Nhật Tịch ra, 156 người còn lại rõ ràng đã chết trong tay tôi. Còn chuyện bị thương gì đó, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lạc Phàm ngây người ra một lúc, sau đó lắc đầu: “Tôi không thể.”Lạc Phàm cười khổ với tôi: “Tôi còn tư cách đó nữa ư?”

“Dù… Tôi sẽ nói hết tất cả những gì mình biết ra ư?” Tôi cười, “Tôi tin anh không thể giết tôi được.”

“Chuyện đó không quan trọng.” Lạc Phàm bỗng bật cười, “Cô nói rồi đấy thôi, cô không giết cô ấy…”

“Tôi không giết cô ta, tôi chỉ không cảnh báo cô ta, cũng không cứu cô ta…” Tôi nói, “Thực ra cũng chẳng khác gì với tự tay giết cô ta cả…”Nhật Tịch, cô ghét máu me, ghét giết chóc. Nhưng cô không thể nào ngăn cản người khác giết chóc vì cô, đúng không?

“Vẫn khác đấy.” Anh ta nói.Lạc Phàm từ từ quay người lại: “Lê Nhật Huân, rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”

“Anh nói xem, Nhật Tịch có nghĩ thế không? Có khi nào cô ta cũng nghĩ tôi không phải kẻ giết mình không? Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm tôi trước khi chết, tôi đoán chắc rằng cô ta rất hận chúng tôi, kể cả tôi. Tôi là em gái cô ta, nhưng lại…”“Yên tâm, tôi sẽ giúp anh để cô ta hạnh phúc.”

Hôm đó kẻ ra tay đầu tiên là Lương Địch. Tình yêu luôn khiến người ta điên cuồng, chẳng có gì mãnh liệt hơn ý muốn giết chết tình địch của mình cả. Một khi có người mở màn, tất cả mọi người đều không còn e dè nữa. Đúng thế, trên tay chúng tôi đều dính đầy máu của cô ta, chúng tôi đều là hung thủ.“Tôi biết.” Cô ta là người tốt, chính vì quá tốt và nghiêm túc nên mới không thể chấp nhận Nhật Tịch được, “Dù không muốn nói ra, nhưng Lạc Phàm, xin hãy thay Nhật Tịch yêu thương Hà U Đàm đi.”“Người anh không thể phụ lòng là cô ta à?” Tôi hỏi anh ta, khóe môi hơi nhếch lên.

Lúc đầu Nhật Tịch rất kinh ngạc, tôi thấy trong mắt cô ta hiện lên sự nghi ngờ tột độ, sau đó cô ta đã hiểu ra, trên mặt toàn là vẻ đau khổ nặng nề. Chúng tôi là bạn bè, là người thân của cô ta. Nhưng chúng tôi lại dùng chính bàn tay mình để kết thúc sinh mạng cô ta.

Lạc Phàm nhìn tôi, tôi không thể miêu tả được biểu cảm trong mắt anh ta là thế nào.“Tôi sẽ là người chết, cô nghĩ tôi còn có thể cho cô ấy hạnh phúc được không? Dù tôi không bị bắt đi nữa, một người lúc nào cũng nơm nớp sợ bị bắt sao có thể ở bên cô ấy được?” Anh ta hỏi tôi.

Tôi gật đầu với anh ta: “Lạc Phàm, Nhật Tịch rất yêu thương cô em gái kia.”

“U Đàm là một cô gái tốt.” Lạc Phàm nói.“Lạc Phàm, anh có biết không? Tôi cứ ngỡ bản thân hiểu Cảnh Nhật Tịch rất rõ.” Tôi khẽ nói.

“Tôi biết.” Cô ta là người tốt, chính vì quá tốt và nghiêm túc nên mới không thể chấp nhận Nhật Tịch được, “Dù không muốn nói ra, nhưng Lạc Phàm, xin hãy thay Nhật Tịch yêu thương Hà U Đàm đi.”

Lạc Phàm cười khổ với tôi: “Tôi còn tư cách đó nữa ư?”

