Chương 55: Cậu ấy muốn bán cậu cho chồn vàng đấy
Chủ nhân của con mèo đen vẫn chưa tìm được, nhưng Phó Thâm và Lâm Ôn đã nhanh chóng lao vào guồng quay công việc. Dù sao họ cũng không phải đến Anh để du lịch. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, cả hai ăn ý mỗi người một hướng, vội vã đến địa điểm làm việc của mình.
Lâm Ôn đến đây với nhiệm vụ giải quyết hai dự án hợp tác. Ban ngày cậu phải gặp gỡ người phụ trách dự án; buổi chiều đi khảo sát thực tế tại khu vực triển khai; tối đến lại phải tham gia tiệc chiêu đãi do phía tiếp đón sắp xếp. Gần như cả ngày chỉ có buổi sáng là cậu xuất hiện trong nhà, đầu tóc rối bù vì chưa quen khí hậu, vội vàng gặm hai miếng bánh sandwich rồi chỉnh lại trang phục và rời đi.
Phó Thâm tuy ban đầu không có dự án nào cần xử lý tại đây, nhưng là một thương nhân có thể tính phí theo thời gian, ngay trên chuyến bay, khi đang đọc báo, hắn đã kịp lên kế hoạch một thương vụ thu mua. Mỗi ngày, hắn ngồi ở bàn đàm phán, cùng đại diện công ty đối tác đấu khẩu để nâng hạ giá cả, bận đến mức không có thời gian đặt chân xuống đất.
Trong hành trình công tác dự tính kéo dài 15 ngày, mãi đến ngày thứ bảy, cả hai mới có chút thời gian rảnh rỗi, cuối cùng cũng có thể ngồi chung một bàn, thong thả ăn một bữa trưa.
Ở Anh, những món ăn hợp khẩu vị hai người không nhiều. Khi bận rộn, họ đành ăn tạm thức ăn nhanh; nhưng khi rảnh rang, lại bắt đầu nhớ về những món ăn quê nhà. Phó Thâm từng định thuê một người giúp việc để nấu ăn, nhưng bị Lâm Ôn kịch liệt phản đối với lý do: chi phí không xứng đáng. Cậu cho rằng, với 120 bảng mỗi ngày, cậu có thể gom đủ tất cả các loại gia vị lẩu từ nhóm du học sinh và làm một nồi lẩu thập cẩm.
Thế nên Phó tổng đành bất lực thở dài, xắn tay áo, tự mình vào bếp nấu nướng. Dần dần, trong ánh mắt mong chờ và những lời khen ngợi của Lâm Ôn, hắn càng ngày càng chìm đắm vào công việc nấu ăn, đảm nhận cả ba bữa trong ngày, mà bữa nào cũng phải đổi món.
Dẫu vậy, mỗi ngày sau khi nấu ăn xong, hắn đều nhận được phần thưởng nhỏ từ Lâm Ôn, là một bó hoa tươi và một hộp kem trị giá hai bảng mà cậu mang về từ siêu thị. Thế nên, dù làm việc này lỗ vốn, Phó Tổng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay là một trong những ngày nhàn hạ hiếm hoi.
Dự án của Lâm Ôn đã gần hoàn tất, chỉ còn vài chi tiết nhỏ không cần cậu bận tâm. Phó Thâm cũng vừa kết thúc vòng đàm phán thứ ba, ép giá xuống mức hắn chấp nhận được. Vì thế, khó khăn lắm mới có một hôm cả hai đều ngủ thẳng đến khi tự dậy, ăn một bữa trưa trong nhà hàng kiểu Pháp dưới ánh nắng ấm áp, rồi thảnh thơi đi dạo siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn.
Bữa tối hôm nay vẫn là những món mà Lâm Ôn yêu thích: tôm nướng phô mai và sườn xào chua ngọt, cộng thêm món rau xanh mà Phó Thâm nhất quyết thêm vào để cân bằng dinh dưỡng.
Những ngày này, Lâm Ôn được Phó Thâm chăm sóc kỹ đến mức khẩu vị cũng trở nên khó chiều. Nếu bữa ăn không có món cậu thích, cậu sẽ nhất quyết không ăn thêm bát cơm thứ hai, đói lắm thì ăn kem và pudding trong tủ lạnh, biến đồ ăn vặt thành bữa chính.
Ban đầu, Phó Thâm chiều theo ý cậu, cho đến khi phát hiện rằng những bó hoa tươi cậu tặng mỗi ngày thực ra là hàng giảm giá cậu mua để đủ điều kiện hưởng khuyến mãi cho pudding trong siêu thị. Sau đó, với tư cách là ông chủ có quyền lực, Phó Thâm đã tước bỏ quyền tự do chọn đồ ăn vặt của Lâm Ôn, đồng thời dọn sạch pudding trong tủ lạnh.
