Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 91

Editor: Sapoche

Lúc Chu Yến Kinh không đứng đắn thì rất có năng lực mê hoặc người khác.

Mạnh Đan Chi nhìn môi của anh một lúc, cô nghi ngờ mình đã bị anh bỏ độc rồi, đương nhiên là đồng ý, không từ chối sự khao khát từ dưới đáy lòng mình.

Có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng ma sát từ quần áo của hai người phát ra.

“Bây giờ là ban ngày…” Cô nhẹ giọng nhắc nhở.

Chu Yến Kinh dừng động tác lại, “Cho nên?”

Ý tứ trong lời nói của anh không thèm che giấu chút gì nữa.

Mạnh Đan Chi tránh ánh mắt của anh, ôm lấy bờ vai của anh, giọng nói như một nhành cây mềm mại quấn người, “… Cho nên không có gì để nói, chỉ là nói…”

Đồ livestream và thêu của cô đều được bày trong phòng khách, nhưng người đã không thấy đâu.

Một trăm cái hôn môi đương nhiên một ngày là có thể làm xong.

Thậm chí Mạnh Đan Chi còn cảm thấy nghi ngờ, cuối cùng là anh thiếu cô hay là cô thiếu anh đây, cô cảm thấy hình như anh rất thích.

Khi bầu trời chuyển màu hoàng hôn, cô mới từ trong phòng đi ra, mặc áo khoác vào để thu dọn đồ đạc, thời tiết bây giờ có hơi hơi lạnh.

Mấy cái khung thêu này cô cũng không có thời gian thu dọn, cô đang tính ngày mai sẽ đưa thẳng đến cửa hàng, trước tiên cô sẽ dọn di động và máy quay lại trước.

Mấy tiếng qua đi, trong đi động đều là những tin nhắn chưa đọc.

Quả nhiên, chuyện cô livestream khiến cho mọi người thảo luận cực nhiều, sau khi đăng xong bài lên Weibo, thì mọi người càng thêm sôi nổi hơn.

Cũng may, mọi người cũng không có ồn ào đến mức phải lên đến hotsearch.

Có lẽ các cô ấy lo lắng đến nghề nghiệp của Chu Yến Kinh, cho nên nhiều lúc chỉ nói về Mạnh Đan Chi là nhiều, còn nhắc đến Chu Yến Kinh thì chẳng nói tên đẩy đủ.

[Chi Chi thật đáng yêu.]

[Bây giờ hai người chắc đang bắt chim nhỉ [buồn cười]]

[Muốn hỏi một chút về thời gian livestream sau này là lúc nào?]

Mạnh Đan Chi thầm nói, sau này không livestream nữa.

Nếu không sẽ đặc biệt chọn những lúc Chu Yến Kinh đi làm để livestream.

Sợ sẽ có người vội vàng đến cửa hàng, nên Mạnh Đan Chi ở nhà viết luận văn hết hai ngày, sau đó mới đến cửa hàng.

Sau khi cửa hàng không bán quần áo nữa, người tới cũng ít đi nhiều.

Trương Sính Vũ cũng đến cửa hàng rồi, chắc là do khí chất người nổi tiếng dưỡng người, nên bây giờ anh ta cũng là đạo diễn của phim điện ảnh hàng tỉ, dáng vẻ rất vui vẻ.

“Sau khi phim kết thúc công chiếu, chúng tôi lại ký tiếp với các nền tảng trực tiếp.”

Mạnh Đan Chi cười: “Chúc mừng.”

Đương nhiên Trương Sính Vũ lần này đã xảy ra chuyện gì, nên không ngừng cầm lấy tay Trần Thư Âm, cảm ơn cô ấy đã đưa Mạnh Đan Chi đến hợp tác với mình.

“Cái kia, cô Mạnh, cô và người họ Chu ---”

Mạnh Đan Chi không trả lời đề tài này.

Trương Sính Vũ chỉ có thể tự mình hiểu lấy, không có hỏi lại nữa.

Mạnh Đan Chi ký hợp đồng trước khi kết hôn, nên có thể lấy được không ít tiền, cứ như thế trở thành một bà chủ giàu có.

