Chim Không Thể Bay - Độc Trù

Chương 2

Chương 2: Bìm bìm vô dụng

Khu biệt thự ngoại ô nằm yên tĩnh giữa vùng đất giàu có bậc nhất Thượng Hải, nơi tập trung của những gia đình thượng lưu. Khi mặt trăng vừa nhô lên khỏi đường chân trời, những người thành đạt trong giới tài chính vẫn còn bận rộn ở các chiến trường thương mại. Bởi thế, chỉ có vài căn biệt thự thắp sáng đèn, ánh sáng ấy, từ xa nhìn lại, lộ ra một góc của cuộc sống xa hoa mà người ngoài khó lòng chạm tới.

Trong số những ngôi nhà sáng đèn ấy, tại một căn biệt thự, ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang trong phòng khách được bật lên mức tối đa. Ánh sáng này phản chiếu qua những ô cửa kính lớn, sáng đến mức chói mắt.

Lâm Ôn, người đã quen sống trong bóng tối nơi căn gác nhỏ, cảm thấy khó chịu khi đối diện với ánh sáng mạnh như vậy. Cậu nhíu mày, khép hờ mắt để tránh ánh sáng, cố gắng nhẫn nhịn không đưa tay lên che. Chỉ vài giây sau, có người bước đến đưa cho cậu một cốc nước ấm, đồng thời cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn, điều chỉnh ánh sáng trong phòng dịu xuống.

"Chỉ một chút ánh sáng thôi cũng không chịu nổi, thế mà lại nhảy lầu hết lần này đến lần khác?"

 

Lâm Ôn ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình. Ánh mắt của người đó mang theo vẻ khinh miệt xen lẫn chút thương hại. Cậu hỏi: "Ngài là ai?"

 

"Phó Thâm."

 

Người đàn ông trả lời rất dứt khoát, nhưng cái tên này chẳng gợi lên chút ký ức nào trong đầu Lâm Ôn. Cậu tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao ngài lại xuất hiện ở đó?"

 

Phó Thâm dựa vào góc sofa, trước tiên nhướng mày khi nghe Lâm Ôn gọi mình bằng từ "ngài", sau đó khẽ cười một tiếng.

 

"Thông thường vào lúc này, những người bình thường sẽ hỏi 'Tại sao anh cứu tôi?' hoặc 'Sao anh biết tôi đã nhảy bảy lần?' Nhưng mà, Lâm tiên sinh, câu hỏi của cậu thật sự mới mẻ đấy."

 

Phó Thâm dễ dàng nói ra tên của cậu, như thể hắn đã biết rõ mọi điều về cậu. Từ lúc xuất hiện đến giờ, Phó Thâm không hỏi Lâm Ôn bất kỳ điều gì, hắn biết tên cậu, biết những chuyện xảy ra với cậu, thậm chí không tỏ vẻ bận tâm vì sao cậu lại nhảy lầu. Nhưng Lâm Ôn thì ngược lại, cậu chẳng nhớ đã từng quen biết một nhân vật có số má thế này, chỉ đành thành thật trả lời: "Khu biệt thự này an ninh rất nghiêm ngặt, người bình thường không dễ dàng vào được. Hơn nữa, xung quanh căn biệt thự ấy, Hàn... Hàn Tri đã cử người canh gác, ai ra vào đều được báo cáo lại cho cậu ta. Nhưng khi nãy ngài đưa tôi rời khỏi đó, tôi không thấy ai ngăn cản, cũng chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào. Vì vậy, thay vì hỏi tại sao ngài cứu tôi, tôi muốn biết tại sao ngài lại xuất hiện ở đó. Ngài là... bạn của Hàn Tri?"

 

Trái tim Lâm Ôn đập dữ dội. Cảm giác mất trọng lượng khi rơi từ trên cao xuống vẫn chưa biến mất. Cậu không hề cảm thấy may mắn vì thoát chết, nhưng có lẽ vì lần thứ tám tự sát bị gián đoạn, cậu không còn trải qua cảm giác đau đớn khi rơi xuống hay sự mơ hồ khi tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau. Điều này khiến cậu nhận thức rõ ràng hơn về ranh giới giữa sự sống và cái chết, giúp cậu giữ được đầu óc tỉnh táo trong thời điểm này.

 

"Uống chút nước đi, tay cậu còn đang run đấy."

