Chim Hoàng Yến

Chương 1

Lần đầu tiên Lục Úc nhìn thấy Bùi Hướng Tước là ở một cuộc tụ họp không mấy quan trọng.

Ngày hôm đó thời tiết không tốt, bên ngoài mưa to dần. Lúc Úc cùng mấy người không quá thân quen nói bàn luận chuyện làm ăn, anh từ trước đến nay không phải là một người kiên nhẫn, nhưng lúc ấy bản thân mới tiếp nhận Lục gia không lâu, thiếu nhân lực phải tự mình đi tìm cơ hội. Trong số mấy người này, có một người vừa mới thu mua một công ty quản lý, công ty này chiếm toàn là nhưng thiếu nam thiếu nữ chưa debut, ai cũng mang dáng vẻ khiến người ta yêu thích. Ông ta vô cùng kiêu ngạo, chỉ cần là tụ tập hay bàn chuyện làm ăn thì đều mang theo vài người tới cùng, phần lớn là để tiếp rượu, có đôi lúc thấy ai vừa mắt, còn đem tặng đi.

Chỉ nghe thấy người kia niềm nở nói với Lục Úc: "Mấy người tới hôm nay đều là mấy đứa nhỏ xinh đẹp, nếu Tam gia có hứng thú, thì chọn lấy một người đi."

Lúc Úc trước giờ không thích mấy chuyện kiểu này, chỉ nhấp một ngụm rượu, không thèm đáp lời.

Người ngoài ai cũng biết tính cách anh lạnh nhạt, cũng không cưỡng cầu, đi qua một góc tán gẫu.

Không lâu sau, mấy thiếu nam thiếu nữ lần lượt bước vào, cánh cửa vừa mới khép lại đã tiếp tục bị gõ nhẹ hai tiếng.

Lục Úc ghét nhất khi bàn chuyện lại ồn ào như vậy, hơi cau mày, ngẩng đầu lên, chỉ thấy sau cánh cửa gỗ mở khẽ xuất hiện một bóng người gầy gò.

Cậu là một thiếu niên rất đẹp, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng cao gầy, da trăng, ngũ quan thon dài tinh tế, chỉ có đôi mắt là tròn tròn, đồng tử thẫm màu đong đầy vẻ non trẻ chưa trả sự đời. Tóc cậu màu đen, bị nước mưa làm cho ướt đẫm, nước từ mái tóc buông xuống đầu vai, nhìn giống như động vật nhỏ không nơi nương tựa.

Trong lòng Lục Úc đột nhiên động khẽ, yết hầu khô khốc, nhẹ nhàng nổi lên một ngọn lửa, bùng lên đến rượu lạnh cũng không thể dập được, nhưng anh lại quay đầu đi không nhìn cậu thiếu niên kia nữa.

Người bên cạnh đắc ý giới thiệu, cậu tên là Bùi Hướng Tước, là người có bộ dạng tốt nhất trong những người được đưa đến hôm nay.

Bùi Hướng Tước đến muộn nhất, lại xinh đẹp, những người khác không khỏi trêu ghẹo cậu mấy câu, ép cậu uống rượu, cậu thoạt nhìn ngây ngây ngốc ngốc, lại không biết cách từ chối, uống được mấy ngụm rượu, hai má đã đỏ ửng, ngay đến việc người khác thừa cơ sờ soạng cần cổ lộ ra của mình cũng không biết.

Ánh mắt Lục Úc dừng trên người cậu hồi lâu, rốt cuộc vẫy tay về hướng cậu nói: "Đến đây."

Người ngồi cạnh kém Lục Úc gần gấp đôi không có tiền đồ nghe thế chỉ đành buông tha cho Bùi Hướng Tước, nhìn cậu bị người ta kéo lại ngồi cạnh Lục Úc.

Lục Úc không nói chuyện với Bùi Hướng Tước, mà cậu cũng chỉ cúi đầu không nói câu nào, sợ hãi gắp mấy món ăn trước mặt cho vào miệng, đến khi cuộc tụ tập này kết thúc, Lục Úc đứng dậy định rời đi thì góc áo lại bị người ta túm lấy.