“Cô ta yêu anh như thế, chẳng lẽ không thể tha thứ cho việc anh nhất thời “ngoại tình” sao?” Hơn nữa anh đã “ngoại tình” đâu.Không, tôi không thể chết mà không nói gì được, tôi muốn ôm hết trách nhiệm vào người mình, chỉ có mình tôi giết người phóng hỏa mà thôi. Dù sao cũng chết rồi, thêm vài tội cũng đâu sao.

“Tôi sẽ là người chết, cô nghĩ tôi còn có thể cho cô ấy hạnh phúc được không? Dù tôi không bị bắt đi nữa, một người lúc nào cũng nơm nớp sợ bị bắt sao có thể ở bên cô ấy được?” Anh ta hỏi tôi.Kể cả… Lạc Phàm…Nhật Tịch ơi Nhật Tịch, tôi nợ cô, cô có phiền khi tôi trả lại không hả?

Tôi khẽ mỉm cười.Tôi lại không được như thế, tôi nghĩ mình không muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc, có là ai cũng không được. Vì hạnh phúc của tôi đã sớm mất hết khi Hứa Nãi Phu trèo lên người mình rồi. Một người phụ nữ sẽ gặp một người đàn ông biết cách sửa đổi cuộc đời của cô ta, tôi nghĩ câu này đúng. Sau đó tôi không thể thích nghi được với tình cảm nam nữ nữa, chỉ muốn thử xem người đàn ông đó có thể chịu đựng được sự cám dỗ hay không — Lạ thay, tất cả đàn ông đều như thế, chỉ cần bạn gái không phát hiện, họ đều sẽ ăn vụng bên ngoài.

“Yên tâm, tôi sẽ giúp anh để cô ta hạnh phúc.”

Nhật Tịch ơi Nhật Tịch, tôi nợ cô, cô có phiền khi tôi trả lại không hả?

Biệt thự này có thiết bị khuếch đại âm thanh trong phòng Cảnh Nhật Tịch.“U Đàm là một cô gái tốt.” Lạc Phàm nói.

Tôi nghĩ hẳn anh ta cũng đã từng nảy ra ý định muốn đốt bỏ nơi này, vì thế xăng dầu dự trữ cho xe và tàu đều ở đây cả, không hề bị vứt đi để con sông bị ô nhiễm.

Đầu tiên tôi đốt lửa trong rừng, thiêu rụi thi thể của Lương Địch. Làm thế thì hơi ngớ ngẩn, càng giấu càng lộ, nhưng giờ không nghĩ được nhiều thế nữa. Không thể để lại bằng chứng được, vì chúng biết nói, hơn nữa chưa chắc là những thứ tôi muốn để chúng nói ra.Tối đó Hứa Nãi Phu đã nói, ai trong số chúng tôi đều dính đầy máu của cô, chẳng ai trốn được cả.Mong là thế.

Thi thể của Cảnh Thịnh đã trôi theo dòng sông, hơn nữa hắn tự sát, sao cũng được.

Thi thể của Hứa Nãi Phu và Vạn Nam Phong được đặt trong phòng riêng, vì Lộ Hiểu Nguyệt muốn giữ gìn hiện trường và thật sự không có chỗ nào để bảo quản thi thể được, tủ lạnh thì chừa chỗ cho đồ ăn.

Tủ lạnh… Hay là dời đồ ăn và tủ lạnh ra ngoài để sau này họ không còn gì ăn được nhỉ? Họ có chết đói không?

Tôi chợt nhớ ra hình như hệ thống báo cháy trên đảo này được kết nối với trạm cứu hoả, nếu cháy nổ cũng không cần gọi cảnh sát tới nữa.

Thật là, đến cả chuyện này cũng quên được…Nhắm mắt lại, tôi mong đám người đó giết Nhật Tịch biết bao… Nhật Tịch ơi Nhật Tịch, không biết sau khi chết cô có muốn báo thù đám người hại mình không nhỉ? Dù nghiêm khắc, nhưng cô đã bao giờ trừng phạt người khác đâu.

