Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 8

Tâm tình của Triệu Tân Chi giằng co hai giây, sau đó cậu ngay lập tức tỉnh ngộ.

Tại sao bác gái lại nói rằng bác không liên lạc được với Diệp Bạch Tư à? Rõ mười mươi luôn! Bởi vì Diệp Bạch Tư cũng đã block bọn họ rồi chứ sao!!!

Đồng tử của cậu giãn lớn, trái tim mãnh liệt đập thình thịch.

Diệp Bạch Tư, thật sự, thật sự không định tiếp tục chịu đựng Đoàn Sâm nữa!!

Triệu Tân Chi một bên cảm thấy quá khó tin, một bên lại cảm thấy giống như cậu đã dự đoán. Nghĩ đến câu "nằm mơ là được" trước đó của Đoàn Sâm, cậu còn có chút thầm hả dạ.

Thế nhưng cậu chỉ hả dạ được chưa tới một phút.

Cửa xe bị mở ra, Đoàn Sâm từ phía trên bước xuống.

Triệu Tân Chi theo phản xạ muốn chạy, chợt nghe thấy một tiếng quát lạnh lẽo: "Đứng lại."

Anh là ai mà bảo tui đứng lại thì tui phải đứng lại hả?

Triệu Tân Chi dừng bước, cậu rụt đầu lại, quay người thành thật đối mặt, bắt gặp ánh mắt của hắn thì lập tức vung tay lên: "Anh à, em không phải có ý đó, chỉ là... Em thấy chuyện này khó tin quá, anh nói xem, một người như anh Diệp làm sao dám block anh? Sao ảnh có thể block anh được chớ??"

Đoàn Sâm im lặng, trong ánh mắt vừa có loại thông cảm nhìn người đồng cảnh ngộ vừa nhàn nhạt hoang mang, rõ ràng là hắn cũng có cùng nghi vấn với Triệu Tân Chi.

Triệu Tân Chi tiếp tục nói: "Không chỉ block anh mà còn block hết tất cả mọi người bên cạnh anh, thật quá sức tưởng tượng, quá khủng khiếp, quá ngoạn mục, quá khiến người khác kính sợ..." Cảm xúc đang sục sôi đột nhiên chuyển biến, Triệu Tân Chi tràn đầy phẫn nộ: "Mẹ kiếp!"

Đoàn Sâm: "..."

Ánh mắt thông cảm nhìn đồng loại đã biến mất.

Triệu Tân Chi nhanh chóng ngậm chặt miệng lại.

"Cái đó." Dựa theo nguyên tắc công việc là trên hết, Tạ Ninh áp lực giơ tay lên: "Sắp đến giờ rồi ạ..."

Đoàn Sâm lại nhìn cậu một lúc, sau đó xoay người đi về phía hội trường. Trong lòng Triệu Tân Chi thấp thỏm không yên, ủ rũ đi theo, cậu thề, vẻ mặt lúc Đoàn Sâm thu hồi tầm mắt vừa rồi chính là 'cậu chờ đấy'.

Nhà máy rượu vang khai trương, hầu hết khách được mời đều là những người am hiểu về rượu, thế nhưng trong vòng tròn kết giao không ngừng này, mục đích của bọn họ rõ ràng không chỉ là thuần túy thưởng thức rượu.

Khuôn mặt của Thai Hồng Quả tươi cười đến mức cứng đờ, cô khước từ một cậu ấm khác đến tiếp cận, vừa lúc bắt gặp Tề Kiệt - chủ tiệc hôm nay bèn vội vàng xách váy lên đi tới: "Tề Kiệt, anh có mang theo bạn gái không?"

Tề Kiệt vừa quan sát cửa vừa nói: "Đương nhiên là có, tôi cũng không phải đến đây để hẹn hò."

Thai Hồng Quả véo eo anh một cái: "Sao anh không nói với tôi sớm hơn hả?!"