Cô suy nghĩ một chút, muốn mua chút quà gì đó tặng cho Lương Kim Nhược.

Nếu không có cô ấy và chồng của cô ấy giúp đỡ, thì bộ phim điện ảnh này có thể không có doanh thu phòng vé cao như thế.

Nhớ đến lần trước Lương Kim Nhược nói muốn mặc thử sườn xám, nên cô hẹn Lương Kim Nhược đến đo, vừa khéo Lương Kim Nhược cũng đang ở nhà, nên cô đã đến thẳng nhà của cô ấy luôn.

Sau khi ông cụ Chu lùi về phía sau, bởi vì Chu Yến Kinh nên người trong nhà cũng không kinh doanh nữa, nhưng Chu Sơ Hàng là cháu đích tôn của ông chú nên không trong phạm vi này.

Vì thế mà biệt thự của họ ở cũng không giống người thường.

Lúc Mạnh Đan Chi đến đó, Lương Kim Nhược chỉ vừa mới rời giường, “Chi Chi đến rồi à.”

Người giúp việc trong nhà ôm một bình thủy tinh đến, lại có một người ôm một bó hoa tulip vào, hai người nhanh chóng cắm hoa vào bình.

Mạnh Đan Chi hỏi: “Chị Kim Nhược, chị mặc kiểu như thế nào?”

Lương Kim Nhược chỉ mặc một bộ váy ngủ, giang hai cánh tay ra: “Chị thích rực rỡ một chút, nhưng hoa đừng có lớn quá.”

“Thế nút tàu dùng kiểu nào? Là ngọc thạch hay là đá quý, trân châu, kim cương?”

Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Nào cũng được.”

Thật ra nếu cô ấy mạnh mẽ đưa ra yêu cầu, từng cái nút tàu đều không được giống nhau thì bọn cô vẫn có thể làm ra được, dù sao cũng không phải cô mặc.

Lương Kim Nhược nghĩ: “Mỗi cái đưa em một hộp, tự em chọn.”

Mạnh Đan Chi: “Không cần nhiều như thế.”

Lương Kim Nhược: “Không sao cả, dù sao chị cũng là của anh họ em mà.”

Mạnh Đan Chi không nói được gì nữa, rất có lý.

Vừa khéo, Chu Sơ Hàng vừa từ bên ngoài trở về, Lương Kim Nhược cất cao giọng gọi anh ấy: “Chu Sơ Hàng à!”

Chu Sơ Hàng ngước mắt nhìn, thì nhìn thấy Lương Kim Nhược đang dang hai tay trong phòng khách, giống nữ diễn viên trong phim “Titanic”.

Eo của cô ấy có một cái thước dây quấn lại, rất nhỏ.

“Cho em mượn mấy hộp châu báu của anh.”

“Thật sự là mượn sao?” Chu Sơ Hàng dời mắt nhìn sang.

“Đương nhiên rồi.” Lương Kim Nhược lập lời thề son sắt, rồi cô ấy quay đầu sang nhìn Mạnh Đan Chi nói: “Anh ấy đã đồng ý rồi.”

Mạnh Đan Chi thầm nghĩ đừng có gạt cô.

Ngày hôm sau, Lương Kim Nhược mang mấy hộp đến, Mạnh Đan Chi đều mở ra nhìn một lần, trân châu tròn sáng, kim cương lấp lánh.

Cô nghĩ một chút về tính cách của người chị dâu họ này, nên bản thiết kế của cô thiên về sự quyến rũ một chút, sau khi hoàn thành thì nhờ Chu Linh Nghi mang qua.

Tối đó, cô thấy được Lương Kim Nhược ngay trên bản tin.

Bởi vì Lương Kim Nhược mặc sườn xám này đi tham gia một tiệc sinh nhật của một vị tiểu thư nhà giàu nào đó, cùng với dáng vẻ đầy drama này, nên trong ảnh chụp chung vững vàng chiếm luôn vị trí C [1].

[1] Vị trí C: Vị trí trung tâm (center), người được xếp vị trí này sẽ dễ thu hút sự chú ý nhất trong cả đội hình.

Tin tức lập tức dậy sóng, vị trí đẹp nhất quả thật chính là cô ấy.