Bùi Hướng Tước ngẩng đầu, mặt vẫn còn ửng đỏ, một câu thôi mà như mắc kẹt trong cổ họng mãi mới nói ra được: "Cảm ơn, cảm ơn anh."

Thanh âm của cậu quá trong trẻo, giống như một cơn gió nhẹ, dịu dàng thổi qua trái tim của Lục Úc.

Lục Úc ngẩn người, có thể cảm thấy thứ gì đó trong đầu mình đột nhiên đứt phựt.

Cứ như vậy đi, Lúc Úc không định khắc chế ** của bản thân thêm nữa, xoay người đưa tay nâng cằm Bùi Hướng Tước lên, xúc cảm mịn màng, nói với người ngồi bên kia bàn: "Cậu ta đi với tôi."

Lục Úc đứng bên giường, thong thả đánh giá Bùi Hướng Tước đang vùi cả nửa người xuống nệm giường, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật được mài dũa tinh tế nào đó.

Da Bùi Hướng Tước có phần quá trắng, lại gầy, xích.lõa.thân.thể nằm trên ra giường màu đen nhìn tựa như một cành bách hợp bị bẻ gẫy, mất đi sự che chắn của thân và lá, chỉ còn lại bông hoa mềm mại mỏng manh vộ lực nở bung, dưới ánh mắt chân thực của Lục Úc đang không ngừng run rẩy.

Lục Úc khom lưng xuống, đầu ngón tay khẽ lùa vào tóc mai của Bùi Hướng Tước, nhẹ nhàng vỗ về, dường như mang theo ôn nhu cùng thoải mái nói với cậu: "Không phải muốn làm ngôi sao sao, vậy em định làm cái gì?"

Khuôn mặt của Bùi Hướng Tước vùi sâu vào trong hồi, lộ ra phần cổ thanh mảnh, làn da mỏng nổi lên gân xanh. Cậu trợn mắt, đồng tử co lại, cả người toan ngồi dật nhưng lại bị tay của Lục Úc cương quyết giữ lấy nên không thể động đậy. Mím môi thật chặt, một thanh âm cũng không chịu phát ra.

Lục Úc cho rằng cậu không muốn nói.

Vậy cũng không sao. Lục Úc nghĩ thầm, việc đã đến nước này, đã lên giường mình rồi, ý kiến của Bùi Hướng Tước không quan trọng nữa, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, sẽ không thật sự muốn biết câu trả lời, ngón tay anh đã dần rơi xuống gương mặt cậu.

Bùi Hướng Tước gắng sức dịch sang bên cạnh, bộ dáng vô cùng đáng thương, nhưng có muốn trốn cũng không trốn được.

Một lúc sau, khi Lục Úc định tiến đến bước cuồi cùng, liền nghe thấy âm thanh mỏng nhẹ truyền đến.

Bùi Hướng Tước vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, phản ứng rất chậm, cậu nói: "Tôi sẽ hát."

Lục Úc dừng lại: "Vậy hát cho tôi nghe."

Nói thì nói như vậy, nhưng tay anh vẫn không dừng lại, dục hỏa một khi bị câu lên, sẽ rất khó dừng lại.

Bùi Hướng Dục hé miệng, hát lên một điệu dân ca bằng giọng địa phương không biết tên, Lục Úc nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy giọng hát sạch sẽ trong veo kia cất lên rất thích hợp, anh cảm thấy thực dễ chịu.

Lúc Lục Úc tiến vào bên trong cơ thể Bùi Hướng Tước, cậu đau đến ứa nước mắt, nhưng lại không kêu rên, điệu dân ca kia hát cũng không được liền mạch nữa, trong tiếng hát còn nghe thấy chút nức nở nghẹn ngào, mang theo dấu vết đau đớn. Lục Úc cúi đầu, thấy khóe mắt cậu đỏ lên, lại thấy đau lòng, động tác liền nhẹ đi đôi chút.

Tiếng hát cùng tiếng rên rỉ. Ngân dài đến tận nửa đêm.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Lục Úc tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã ngủ trọn tám tiếng.

Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.

