Chương 95: Tôi không cần nữa
Lâm Ôn đã dự đoán tình huống khi mình quyết định nhảy xuống.
Biệt thự có ba tầng, đại khái cao khoảng mười mét. Trước khi sống lại, cậu đã từng nhảy từ đây xuống và chết ngay lập tức. Nguyên nhân chủ yếu không phải là do độ cao, mà là vì con đường lát đá trắng của khu vườn ngay bên dưới cửa sổ.
Bảy lần trước, khi nhảy xuống đầu cậu đập mạnh vào phiến đá dày khiến hộp sọ bị nứt toạc. Vì vậy, cơ thể lập tức rơi vào trạng thái sốc và nguy kịch. Nhưng lần thứ tám, Phó Thâm đã đỡ lấy cậu ở phía dưới và chuẩn bị sẵn tấm đệm mềm để giảm xung lực, nhờ đó cậu mới có thể tiếp đất mà không bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng dù có là vậy đi nữa, cú rơi của cậu nện vào ngực Phó Thâm khiến cánh tay hắn chịu một lực tác động không nhỏ. Trong tháng đầu tiên kể từ khi quen biết, Phó Thâm thường bỏ mặc cậu một mình ở căn biệt thự, không thèm gặp mặt. Một phần là vì cánh tay đau nhức, nhìn thấy cậu lại nhớ đến chuyện phiền lòng.
Nhớ lại lúc đó, Phó Thâm trông thấy cậu là lại nghĩ đến cánh tay đau nhức, nhưng vẫn phải giả bộ từ bi, hướng dẫn từng bước cho Lâm Ôn làm cậu không khỏi bật cười.
Không biết Hàn Tri đã tiêm loại thuốc mê với liều lượng bao nhiêu, ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ khi đứng trên bệ cửa sổ. Cậu nắm chặt mảnh kính vỡ trong tay, cố dùng cơn đau để giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Cậu phải nhảy xuống, nếu không đợi đến khi người của Hàn Tri từ bên ngoài xông vào, cậu không chỉ bị đưa đi trong trạng thái mê man mà cuốn băng trong tay cậu cũng không còn cơ hội được phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng, cậu cũng không thể tùy tiện liều mạng nhảy xuống như vậy. Nếu không, cậu sẽ lặp lại bi kịch trước kia, một lần nữa hy sinh mạng sống vì một kẻ không đáng như Hàn Tri.
Lâm Ôn mượn ánh sáng từ mặt trăng và đèn đường để cẩn thận quan sát bố cục khu vườn bên dưới. Thiết kế khu vườn của biệt thự đều là do chủ đầu tư xây dựng theo mẫu, sau khi Hàn Tri mua lại ngôi nhà này cũng không thay đổi gì. Cách con đường đá trắng không xa có một hồ cá nhỏ được đào sẵn để nuôi cá chép. Mặc dù cá chép trong hồ của Hàn Tri đã chết từ lâu, nhưng mép hồ được phủ một lớp cỏ mềm, miễn cưỡng có thể dùng làm đệm giảm xốc.
Lâm Ôn nghĩ, cậu có thể bám vào thanh sắt ở bệ cửa sổ, cố hết sức đung đưa cơ thể, tận dụng lực dao động để nhảy qua đoạn đường đá trắng. Nếu may mắn, cậu sẽ rơi thẳng xuống hồ, sau đó có thể lựa chọn giữa việc vùng vẫy dưới nước hoặc tự mình trèo lên. Nếu không may, cậu sẽ rơi xuống bãi cỏ, có thể bị thương, gãy xương, hoặc... Nhưng ít nhất, cuốn băng vẫn có thể giữ lại, và có lẽ cậu cũng có thể cầm cự đến khi người tiếp ứng kịp thời tới.
Sau khi nhanh chóng tính toán mọi kết quả có thể xảy ra, động tác của Lâm Ôn bắt đầu chậm lại. Ý thức ngày càng mơ hồ khiến cậu không thể tiếp tục suy nghĩ tỉnh táo, chỉ có thể miễn cưỡng chọn phương án mà cậu coi là tối ưu nhất.
