Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 44

Diệp Bạch Tư hoàn toàn không thể lý giải được logic của hắn.

Thế nhưng bây giờ anh không quan tâm đến Đoàn Sâm, anh đang tự hỏi tại sao hôm nay mình lại bốc đồng như vậy, nếu có thể bình tĩnh hơn một chút thì tốt biết mấy.

Uổng công anh làm trò cười cho Nhạc Lan xem, còn mất thể diện trước mặt Đoàn Sâm nữa.

Đoàn Sâm lén lút nhìn anh, lâu lắm rồi hắn mới được ngắm Diệp Bạch Tư ở khoảng cách gần như vậy. Rõ ràng đã từng là một người rất quen thuộc, vậy mà lúc này đây, ngay cả việc sánh bước với anh cũng là chuyện ngoài tầm với.

Nhưng dù thế đi nữa thì dường như cũng rất tốt rồi, chỉ cần anh lặng lẽ bước đến trước mặt hắn thôi, trong lòng hắn đã bắt đầu cảm thấy thỏa mãn.

"Chờ tôi một chút." Diệp Bạch Tư nói xong thì bước vào một cửa hàng quần áo, lúc đi ra, trên tay anh cầm một chiếc khăn quàng cổ và mũ, anh đưa chúng cho Đoàn Sâm rồi nói: "Anh che lại một chút đi."

Nếu là Diệp Bạch Tư của trước kia, anh nhất định sẽ tự mình quấn khăn quàng cổ cho hắn để che đi vết thương trên mặt. Còn bây giờ, hắn chỉ có thể nhận lấy chúng từ tay Diệp Bạch Tư, tự quấn quanh cổ mình, kéo cao chiếc khăn quàng cổ để che lại khóe miệng, sau đó đội chiếc mũ màu đen kia lên đầu.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Diệp Bạch Tư không bàn luận về việc hắn trông đẹp hay xấu hơn khi đội mũ và quấn khăn.

Mà Đoàn Sâm cũng không hỏi.

Suốt cả đoạn đường đến nhà hàng, giữa bọn họ vẫn là một khoảng im lặng. Diệp Bạch Tư ghé vào một hiệu thuốc trên đường, anh hỏi hắn: "Anh có muốn ăn lẩu không?"

"Được."

Diệp Bạch Tư yêu cầu phục vụ chọn một vị trí kín đáo, sau đó để hắn ngồi đưa lưng về phía các bàn ăn còn lại. Trong lúc chờ đồ ăn được mang đến, Diệp Bạch Tư mở túi đựng thuốc ra, anh nói: "Kéo khăn quàng cổ xuống một chút."

Đoàn Sâm ngoan ngoãn làm theo, miếng bông gòn chạm nhẹ vào chỗ khóe miệng bị rách, hắn chỉ khẽ cau mày, không hề phát ra bất cứ âm thanh gì từ cổ họng.

Diệp Bạch Tư bình tĩnh giúp hắn thoa thuốc xong xuôi, lúc anh trở lại phía chỗ ngồi đối diện thì phục vụ đã mang toàn bộ đồ ăn đến, anh bỏ thịt vào nồi nước lèo cay, bảo: "Tôi gọi cho anh một nồi cà chua rồi đó, anh tự bỏ vào đi."

Đoàn Sâm gật đầu, lẳng lặng bỏ thịt vào trong nồi cà chua.

Thật ra hắn cũng muốn ăn thử nồi của Diệp Bạch Tư một chút, thế nhưng trước kia hắn đã bao giờ ăn cay đâu, bây giờ mà ăn thì cũng không biết mình có bị ghét bỏ hay không nữa.

"Chuyện hôm nay thật sự là do tôi kích động quá." Diệp Bạch Tư rũ lông mi, anh thấp giọng nói: "Tôi không nên bốc đồng như vậy."

"Không sao đâu." Đoàn Sâm bảo: "Thật ra thì tôi rất vui khi em đến gặp tôi."

Diệp Bạch Tư nhìn hắn, Đoàn Sâm dừng lại một chút rồi cúi đầu, cầm đũa gắp thịt nhúng vào trong nước cà chua, hắn nói: "Nếu em không đánh tôi thì có lẽ cả đời này tôi cũng không có cơ hội ngồi ăn với em đâu."

Diệp Bạch Tư cau mày hỏi: "Anh nói gì vậy?"

Đoàn Sâm nói nhỏ quá, anh thật sự không thể nghe được.

