Chương 100: "Anh yêu em"
"Trong giới hạn của lòng tin mà anh có, anh sẵn sàng vô điều kiện tin tưởng em."
Một câu nói khiến Lâm Ôn sững sờ tại chỗ.
Theo bản năng, cậu muốn từ chối Phó Thâm. Bởi lẽ, vào thời khắc quan trọng thế này, giao phó một lựa chọn mang tính sống còn như vậy cho cậu, quả thực quá hoang đường và khó có thể chấp nhận. Nhưng lời từ chối vừa đến bên môi lại bị ánh mắt nghiêm túc và chân thành của Phó Thâm chặn đứng.
Qua đôi mắt đã từng trải không biết bao nhiêu thăng trầm của đời người ấy, Lâm Ôn thấy rõ sự chân thành thuần khiết, không chút tạp chất trong lòng Phó Thâm.
Phó Thâm không phải đang cố gắng dỗ dành cậu bằng những lời nói hoa mỹ trong lúc bản thân đã nắm chắc phần thắng, cũng chẳng phải đang đeo một chiếc mặt nạ giả tạo để tô vẽ một bức tranh yên bình cho những gì đã qua.
Phó Thâm thực sự, bằng cả trái tim, muốn giao phó vận mệnh của mình cho cậu.
Dù sống hay chết.
Dù được hay mất.
Như một kẻ nhút nhát vừa học được yêu là gì, cẩn thận xé toang lồng ngực để lộ trái tim thật sự của mình, phơi bày từng mạch máu và thớ thịt mà không chút che giấu trước mặt cậu, giao phó cho cậu quyết định sự sống chết của mình.
Đối với một người như Phó Thâm trước đây, điều này là không có khả năng xảy ra.
Việc trao quyền kiểm soát cho người khác đồng nghĩa với việc đặt một lưỡi dao sắc bén vào tay đối phương, để họ kề sát lưỡi dao vào cổ mình, có thể kết liễu mạng sống bất cứ lúc nào.
Thế nhưng giờ đây, khi nhìn vào Lâm Ôn ở phía đối diện, trong lòng hắn chẳng hề có chút cảm giác lo lắng như đang bước đi trên dây. Thay vào đó, hắn chỉ thấy một sự yên bình sâu thẳm và an nhiên. Chính lúc này hắn mới nhận ra, từ khi nào không hay, hắn đã hoàn toàn đặt niềm tin mà không giữ lại chút gì vào Lâm Ôn.
Lâm Ôn ngần ngừ trong chốc lát, nhưng rồi ánh mắt kiên định và động viên của Phó Thâm đã khiến cậu siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, cuối cùng cũng chấp nhận lấy nó.
Lâm Ôn cắm chiếc chìa khóa vào máy tính, nhìn con số hiện lên trên tài khoản. Đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc: "Nhiều đến vậy sao?! Tiên sinh, số tiền này còn cao hơn cả những gì luật sư Trần thống kê. Anh đã suy nghĩ kỹ khi giao tất cả những thứ này cho em xử lý chưa? Nếu chẳng may thua thì..."
"Đúng vậy, lần này là toàn bộ tiền vốn lẫn cả tiền để dành cưới vợ của anh cũng đều ở trong đó." Phó Thâm vòng tay ôm lấy eo Lâm Ôn, vừa cười vừa trêu chọc. "Nhưng không sao, nếu thua thì vẫn còn em nuôi anh mà, đúng không? Với mức lương của Tổng giám đốc Lâm, nuôi thêm anh cùng với con mèo ở nhà chắc không phải vấn đề lớn nhỉ?"
Lâm Ôn cười rộ lên: "Vâng, không thành vấn đề. Nếu thua, cả quãng đời còn lại em sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm tiền để nuôi anh nhé, Phó tổng."
Phó Thâm xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng như một dòng suối mát lành.
Lúc này, thị trường chứng khoán chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là đóng cửa. Lâm Ôn siết chặt chiếc chìa khóa chứa toàn bộ số tiền của họ, rồi cắn răng nhận lấy cuộc gọi từ Trần Kỳ.
"Vấn đề vốn đã giải quyết xong chưa? Vòng này chúng ta rốt cuộc có theo tiếp hay không? Phó Thâm, cậu đang làm gì trong phòng vậy? Bên ngoài bao nhiêu người đang chờ cậu đây này! Cậu đã quyết định xong chưa?"
"Theo." Giọng của Lâm Ôn còn mang theo chút run rẩy, nhưng ngay sau câu nói ấy, cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi nói với người ở đầu dây bên kia: "Ván cuối cùng trước khi thị trường đóng cửa sẽ do tôi toàn quyền xử lý thay mặt Phó tổng. Mười tỷ đã được chuyển vào kho dự trữ. Tiếp tục đưa bảng C vào cuộc."
