Đèn ban công bên kia đã tắt thật lâu, lúc này là hai giờ hơn, bên ngoài yên tĩnh một mảnh, đúng là thời điểm để người ta an giấc.
Lục Úc cầm bản hợp đồng đọc hai lần, kí tên mình lên, rồi ném lên bàn, cả người ngả lên lưng ghế, khép hờ mắt, tay day day thái dương, ngẩn người trước ngọn đèn sáng trưng hồi lâu, đột nhiên có chút mệt mỏi. Anh không thể ngủ được. Đây là một loại bệnh chữa thế nào cũng không khỏi, có lẽ khi còn nhỏ bắt đầu mắc căn bệnh này là do vấn đề tâm lý, nhưng không chú ý tới vấn đề tâm lý của Lục tiểu thiếu gia u ám cùng mẹ anh mắc phải giống nhau. Mỗi ngày thời gian đều quá dài, Lục Úc ngồi ở một góc không người giống như hoa dại mà tùy ý lớn lên, tâm lý dần ảnh hưởng đến sinh lý, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng. Đáng tiếc là, bệnh của Thu Tử Hoằng giết chết chính bà, còn Lục Úc lại muốn lấy đi sinh mệnh của kẻ khác.
Anh đời trước từ Lục tiểu thiếu gia không ai thèm để mắt tời trở thành Lục tam gia nổi danh khắp Hoài Thành không ai là không biết đến, trên tay dính đầy máu, trong đó có cả mạng người. Lục Úc chẳng quan tâm, cũng không để trong lòng, nhưng báo ứng của anh đến cuối cùng lại ứng lên Bùi Hướng Tước.
Trận tai nạn kia là do cố ý. Anh lúc còn trẻ từng xử lý một kẻ phản bội, bởi vì lúc báo cảnh sát người kia cũng chỉ bị xử vài năm tù giam, Lục Úc muốn giết gà dọa khỉ, cho nên trực tiếp thuê người đánh gãy chân ông ta, ném xuống sông cho cá ăn. Chuyện này được che giấu rất kĩ, người ngoài đều không biết rõ ràng. Người nọ có một đứa con trai, không biết chân tướng, trăm cay nghìn đắng mới điều tra ra Lục Úc giết cha mình, cuối cùng giả bộ một lái xe buồn ngủ, đâm thẳng vào xe của Lục Úc.
Nhưng người chết lại là Bùi Hướng Tước.
Lục Úc rốt cuộc cũng tin trên đời này có nhân quả báo ứng, anh không thừa nhận bản thân mình đã sai, nhưng sát nghiệt còn nợ này anh vẫn phải trả. Về sau, anh thay Phật tổ tự tu thân tích đức, chỉ cầu Bùi Hướng Tước kiếp sau được bình an, suôn sẻ, quan trọng nhất là có thể đứng ở cầu Nại Hà chờ anh thêm một chút, đừng đi quá nhanh.
Kết quả Lục Úc may mắn trọng sinh. Cho nên đời này anh dự định sẽ rửa sạch tay, không dùng thủ đoạn như đời trước nữa.
Anh muốn ngủ.
Thuận tay lấy lọ thuốc ngủ trong ngăn kéo ra, cầm lọ thuốc màu trắng có hình gululu lên mở nắp, nuốt hai viên thuốc vào miệng, mới dần dần có chút cảm giác buồn ngủ. Lúc này anh mới 24 tuổi, sự kháng dược đối với thuốc ngủ vẫn chưa mạnh mẽ lắm, cho nên vẫn có thể dựa vào thuốc ngủ mà an giấc. Sau khi gặp được Bùi Hướng Tước, tự tạo ra được "thuốc" của chính mình, anh chưa từng phải uống thêm một viên thuộc ngủ nào. Nhưng Bùi Hướng Tước chết, chỉ mới rời khỏi cậu hai năm, thuốc ngủ đã không còn tác dụng đối với Lục Úc nữa.
Có lẽ là do anh uống quá nhiều.