Nhưng tôi nghĩ hẳn là trên đảo này không mấy ai biết, chuyện nghĩ tới lại càng không thể. Hơn nữa cháy nổ đâu phải chuyện đùa.Nói xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lúc đầu tôi chỉ muốn khiến con tàu trục trặc một chút, vài ba người rơi xuống nước rồi được cứu lên để che giấu việc — Chúng tôi — Đã sát hại Cảnh Nhật Tịch. Nhưng ai ngờ vừa có chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều tò mò hóng chuyện, cùng với nỗ lực che giấu của tôi, đã khiến cả tàu chết hết. Chúng tôi lên tàu cứu nạn, nhìn vô số thi thể trên sông. Tôi biết cả đời này, máu trên tay tôi cũng không thể rửa sạch được nữa. Tôi không giết Cảnh Nhật Tịch, nhưng máu trên tay tôi nhiều hơn những người khác rất nhiều.

Mùi xăng cực kỳ gay mũi, tôi cau mày, sao lại có người chọn tự thiêu nhỉ, lạ thật. Nếu không phải để tiêu huỷ bằng chứng thì tôi sẽ không chọn chết kiểu này đâu.

Lửa bùng lên. Ngọn lửa dần lan rộng, bắt đầu nuốt chửng tất cả. Tôi mở loa phóng thanh lên, bảo họ chạy đi, ở đây cháy rồi.Cô ta cũng yêu cô à? Vì yêu cô nên không thể chịu đựng chuyện cô là chị gái mình. Tôi nghĩ chắc là thế rồi. Bởi vậy cô ta mới chống lại cô khắp nơi, làm khó dễ cô. Lúc cô chỉ là Cảnh Nhật Tịch, cô ta tỏ vẻ tôn kính sùng bài; nhưng khi hai người là chị em rồi, cô ta lại không chịu nổi.

Tôi nghe tiếng hô hào của họ bên ngoài nhưng không nghe nói họ đang nói gì. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi, không để ý cũng không sao.

Đây là phòng của Nhật Tịch, tôi có thể nhìn thấy được cuộc sống của Nhật Tịch ở đây. Lửa mơn trơn trên mép áo như người tình đang dịu dàng vuốt ve tôi vậy. Tôi nhớ tới lần đầu tiên của mình, sau khi uống thuốc mê rồi khuất phục và cầu xin Hứa Nãi Phu, xin hắn dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong người mình. Nếu lúc đó tôi có một mồi lửa thế này, có khi nào mọi chuyện sẽ không xảy ra nữa không?

Không, tôi không thể chết mà không nói gì được, tôi muốn ôm hết trách nhiệm vào người mình, chỉ có mình tôi giết người phóng hỏa mà thôi. Dù sao cũng chết rồi, thêm vài tội cũng đâu sao.

Ngọn lửa khiến người tôi đau rát, giọng tôi truyền ra từ loa phóng thanh. Cảm giác gánh chịu trách nhiệm có nhẹ nhàng hơn không? Dù sao tôi cũng có tất cả chìa khoá dự phòng trong căn biệt thự này, hơn nữa tôi cũng là chủ nhân nơi đây. Tôi đã đổ rất nhiều xăng trong phòng của Lương Địch, Vạn Nam Phong và Hứa Nãi Phu, có lẽ những căn phòng đó cũng sẽ bị thiêu huỷ hoàn toàn. Nói vậy, dù tôi có bịa ra thứ gì bí ẩn thì cũng chẳng ai chứng minh được.

À, đúng rồi, còn phải thẳng thắn thú nhận tội lỗi của mình nữa.

“Còn nữa, 2 năm trước chính tôi là người khiến con tàu đó bị đắm. Một tàu người bị tôi hại chết chỉ để che giấu cái chết của Cảnh Nhật Tịch.”Lửa bùng lên. Ngọn lửa dần lan rộng, bắt đầu nuốt chửng tất cả. Tôi mở loa phóng thanh lên, bảo họ chạy đi, ở đây cháy rồi.