Giọng nói của Lâm Ôn truyền qua sóng điện tới phòng họp bên ngoài, lập tức gây nên một làn sóng kinh ngạc. Trần Kỳ vốn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy số tiền khổng lồ đổ vào kho dự trữ, anh ngay lập tức hiểu được mức độ tin tưởng của Phó Thâm dành cho Lâm Ôn.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, từ những ngày rời trường học khởi nghiệp cho đến bây giờ, Trần Kỳ luôn tin tưởng mọi quyết định của Phó Thâm.
Lần này cũng không phải ngoại lệ.
Anh không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức thực hiện theo quyết định của Lâm Ôn: "Đẩy bảng C đến giới hạn, dùng toàn bộ dòng tiền mặt để đối đầu với bên kia, dồn lực đến phút cuối cùng trước khi thị trường đóng cửa!"
Lâm Ôn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như lúc này. Họ tranh giành từng giây từng phút để chiếm lĩnh từng cổ phiếu trong sàn giao dịch, quyết không nhượng bộ, cũng chẳng phân thắng bại. Đến mười lăm phút cuối cùng trước khi thị trường đóng cửa, họ chỉ vừa vặn hơn Hàn Thiên Minh hai điểm, hoàn toàn có thể bị vượt qua bất kỳ lúc nào.
"Tiếp theo chỉ còn cách đặt cược vào vận may thôi." Trần Kỳ ở đầu dây bên kia thở dài một hơi. "Những gì có thể làm, chúng ta đã làm hết. Giờ chỉ hy vọng ông trời đứng về phía chúng ta, không có chuyện gì bất lợi xảy ra trong khoảng thời gian cuối cùng này."
Bất lợi.
Lâm Ôn bỗng nhớ đến câu nói của Phó Thâm trước đó.
— "Đối với những người không đủ thực lực, mới tồn tại khái niệm thuận lợi hay bất lợi."
Nhìn vào màn hình, nơi những con số trên bảng giao dịch như những làn sóng rượt đuổi nhau mà không phân thắng bại, trong đầu Lâm Ôn chợt nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm đến mức đáng sợ.
Trong điều kiện của sức mạnh tuyệt đối, không có khái niệm bất lợi.
Vậy thì, nếu đổi lại, trong tình thế bất lợi tuyệt đối, liệu sức mạnh của Hàn Thiên Minh còn có thể duy trì đến đâu?
Đôi tay của Lâm Ôn bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
Lâm Ôn thừa hiểu ý nghĩ vừa lóe lên này nếu xảy ra sai sót sẽ mang lại hậu quả kinh khủng thế nào. Cậu cũng biết rõ mười lăm phút cuối cùng này mang ý nghĩa gì đối với cậu, đối với Phó Thâm, và với cả mười mấy nhân viên bên ngoài kia.
Mồ hôi tay túa ra không ngừng. Cậu siết chặt thiết bị liên lạc trong tay, quay đầu nhìn Phó Thâm lần cuối.
Lạ lùng thay.
Cậu nghĩ.
Cái nhìn giữa Lâm Ôn và Phó Thâm giống như một dòng suối nhỏ làm chậm lại dòng chảy thời gian. Tiếng nước chảy róc rách, như thể mọi lo lắng và bất an đều bị cuốn trôi sạch sẽ. Chỉ cần một ánh mắt, Lâm Ôn đã cảm nhận được rằng Phó Thâm hoàn toàn hiểu rõ những gì cậu định làm.
Trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ này, Lâm Ôn dường như không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào xung quanh. Thứ duy nhất cậu có thể cảm nhận được là tiếng ù ù từ não bộ lan đến màng tai, kéo theo nhịp tim như bị treo lơ lửng.
Ở bên ngoài, có lẽ mọi người đều đang cầu nguyện, cầu mong ông trời thấu hiểu, đừng để điều ác che phủ ánh sáng, đừng để công sức của họ trở thành vô ích, đừng để Hàn Thiên Minh tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nhưng Lâm Ôn không tin vào thần linh.
Cậu chỉ tin vào số phận.
Tin vào số phận mà chính tay mình nắm giữ.
"Đừng sợ, cứ làm hết mình đi."
Đó là câu mà Phó Thâm đã nói với cậu khi họ vừa trở về nước.
Khoảnh khắc này, Lâm Ôn lặp lại câu đó cho chính mình nghe.
Tiếng điện từ của thiết bị liên lạc vang lên "xẹt" một tiếng, sau đó là giọng nói trầm ổn của Lâm Ôn: "Bán tháo."
Trong mười phút cuối cùng trước khi thị trường đóng cửa, họ bắt đầu bán tháo toàn bộ số cổ phiếu trong kho.
Đây là một nước cờ liều lĩnh, giống như đưa tình thế từ thế cân bằng ổn định, lập tức kéo xuống sát mép vực nguy hiểm. Trước giờ, Lâm Ôn luôn giỏi đầu tư dài hạn, ổn định tiến từng bước. Ngược lại, Phó Thâm lại nổi tiếng với những cú đánh ngắn hạn, tấn công chớp nhoáng rồi rút lui.