Lí trí của con người nếu quá mức thanh tỉnh thì sẽ không nằm mơ, ngay cả một chút ảo ảnh cũng không có, mà Lục Úc có đôi khi rất muốn có thể nằm mơ, bởi vì trong mơ sẽ được nhìn thấy Bùi Hướng Tước.
Nhưng hiện tại đã khác. Lục Úc nghĩ, anh từ này về sau cũng không cần nằm mơ nữa. Bởi vì Bùi Hướng Tước trong mơ không chân thực bằng người đang ngủ ở cách vách kia.
Sáng hôm sau, Bùi Hướng Tước theo thói quen đúng giờ rời giường.
Rửa mặt xong, Bùi Hướng Tước phát sầu nhìn đống bát đũa nồi niêu ở trong bếp. Trước đây cậu vẫn luôn làm công ở công trường, được bao ăn bao ở, chưa từng tiếp xúc với chuyện bếp núc. Hiện tại đột nhiên lại sống cuộc sống độc lập một mình, làm sao để nhét no bụng mình lại trở thành vấn đề lớn nhất cần giải quyết.
Bùi Hướng Tước lấy ví tiền nhàu nát của mình ra, tính lại số tiền trong ví hai lần, xiết chặt nắm tay, quyết định.
Cậu mở cửa, đi đến siêu thị gần tiểu khu.
Ban ngày ở Trữ Tân đến muộn, mặt trời mới ló rạng ở hướng đông, khiến những đám mây nhiễm ánh chanh hồng. Giấc ngủ của Lục Úc rất nông, cảm giác lại sắc bén, hai phòng rất gần nhau, đối diện vừa có tiếng động, anh đã lập tức tỉnh dậy.
Lục Úc đứng ở cửa gần hành lang, qua cửa kính vừa lúc có thể nhìn thấy cái ót tròn tròn của Bùi Hướng Tước.
Cho dù chỉ là cái ót, cũng khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu.
Một lúc sau, Bùi Hướng Tước chậm rì rì đi lên, trong tay cầm một gói lớn, có chút cố sức, đứng ở trước cửa phòng, lấy chìa khóa từ trong túi ra, đưa vào ổ khóa, nhưng lại không mở ra được.
Bùi Hướng Tước luống cuống, trên trán thấm ướt mồ hôi, nhưng chìa khóa trên tay thế nào cũng không vặn ra được.
Lục Úc tựa trên cửa ra vào, chờ đến khi tiếng chìa khóa tra vào ổ dần to, mới sửa sang lại quần áo, rồi mở cửa ra.
Anh thoáng cau mày, mở hé cửa ra vào, cố gắng không nhìn về phía trước, chỉ là cổ họng có điềm khàn khàn: "Có chuyện gì vậy?"
Bùi Hướng Tước đương nhiên là không nghe ra anh nói cái gì, sống lưng thẳng co rúm lại, đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Dù cậu không thể hiểu người trước mặt đang nói gì, nhưng vẫn đoán ra là mình làm phiền đến giấc ngủ của người ta.
Bản thân mới dọn đến đây được một ngày đã xảy ra mâu thuẫn với hàng xóm.
Bùi Hướng Tước nắm chặt nắm đấm, cố nghĩ xem mấy chữ xin lỗi nói như thế nào, cậu xoay người, túi ni long cọ vào quần áo phát ra tiếng động thật lớn, cúi gập người xuống, đầu giấu như muốn vùi luôn xuống đất: "Xin lỗi!"
Cậu tự cho là mình đã nói đúng.
Nhưng Lục Úc ở đối diện chỉ nghe thấy cậu nói: "Ôm một cái?"
(Xin lỗi em Tước muốn nói là 抱歉 (baoqian) nhưng em lại nói 抱抱 (baobao) có nghĩa là ôm một cái)
Anh giật mình, gần như đã quên mất mình nên nói gì tiếp theo.
Nhưng may là Lục Úc vẫn kiềm chế được, hơn nữa sống chung với Bùi Hướng Tước đã lâu, đối với năng lực ngôn ngữ của cậu có hiểu biết rõ ràng cho nên lập tức đoán ra là cậu nhớ nhầm từ.