Mạnh Đan Chi nghi ngờ, chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật đang rất muốn ám sát cô ấy.

Lương Kim Nhược rất hài lòng về chuyện này.

Vì thế cô ấy rất hào phóng đưa hết những châu báu còn sót lại cho Mạnh Đan Chi, còn về chuyện cô ấy làm sao có thể trả mấy thứ này lại cho anh họ, Mạnh Đan Chi cũng không biết.

Vốn dĩ Mạnh Đan Chi tưởng mấy thứ này có thể sẽ không dùng đến, nhưng cũng rất nhanh, cô đã nghĩ đến trang phục thích hợp để sử dụng những thứ này --- là áo cưới.

Váy cưới hình rồng phượng đã được bà ngoại dùng đến gần trăm hạt trân châu, sau khi thêu những bông hoa ôm xung quanh chim phượng, thì chắc đã dùng được hơn phân nữa rồi.

Cái ngày hoàn thành mũi kim cuối cùng thời tiết rất tốt.

Bên trong [Kinh Chi] đã được sửa sang lại từ sớm, trong cửa hàng không mở cửa, Hứa Hạnh ở sau quầy viết luận văn, mà Mạnh Đan Chi dùng kéo cắt chỉ còn sót lại.

Cô thở ra một hơi dài, ngón tay lướt nhẹ qua hình thêu.

Bởi vì dùng chỉ thêu khác nhau, màu vàng cũng không giống nhau, khi ngọn đèn chiếu xuống, màu sắc tỏa ra độ sáng bóng hoàn toàn khác nhau.

Rồng phượng kết đôi, vợ chồng hòa hợp.

Nếu tính luôn cả thời gian bà ngoại đã dùng. Thì thời gian để làm bộ trang phục này mất gần hai năm, mỗi đường kim mũi chỉ đều được làm thủ công.

Ở bên ngoài, thế này đều tính theo giá của đồ thiết kế riêng cao cấp.

“Bà chủ, cái này xong rồi?” Hứa Hạnh bỗng lên tiếng.

“Ừm.”

Mạnh Đan Chi đứng lên, tìm móc treo áo.

Đồ cưới rất nặng, móc treo đồ bình thường không chống đỡ được.

Hứa Hạnh có thể nói là bản thân đã nhìn thấy tận mắt, bỏ luận văn xuống, nhìn sang: “Thật là đẹp quá, cây lựu này trông thật quá, thế hôn lễ cũng sẽ làm theo kiểu Trung Quốc sao?”

Mạnh Đan Chi: “Đúng.”

Hứa Hạnh: “Bây giờ hôn lễ kiểu Trung Quốc cũng rất thịnh hành đấy, nhưng mà giá cả rất cao, tớ xem trên mạng thấy giá cả cũng phải đến mấy trăm ngàn tệ đấy, xung quanh sân cũng sẽ bày trí rất nhiều hoa nữa.”

Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Không phải cậu từng thấy qua nơi tổ chức rồi sao?”

Hứa Hạnh trợn to mắt, nhanh chóng nghĩ đến gì đấy: “Là nhà cũ ở Ninh Thành à?”

Mạnh Đan Chi ừm.

Nhà cũ ở Ninh Thành có phong cách cổ xưa, hình thức là khuôn viên, hơn nữa đó cũng là nơi cô từng sống qua, cũng là nơi bà ngoại dặn dò.

Hứa Hạnh kích động: “Đàn anh Chu quyết định chỗ đó hả?”

Mạnh Đan Chi: “Anh ấy không biết.”

“À.” Hứa Hạnh trêu chọc: “Nhớ đâu đàn anh Chu quyết định đến hội trường nhân dân thì sao, lần trước tớ xem tin tức mới biết chỗ đấy cũng có tổ chức hôn lễ đấy.”

Chẳng qua nếu muốn xin tổ chức ở đây thì hơi khó khăn một chút, hơn nữa rất dễ bị hủy bỏ bởi chuyện quốc gia đại sự.

Mạnh Đan Chi không biết cô ấy từ đâu mà có nhiều ý kiến đến như thế.