Lục Úc từ nhỏ đã khó ngủ, từng đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ, dù vậy cũng chỉ người được mấy tiếng đồng hồ. Nhưng hôm nay không uống thuộc, lại có thể an ổn ngủ được lâu như vậy.

Bùi Hướng Tước chính là thuốc của anh.

Chỉ cần trước khi ngủ có thể nghe thấy tiếng ca của Bùi Hướng Tước, Lục Úc có thể có một đêm yên giấc.

Như một lẽ dĩ nhiên, Bùi Hướng Tước được coi như thuốc hỗ trợ giấc ngủ mà ở lại bên cạnh Lục Úc. Dưới thân phận ấy, Bùi Hướng Tước phải gọi đến là đến, bất cứ lúc nào cũng phải ở bên cạnh Lục Úc, thế nên cũng không thể trở thành ngôi sao, sinh động đứng trước tầm mắt mọi người. Lục Úc tốn chút tiền, chuyển giao lại hợp đồng của Bùi Hướng Tước, ký dưới danh nghĩ của mình, cả đời cậu cũng không thể trốn thoát.

Không ai một người được sắp xếp trở thành người mẫu như Bùi Hướng Tước, kỳ thực đặc biết muốn thành ca sĩ.

Bùi Hướng Tước bây giờ như một chú hoàng yến, chỉ hát vì một mình Lục Úc.

Bọn họ ở bên nhau lâu, dù Lục Úc có không để tâm, cũng sẽ phát hiện ra Bùi Hướng Tước có điểm không thích hợp.

Cậu không phải không muốn nói chuyện, mà là không thể.

Lục Úc mời bác sĩ đến kiểm tra, cuối cùng phát hiện ra Bùi Hướng Tước bẩm sinh mắc chứng chướng ngại giao tiếp xã hội. IQ của cậu bình thường, chỉ là không thể hiểu được lời người khác nói, nhưng nếu viết ra giấy thì cậu sẽ lập tức hiểu được. Về phần tình cảm, tình cảm của Bùi Hướng Tước vô cùng chậm chạp, yêu hận tình thù trên đời này, dường như không hề liên quan đến cậu.

Lục Úc nhận được kết quả vô cùng sửng sốt, nhìn Bùi Hướng Tước im lặng ngồi phơi nắng cạnh cửa sổ, nghĩ khó trách chưa bao giờ thấy cậu phản ứng lại.

Bởi vì cái gì cậu cũng không hiểu.

Nhưng Lục Úc lại hy vọng cậu có thể hiểu được. Bọn họ sớm chiều ở chung, Lục Úc dù bận cũng sẽ dành thời gian nói chuyện với Bùi Hướng Tước. Lúc mới bắt đầu, Bùi Hướng Tước quả thật không hiểu, nhưng về sau, từng ngày trôi qua, dần dần, Bùi Hướng Tước bắt đầu có thể hiểu những gì anh nói.

Cậu chỉ có thể nghe hiểu những lời Lục Úc nói. Mà Lục Úc cũng có thể nghe thấu những lời cậu chưa từng nói ra.

Lục Úc nuôi Bùi Hướng Tước sáu năm, mỗi ngày đều nghe cậu hát, ôm cậu ngủ, cảm thấy cả đời này sẽ mãi cùng Bùi Hướng Tước trải qua như thế.

Nhưng Bùi Hướng Tước lại rời đi.

Ngày hôm đó Lục Úc trở về nhà, Bùi Hướng Tước ngồi trên sô pha ở phòng khách, trên bàn có đặt một tờ báo. Cậu hình như đang suy nghĩ gì đó, nhìn thấy Lục Úc liền đi tới nói: "Anh phải kết hôn, tôi cũng phải rời đi."

Mấy lời này nói ra vô cùng lưu loát, không giống như ngày thường, ước chừng đã luyện qua rất nhiều lần.

Lục Úc ngẩn người, nghe xong lời này sắc mặt lập tức thay đổi, âm trầm nói: "Bùi Hướng Tước, em lặp lại lần nữa xem?"

Cho dù anh hỏi lại bao nhiêu lần, Bùi Hướng Tước trả lời một câu như thế.