Lục Úc chống tay lên cửa, khẽ mỉm cười, an lòng an dạ nhân lấy câu "Ôm một cái" này, còn trả lời lại "Ừ, cho em ôm một cái". Lời anh nói khiến người ta cảm thấy hai người dường như vô cùng thân thiết, không giống như họ chỉ là hai người hoàn toàn xa lạ.
Khi dễ đứa ngốc Bùi Hướng Tước nghe không hiểu lời người ta nói đây mà.
Có lẽ là do đang căng thẳng, Bùi Hướng Tước liền đem hai chữ phát âm sai này ghi tạc vào lòng. Thật lâu về sau, cậu vẫn còn tưởng rằng muốn xin lỗi thì phải nói là "ôm một cái".
Lục Úc biết cậu nghe không hiểu, còn nói: "Không sao". Anh lặp lại mấy lần, Bùi Hướng Tước mới hiểu được, ngượng ngùng đứng thẳng người dậy.
Lục Úc nhìn về phía Bùi Hướng Tước, cậu mới mười sáu tuổi, bộ dáng vẫn còn trẻ con, chưa phát triển, nhưng ngũ quan vẫn rất đẹp, khuôn mặt thanh tú, bị tóc mái che đi một phần, không hiểu sao lại rung động lòng người, chính là kiểu chỉ cần nhìn lâu một chút liền không thể rời mắt, giống hệt như Bùi Hướng Tước trong trí nhớ. Chỉ có điều, làn da vốn dĩ trắng như tuyết lại như bị nhuộm một tầng mực, da mặt không khác mấy so với màu tóc. Thêm vào đó Bùi Hướng Tước lại có chút suy dinh dưỡng, dáng người gầy yếu, trên mặt không có mấy lạng thịt, cằm nhọn vô cùng, tựa như một chú chim sẻ trên người ám đầy tro bụi, vừa trải qua mùa đông không đủ cái ăn.
Lục Úc ngẩn người, anh nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, da của Bùi Hướng Tước rất trắng, giống như một đóa bách hợp mới cắt ngọn, chỉ chạm nhẹ thôi cũng có thể ứa ra nước.
Không phải bộ dáng của Bùi Hướng Tước không đẹp như trong kí ức, nhưng trong lòng Lục Úc vẫn thực không nỡ, thầm nghĩ xong này phải nuôi Bùi Hướng Tước mập lên, thế mới là dáng vẻ mà cậu nên có.
Bùi Hướng Tước khẽ cau mày, có chút nghi hoặc.
Lục Úc là một người có tính cách u ám, nhưng đối với Bùi Hướng Tước từ trước đến nay chưa bao giờ nổi nóng, anh chỉ cười lên thật ôn nhu, nói lại mấy lần.
"Em có chuyện gì sao?"
Bùi Hướng Tước ngại ngùng, chỉ là do làn da ngăm đen mà không trông thấy rõ. Cậu cẩn thận lắng nghe ba lần đến khi hiểu được, nhưng lại không biết mở miệng nói thế nào, luốn cuống lấy trong túi ra một tờ giấy, vội vàng viết một câu.
"Thực xin lỗi, sáng sớm đã ầm ĩ làm phiền anh. Phải dùng cách này để giao tiếp là do tai và cổ họng tôi có chút vấn đề."
Cậu từng giải thích với rất nhiều người bệnh trạng của mình, nhưng rất ít người có thể hiểu đây là loại bệnh gì, cho nên để thuận tiện và không muốn bị người khác coi thành kẻ ngốc nên cậu liền lấy lí do này. Bùi Hướng Tước không hề có ý muốn nói rõ bệnh trạng của mình với bất kì ai, nên viện cớ tai của mình có vấn đề.
Dù sao cũng không có ai để tâm cậu thực sự bị bệnh gì.
Lục Úc cầm tờ giấy lên đọc, nét bút non nớt lại mềm mại, anh viết đáp lại một hàng ở phía dưới. "Không sao. Nhưng em có vấn đề gì thế?"
Bùi Hướng Tước mím môi, vẫn viết: "Không biết là xảy ra chuyện gì, cửa không mở được."
