Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 36

Đoàn Sâm chạy xe đến trước Trân Uyển.

Sau khi biết rằng Diệp Bạch Tư chính là ông chủ của Kim Dược, Đoàn Sâm không thể không phủ định toàn bộ quan điểm của mình dành cho Diệp Bạch Tư.

Ví dụ như thái độ từ chối của anh không thể nào là dục cự hoàn nghênh*.

* [欲拒还迎]: Đã muốn mà còn làm bộ.

Ví dụ như anh nói anh không yêu hắn nữa thì chính là thật sự không còn yêu nữa.

Ví dụ như anh nói hắn mang đến rắc rối cho anh thì chính là mang đến rắc rối thật.

Lại ví dụ như anh nói anh không muốn nhìn thấy hắn nữa, tất nhiên là anh thật sự không muốn nhìn thấy nữa.

Rất hổ thẹn, thế nhưng Đoàn Sâm phải thừa nhận rằng hắn không thể nổi giận với Diệp Bạch Tư, rõ ràng bây giờ đối phương đã trở thành đối thủ cạnh tranh của hắn, thế nhưng hắn lại cảm thấy Diệp Bạch Tư dường như đã trở lại sân khấu nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, và anh vẫn tỏa sáng rực rỡ như vậy.

Xe dừng ở bên đường cách một khoảng, Đoàn Sâm giẫm lên tuyết dưới chân, chậm rãi bước đến nhà họ Diệp, dừng lại trước tủ đựng đồ chuyển phát nhanh.

Đi về phía trước hai bước là cánh cổng bằng sắt rèn màu trắng, đứng ở đó là có thể nhìn thấy bên trong cửa sổ sát đất có một chiếc bàn trà nhỏ dùng để pha trà và vài chiếc đệm tre.

Tiếp tục nhìn sâu vào bên trong thì còn có thể thấy gần hết bàn ăn, Diệp Bạch Tư thích ngồi dựa vào tường khi dùng bữa, chỉ cần xoay góc độ một chút là có thể thấy rất rõ anh đang ăn cái gì.

Thế nhưng đồng thời nếu đứng ở cổng, người bên trong cửa sổ cũng có thể nhìn thấy hắn.

Cho nên Đoàn Sâm không dám bước qua.

Giống như một tên hề, một khi để lộ bản thân mình trong tầm mắt của Diệp Bạch Tư, dường như hắn có thể nghe thấy sự mỉa mai trong lòng không dứt.

Diệp Bạch Tư dựa vào đệm sô pha, đang nghĩ xem nên đặt món nào, vốn dĩ anh muốn tự nấu nhưng Diệp Bạch Ngọc lại nhất quyết muốn đặt đồ ăn, vì vậy anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Đoàn Sâm nhìn cà mên trong tay, cuối cùng vì sợ nó nguội nên chậm rãi nhích một bước nhỏ, thò đầu vào trước cánh cổng sắt, lén lút nhìn vào bên trong.

Trước cửa sổ sát đất không có ai, tuy hơi thất vọng nhưng cũng cảm thấy có phần may mắn, tiếp đó hắn bước đến chỗ chuông cửa.

Bàn tay vừa duỗi ra định ấn chuông thì đột nhiên lại rụt trở về.

Ống kính bên cạnh chuông có thể nhìn thấy rõ người đứng trước cửa, mà Diệp Bạch Tư thì lại không muốn nhìn thấy hắn.

Nhưng mà nếu không ấn chuông thì làm sao Diệp Bạch Tư biết người nhà Đoàn đến đưa cơm bây giờ?

Hắn đặt cà mên lên tủ đựng đồ chuyển phát nhanh, sau đó sờ sờ ngực, trong đó là cây bút ký tên và giấy ghi chú mà hắn luôn mang theo bên mình.

Trong đầu chợt nảy lên một ý tưởng.

Chuông cửa vang lên, Diệp Bạch Tư đến gần, cho dù bây giờ một chân của anh không thể cử động nhưng di chuyển vẫn tiện hơn Diệp Bạch Ngọc nhiều, anh nhảy lò cò vài cái, đi đến trước màn hình điện tử kết nối với liên lạc nội bộ: "Xin chào."