Không biết có phải khéo quá không, hôm nay cô vừa thêu xong đồ cưới, thì đến cuối tuần, bên chỗ thiết kế đồ cưới cũng đã gửi tin nhắn cho cô.

Trang phục cưới của Chu Yến Kinh cũng đã hoàn thành.

Trong hai tháng nay, Mạnh Đan Chi đều chỉ được nhìn thấy hình ảnh, trong đó phần thêu là chuyện quan trọng nhất, là chính cô chỉ định người thêu.

Phòng làm việc bên này đều nơm nớp lo sợ, đây chính là người trong nghề đấy.

Trước đây khi các cô ấy nhận được đơn đặt hàng, chỉ nói thiết kế trang phục cưới cho nam, đến khi hỏi đến nhà gái, thì người đẹp sườn xám kia nói tự cô làm là được.

Tự mình thiết kế đồ cưới đấy.

Bây giờ ai còn làm mấy chuyện này nữa!

Sau đó lại vô tình biết được thân phận của cô, đối với chuyện thêu lại càng để tâm hơn, sợ vô tình bị chỉ ra chỗ thêu chưa tốt.

Buổi tối, sau khi quay về căn hộ, ánh mắt cô nhìn theo Chu Yến Kinh mặc tây trang, giày da vừa mới tan làm, vẫn không dừng đánh giá anh, nghĩ thử lúc anh mặc đồ cưới sẽ là dáng vẻ thế nào.

Chu Yến Kinh nhìn cô: “Chi Chi em nhìn anh hơn mười lần rồi.”

Mạnh Đan Chi không sợ gì: “Không thể nhìn sao?”

Chu Yến Kinh: “Em không giống đang nhìn anh.”

Mạnh Đan Chi bị anh chọc cười: “Ừm, em đang nhìn xuyên qua anh để thấy người khác đấy.”

Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn cô một cái, Mạnh Đan Chi không cùng anh đùa nữa nói, “Trang phục cưới của anh xong rồi, ngày mai cùng em đi xem đi.”

“Nhanh thế sao?” Anh có chút ngạc nhiên.

So với váy cưới phải mất vài năm của Mạnh Đan Chi, thì quả thật thời gian quá ngắn.

Mạnh Đan Chi nghiêm túc hỏi: “Thế hay là em cho bọn họ làm lại?”

Chu Yến Kinh thấp giọng: “Không cần.”

Cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng không nhịn được, phì cười.

-

Từ sau khi Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đăng ký kết hôn, các fan đều bắt đầu chờ mong hôn lễ của hai người.

Nhóm fan rất muốn biết khi Mạnh Đan Chi mặc đồ cưới sẽ có dáng vẻ gì, có phải là tự thiết kế sườn xám cho mình hay không, hay là cái gì khác.

Cuối cùng mọi người đều cảm thấy cô sẽ truyền thống một chút.

Nhưng Mạnh Đan Chi chỉ đăng video thôi, khi đó sẽ không nói mấy chuyện liên quan đến đời sống sinh hoạt cá nhân, cho nên các fan ngay cả thời gian tổ chức lễ cưới của hai người cũng không biết.

Buổi thử đồ cưới cuối tuần ấy, ánh nắng vô cùng đẹp.

Bởi vì đồ do Mạnh Đan Chi tự tay thiết kế, cho nên lần này ngay cả nhà thiết kế cũng không dùng, hơn nữa Mạnh Đan Chi còn yêu cầu thủ công, trực tiếp dùng mấy thợ thêu giỏi để hoàn thành.

Tuy rằng giá cả thiết kế rất cao, chỉ cần hợp ý là được rồi.

Trang phục cưới của đàn ông là áo choàng dài cổ tròn, nửa người trên thêu hình rồng là chính, hình rồng cuộn tròn màu vàng nhạt, cổ tay áo là hình rồng quấn quanh, rồng phượng để thể hiện tình cảm vợ chồng gắn bó.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy thì hai mắt sáng lên.

Cô hối Chu Yến Kinh: “Nhanh đi thay đồ đi.”

Người phụ trách phòng làm việc cũng rất mong chờ.