Ngòi bút nhọn của Lục Úc lại viết xuống một hàng chữ ngay ngắn lại trôi chảy.
"Để tôi xem giúp em?"
Bùi Hướng Tước nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới đồng ý.
Vóc dáng của Lục Úc cao lớn, đứng bên cạnh Bùi Hướng Tước, lại cố ý kề cận, cơ hồ đem cả người cậu nhốt vào trong lồng ngực mình. Anh nghiêng người giả bộ nhìn một lúc, nhưng không có tác dụng, cau mày viết: "Có thể ổ khóa bị hỏng rồi. Không bằng tôi gọi điện kêu người sửa khóa đến sửa lại."
Bùi Hướng Tước chưa từng cùng một ai tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, đầu của cậu chạm đến vai Lục Úc, bởi vì muốn anh có không gian thuận tiện để kiểm tra, liền dịch sang bên cạnh, đầu cậu lại đối diện với lồng ngực của anh, gần đến mức có thể nghe rõ hô hấp của đối phương.
Bùi Hướng yên lặng trong lòng lại vô cùng căng thẳng, thậm chí ngay cả tờ giấy đưa đến trước mặt cũng không nhìn thấy. Đến khi Lục Úc dùng tờ giấy phe phẩy quạt bên má cậu, cậu mới tỉnh táo lại.
Cậu không có lý nào lại đi từ chối lòng tốt của hàng xóm cả.
Sau khi gọi điện xong, hai người đứng ngoài cửa chờ một hồi lâu, bây giờ vẫn còn khá sớm, phỏng chừng thở sửa khóa còn chưa đi làm. Lục Úc mời cậu sang nhà mình ngồi, nghỉ ngơi một chút.
Bùi Hướng Tước do dự cũng không lập tức đồng ý.
Lục Úc lại vô cùng kiên nhẫn, không sốt ruột. Anh hiểu rõ tính cách của cậu, vừa dịu dài lại ngây ngô, không bao giờ có thể từ chối ý tốt của người khác, cho dù là đời trước, anh có bẻ gãy đôi cánh của cậu, nhốt cậu vào lồng, trở thành chim hoàng yến chỉ hát cho mình anh, nhưng bởi vì anh nguyện ý kiên nhẫn nói chuyện cùng cậu cho nên cậu chưa bao giờ phản kháng.
Từ sang đến bây giờ mỗi một quyết định của Bùi Hướng Tước đều nằm trong dự đoán của Lục Úc, cách hai người họ gặp nhau đã hoàn toàn khác với đời trước.
Cuối cùng Bùi Hướng Tước vẫn gật đầu, đi theo Lục Úc vào nhà anh.
Tuy hai gian phòng là cùng mua một lúc, nhưng phòng ở của Bùi Hướng Tước được cẩn thận trang trí lại một lượt khác hoàn toàn phòng của Lục Úc. Không phải căn phòng này không tốt, nhưng lại lạnh băng thiếu sinh khí.
Lục Úc rót cốc nước, đặt trước mặt Bùi Hướng Tước rồi ngồi xuống đối diện cậu. Hai người ngồi trong phòng, mà không khí giữa hai người lại luôn có chút xấu hổ khó nói thành lời.
Bùi Hướng Tước tay cầm cốc nước thập phần khách khí viết lên giấy một câu cảm ơn, sau đó mới bưng cốc lên nhấp từng ngụm nước nhỏ, Lục Úc không thèm nhìn tờ giấy kia viết gì, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người của Lục Úc, cảm thấy cậu rất giống chim sẻ nhỏ uống nước.
Mặt trời lúc này đã lên cao, trong phòng tràn ngập ánh nắng, làm cho cả căn phòng như được lót thêm một tầng ánh sáng.
Lục Úc chống tay lên cằm, cầm bút viết một câu, chậm rãi đưa đến trước mặt Bùi Hướng Tước.
Bùi Hướng Tước cầm lên đọc, nhất thời ngẩn ngơ.
Trên giấy viết: "Tôi đến bây giờ vẫn chưa biết tên em, em cũng chưa biết tên tôi."
Giờ từ hoàng yến đổi thành chim sẻ rồi nha mấy ba.