Nếu như... thật sự cậu xui xẻo đến cùng cực, ông trời không còn muốn ưu ái cậu nữa, thì cũng chỉ là... một lần nữa chết tại nơi này.
Cuộc đời sau khi sống lại của cậu, đã rất đáng giá rồi.
Hiện tại, cậu đã có bạn bè, có sự nghiệp, có người yêu, đã báo thù cho người thân, giải được mối hận trong lòng. Nếu bất hạnh phải từ biệt cõi tạm này vào ngày hôm nay, cậu cũng có thể đoàn tụ với mẹ và em trai, không còn phải ôm theo cảm giác tội lỗi cả đời nữa.
Lâm Ôn bước một bước về phía trước, bước chân lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt lại.
"Không được nhảy ——!"
Tiếng phanh xe chói tai cùng tiếng còi xe cảnh sát rít lên vang dội, hòa quyện với một giọng nói mà Lâm Ôn không thể quen thuộc hơn.
Đó là giọng nói từng giữ lấy cậu trong vô số lần tuyệt vọng vì cái chết, người ấy hỏi cậu rằng "Có mệt không?"; người ấy từng để lại một chiếc ô trong đêm tuyết rơi nơi đất khách quê người, chúc cậu một câu "Giáng sinh vui vẻ"; người ấy cũng từng nhẹ nhàng dựa sát vào cổ cậu, thủ thỉ nỉ non rằng "Anh yêu em" trong ánh bình minh nơi núi xa mờ sương.
Mà giờ khắc này, cậu nghe thấy giọng nói ấy vang lên với một sự cuồng loạn khàn đặc chưa từng có, mang theo nỗi sợ hãi và kinh hoàng không thể che giấu, mang theo cả sự đau lòng dâng trào sau ba năm dìu dắt nhau mà đi: "Lâm Ôn, đừng nhảy!"
Em không thể nhảy thêm lần nữa.
Em không được... chết trước mặt anh thêm lần nào nữa.
Gió đêm rất lớn, nhưng tác dụng của thuốc mê khiến Lâm Ôn không còn cảm nhận được rõ ràng những chuyện xảy ra xung quanh. Trong tầm nhìn mờ mịt, cậu chỉ có thể thấy bóng dáng điên cuồng chạy về phía mình của Phó Thâm, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của Phó Thâm chấn động trong màng nhĩ.
Như thể tất cả những âm thanh hỗn tạp trên thế gian đều bị lọc bỏ, chỉ còn lại nhịp tim vang dội, như muốn bay ra ngoài, nhắc nhở cậu rằng ——
Cậu đã được đón lấy.
Bảy năm ba tháng sau, ánh trăng lại một lần nữa được người ta vững vàng treo lên bầu trời.
Lúc này đây, trong đầu Lâm Ôn chẳng còn bất kỳ suy nghĩ nào. Cậu rời khỏi bệ cửa sổ, tung một cú đấm làm Hàn Tri đỏ mắt ngã xuống khi cậu ta vừa bước lên gọi tên mình, rồi lao thẳng về phía cửa.
Cánh cửa bị khóa chặt bởi ác ý nhanh chóng bị cảnh sát phá vỡ. Người của Hàn Tri chờ bên ngoài cũng bị bắt gọn. Nhưng tất cả những chuyện này, lúc này đây Lâm Ôn không còn muốn để ý đến.
Cậu nhìn thấy người đầu tiên lao vào sau khi cửa được phá bỏ, thấy đôi mắt ngập tràn lo lắng của Phó Thâm, thấy động tác Phó Thâm chạy về phía mình, và cậu cũng không muốn để ý đến bất kỳ điều gì khác.
Lâm Ôn dùng tất cả sức lực còn lại trong cơ thể chạy đến, lao vào vòng tay đang mở rộng của Phó Thâm, ôm chặt lấy hắn.