Tề Kiệt vội vàng rụt eo lại nhưng vẫn không tránh được, méo mặt nghiêm túc nói: "Cô cũng không còn nhỏ nữa, tham gia loại tụ tập này bao nhiều lần rồi mà vẫn còn cần tôi nhắc nhở quy tắc cơ bản sao?"

Thai Hồng Quả gắp một miếng bánh ngọt, mỉm cười đáp lại chào hỏi của người khác một chút, người vừa rời đi cô liền thay đổi sắc mặt: "Biết vậy tôi đã thuê một tên bạn trai theo rồi, tôi bây giờ chẳng khác nào một con cừu béo tốt hết á! Mấy con sói nhắm vào tôi... Ít nhiều gì cũng phải đẹp trai xíu chứ!"

"Nhan khống là không tốt." Tề Kiệt tiếp đón khách khứa, Thai Hồng Quả thở dài, lại nói: "Sao Đoàn Sâm vẫn chưa đến nhỉ?"

"Không biết nữa, chắc đang chờ người vợ kim tước của cậu ta, cậu ta có tật xấu là chẳng bao giờ báo chuyện gì cho người ta biết trước, lần nào cũng giày vò người ta hết." Tề Kiệt nói xong lại chậc lưỡi một tiếng: "Cô nói xem, sao tôi lại không thể may mắn gặp được một người không oán không trách lại còn một lòng yêu mình như Diệp Bạch Tư nhỉ?"

Thai Hồng Quả nghĩ đến Diệp Bạch Tư một chút, vội vàng nhét miếng bánh ngọt vào miệng để ngăn nước bọt chảy ra, vẻ mặt chanh chua nói: "Không dám giấu diếm, thật ra tôi cũng thèm."

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, cô vẫn rất xem thường bộ dạng yêu đến mất tự trọng kia của Diệp Bạch Tư, thế nhưng nếu đổi lại làm Đoàn Sâm thì khác, chỉ cần nghĩ đến một đại mỹ nhân vừa dịu dàng vừa nghe lời, cho dù bị ức hiếp trăm ngàn lần vẫn sẽ đối xử với mình trước sau như một thì...

Mẹ nó chứ, chỉ nghĩ thôi đã cứng rồi.

Thai Hồng Quả thở dài, chợt nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, lần trước anh nói tháng sau là lễ mừng thọ của bà nội anh, anh định tặng cho bà món gì ấy, đã lấy được chưa?"

"Muse Red Treasure hả?" Tề Kiệt nói: "Thôi đừng nhắc tới nó nữa, hôm đó tôi có việc không đến hiện trường trực tiếp được, để người khác thay tôi lấy giúp, đã dự trù giá cả trước nhưng cuối cùng lại có người ra giá cao hơn so với dự tính, lúc hắn gọi điện thương lượng thì tôi lại không nghe máy được, cho nên nó bị cuỗm đi rồi."

"Đó không phải là thứ mà bà nội đã tâm niệm rất lâu sao? Khó khăn lắm nó mới chảy vào thị trường, tôi tìm đủ mọi cách để nghe ngóng cho anh, vậy mà anh vẫn không lấy được hả?"

"Ài, tôi cũng đâu có ngờ, mà cũng không biết ai chịu chơi như vậy, trả nhiều hơn giá dự trù của tôi gần ba trăm vạn... Chỉ đành chờ lần khác thôi."

Thai Hồng Quả giở giọng xem thường: "Nếu đã hào phóng như vậy thì chắc chắn là do tình thế bắt buộc, không thể tùy tiện mạnh tay thế được, tôi khuyên anh hoặc là chú ý theo dõi xem là ai đã mua, sau đó hẹn gặp để thuyết phục thử xem người ta có chịu bán không, hoặc là hoàn toàn hết hy vọng mà từ bỏ đi."