 

Phó Thâm chỉ vào chiếc cốc thủy tinh trong tay Lâm Ôn, hơi nước vẫn còn bốc lên. Hắn không ép buộc cậu phải uống, thực tế, hắn chẳng bận tâm chút nào về trạng thái hay cảm xúc hiện tại của cậu. Phó Thâm đứng dậy, bước đến quầy bar, nhàn nhã rót cho mình một ly rượu vang đỏ, uống vài ngụm rồi thong thả quay lại, dựa vào cửa kính lớn và cười nhạt: "Bạn bè thì không tính, tôi với Hàn Tri chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần, có chút liên hệ từ gia đình mà thôi. Việc đưa cậu đi mà không bị ai ngăn cản là vì tôi đã bỏ tiền và sử dụng một vài cách để khiến những người canh chừng cậu rút lui hết. Lâm Ôn, mặc dù điều này có vẻ tàn nhẫn với cậu, nhưng tôi buộc phải nói thẳng rằng, những suy nghĩ trong đầu cậu như 'Hàn Tri cử người đến cứu mình' hay 'Hàn Tri vẫn còn tình cảm với mình' hoàn toàn không tồn tại. Thực tế, có lẽ bây giờ cậu ta thậm chí còn chẳng biết cậu đã vì cậu ta mà nhảy lầu bao nhiêu lần rồi."

 

"Tôi không nghĩ vậy." Lâm Ôn cúi đầu thấp hơn, chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn trong ly nước. "Vậy tại sao ngài lại cứu tôi?"

 

Câu hỏi này dường như gợi lên một ký ức khó chịu nào đó trong lòng Phó Thâm, khiến hắn trầm ngâm một lúc lâu, rồi cuối cùng để lộ một biểu cảm có phần bất đắc dĩ.

 

"Một số biến số không thể thay đổi được."

 

Phó Thâm trả lời xong vẫn đứng yên, cầm ly rượu lên sau đó hạ mắt nhìn thoáng qua Lâm Ôn. Đó là ánh mắt của kẻ bề trên ngạo nghễ nhìn xuống những kẻ yếu hơn mình, mang theo sự lạnh lùng và coi thường tr*n tr**. Nhưng khi Lâm Ôn ngẩng đầu lên, ánh mắt ấy đã được thu lại gọn gàng, chỉ để lại một nụ cười xã giao trên khuôn mặt hắn.

 

"Cậu có thể hiểu rằng vì một lý do nào đó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, khiến tôi buộc phải cứu cậu. Vấn đề này tôi sẽ giải thích sau. Nhưng cậu cũng có thể hiểu rằng, nếu tôi có quyền lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không cứu cậu."

 

Bàn tay đang cầm cốc nước của Lâm Ôn khẽ siết chặt lại.

 

Phó Thâm nhận ra điều đó nhưng cũng chẳng muốn để tâm. Hắn nhàn nhã tiếp tục nói: "Những người đã quyết tâm tìm đến cái chết thì không thể cứu được. Cứu họ chỉ là một hành động ngu ngốc, lãng phí thời gian và hoàn toàn vô nghĩa. Nhưng trời xui đất khiến bắt tôi làm chuyện ngu ngốc này để cứu cậu. Vì thế, tôi phải nói trước. Hãy tạm gác lại những suy nghĩ trốn tránh và hành động tự sát của cậu. Ít nhất, trong thời gian ở nhà tôi, đừng dại dột mà đến cửa sổ nhảy lầu thêm lần nào nữa. Tôi rất không vui và không muốn lãng phí thời gian để đến sở cảnh sát lấy lời khai đâu."

 

Lâm Ôn dù có ngốc nghếch đến đâu cũng phải nhận ra rằng, người đàn ông đã cứu mình không phải một người tốt bụng trượng nghĩa. Ngược lại, Phó Thâm khinh thường cậu, và không hề che giấu sự khinh thường đó.

 

Ánh mắt khinh bỉ và thái độ thiếu kiên nhẫn của Phó Thâm giống hệt như phong thái của Hàn Tri – thứ phong thái mà Hàn Tri đã được hun đúc từ nhỏ. Dù đã cố tình kiềm chế, Phó Thâm vẫn khiến Lâm Ôn cảm thấy bức bối mãnh liệt.

 

Lâm Ôn đặt ly nước xuống, đứng dậy định rời đi, giọng điềm tĩnh nhưng xa cách: "Cảm ơn ngài đã cứu tôi. Nhưng hiện tại, tôi thực sự không có gì để báo đáp ngài. Hôm nay đã làm phiền ngài, xin tạm biệt."

 

Phó Thâm nhếch môi, giơ tay ra hiệu cho cậu bình tĩnh lại: "Tôi cứ tưởng cậu đã bị Hàn Tri huấn luyện đến mức chỉ còn biết nhẫn nhịn cam chịu rồi chứ, không ngờ cậu vẫn còn chút cá tính của riêng mình."

 

"Có cá tính là tốt." Phó Thâm nói tiếp, ánh mắt sắc lạnh như soi thấu mọi thứ, "Nhưng ai nói rằng cậu không có gì để báo đáp tôi?"