Khoảnh khắc này đối với họ mà nói, không có điều gì quan trọng hơn nhịp tim mạnh mẽ truyền qua cái ôm siết chặt của cả hai.
Hai người cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, đều không tự chủ mà nghĩ:
"Em ấy còn sống, thật tốt biết bao."
"Tôi còn sống, thật tốt biết bao."
Lâm Ôn trong khoảnh khắc mất ý thức hoàn toàn, gục ngã vào lòng Phó Thâm, vẫn còn nghe thấy Hàn Tri bị cảnh sát khống chế đang gọi tên mình.
Sau khi chứng kiến cảnh Lâm Ôn trèo lên bệ cửa sổ, Hàn Tri như thể bị k*ch th*ch mạnh mẽ, đôi mắt ngấn lệ không dám tin, nhìn Lâm Ôn bằng ánh mắt đầy đau khổ, giọng nói run rẩy gọi: "Lâm Ôn..."
Phó Thâm là người phản ứng trước tiên, lập tức định lao lên đánh cậu ta một trận, nhưng ngay sau đó lại bị Lâm Ôn bất ngờ đổ người vào vai mình làm giật mình sợ hãi. Hắn thấy dấu vết kim tiêm vẫn đang rỉ máu trên cổ Lâm Ôn, máu chảy ra từ lòng bàn tay và cơ thể cậu khiến sắc mặt Phó Thâm đen lại, trông đáng sợ vô cùng.
Có một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn hối hận vì đã dẫn cảnh sát đến quá sớm. Hắn lẽ ra nên tóm lấy Hàn Tri, nhốt cậu ta trong tầng hầm tối tăm chật hẹp, phong tỏa toàn bộ giác quan của cậu ta, treo cậu ta lên trần nhà, rạch nát mạch máu trên cổ tay cậu ta để cậu ta mỗi ngày đều có thể cảm nhận được cơn đau thấu xương và máu nhỏ giọt từng chút một mới có thể nguôi đi phần nào cơn giận trong lòng hắn.
Nhưng những ý nghĩ đen tối ấy nhanh chóng bị hành động của Lâm Ôn chặn đứng. Lâm Ôn dựa vào ngực hắn, như một con mèo bị thương, theo bản năng nắm chặt cổ áo hắn, cuộn mình lại, giọng nói yếu ớt cất lên: "Máu... không phải của em. Hàn Tri đã tiêm thuốc mê vào người em. Em không chịu nổi nữa rồi, mau đưa em đi..."
Phó Thâm nghe vậy nào dám chậm trễ thêm một giây, vội gạt hết những suy nghĩ tăm tối ra khỏi đầu, chuẩn bị bế ngang Lâm Ôn rời khỏi đây. Nhưng ngay lúc này, Hàn Tri đột nhiên vùng thoát khỏi sự kiềm chế, lao về phía trước hai bước. Tiếc là ngay lập tức cậu ta bị cảnh sát nhanh tay đè xuống đất một lần nữa, nhưng cậu ta không tiếp tục chống cự, chỉ quỳ dưới đất, hướng về phía Lâm Ôn, bật khóc gọi lớn: "Tiểu Ôn, em sai rồi! Em thực sự biết sai rồi, là em có lỗi với anh. Nhưng em thật sự yêu anh, thật sự mà... Là em sai, xin lỗi, là em sai..."
Đến cuối cùng, cậu ta chỉ còn biết lặp đi lặp lại câu "xin lỗi", như thể đã rơi vào một ký ức đau khổ nào đó.
Lâm Ôn kéo Phó Thâm lại, ngăn hắn khỏi ý định lao lên đạp mạnh vào người Hàn Tri. Cậu quay đầu lại, qua đôi mắt nhòe đi của mình, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, khóc lóc thảm thiết cầu xin cậu tha thứ.
Báo được mối thù lớn, nhìn thấy Hàn Tri khóc lóc cầu xin mình trong cảnh tượng này, từng có lúc cậu nghĩ mình có lẽ sẽ cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng thật ra, lúc này đây, Lâm Ôn chỉ muốn nói một câu.