Không có ai lên tiếng, thế nhưng trên màn hình chậm rãi xuất hiện một tờ giấy ghi chú, chữ viết trên đó xiên xiên vẹo vẹo, có lẽ là sợ máy ảnh không nhìn rõ nên nó còn đặc biệt in đậm.

Trên đó viết: Xin chào ân nhân, nghe nói chân của anh thuận tiện, người mà anh đã cứu nhờ tôi mang thức ăn đến cho anh đây.

Cũng không biết đó là biểu hiện của sự thiếu văn hóa hay không biết chữ, từ 'không' lại viết thành 'thuận', nét chữ cũng xấu đến mức kỳ quái, rõ ràng là nghiêng thẳng xiêu vẹo đủ kiểu, thoạt nhìn thì bút lực không tồi, cơ mà lúc viết ra thì trông có chút hài hước.

"Anh mang đi đi, chúng tôi tự đặt đồ ăn bên ngoài là được rồi."

Lại thêm một tờ giấy ghi chú khác được dán lên: Chờ một chút.

Diệp Bạch Tư đảo mắt, anh kiên nhẫn chờ một phút, đánh giá theo hướng mà giấy ghi chú bị lấy đi, hình như đối phương đang ngồi xổm dưới ống kính.

Viết trên đầu gối à?

Tờ ghi chú thứ ba được dán lên.

Chắc là sợ anh đợi lâu nên chữ viết có phần nóng vội, đầu bút chọt vào giấy thủng lỗ chỗ, thế nhưng kỳ diệu là chữ không còn xấu như lúc đầu nữa.

- Tôi làm việc lấy tiền, xin đừng làm tôi khó xử.

Diệp Bạch Tư cong khóe miệng: "Anh là người chạy việc vặt à?"

Tờ ghi chú thứ tư: Đúng vậy.

"Tại sao lại không nói tiếng nào vậy?"

- Một lời khó nói hết.

"Được rồi, nếu là làm việc lấy tiền thì tôi cũng không làm khó dễ anh nữa, anh để ở đó đi."

Đoàn Sâm lại vội vàng viết lên đầu gối: Anh nhớ phải ăn đó.

Sau khi giơ nó lên thì phát hiện không có âm thanh nào.

Bị ngắt kết nối ư?

Đoàn Sâm do dự đứng lên, vừa mới lộ một nửa khuôn mặt vào ống kính thì chợt nghe thấy một giọng nói từ bên trong truyền ra: "Tôi nhìn thấy anh rồi."

"..." Đoàn Sâm trực tiếp đẩy cà mên qua, lủi vào trong xe mà không thèm nhìn lại, mở động cơ lên chạy trối chết.

"Anh nghe không hiểu dù chỉ một chữ tôi nói phải không?" Diệp Bạch Tư nói: "Khỏi trốn, tôi nhìn thấy anh mà."

Anh điều khiển ống kính, chuyển qua chuyển lại chụp ảnh bên ngoài cửa, ngoại trừ cái cà mên đặt trên tủ đựng đồ chuyển phát nhanh thì không có ai khác.

Diệp Bạch Tư sửng sốt một chút, trong lòng nổi cáu, anh cầm nạng nhảy ra khỏi cửa, trực tiếp mở cổng ra.

"Đoàn Sâm." Anh hét lên: "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh xuất hiện ở trước cửa nhà tôi một lần nữa, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đấy."

Gió vù vù thổi qua, Diệp Bạch Tư rùng mình một cái, vẫn không thấy bóng dáng người nào. Anh lại nhảy về phía trước hai bước, ánh mắt rơi vào vết lốp xe nghiêng ngả rõ ràng ở phía xa.

Thật sự là chỉ đến đưa cơm thôi sao?

Hai cái cà mên màu hồng nhạt đặt trên tủ đựng đồ chuyển phát nhanh màu xanh lá khá dễ nhìn thấy. Diệp Bạch Tư liếc mắt qua, đột nhiên bắt gặp một tờ giấy ghi chú bị rách. Anh duỗi tay cầm lên, nét chữ trên đó rất đều đặn, viết dòng chữ đầu tiên mà lúc nãy anh nhìn thấy.