 

Phó Thâm khẽ lắc ly rượu trong tay, ánh mắt hạ xuống, nụ cười giả tạo biến mất. Nhìn chằm chằm ánh đèn phản chiếu trên chiếc ly thủy tinh, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng, không chút cảm xúc: "Tôi là người không bao giờ làm một thương vụ thua lỗ. Lâm Ôn, tôi cứu cậu vì tôi nghĩ rằng cậu có thể mang lại cho tôi một vài thứ mà tôi muốn – những thứ bất ngờ mà tôi không đoán trước được."

 

Lâm Ôn không ngồi xuống, nhưng cũng không xoay người rời đi. Quãng thời gian dài phải chịu đựng và nhẫn nhịn bên cạnh Hàn Tri đã mài mòn gần hết sự sắc bén trong tính cách của cậu, thậm chí ngay cả tức giận cũng trở nên hiếm hoi. Cậu vẫn giữ tư thế đứng dậy, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Tôi? Tôi có thể mang lại cho ngài thứ gì?"

 

Phó Thâm không vội vã trả lời câu hỏi này, ngược lại kiên nhẫn mười phần ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét từ trên xuống dưới, nhìn Lâm Ôn không sót một chỗ nào.

 

Ánh mắt kia của hắn lạnh như băng lại tr*n tr**, giống như đang đánh giá một món hàng vừa được bày lên quầy, chờ định giá. Ánh nhìn ấy khiến Lâm Ôn ghê tởm, cảm giác như cơn buồn nôn đang dâng lên, khiến cơ thể cậu vô cùng không thoải mái. Cậu cảm nhận được như thể toàn bộ cơ thể mình đã bị người này mổ xẻ đến mức không còn gì che đậy. Cậu vô thức siết chặt nắm tay, thái độ phòng bị rõ ràng: "Phó tiên sinh, nếu như điều ngài muốn là để tôi đổi sang một cái lồng khác để làm chim hoàng yến, thì tôi sẽ không đồng ý. Dù ở đâu, đối với tôi cũng chỉ là lồng giam, chẳng có gì khác biệt."

 

Những lời nói đầy giận dữ của Lâm Ôn khiến Phó Thâm nhận ra ánh mắt mình đã vô tình gây ra hiểu lầm, làm người đối diện cảm thấy hắn có ý đồ xấu. Hắn đặt ly rượu xuống, giơ tay lên nhè nhẹ, tỏ ý rằng mình không có ác ý.

 

"Ý tôi không phải như vậy. Cậu yên tâm, kiểu chuyện dùng thân thể để trả ơn, trong mắt tôi, là hèn mọn và đáng khinh. Hơn nữa, cậu... kiểu người mềm yếu như một bông hoa nhỏ mong manh, vốn không phải mẫu tôi thích."

 

Phó Thâm định nói ra những lời gay gắt hơn, như: Cậu là loại chỉ biết bám víu vào người khác, vừa vô dụng vừa nhàm chán, là kẻ ngu xuẩn đang lãng phí cuộc sống của mình. Nhưng khi nhớ lại rằng người trước mặt đã từng nhảy lầu tới bảy lần, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, hắn quyết định nuốt lời đó vào trong, đổi sang một cách nói giảm nói tránh để hình dung Lâm Ôn.

 

Dù vậy, sự cảm thông của hắn cũng chỉ có giới hạn.

 

Phó Thâm ung dung bước đến, ngồi xuống ghế sofa đối diện Lâm Ôn. Hắn vắt chân, hai tay đan trước ngực, hoàn toàn mang dáng vẻ của một doanh nhân chuẩn bị bước vào một cuộc đàm phán. Với nụ cười xã giao, hắn một lần nữa chỉ tay về phía ly nước trước mặt Lâm Ôn.

 

"Uống chút nước đi, Lâm tiên sinh. Tôi chỉ đang cân nhắc xem liệu cậu có khả năng mang lại cho tôi những điều bất ngờ hay không. Vì vậy, trước khi tôi trả lời thắc mắc của cậu, chi bằng cậu hãy trả lời vài câu hỏi của tôi trước đi."

 

Giọng điệu ung dung của hắn, kết hợp với ánh mắt bình thản nhưng sắc bén, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

 

"Lâm Ôn, cậu có biết mẹ và em trai cậu đã chết như thế nào không?"

 

Tay Lâm Ôn vừa định với lấy ly nước thì lập tức khựng lại giữa không trung.

 

Ly nước đã nguội lạnh từ lâu. Hơi nước bám trên thành ly cũng đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại lớp kính ẩm ướt, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt nhợt nhạt và đang run rẩy của cậu.

 

"Mẹ và em trai tôi..."

 

... đã chết như thế nào?
--------------------

Bình Luận (0)
Comment