"Tôi không cần nữa."
Cậu nói.
Cậu đã hoàn toàn không cần tình yêu của Hàn Tri nữa.
Cậu yêu chính mình.
Điều đó quan trọng hơn bất kỳ ai.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... .
Lâm Ôn tỉnh dậy lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng trọ.
Giấc ngủ này của cậu có vẻ đã kéo dài khá lâu. Ngồi dậy, Lâm Ôn cảm thấy đầu óc quay cuồng, mơ màng chỉ nhớ được cảnh Phó Thâm bế cậu lao thẳng đến bệnh viện. Cậu còn nhớ hình như trước khi làm kiểm tra, cậu đã nhét cuốn băng ghi hình vào tay Phó Thâm. Lúc đó, sắc mặt Phó Thâm trông khó coi đến đáng sợ... còn những chuyện xảy ra sau đó, cậu hoàn toàn không nhớ được gì.
Nhưng Phó Thâm không có trong phòng. Lâm Ôn bước xuống giường, phát hiện điện thoại di động của mình đã biến mất, nên thản nhiên đẩy cửa phòng đi ra ngoài, ngay lập tức, cậu nghe thấy giọng nói đầy kiềm nén và tức giận của Phó Thâm vang lên.
Phó Thâm đứng trên ban công nhỏ hẹp của căn phòng trọ, cố gắng kiểm soát cảm xúc và giọng nói của mình, nhưng vẫn không thể giấu được sự phẫn nộ khi nói chuyện với đầu dây bên kia: "Cô còn gì để biện minh nữa, Phương Dư? Lâm Ôn hồ đồ, cô cũng hồ đồ theo em ấy sao? Cô không biết nhà họ Hàn là nơi quái quỷ thế nào à? Hàn Thiên Minh và Hàn Tri bẩn thỉu đến mức nào? Cô dám để em ấy một mình đến đó?! Nếu hôm nay cảnh sát đến muộn thêm chút nữa thì sẽ thế nào? Cô ít nhất cũng nên báo cho tôi một tiếng khi em ấy quyết định đi chứ!"
Chiếc điện thoại di động của Lâm Ôn vẫn là chiếc điện thoại rẻ tiền mua ở Anh năm đó vì sợ bị trộm, chất lượng không được tốt. Chỉ cần nói chuyện lớn tiếng, tạp âm từ đầu dây bên kia sẽ truyền ra ngoài rõ mồn một. Nếu đứng gần một chút, toàn bộ cuộc đối thoại đều có thể nghe rõ ràng.
Lâm Ôn ló đầu ra, vừa đúng lúc nghe thấy giọng phản bác đầy mỉa mai của Phương Dư từ đầu dây bên kia: "Đúng, tôi với Lâm Ôn ngu xuẩn lắm! Chúng tôi ngu ngốc đến mức dốc lòng dốc sức đi giúp người khác, bị các người lừa còn ngồi đếm tiền hộ các người! Lâm Ôn vì sao lại làm vậy? Còn không phải vì muốn giúp anh lật đổ nhà họ Hàn khốn kiếp đó sao! Phó Thâm, nếu anh thật sự có bản lĩnh, sao không xử lý nhà họ Hàn đó từ đầu đi? Nếu ngay từ đầu anh ra tay với nhà họ Hàn, liệu Hàn Tri có thể sống yên ổn đến bây giờ không? Nếu anh quyết tâm bảo vệ Lâm Ôn, tuyên bố với nhà họ Hàn rằng nếu Lâm Ôn xảy ra chuyện thì anh sẽ liều mạng với họ, liệu Hàn Tri có dám ngang nhiên bắt cóc Lâm Ôn như vậy không?!"
"Hừ! Chính anh không lấy được bằng chứng, chậm chạm không giải quyết được nhà họ Hàn, vậy mà giờ lại chạy đến tìm tôi trách móc sao? Đúng ra anh phải quỳ trước mặt Lâm Ôn, dập ba cái đầu tạ ơn cậu ấy mới phải chứ!"