Nói xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lúc đầu tôi chỉ muốn khiến con tàu trục trặc một chút, vài ba người rơi xuống nước rồi được cứu lên để che giấu việc — Chúng tôi — Đã sát hại Cảnh Nhật Tịch. Nhưng ai ngờ vừa có chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều tò mò hóng chuyện, cùng với nỗ lực che giấu của tôi, đã khiến cả tàu chết hết. Chúng tôi lên tàu cứu nạn, nhìn vô số thi thể trên sông. Tôi biết cả đời này, máu trên tay tôi cũng không thể rửa sạch được nữa. Tôi không giết Cảnh Nhật Tịch, nhưng máu trên tay tôi nhiều hơn những người khác rất nhiều.Lúc đầu Nhật Tịch rất kinh ngạc, tôi thấy trong mắt cô ta hiện lên sự nghi ngờ tột độ, sau đó cô ta đã hiểu ra, trên mặt toàn là vẻ đau khổ nặng nề. Chúng tôi là bạn bè, là người thân của cô ta. Nhưng chúng tôi lại dùng chính bàn tay mình để kết thúc sinh mạng cô ta.

157 người, đây là số lượng thống kê. Trừ Nhật Tịch ra, 156 người còn lại rõ ràng đã chết trong tay tôi. Còn chuyện bị thương gì đó, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Đáng lẽ tôi phải chết từ lâu, sống tới giờ chỉ vì tôi đang chờ anh ta, chờ anh ta tìm tới chúng tôi để báo thù. Tôi sớm đã biết người yêu Nhật Tịch sẽ không thể nào cam lòng nhìn cô ta chết được, cô ta tốt thế cơ mà. Vạn Nam Phong vì không có được mà giết cô ta, người có được cô ta rồi sao có thể chịu để cô ta chết được chứ?

Nhật Tịch, cô ghét máu me, ghét giết chóc. Nhưng cô không thể nào ngăn cản người khác giết chóc vì cô, đúng không?Tôi khẽ cười, đứng dậy nhặt chìa khoá lên. Lộ Hiểu Nguyệt đã đi rồi, không biết cô ta đã phát hiện ra gì, nhưng không quan trọng.

Cái thiện mãi mãi gắn liền với cái ác, dù cô có muốn hay không.

Tất nhiên tôi cũng gắn với tội ác, nhưng tôi đâu có hoàn hảo. Khắp người tôi đều là máu, từng mảng loang lổ. Trong 2 năm qua, tôi đã tự tay huỷ hoại bản thân theo cách riêng của mình, cuối cùng cũng được giải thoát.Tôi chợt nhớ ra hình như hệ thống báo cháy trên đảo này được kết nối với trạm cứu hoả, nếu cháy nổ cũng không cần gọi cảnh sát tới nữa.

Ngọn lửa lấn lên da tôi, tàn phá cơ thể tôi. Thế mà tôi lại thấy rất dễ chịu.“Dù… Tôi sẽ nói hết tất cả những gì mình biết ra ư?” Tôi cười, “Tôi tin anh không thể giết tôi được.”

Ngọn lửa này có thể tẩy sạch hết máu trên người tôi không? Để tôi trở lại thuở ban đầu trong trắng?

Nếu khi đó tôi không uống ly cà phê mà Hứa Nãi Phu đưa cho…Tôi nhắm mắt lại, dường như lại thấy được sông Lạc Quỳ ngày ấy, cũng đỏ tươi, cũng loá mắt như vậy.

Cuộc đời không có chữ nếu. Vì sự yếu đuối và không có chủ kiến của mình, vì lòng tham của mình, giờ đây tôi phải gánh chịu hết tất cả. Nếu bản thân tôi không phạm tội thì tôi đã không phải chịu rồi…

Bởi vậy, hỡi ngọn lửa kia, bùng lên đi. Dùng máu đỏ tươi của mi để làm lu mờ máu đỏ trên người ta đi.Nhật Tịch, sao tôi lại muốn trốn chứ? Tôi giết cô rồi sẽ dùng mạng của mình để chịu trách nhiệm mà.

Tôi nhắm mắt lại, dường như lại thấy được sông Lạc Quỳ ngày ấy, cũng đỏ tươi, cũng loá mắt như vậy.

Mong là máu tôi sẽ được rửa sạch.

Mong là thế.
Bình Luận (0)
Comment