Người này đúng là tốn rất nhiều tâm tư để làm cho chữ viết của mình trở nên thật xấu xí.

Diệp Bạch Tư ném tờ giấy vào thùng rác, một lần nữa nhảy vào nhà.

Anh không thể ăn được, vì nếu ăn tức là chấp nhận đề nghị giao cơm của bên kia, ngày mai nhất định sẽ lại có người đến.

Đoàn Sâm lái xe đi hết một đoạn thật xa, trái tim giống như sắp vọt ra khỏi miệng, bàn tay hắn run rẩy suýt chút nữa không cầm được tay lái, đành phải tạm dừng xe ở ven đường.

Hắn vậy mà lại sợ Diệp Bạch Tư thật.

Chỉ cần nghe anh nói đã nhìn thấy mình rồi, cả người giống như bị dội nước sôi từ đầu đến chân, mặt mày bầm dập như có lửa đốt.

Hắn run bắn người, không dám tưởng tượng Diệp Bạch Tư sẽ lại nói những điều khủng khiếp gì nếu lúc nãy hắn không kịp rời đi.

Trở lại nhà cũ, Hứa Tâm Nguyệt lập tức hỏi hắn: "Sao rồi, thằng bé ăn chưa?"

"Không biết."

"Bất kể bây giờ con với thằng bé đang như thế nào thì nó vẫn là ân nhân của bố con, chúng ta không thể biết ơn mà không báo đáp được." Hứa Tâm Nguyệt nói: "Sáng mai con lại đi nhìn xem."

Đoàn Sâm rất muốn từ chối, thế nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, hắn gật đầu bảo: "Con biết rồi."

Hắn chậm rãi bước lên cầu thang, sau khi tắm xong thì thả mình lên giường.

Diệp Bạch Tư sẽ ăn cơm hắn đưa sao?

Lúc này, cả lý trí lẫn tình cảm đều nói với hắn rằng 'không đâu'.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn sót lại một chút chờ mong đáng xấu hổ.

Đoàn Sâm thao thức cả đêm, mới bốn giờ sáng đã ngồi dậy.

Bốn giờ sáng mùa đông, trong nhà cũ vô cùng vắng lặng. Đoàn Sâm ma xui quỷ khiến bước xuống lầu, lại ma xui quỷ khiến đi vào phòng bếp.

Hứa Tâm Nguyệt còn chưa ngủ dậy, rõ ràng là không thể có đồ ăn, thế nhưng đã có hai cái cà mên mới đặt ở một bên, có lẽ là mua để thay thế hai cái cũ.

Đoàn Sâm duỗi tay sờ sờ, đột nhiên nghĩ đến chuyện Diệp Bạch Tư đưa cơm cho hắn lúc trước.

Diệp Bạch Tư cái gì cũng biết, nói đến chuyện lớn thì anh thông thạo nhiều thứ tiếng khác nhau, tay không sáng lập Kim Dược; nói đến chuyện nhỏ thì anh giữ cho nhà cửa rất gọn gàng ngăn nắp, trình độ nấu ăn hoàn mỹ đến độ có thể trực tiếp mở nhà hàng.

Hắn nghĩ, thậm chí mình còn không bằng cả một ngón tay của Diệp Bạch Tư.

Lại ma xui quỷ khiến mở tủ lạnh ra, bên trong có một miếng thịt bắp đùi nhỏ và một ít rau củ.

Đoàn Sâm duỗi một ngón tay ra chọc vào miếng thịt.

Vừa lạnh vừa mềm, thật lòng mà nói thì xúc cảm khiến cho người ta hơi khó chịu.

Đoàn Sâm hơi rụt tay về, nghĩ đến Diệp Bạch Tư thì lại duỗi tay ra lần nữa, khẽ cầm lấy nó.

Cảm giác này...

Hắn đang tìm từ ngữ để miêu tả trong đầu thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Đoàn Sâm, con đang làm gì vậy?"