Chính vì thế, không ai ngờ rằng, vào phút chót, họ lại chọn cách bán tháo toàn bộ cổ phiếu và rời khỏi cuộc chơi. Ngay cả Hàn Thiên Minh cũng không ngờ tới.
Khi chuông báo hiệu thị trường đóng cửa vang lên một phút cuối, từ bên ngoài phòng họp truyền đến những tiếng kêu kinh ngạc. Tiếng hét này nối tiếp tiếng hét khác, càng lúc càng lớn, thậm chí Lâm Ôn - người đang căng thẳng đến mức không dám nhìn màn hình - cũng có thể nghe thấy rõ.
"Họ cháy tài khoản rồi! Đối thủ không nhìn ra kế hoạch của chúng ta! Họ cháy tài khoản rồi!"
"Chúng ta thắng rồi!"
"A a a! Tiền thưởng gấp mười lần! Phó tổng đâu rồi? Tiền thưởng gấp mười lần của chúng tôi nhất định phải có đấy!"
Lâm Ôn mở bừng mắt kinh ngạc, nhìn màn hình hiện lên thông báo cháy tài khoản của Hàn Thiên Minh. Cậu hít thở sâu vài hơi, cố gắng lắng nghe nhịp tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực.
Họ thắng rồi.
Cậu thực sự đã thắng!
Lâm Ôn quay người lại, lao tới bàn dài, nhảy vào vòng tay rộng mở của Phó Thâm. Cậu phấn khích đến mức không biết phải nói gì, chỉ có thể siết chặt cổ Phó Thâm, liên tục gọi tên hắn: "Phó Thâm! Phó Thâm!"
Phó Thâm cũng ôm chặt lấy Lâm Ôn, hôn lên tóc mai của cậu, nhắm mắt thở dài nhẹ nhõm: "Tất cả đã kết thúc rồi, Lâm Ôn."
Những tháng năm dài đằng đẵng đã qua, mọi máu và nước mắt, mọi thù hận và rối ren, tất cả đều kết thúc ngay khoảnh khắc này.
Vòng xoáy định mệnh dừng lại, sợi dây số phận bị cưỡng ép cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Những linh hồn từng tan vỡ giờ đây trọn vẹn, chuẩn bị bước vào một chương mới, hoàn toàn khác biệt và chưa từng biết trước.
... ... ... ... ... ... ... ... ... .
Ở bên ngoài, nhóm nhân viên đang ăn mừng như điên cũng nhanh chóng nhận ra một vấn đề — Phó tổng và Lâm tổng đã hứa phát tiền thưởng gấp mười, nhưng cả hai lại bặt vô âm tín? Dù có định lờ tiền thưởng đi thì ít nhất trong thời khắc kích động thế này cũng phải hòa vào đám đông chứ? Hai người bọn họ đã đi đâu rồi?
Trần Kỳ là người đầu tiên thử vặn nắm cửa phòng họp nhỏ, nhưng cánh cửa đã bị khóa, không thể mở ra. Anh gọi lớn vài lần, nhưng hoàn toàn không có hồi âm.
"Hay trong này có cửa bí mật, nối sang phòng họp bên cạnh, nên họ đã rời đi trước rồi?" Một nhân viên đưa ra suy đoán.
Trần Kỳ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín một hồi, cuối cùng cũng bỏ cuộc. Anh gọi mọi người đi ăn tiệc mừng, uống cho tới khi say quên đường về mới thôi.
Sau khi đám đông ồn ào rời đi, căn phòng họp nhỏ bí ẩn kia mới vang lên vài âm thanh không thể kìm nén.
Rèm cửa vốn để ánh sáng tràn vào đã bị kéo kín, che phủ toàn bộ căn phòng. Trong không gian mờ tối, Lâm Ôn - người trước đó vẫn đang chỉnh tề - giờ đã ngồi trên bàn dài, cúi thấp đầu, như một chú chim nhỏ khép lại đôi cánh. Áo sơ mi của cậu hơi nhếch lên, cánh tay thu gọn, mồ hôi từ tóc mai chảy dài xuống vai.
Đợi khi âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất, Lâm Ôn mới nhả miếng vải áo bị cắn chặt trong miệng ra, bực bội cắn nhẹ lên yết hầu của Phó Thâm như trả đũa.
Phó Thâm không tức giận, chỉ hôn lên hõm cổ của cậu. Trong những tiếng r*n r* nhỏ giọng của Lâm Ôn, Phó Thâm kéo cậu vào một nụ hôn sâu, như một con chim bị cuốn vào lòng đại dương, cùng nhau đắm chìm trong hơi thở nghẹn ngào.
Ban ngày rất dài, và có rất nhiều cách để ăn mừng. Món cá luôn được chế biến thành đủ kiểu để dọn lên bàn tiệc.
Trên bờ vực sụp đổ, Lâm Ôn ngửa đầu, mơ màng nghĩ: Chắc chắn món cá kho tàu sẽ trở thành món ăn mà cậu ghét nhất trong suốt một năm tới!
... ... ... ... ... ... ... ... ... .