Tề Kiệt cũng rất phiền muộn, bà của anh năm nay đã chín mươi lăm tuổi, khao khát thứ này cũng rất nhiều năm rồi, khó khăn lắm mới có thể lại chảy vào thị trường, không biết đời này bà còn cơ hội mua được nó nữa hay không.

Cũng đều do anh sơ suất.

Thời điểm Đoàn Sâm bước vào, Tề Kiệt và Thai Hồng Quả đã tách ra. Tuy rằng địa vị của nhà Tề trong giới thượng lưu không thấp, thế nhưng khi so sánh với nhà Đoàn thì vẫn tính là ngôi sao mới nổi, bạn bè xã giao cũng tương đối rộng.

Nhưng nhà Đoàn thì khác, bọn họ là danh gia vọng tộc*, là rễ cây đại thụ**, sở dĩ Tề Kiệt được xem trọng ở nhà là bởi vì anh kết giao với bạn bè như Đoàn Sâm. Vì thế Đoàn Sâm vừa xuất hiện đã gây xôn xao một trận, Tề Kiệt cũng ngay lập tức bắt được vị trí chính xác của hắn.

* Dòng họ có danh tiếng, được trọng vọng trong xã hội

** Ý chỉ nguồn gốc sâu xa, có nền tảng vững chắc.

Phục vụ đưa rượu ngon đến, Đoàn Sâm tiện tay cầm lấy, một mạch bước đến chỗ Tề Kiệt nói: "Chúc mừng."

Tạ Ninh cười nói dâng quà lên: "Đây là quà mừng ạ."

Trước giờ Đoàn Sâm vẫn luôn ra tay hào phóng, Tề Kiệt không cần nhìn cũng biết rượu hắn tặng nhất định không phải loại bình thường, anh ung dung nhận lấy, ánh mắt rơi trên người hắn, sau đó lại nhìn về phía sau, trong mắt hiện lên một tia bất ngờ: "Tiểu kim tước nhà cậu đâu?"

Triệu Tân Chi trốn trong đám người, cậu rầm rì trong lòng: "Bay mất tiêu rồi."

Đoàn Sâm nhàn nhạt đáp: "Đang giận rồi."

Tề Kiệt nhướng mày, đột nhiên có hứng thú, "Ồ? Diệp Bạch Tư còn biết giận dỗi nữa hả?"

Đoàn Sâm có vẻ như không muốn bàn sâu vào chủ đề này, Tề Kiệt cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Anh có thể coi như là người trơ mắt nhìn Đoàn Sâm và Diệp Bạch Tư ở bên nhau, Diệp Bạch Tư đi theo Đoàn Sâm tám năm, suốt tám năm đó, mỗi lần Đoàn Sâm tham dự các loại tiệc sẽ luôn mang theo Diệp Bạch Tư. Diệp Bạch Tư thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức không thể bàn cãi, Đoàn Sâm thường đặt may đầm lễ phục cho anh (Diệp Bạch Tư), lúc dẫn người theo, nếu không phải đã biết trước thì dường như sẽ không thể phát hiện được giới tính thật sự của Diệp Bạch Tư.

Trước mặt tất cả bạn bè, Diệp Bạch Tư luôn luôn trầm lặng và nhu mì, chỉ nghe theo một mình Đoàn Sâm, là hình mẫu người vợ tốt điển hình trong mắt đàn ông. Thật lòng mà nói, Tề Kiệt chưa từng nghĩ đến việc Diệp Bạch Tư còn có thể giận dỗi chồng, căn bản là anh không hình dung được bộ dạng tức giận của Diệp Bạch Tư ra làm sao.

Anh quan sát Đoàn Sâm, sau đó lén lút quấn lấy Triệu Tân Chi hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Triệu Tân Chi không dám nói Đoàn Sâm đã bị đá, cậu còn đang đắm chìm trong nỗi lo sợ không biết Đoàn Sâm sẽ chỉnh đốn mình như thế nào, chỉ thành thật nói: "Tôi cũng không biết."