Đoàn Sâm theo phản xạ đóng sầm tủ lạnh lại, mí mắt Đoàn Vanh nhảy lên, trơ mắt nhìn bàn tay đang sờ thịt của hắn chưa kịp rút về bị cánh cửa tủ lạnh mạnh mẽ kẹp lấy.

Đoàn Sâm run rẩy giấu bàn tay bị kẹp ở sau lưng, sắc mặt trắng bệch nói: "Ông nội, sao ông dậy sớm vậy?"

"Người già ngủ nông giấc lắm, ông không ngủ được nên chuẩn bị đi đánh Thái Cực Quyền đây." Đoàn Vanh sờ sờ râu, thăm dò nhìn bàn tay của hắn: "Con không sao đấy chứ?"

Đoàn Sâm lùi một bước, hắn lắc đầu.

"Sao thế, đói bụng hả?" Đoàn Vanh nói: "Tủ lạnh nhà chúng ta không để đồ ăn thừa, con quên rồi sao?"

"... Không ạ."

"Ờ." Đoàn Vanh nói: "Vừa rồi con tính lấy nguyên liệu nấu ăn à?"

"Không có." Đoàn Sâm nói: "Đúng vậy, con quên là không có đồ ăn thừa, lâu quá không về nhà nên quên mất, con lên lầu đây."

Hắn lướt qua người Đoàn Vanh, nhanh chóng bước lên lầu.

Trở lại phòng, Đoàn Sâm khóa trái cửa lại, cau mày xoa bóp cánh tay bị kẹp, lúc nãy hắn căng thẳng quá nên dùng sức đóng cửa lại rất mạnh, bây giờ cánh tay đã bắt đầu xuất hiện vết bầm xanh tím.

Đoàn Sâm bước vào phòng tắm, lấy nước ấm rửa sạch tay, trong đầu lại nghĩ đến miếng thịt bắp đùi mềm mại bẹp bẹp khi nãy.

Đột nhiên sự tò mò trỗi dậy, hắn lẳng lặng trở lại giường, lấy điện thoại ra tìm kiếm: Cách làm thịt.

...

Hứa Tâm Nguyệt dậy lúc năm giờ rưỡi, dọn dẹp một chút thì đã đến sáu giờ, bà nghĩ đến chuyện của Diệp Bạch Tư, gọi thím Ngưu đến giúp một tay, sau đó lại chui vào bếp nói: "Bà làm cháo thịt nhé, xong hấp thêm vài cái bánh bao, buổi sáng ăn gì đó đơn giản thôi."

Thím Ngưu nói: "Ngài đối xử với ngài Diệp tốt quá."

"Thằng bé tốt lắm, nó xứng đáng được đối xử thật tốt mà." Hứa Tâm Nguyệt thở dài nói: "Tiếc là phỏng chừng Đoàn Sâm của chúng ta không có phúc ở chung với nó rồi, đáng tiếc làm sao."

Thím Ngưu hỗ trợ rửa thịt, vừa giương mắt lên thì bất chợt nhìn thấy Đoàn Sâm đứng ở cửa, bà vội hỏi: "Thiếu gia đói bụng sao? Cậu ngồi chờ ở sô pha một lát đi, đồ ăn sẽ xong nhanh thôi."

"Thím phải cắt nó ra à?"

Thím Ngưu nhìn miếng thịt trong tay, bà giải thích: "Không sao, miếng thịt này đã chết rồi, nó không biết đau đâu."

Đoàn Sâm: "..."

Sắc mặt hắn cứng đờ nói: "Tất nhiên là tôi biết nó không đau rồi."

Thím Ngưu cầm dao do dự: "Vậy, tôi cắt hay là không cắt đây ạ?"

Hứa Tâm Nguyệt cũng kỳ quái nhìn Đoàn Sâm: "Con đứng đây làm gì, mẹ không cho con nhúng tay vào giúp đâu, con đừng cản trở người khác, đi ra ngoài đi ra ngoài mau."

"Con đứng nhìn thôi." Đoàn Sâm nói: "Con muốn xem kỹ năng dùng dao của bà ấy."