Đoàn Sâm lắc đầu, hắn nở nụ cười với anh, khóe miệng khẽ động đến vết thương nên vẻ mặt lại có chút méo mó, đành phải giữ nguyên vẻ vô cảm nói: "Không có gì."

Giữa hai người lại là một khoảng im lặng.

Trong lòng Đoàn Sâm dần sốt ruột hết cả lên, hắn hy vọng mình có thể nói chuyện với Diệp Bạch Tư nhiều hơn một chút, thế nhưng hắn lại không biết phải nói cái gì. Vắt óc suy nghĩ một hồi, ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào mái tóc dài của Diệp Bạch Tư.

Trong lòng hắn phút chốc lại khẽ run lên một trận: "Tôi có thể hỏi em một câu được không?"

"Hả?"

"Em, tóc của em... Sao em không cắt tóc?"

Diệp Bạch Tư sửng sốt một chút, sau đó anh chậm rãi nở nụ cười, hỏi: "Tại sao tôi lại phải cắt?"

Đoàn Sâm cố gắng lấy hết can đảm bảo, "Tôi nhớ là em đã từng nói rằng em nuôi tóc dài vì tôi."

Hắn ép mình phải nhìn thẳng vào mắt của Diệp Bạch Tư, giờ phút này, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của đối phương cả.

Ánh mắt của Diệp Bạch Tư vô cùng trầm lặng, không thể nhìn ra một chút lưu luyến nào, nét mặt anh lộ vẻ nghi hoặc: "Anh cho rằng tôi không cắt tóc là vì tôi vẫn còn tình cảm với anh sao?"

Đúng là Đoàn Sâm nghĩ như vậy thật, thế nhưng hắn lại không có can đảm để thừa nhận, hắn thu hồi tầm mắt hỏi: "Tại sao vậy?"

"Bởi vì tôi nghĩ điều đó không cần thiết." Diệp Bạch Tư nói: "Tôi không bài xích với những gì xảy ra trên người tôi, tôi thích toàn bộ những vẻ ngoài của mình. Lúc trước tôi nuôi tóc dài đúng là để chứng minh anh rất quan trọng, nhưng mà nếu xét cho cùng thì vẫn là do tôi sẵn lòng làm thế."

"Khi tôi yêu anh, dù tôi có để tóc ngắn thì tôi vẫn sẽ yêu anh; tương tự, một khi đã không còn yêu anh nữa, dù tôi có giữ lại dáng vẻ mà anh thích thì điều đó cũng không có nghĩa là tôi vẫn còn tình cảm với anh."

Đoàn Sâm cố gắng tìm ra sơ hở trong lời nói của Diệp Bạch Tư: "Em sẵn lòng chứng minh em yêu tôi, nhưng lại không sẵn lòng chứng minh em không yêu tôi sao?"

"Tại sao tôi lại phải chứng minh điều đó với một người không quan trọng?" Diệp Bạch Tư cầm đũa bảo: "Tóc là do tôi tự nuôi, tự chải, tự chăm sóc, nó phát triển trên người tôi thì liên quan gì đến anh đâu? Những thứ thuộc về tôi, nếu tôi nói chúng liên quan đến anh thì chúng sẽ có liên quan đến anh, còn nếu tôi nói chúng không liên quan thì tất nhiên là chúng sẽ không có liên quan gì đến anh hết."

Một người không quan trọng... Trong mắt Diệp Bạch Tư, hắn chỉ là một người không quan trọng mà thôi.

Đoàn Sâm nói: "Cho nên, em giữ nó lại vì một người không quan trọng à?"

"Để tôi cho anh một ví dụ. Nếu anh luyện võ công để bảo vệ một con chó, sau này con chó đó cắn anh một cái, liệu anh có muốn phế bỏ võ công của mình không? Hà tất phải làm như thế?" Diệp Bạch Tư nhìn hắn, anh nói: "Hoặc nói đơn giản hơn, bởi vì bây giờ anh không xứng để tôi thay đổi ngoại hình nữa."

Chỉ mới vài phút trước thôi, hắn còn tưởng là rốt cuộc mình đã có thể kéo gần mối quan hệ với Diệp Bạch Tư rồi.

Chỉ mới vài phút trước thôi, hắn còn cảm thấy vui vẻ vì Diệp Bạch Tư vẫn giữ lại mái tóc dài đó.