Lâm Ôn kháng nghị nhưng không thành công, bị cường quyền áp bức cuối cùng chỉ còn cách ngoan ngoãn ăn hai bát cơm mỗi ngày, rồi ra vườn chọn một bông hồng nở đẹp nhất để tặng Phó Thâm, đổi lấy nửa bát kem làm món tráng miệng.
Hôm nay, vừa ăn xong bát cơm đầu tiên, dưới ánh mắt mỉm cười của Phó Thâm, cậu lặng lẽ lấy thêm bát thứ hai. Đúng lúc này, chuông cửa ngoài sân vang lên.
"Ai thế nhỉ? Tiên sinh, ngài có hẹn ai vào buổi tối không ạ?"
Lâm Ôn vừa cắn đũa vừa hỏi. Trong lúc Phó Thâm lắc đầu, đứng dậy đi xem màn hình chuông cửa, cậu đã nhân cơ hội gạt hết chỗ rau luộc mà mình không thích ăn vào bát của con mèo dưới gầm bàn. Cậu nghiêm túc, nhỏ giọng nói với mèo: "Cân bằng dinh dưỡng. Mèo cũng phải ăn đủ chất, không thể cứ ăn đồ hộp và thức ăn khô mãi. Phần rau này tặng mày đó, mau ăn đi."
Con mèo đen lật bụng, kêu một tiếng "meo meo" rồi cúi xuống bát. Lâm Ôn thấy mèo bắt đầu ăn, liền làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi ngay ngắn dậy tiếp tục dùng bữa.
Phó Thâm đứng trước màn hình kiểm tra một lúc mới quay lại. Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lâm Ôn, hắn giải thích: "Người nhấn chuông tôi không quen, có lẽ họ nhầm nhà. Đừng để ý."
"Vâng."
Lâm Ôn gật đầu, nhét con tôm cuối cùng vào miệng. Nhưng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Cậu nhai xong tôm, nghiêng đầu nhìn ra cửa, thắc mắc: "Có khi nào họ lạc đường nên gõ cửa hỏi thăm không? Hay để tôi ra xem thử?"
"Không cần đâu." Phó Thâm lại lần nữa đặt con tôm đã bóc xong vào đĩa của cậu, lau tay rồi nói: "Cứ mặc kệ, ăn cơm đi."
"Nhưng mà..."
Lâm Ôn còn chưa nói xong câu "nhưng mà", chuông điện thoại của Phó Thâm bỗng nhiên vang lên, cùng với đó là tiếng gào ầm quen thuộc phát ra từ ngoài sân, nghe có vẻ rất dai dẳng và không chịu buông tha.
"Phó Thâm! Đèn trong nhà sáng trưng mà cậu còn giả vờ không ở nhà hả! Tôi đã nhìn thấy các cậu rồi! Mau mở cửa cho tôi!"
Lâm Ôn nghiêng đầu, thắc mắc: "Âm thanh này là... Giang Việt?"
"Chậc, thật phiền phức."
Phó Thâm bất mãn tặc lưỡi, bị tiếng chuông điện thoại dồn dập và tiếng chuông cửa làm phiền đến mức không chịu nổi, hắn miễn cưỡng đứng dậy đi mở cửa. Trước khi đi, hắn còn tiện tay gắp một đũa rau xanh bỏ vào bát của Lâm Ôn. Đi được nửa đường, hắn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngại ngùng của Lâm Ôn – người đang cầm bát, chuẩn bị lợi dụng cơ hội mà lén lút chia phần rau xanh cho con mèo.
Lâm Ôn chột dạ cười cười, hỏi: "Sao vậy, tiên sinh?"
"Đừng có mà cho mèo ăn rau xanh nữa," Phó Thâm với vẻ mặt chẳng buồn ngạc nhiên, vừa đi vừa nói: "Nó không thích ăn đâu."
"Tôi cũng đâu có thích ăn..." Lâm Ôn nhìn vào cái bát của con mèo, thấy trong đó chỉ còn sót lại những mẩu rau xanh thừa, bỗng hiểu ra rằng mánh khóe nhỏ nhặt này của mình từ đầu đến cuối đều bị nhìn thấu. Cậu đành uể oải ăn hết đống rau xanh trong bát, xới nốt miếng cơm cuối cùng, rồi thở dài một tiếng thật nặng nề: "Sao mà tôi cứ phải ăn hoài thế này..."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Tại cửa sân, Giang Việt mang theo quà đứng trước cổng, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm vào Phó Thâm – người đang đứng chắn trước hàng rào, chuẩn bị định từ chối không cho anh ta vào nhà. Giang Việt chống một tay vào hông, hỏi: "Cậu thực sự không định cho tôi vào à?"