Trong lòng thím Ngưu thả lỏng, lúc cắt, bà trực tiếp đặt thịt lên thớt, thái thành từng miếng mỏng, sau đó dùng dao cắt thành từng đường, lại thái thành từng miếng vừa ăn.

Đoàn Sâm nhìn không chớp mắt, bàn tay vô thức bắt chước động tác của bà. Hứa Tâm Nguyệt lập tức nhìn chằm chằm tay hắn một hồi, bà lại nhìn vẻ mặt của Đoàn Sâm, hỏi: "Đoàn Sâm, sao hôm nay con lạ thế? Con học cách thím Ngưu dùng dao à?"

Đoàn Sâm nắm tay lại thành quyền giấu sau lưng, thản nhiên nói: "Con đang giám sát thôi."

"Con tới phòng bếp giám sát hả?" Hứa Tâm Nguyệt nói: "Con thì biết cái gì, con biết thịt thím Ngưu đang cầm trên tay là thịt gì không? Dao đó là loại dao gì không? Còn cái nồi này nữa, con biết cái nồi này gọi là gì không?"

Đoàn Sâm bị bà hỏi cho hoa mắt, đầu óc lẫn ánh mắt đều mờ mịt như nhau: "Đó là nồi gì vậy?"

"Cái này gọi là nồi cơm điện."

Đoàn Sâm: "... Còn thịt thì sao?"

"Thịt heo."

"... Dao?"

"Dao phay."

Đoàn Sâm: "."

Hứa Tâm Nguyệt: "Mẹ đã nói là con không biết gì cả đâu, được rồi được rồi, đừng đứng đây chắn đường nữa, ra ngoài ra ngoài đi."

Đoàn Sâm: "..."

Hóa ra ai cũng cảm thấy hắn không thể phân biệt được những thứ này sao?

Cho dù không thừa nhận, Đoàn Sâm cũng biết trong lòng mình vẫn còn ôm một tia hi vọng.

Hắn bị Hứa Tâm Nguyệt đuổi ra khỏi phòng bếp, yên lặng chờ một lúc, sau đó chủ động nhấc cà mên lên xe.

Sáng sớm, mặt đường đông cứng, xe của Đoàn Sâm chạy rất chậm.

Hắn có chút không dám đối mặt với đáp án đó.

Trong lòng tràn đầy bất an sợ hãi.

Vừa hy vọng xe có thể đến nhanh hơn một chút, lại vừa hy vọng mình sẽ không bao giờ đến nơi.

Vô cùng lo lắng suốt cả một đoạn đường.

Cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.

Trên tủ đựng đồ chuyển phát nhanh có hai chiếc cà mên, vẫn duy trì bộ dạng giống như tối hôm qua, chỉ có điều là đã đông lạnh.

Đoàn Sâm bước qua, hắn phát hiện ở phía trên có một tờ giấy ghi chú đã ướt nhẹp vì tuyết.

Là chữ viết của Diệp Bạch Tư.

Đoàn Sâm nhìn tờ giấy ghi chú đó thật lâu, sau đó chậm rãi vươn tay, khẽ xé nó xuống.

Dùng sức cầm lấy hai chiếc cà mên bị đông lạnh trên tủ, hắn ngước mặt nhìn căn biệt thự nhỏ tinh xảo này, thật lâu sau mới chậm rãi xoay người trở vào xe.

Ngay cả khi người nhà Đoàn chỉ muốn báo ân, ở trong mắt Diệp Bạch Tư cũng trở thành làm phiền.

Hắn mang bốn cái cà mên về nhà, Hứa Tâm Nguyệt vừa nhìn thấy đã hỏi: "Sao con lại mang chúng về hết thế?"

Đoàn Sâm đưa tờ giấy ghi chú mà Diệp Bạch Tư để lại cho Hứa Tâm Nguyệt, cả gia đình chụm đầu vào xem, trên mặt bọn họ hiện lên những sắc thái rất đẹp.

Ở trên đó viết:

Không cần báo ân.

Đừng làm những chuyện khiến bản thân mình cảm động nữa.

Xin hãy cho tôi có một năm tốt lành.
Bình Luận (0)
Comment