Chỉ mới vài phút trước thôi, hắn còn nghĩ rằng có lẽ Diệp Bạch Tư vẫn còn tình cảm với hắn.

Hóa ra vẫn là do hắn tự mình đa tình.

Đối với Diệp Bạch Tư, hắn chỉ là một người không quan trọng.

Thậm chí còn không xứng để Diệp Bạch Tư cố ý phân rõ quan hệ nữa.

"Nhưng Đoàn Sâm à." Diệp Bạch Tư bất đắc dĩ mà nghiêm túc nói: "Tám năm đó, dù tôi thật sự không muốn thừa nhận đâu, nhưng ảnh hưởng của tám năm đó thật sự quá... Tôi muốn xin lỗi anh vì sự bốc đồng của mình ngày hôm nay, tôi thật sự rất xin lỗi."

Đoàn Sâm muốn nói là không sao đâu, nhưng sao lại có thể không sao đâu được.

Diệp Bạch Tư hiểu lầm hắn, lúc bình tĩnh lại, thậm chí hắn còn nghĩ rằng hóa ra Diệp Bạch Tư vẫn bằng lòng bộc phát cảm xúc của mình đối với hắn, hóa ra không phải lúc nào anh cũng hờ hững như vậy.

Thế nhưng chớp mắt một cái, Diệp Bạch Tư lại bình tĩnh xin lỗi hắn vì sự kích động kia của mình, tám năm đó được anh nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy. Đoàn Sâm không thể nói bất cứ điều gì khác ngoại trừ việc nghĩ rằng con mẹ nó hắn thật sự là một tên khốn nạn.

Hắn phải đứng dậy và rời đi ngay lập tức mới đúng, nhưng mà Diệp Bạch Tư đang ở ngay trước mặt, hắn thật sự rất nhớ anh, vẫn muốn nói chuyện với anh nhiều hơn nữa.

"Em..." Hắn bất chợt nở nụ cười, chuyển sang chủ đề khác: "Em có phát hiện ra tôi đã thay đổi chỗ nào không?"

Diệp Bạch Tư vô thức nhìn về phía hắn, anh chớp mắt nhìn, sau đó nói: "Anh... tính tình của anh đã trở nên tốt hơn nhiều lắm."

"Đúng rồi." Đoàn Sâm nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy. Mẹ tôi cũng nói dạo này tôi thay đổi nhiều quá, tôi còn học cách nấu cơm nữa, tất nhiên là vẫn không thể ngon bằng em làm... Nhưng mà tôi vẫn đang từ từ học, nếu có cơ hội thì em có thể nếm thử tay nghề của tôi một chút, dù sao thì... tôi chỉ là một người không quan trọng thôi mà, nên em đừng từ chối tôi nhiều quá, ha?"

Diệp Bạch Tư lễ phép mỉm cười.

Đoàn Sâm cũng cười theo, vết thương trên mặt bị kéo căng khiến hắn khẽ run lên vì đau, hắn giơ tay sờ sờ hai má, mạnh mẽ chớp mắt nói: "Còn nữa, bây giờ tôi còn biết tự châm nước vào bồn, tự dọn phòng, tự chà bồn cầu lẫn bồn tắm... Tôi có thể tự lo được hết, à mà, tôi có phá hỏng tâm trạng ăn uống của em không?"

Diệp Bạch Tư lắc đầu nói: "Tôi ăn gần xong rồi."

"Tôi còn chưa no nữa."

"Không sao, anh cứ từ từ ăn đi."

Đoàn Sâm nhét một ngụm thịt bò vào miệng, nuốt xuống, sau đó lại nói tiếp: "Tôi còn mua một vài quyển sách nữa, mấy quyển như là chuẩn bị mở nhà hàng này, những món ăn tại nhà dễ nấu, bí mật ở trù phòng... Chú Ngô sợ đến ngây người lúc tôi đặt mua những thứ này về nhà đó."

"Trước kia tôi luôn nghĩ những chuyện vặt vãnh này quá phiền phức, vừa phiền vừa tẻ nhạt, cũng chẳng có ích lợi gì, người như tôi sao có thể làm những chuyện này được?" Đoàn Sâm nói: "Nhưng bây giờ tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, những gì người khác có thể làm được thì tôi cũng có thể làm được..."

"Thêm mùa xuân năm nay nữa, hoa trong sân nở rộ, tôi với chú Ngô cùng nhau tưới chúng... Không biết tưới làm sao mà ướt sũng hết cả người, lúc trước em tưới cây có bị ướt không?"