Mạnh Đan Chi đợi một lúc lâu, Chu Yến Kinh mặc quần áo lúc đầu đi ra, “Sao anh không mặc đi ra ngoài?”

Chu Yến Kinh nói: “Em muốn bây giờ nhìn thấy liền sao?”

Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Nhìn xem có vấn đề gì không.”

Chu Yến Kinh: “Không có vấn đề gì.”

Mạnh Đan Chi lẩm bẩm: “Anh thì thấy được sao?”

Đừng nói là cô, ngay cả người phụ trách cũng thấy sửng sốt một chút, sau đó khi suy nghĩ cẩn thận lại, đây là không muốn cho cô nhìn thấy trước sao.

“Vậy tối nay em trở về mặc đồ cưới của em cho anh xem đi.” Chu Yến Kinh nói.

Anh đã sớm biết đồ cưới của cô làm xong rồi.

“Không thể.” Mạnh Đan Chi từ chối, khi ở cửa hàng cô đã thử qua, lúc ấy chỉ có Hứa Hạnh ở đấy, cô không để cho Hứa Hạnh chụp lại.

Chu Yến Kinh vẫn bình tĩnh nhìn cô.

Mạnh Đan Chi khó chịu nói: “Cái này sao có thể giống nhau được chứ.”

Chu Yến Kinh cong môi: “Sao lại không giống chứ?”

Mạnh Đan Chi không ngờ tới cô và anh cùng nhau đến chỗ này, nhưng ngay cả dáng vẻ anh mặc đồ cưới trông như thế nào cô cũng không thế thấy, chờ mong mà đến thất vọng ra về.

Vì thế buổi tối ngay cả cái hôn ngủ ngon dành cho Chu Yến Kinh cũng không có.

Cũng may cô thất vọng không lâu, bởi vì hai nhà ngồi cùng nhau thương lượng chuyện hôn lễ.

Dù Mạnh Đan Chi đã sớm biết trước chuyện này, nhưng đến ngày hôm nay, cô vẫn có chút ngại ngùng, đặt biệt là khi đứng trước mặt người lớn để nói mấy chuyện này.

Trong hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, thì đây là lúc được mọi người công nhận

Giáo sư Mạnh tủm tỉm cười: “Để ông viết giấy đăng ký kết hôn và thiệp mời cho.”

Ông muốn tự tay viết.

Đương nhiên nhà họ Chu rất vui vẻ, ông không phải chỉ có học trò ở khắp mọi nơi mà thư pháp của ông cũng nghìn vàng rất khó tìm.

Người lớn bàn bạc chuyện chính, nên hôm nay Chu Linh Nghi cũng quấn người lớn theo đến đây, cô ấy lén hỏi: “Chị Chi, trang phục cưới của hai người là kiểu gì thế?”

Vừa nói đến đây, Mạnh Đan Chi lại nghĩ đến chuyện Chu Yến Kinh cố ý không mặc cho cô xem, vì thế cô nói: “Của anh em rất xấu.”

Chu Linh Nghi: “…”

Đừng tưởng lừa được cô ấy, con nít sẽ tin, cô ấy không thèm tin anh trai làm chú rể lại để bản thân mình mặc bộ đồ cưới xấu như thế đâu.

Mạnh Đan Chi nói bậy xong, vừa lúc ngẩng đầu, vừa khéo chống lại đôi mắt đen của Chu Yến Kinh, anh coi như đã thấy hết tất cả.

Cô nhìn anh cười, có chút chột dạ.

Cuối cùng hôn lễ cũng được quyết định vào ngày Hai mươi tám tháng Năm, lịch âm vừa khéo cũng là ngày Hai mươi tám tháng cùng ngày. Bình thường đại học B chụp hình tốt nghiệp vào đầu tháng Năm, cho nên khi đó cô đã tốt nghiệp rồi.

Hôn lễ đã quyết định, hình cưới cũng phải lên lịch chụp.

Bây giờ đang là mùa xuân, chụp hình cưới là thoải mái nhất, hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, Mạnh Đan Chi đối với hình cưới cũng không có nhiều yêu cầu lắm.

Nhưng áo cưới là do chính cô chọn, Lương Kim Nhược và Trần Thư Âm giới thiệu cho cô không ít nhà thiết kế, họ đều chỉ may một bộ duy nhất.