Phó Thâm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đáp: "Tôi đúng là định thế."
"Phó Thâm, người đến là khách. Hơn nữa mới chỉ qua bao lâu mà mối quan hệ của chúng ta đã xa cách đến mức tôi không thể bước chân vào nhà cậu nữa rồi sao!" Giang Việt bực bội kêu lên, giơ hộp quà trong tay lên: "Tôi còn cất công mang đến hai chai rượu đỏ quý giá mà tôi đã cất giữ! Thế mà cậu lại..."
Phó Thâm nhìn màn diễn xuất vụng về của Giang Việt, không hề dao động: "Chồn vàng đến chúc Tết gà, đừng tưởng tôi không biết cậu đến đây để làm gì. Lại nhận ủy thác của ai đúng không? Về nói với James rằng đừng có thừa nước đục thả câu nữa. Lâm Ôn mỗi ngày đều ở cạnh tôi, tôi tuyệt đối không để cậu ấy có cơ hội gặp mặt cậu ta đâu. Đừng phí công vô ích, mang rượu của cậu về đi, nhanh, về, ngay."
"Cậu đúng là gà mẹ bảo vệ con!" Giang Việt cười nhạo: "Chặn không biết bao nhiêu lần rồi. Bao nhiêu thư mời gửi đến tay cậu ấy đều không qua nổi chỗ cậu, nếu không phải lần nào cũng bị cậu chặn lại, tôi có cần tự mình đến đây không?" Giang Việt nhìn Phó Thâm rồi cũng không thèm bán thảm nữa, cũng chẳng giả vờ tức giận, dựa người vào cửa nói: "Trong nửa năm qua, làm ăn thì người ta cũng đã cho tôi không ít tiền, nhận tiền của người khác thì phải làm việc cho họ, nếu không sau này còn tiếp tục hợp tác như thế nào nữa? Cậu cho rằng tôi muốn tới thăm cái mặt như cục đá của cậu lắm hả?! Thật ra cũng chỉ là một buổi tiệc rượu bình thường thôi, cậu cứ dẫn Lâm Ôn đi cùng là xong, việc gì phải... Ê! Lâm Ôn! Bên này!"
Cửa cổng từ từ mở ra. Phó Thâm muốn ngăn cản nhưng đã muộn, Giang Việt chớp thời cơ chuồn vào, nhiệt tình vẫy tay chào Lâm Ôn, không quên vừa đi vừa lầm bầm phàn nàn về Phó Thâm: "Cậu nhìn Lâm Ôn mà xem! Học hỏi người ta đi! Phóng khoáng lên! Nói mở cửa là mở cửa ngay!"
Phó Thâm bất đắc dĩ quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn mơ hồ không hiểu chuyện của Lâm Ôn – người vừa bấm nút mở cửa từ xa.
Lâm Ôn thắc mắc, hỏi: "Sao hai người cứ đứng mãi ngoài cửa thế? Không định vào nhà nói chuyện ạ?"
"Vào, vào, vào! Ôn Ôn ngoan, không uổng công tôi mang đến chai rượu đỏ quý giá này! Đi nào, tối nay tôi sẽ mở nó cho cậu thưởng thức!"
Giang Việt vui mừng, lộ rõ trên nét mặt cao hứng bừng bừng bước nhanh vào nhà, sợ rằng Phó Thâm sẽ nghĩ ra lý do khác để đuổi anh ta đi.
Phó Thâm khoanh tay đứng tại chỗ, chần chừ một lúc mới bước lại gần. Hắn nhìn Lâm Ôn vẫn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, sắc mặt có chút khó chịu, nói: "Tối nay em không được ăn kem nữa."
"Tại sao chứ?" Lâm Ôn buồn bã há hốc miệng, cố gắng tranh luận để tự bảo vệ mình: "Tối nay tôi đã ăn hai bát cơm rồi mà!"
"Nhưng em lại để một kẻ xảo quyệt vào nhà." Phó Thâm véo nhẹ một bên má của Lâm Ôn, không dùng nhiều lực nhưng vẫn lắc qua lắc lại. Trong lúc Lâm Ôn nhăn nhó vì cảm giác bị oan, hắn mặt không đổi sắc, nói dối không chớp mắt, đổ tội ngay cho Giang Việt: "Cậu ta muốn bán em cho chồn vàng đấy!"
--------------------
Tác giả: Chuyển thể hài hước: Tổng tài biến thành đầu bếp (không hẳn vậy).