Phương Dư vốn không phải dạng chịu nhịn nhục, càng không chấp nhận bị người khác áp chế. Ở nước ngoài, ban đầu cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy Lâm Ôn mãi không liên lạc, cô không nhịn được mà gọi điện hỏi thăm. Không ngờ, Lâm Ôn vẫn đang mê man vì tác dụng của thuốc mê và cuộc điện thoại này lại được Phó Thâm, người đang túc trực bên cạnh, nghe máy.
Hai người vừa trao đổi thông tin, cả hai đều giận đến sôi máu. Hàn Tri đã bị cảnh sát bắt, không thể chạy đến đồn cảnh sát mà mắng chửi nên cả hai chỉ có thể trút giận qua điện thoại, mỗi người một phe, không ai nhường ai.
"Tôi đáng ra nên nói với Lâm Ôn rằng anh cũng chỉ là một tên khốn y hệt Trần Kỳ! Để cậu ấy thu dọn đồ đạc rồi rời xa anh ngay lập tức!" Giọng Phương Dư vang to trong điện thoại, không cần kìm nén vì xung quanh chẳng có ai. Cô tận dụng lợi thế lớn tiếng, như muốn xuyên qua màng nhĩ của Phó Thâm mà tấn công: "Rõ ràng ai cũng nhìn ra anh muốn đối phó nhà họ Hàn! Nhưng anh thì sao? Anh giấu giấu diếm diếm khắp nơi, tự mình chống đỡ, còn tự cho rằng mình bảo vệ được cậu ấy! Anh không nói cho cậu ấy biết kế hoạch của anh, cậu ấy không lo lắng cho anh sao?! Ngay cả cuộn băng ghi hình cũng không lấy được, còn phải để Lâm Ôn tự mình ra mặt! Phó Thâm! Tổng giám đốc Phó! Anh sa sút đến mức giống hệt Trần Kỳ rồi đấy! Mau thắp hương cầu cho cây tài lộc của công ty anh đừng chết đi, nếu không đến tiền anh cũng chẳng có mà giữ, trở thành một kẻ vô dụng, hừ!"
Phó Thâm trầm mặc.
Hắn quay lưng về phía Lâm Ôn, nên Lâm Ôn không thể thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng cậu nghĩ sắc mặt của Phó Thâm lúc này chắc chắn khó coi không kém. Có lẽ trong suốt cuộc đời mình, Phó Thâm chưa từng bị ai chỉ thẳng mặt mà chửi mắng như vậy, cũng chưa từng bị sỉ nhục là vô dụng. Nghĩ tới đó thôi cũng có thể tưởng tượng hắn đang tức giận đến mức nào.
Lâm Ôn quay người, định nhẹ nhàng rón rén quay lại phòng, giả vờ như mình chưa tỉnh. Nếu không, đợi khi cuộc tranh cãi giữa hai người bùng nổ dữ dội hơn, cơn giận lan đến chắc chắn người đầu tiên chịu khổ sẽ là con cá nằm giữa hồ như cậu.
Cậu cởi giày ra cầm trong tay, kiễng chân nhẹ nhàng bước lùi về phòng. Vừa chạm tay đến nắm cửa, chuẩn bị mở ra thì từ phía sau bỗng nhiên có một cánh tay không tiếng động vươn tới, vòng qua eo cậu, nhấc bổng cả người cậu lên: "Em tỉnh lúc nào đấy? Sao không gọi anh?"
Đôi giày trong tay cậu vì giật mình mà rơi xuống đất, phát ra tiếng "bộp" nhỏ. Phó Thâm liền hạ thấp cậu xuống một chút, rồi nói: "Đi giày vào nào."
Lâm Ôn nhìn sắc mặt u ám của Phó Thâm, trong lòng cảm thấy hôm nay rất có thể mình sẽ trở thành một món ăn nổi tiếng – Cá chép kho tàu.
Mà còn là loại cá bị xào nấu trên lửa lớn cho đến chín nhừ.