Lại không nhịn được điên cuồng bóng gió: "Dù sao thì, không thấy người, còn block hết chúng tôi... Đúng rồi anh xem thử xem mình có bị block không."

Tề Kiệt kiềm chế ngồi một lúc, thật sự không nhịn nổi nữa bèn đứng dậy lách qua một bên, vụng trộm lấy điện thoại ra xem.

Hai phút sau, Tề Kiệt kinh ngạc há hốc mồm.

Phía Đoàn Sâm bên kia, một người bạn thân khác của hắn cũng bước đến, ánh mắt của đối phương rơi vào người hắn, biểu tình đột nhiên trở nên kỳ lạ: "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Triệu Tân Chi ở bên cạnh trợn lớn mắt, Đoàn Sâm đưa mắt qua hỏi lại: "Làm sao?"

"Hôm nay cậu có gì đó không đúng lắm." Thích Trực tựa vào ghế sô pha, Tề Kiệt thu lại bộ dạng kinh hãi đến rơi cằm, lúc anh bước đến thì vừa vặn nghe thấy y nói: "Sao hôm nay cậu lại mặc thường phục."

Ánh mắt y chế nhạo: "Sao thế này, đại công tử Đoàn nghèo tới mức không có lấy một bộ đồ để dự sự kiện hả?"

Tề Kiệt ngay lập tức nhìn Đoàn Sâm, quả thật phát hiện hôm nay đại công tử Đoàn vô cùng giản dị. Triệu Tân Chi một bên thán phục mắt nhìn sâu sắc của Thích Trực một bên nói: "Đúng nha, anh, hôm nay anh không phối đủ phụ kiện, ghim cài áo cũng không có."

Đoàn Sâm rũ mắt nhìn xuống ngực mình, trầm mặc một cách kỳ lạ.

"Còn đồng hồ nữa." Triệu Tân Chi bắt đầu khoe khoang khả năng quan sát của cậu: "Đây không phải là cái mà anh hay đeo đi làm sao? Sao khuy măng sét lại đơn giản vậy, còn..."

Đoàn Sâm đột nhiên nhìn cậu chằm chằm, Triệu Tân Chi sợ tới mức không dám lên tiếng nữa, cúi đầu nhét trái cây vào miệng.

Có Thích Trực thả tép bắt tôm, Tề Kiệt cũng bắt đầu yên lặng quan sát, có điều anh không giống Triệu Tân Chi không biết sống chết, chỉ nhìn mà không nói gì.

Thích Trực vẫn duy trì ánh mắt nghi ngờ, phải biết là tài chính của đại công tử Đoàn không thua kém gì những người có mặt ở đây, chưa nói đến gu thẩm mỹ của hắn, mỗi lần tham dự sự kiện đều khiến cho người ta sáng mắt, tất nhiên, thứ sáng giá nhất vẫn là tiểu kim tước mà hắn thường xuyên dẫn theo kia.

Mà hôm nay... Nếu không có khuôn mặt này chống đỡ, chỉ nhìn thân hình thôi cũng có thể nói là keo kiệt.

Đoàn Sâm không ngồi yên được nữa, hắn đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Hắn vừa rời đi, Tề Kiệt lập tức ngồi xuống cạnh Thích Trực: "Mau xem thử xem Diệp Bạch Tư có block cậu không."

Ở nơi này, toilet cũng là một chỗ vô cùng riêng tư, Đoàn Sâm đứng bên trong nhìn mình trong gương, nghĩ đến câu hỏi của bạn thân, sắc mặt càng lúc càng âm u.

Hắn chưa từng tách ra khỏi Diệp Bạch Tư, cụ thể hơn là Diệp Bạch Tư sẽ luôn ở đó mỗi khi hắn cần, luôn có thể liên lạc được kể cả gọi bằng điện thoại hay video.

Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra tìm WeChat của Diệp Bạch Tư, gọi video qua.

Video vừa mới kéo lên đã bị cắt đứt.

Trên màn hình xuất hiện một cái nhắc nhở màu đỏ. Khóe mắt Đoàn Sâm khẽ giật, ngón tay cứng đờ nhấn vào nút 'Thêm bạn ngay'.

Không thể thêm người bạn này.

Không thể... Thêm... Người bạn này...

Đồng tử Đoàn Sâm co rút lại, hô hấp kéo căng.

Một hơi thở này, rất lâu sau mới nhổ ra được.

Đoàn Sâm giận đến bật cười.

Tốt lắm, Diệp Bạch Tư đã thật sự chọc giận hắn rồi, lần này không chỉ đơn giản nhận sai thôi là sẽ được tha thứ nữa.

Lại bước ra ngoài, Đoàn Sâm đã hồi phục tâm tình, vẻ mặt hắn lãnh đạm, đột nhiên có người từ một góc đi tới, Thai Hồng Quả cười nói: "Đoàn Sâm, vừa vặn hôm nay vị kia nhà anh không ở đây, tôi cũng không có bạn trai đi kèm..."

Đoàn Sâm tiếp tục bước về phía trước, Thai Hồng Quả xách váy lên đuổi theo hắn: "Chúng ta cùng nhảy một điệu đi..."

"Từ chối." Đoàn Sâm cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, ngữ khí lạnh lẽo tuyệt tình, Thai Hồng Quả dừng bước, nghiến răng nghiến lợi lộ ra một nụ cười méo mó: "Thật sự là trước sau như một... Muốn ăn đòn dễ sợ."

Thích Trực đã chắp vá được đầy đủ thông tin từ miệng Tề Kiệt và Triệu Tân Chi, nhướng mắt nhìn đại tiểu thư Thai đang cam chịu, y nói với Đoàn Sâm: "Cậu có thể nhẹ nhàng với con gái một chút không?"

"Nếu đã nhìn qua hàng được định chế hoàn hảo, cậu sẽ không liếc mắt đến loại hàng được sản xuất đại trà." Đoàn Sâm cầm ly rượu lên rót một hơi, Tề Kiệt lau mồ hôi trên trán, cũng may là Thai Hồng Quả không nghe thấy những lời này.

Thích Thẳng lên tiếng: "Nhưng không phải hàng định chế đã bay đi rồi sao?"

"Sẽ trở về thôi."

"Ồ?"

Đoàn Sâm lại rót một ly rượu, nói: "Em ấy đã không làm việc tám năm, bị tôi nuôi phế từ lâu rồi."

Tề Kiệt: "!"

Đúng vậy, sao anh lại không nghĩ tới chuyện này chứ! Người như Diệp Bạch Tư nếu không có Đoàn Sâm che chở thì chỉ cần bước ra xã hội thôi chắc chắn sẽ bị ăn đến cặn cũng không còn, nói không chừng sau này còn phải quỳ xuống cầu xin Đoàn Sâm tha thứ.

Thích Thẳng lại không nghĩ như vậy, y nhìn thoáng qua trang phục hôm nay của Đoàn Sâm, vẻ mặt thật sự chân thành: "Nhưng tôi cảm thấy cậu mới chính là người bị nuôi phế đấy."

Bình gạn rượu được đặt trở lại vị trí cũ, rượu trong ly đỏ rực như máu, Đoàn Sâm nâng lên, trong mũi tràn ra một hơi thở kiềm nén, hắn bình tĩnh lại đưa mắt nhìn về phía Thích Trực.

"Vậy thì cứ chờ mà xem."

===

Anh Anh: Tôi cho em ba ngày, nhanh cút về đây cho tôi.

Diệp Diệp:.

Tôi không muốn nhìn thấy anh.jpg
Bình Luận (0)
Comment