Lục Úc ở bên ngoài tính khí không tốt, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng mấy năm này chưa từng một lần nổi giận với Bùi Hướng Tước, nhưng lần này lại kéo cậu vào phòng ngủ, rồi khóa cửa phòng lại.

Anh không cho phép Bùi Hướng Tước rời khỏi mình. Cho dù anh thật sự sắp kết hôn.

Đối tượng kết hôn của Lục Úc là một tiểu thue môn đăng hộ đối, hai người đối với hôn sự này cũng vô cùng hài lòng, đính hôn trước rồi giao ước sau khi kết hôn sẽ không làm phiền đối phương, đường ai nấy đi, kết hôn cũng chỉ vì để quan hệ gia tộc và lợi ích. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lục Úc đối với việc truy cầu quyền thế và sự nghiệp mãi mãi không có điểm dừng.

Nhưng anh không ngờ Bùi Hướng Tước lại có phản ứng lớn như vậy đối với chuyện này, còn muốn rời đi.

Kết hôn thì sao? Lục Úc nghĩ, cái gì cũng sẽ không thay đổi.

Bùi Hướng Tước vẫn là của mình, mãi mãi đều là của mình.

Anh ích kỉ muốn mạnh mẽ chiếm giữ, dù biết là sai, dù biết tất cả những việc này là không công bằng với Bùi Hướng Tước, thì anh tuyệt đối cũng không cho phép cậu rời khỏi mình.

Anh mờ hồ nhận thấy, đó cũng không phải bởi vì giọng ca của cậu. Nhưng rốt cuộc là vì cáu gì, Lục Úc lại không hiểu.

Mãi đến một tối, Bùi Hướng Tước mở cửa sổ, muốn nhảy từ tầng hai xuống trốn đi, không cẩn thận còn ngã gãy tay. Lục Úc hơn nửa đêm cõng cậu về phòng, trên vai còn cảm nhận được nước mắt lạnh lẽo, hắn biết là chú chim hoàng yến của hắn đang khóc, lúc lên cầu thang thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nghĩ đến người đang cõng phía xong mà cố gắng ổn định bước chân.

Vất vả lắm mới băng bó xong cho cánh tay kia, Lục Úc ngồi ở đầu giường, hết lần này đến lần khác hỏi Bùi Hướng Tước vì sao, Bùi Hướng Tước không để ý đến anh, anh liền cúi đầu hôn cậu, từ trán đi xuống, một tấc da thịt cũng không bỏ qua.

Bùi Hướng Tước lúc đầu còn giả vờ ngủ, nhưng cuối cùng vẫn bị cái hôn kia làm cho nóng nảy, mở mắt ra, nhịn đến đỏ mặt mới nói ra mấy chữ đút quãng: "Lục Úc, tôi khó chịu, tôi đau. Anh đừng giam tôi nữa."

Đây là lần đầu tiên cậu nói với người khác cậu đau.

Lục Úc sửng sốt, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Bùi Hướng Tước: "Em ngoan một chút, đừng chạy, tôi sẽ không giam em lại nữa."

Anh lặp lại câu nói đó vài lần, Bùi Hướng Tước mới hiểu, nhưng cậu lại lắc đầu.

Lục Úc thở dài: "Tại sao lại muốn đi?"

Bùi Hướng Tước tựa hồ nghe hiểu, nhưng không nói lời nào, nghiêng đầu, vùi mặt vào gối, giả bộ ngủ tiếp.

Cậu không hát cho Lục Úc nghe, Lục Úc lại cả đêm không ngủ, chăm chú nhìn cậu cả một buổi tối. Chim hoàng yến của anh được anh nuôi vô cùng cẩn thận, không chịu nổi đau, lúc ngủ đôi mày còn nhíu chặt, trông vừa khổ sở vừa đáng thướng.

Sáng sớm, Lục Úc ngồi dậy đi đến thư phòng gọi một cuộc điện thoại, hủy hôn, phải chịu một cái giá tổn hại không nhỏ đến cơ nghiệp của chính mình.

Lục Úc cúp máy, không để tâm rốt cuộc có đáng hay không.
Bình Luận (0)
Comment