"Thỉnh thoảng thì có."

"Vậy thì không phải là do tôi đần độn rồi. Tôi cắt hoa hồng cắm vào lọ, đặt lên bệ cửa sổ, hoa cẩm tú cầu thì đặt trong phòng em, dù tôi không có nhiều thời gian như vậy, bên ngoài căn bản vẫn là chú Ngô cùng những người khác chăm sóc, nhưng mà phòng của em vẫn giống như trước đây, giống như..."

Giống như em chưa từng rời đi vậy.

"... Tôi không cho ai đi vào đó hết, tất cả đều do một tay tôi tự thu dọn." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Ý tôi không phải là đang giành công, tôi chỉ muốn nói là..."

"Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều." Diệp Bạch Tư tiếp lời, anh nói: "Đúng là con người đã thay đổi rồi."

"Thật sao?" Đoàn Sâm nhìn anh, hai mắt hắn trở nên sáng rực: "Hay em đừng gọi tôi là Đoàn Sâm nữa, đặt cho tôi một cái tên mới đi?"

"Nhưng dù có đổi tên đi nữa thì anh vẫn là anh mà." Diệp Bạch Tư buồn cười nói: "Sao anh ngốc thế hả."

Ánh sáng trong mắt Đoàn Sâm nhạt đi, hắn gật đầu cười đáp: "Đúng vậy, tôi ngốc thật."

Diệp Bạch Tư nâng cổ tay lên nhìn thời gian, Đoàn Sâm bưng nước trắng bên cạnh lên uống một ngụm, thấm ướt cổ họng rồi kể tiếp: "Hai ngày trước, tôi lại chơi cờ vua với ông nội, ông ấy chưa thắng được tôi bao giờ, từng này tuổi rồi mà còn chơi ăn gian..."

"Đoàn Sâm." Diệp Bạch Tư mở miệng nói: "Chúng ta đã ăn hơn một tiếng rồi."

Đoàn Sâm ngồi thẳng lưng lại, hắn bảo: "Thời gian trôi nhanh quá."

"Anh ăn no chưa?"

"Rồi."

Diệp Bạch Tư ra hiệu, phục vụ cầm một tờ hóa đơn nhỏ bước tới, Đoàn Sâm đột nhiên đưa tay ra chặn lại, hắn lấy điện thoại ra quét mã QR thanh toán: "Để tôi mời bữa này cho."

"Đừng ầm ĩ nữa." Diệp Bạch Tư nói, Đoàn Sâm vốn định trả tiền đành chậm rãi rụt tay lại.

Diệp Bạch Tư trả tiền xong thì mặc áo khoác vào, Đoàn Sâm cũng lẳng lặng lấy khăn quàng cổ ra che mặt mình lại, hắn theo sau Diệp Bạch Tư bước ra ngoài, hỏi: "Em lái xe đến đây sao?"

"Ừm." Diệp Bạch Tư nói: "Ở bãi đỗ xe bên kia công viên."

"Để tôi đưa em đến đó."

"Không cần đâu." Diệp Bạch Tư đối diện với hắn, anh nói: "Hy vọng anh có thể tha thứ cho sự mạo phạm ngày hôm nay của tôi."

"Nếu... nếu tôi không bỏ qua." Đoàn Sâm dè dặt hỏi: "Em sẽ lại mời tôi một bữa sao?"

Diệp Bạch Tư nhìn hắn một lúc, sau đó anh nghiêng đầu, Đoàn Sâm nhìn theo ánh mắt của anh rồi lại quay sang đối diện.

Diệp Bạch Tư suy nghĩ một chút, anh nói: "Nếu không thì tôi đấm anh hai cú vậy?"

"Được." Đoàn Sâm đáp: "Em muốn đánh chỗ nào?"

Diệp Bạch Tư bật cười: "Không ngờ cũng có ngày anh biết nói giỡn đấy."

Đoàn Sâm cũng chỉ có thể cười theo: "Tôi thật sự đã thay đổi rất nhiều mà, đúng không?"

"Ừm." Diệp Bạch Tư xoay người, anh nhẹ nhàng vẫy vẫy tay: "Tạm biệt."

Đoàn Sâm lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh, hắn cũng chậm rãi vươn tay ra: "... Tạm biệt."
Bình Luận (0)
Comment