Bởi vì Chu Yến Kinh còn phải đi làm, chụp hình cưới cũng phải đợi mấy ngày cuối tuần.

Người trong phòng phiên dịch không ai biết Chu Yến Kinh phải chụp ảnh cưới, chỉ biết gần đây anh đều phân công công việc cho cấp dưới.

Vô cùng ngạc nhiên, đây chính là cục trưởng Chu tự mình làm mọi thứ à!

“Tôi đang nghi ngờ cục trưởng đang chuẩn bị kết hôn.”

“Không dám giấu, tôi cũng nghĩ như thế.”

“Chắc chắn đang chuẩn tổ chức hôn lễ rồi.”

Vì thế, Tưởng Đông lại lần nữa bị mọi người chặn lại: “… Tôi cũng không biết đâu, đừng hỏi tôi, tôi không có nhận được thiệp mời.”

“Cậu làm gì mà cục trưởng không cho cậu thiệp mời chứ?” Mọi người tò mò nhìn anh ấy, “Hai người cãi nhau sao?”

Tưởng Đông: “?”

Nhưng bọn họ đoán một tuần, cũng không thấy cục trưởng Chu xin phép.

Hình cưới vẫn là do nhiếp ảnh gia Vivia chụp, từng làm việc chung một lần, ấn tượng của Mạnh Đan Chi với cô ấy rất tốt, hơn nữa đều là con gái, nói chuyện cũng tiện hơn.

Đầu tiên là Vivia lập một nhóm.

Trước ngày chụp ảnh cưới, để tránh hai người chụp hình cưới quá cứng nhắc, cô ấy gửi tin nhắn cho hai người trước ---

[Hai người có thể tập động tác trước, thỉnh thoảng ôm, hôn môi một chút, dù sao làm gì thân mật chút là được, để tránh ngày mai không nghĩ ra động tác.]

Vivia đặc biệt chọn buổi tối mà @ cho hai người.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy tin nhắn, lén liếc nhìn Chu Yến Kinh một cái, ai biết anh cũng đang nhìn cô, cô vội vàng dời mắt đi.

“Cái này không cần luyện tập.”

Chu Yến Kinh bỏ di động xuống.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy động tác này của anh lại cảm nhận thấy nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.

Quả nhiên, tay anh để trên bả vai cô, lòng bàn tay Chu Yến Kinh rất nóng, bỏ đi dây thắt lưng của cô xuống, “Chuyện quan trọng như thế không thể qua loa được.”

Mạnh Đan Chi còn chưa kịp phản ứng, thì dây áo cô đã rớt xuống.

Vốn dĩ váy ngủ rộng rãi, lại bởi vì vải dệt theo lực hút rớt xuống, treo lơ lửng ở hai đồi núi như tuyết trắng, màu đỏ ẩn ẩn hiện hiện.

“Vivia cũng không nói phải làm như thế này!”

Mạnh Đan Chi vội vàng bắt chéo hai tay lại, không biết làm như thế khe hở càng sâu hơn.

Chu Yến Kinh dừng động tác lại, “Đúng thật.”

Nghe lời như thế?

Mạnh Đan Chi nghi ngờ, Chu Yến Kinh cũng không phải người dễ dàng đổi ý như thế, anh là người biết bắt lấy tất cả mọi cơ hội.

Huống chi lúc này chỉ là nghe lệnh mà làm.

Chu Yến Kinh ra vẻ tự nhiên, không nhanh không chậm nói: “Đến lúc đó cũng đừng trách anh.”

“Trách anh cái gì?”

“Anh chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ ở trước ống kính hôn môi cả, khi chụp hình có thể sẽ chụp hỏng.”

Chu Yến Kinh dừng một lát, lại dùng giọng rất nghiêm túc.

“Thật không?” Mạnh Đan Chi nhìn anh, đoán là anh chỉ lấy cớ, nhưng cô không sợ nhất chỉ sợ hơn.

Cô ngăn anh lại kéo chăn ngủ lên: “Vậy nên luyện đi.”

- -
Bình Luận (0)
Comment