Edit + Beta: Vịt
Đảo mắt đến cuối tháng 1, sau khi vào tháng chạp, sinh viên kể cả nhân viên đại học N bắt đầu bận rộn — tuần dạy học sắp kết thúc, tuần thi cử lập tức bắt đầu, để chuẩn bị thi cuối kỳ, thư viện bắt đầu kéo dài thời gian mở cửa, ký túc sinh viên cũng không đến giờ tắt đèn; mà gần đến cuối năm, các loại đánh giá giáo viên triển khai đâu vào đấy, đây là chuyện lớn liên quan đến kết quả tiền thưởng cả năm......
Nhưng những chuyện này năm nay thầy Kha cũng không để trong lòng, trước mắt anh thấy quan trọng nhất chính là, sinh nhật của anh sắp đến.
Mà Yến Quy biết sinh nhật của anh vào ngày đó.
Kha Khoa là một người rất coi trọng ngày kỷ niệm và cảm giác nghi thức, cho nên ban đầu mới sẽ buồn rầu về việc tặng gì cho Yến Quy như vậy, mà sau khi hai người ở bên nhau, thầy Kha cũng ngoài sáng trong tối nhắc nhở Yến Quy vô số lần ngày sinh nhật của anh, có thể nói là rất cố ý, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra anh thật sự rất mong chờ.
Kha Khoa quả thật ôm kỳ vọng rất cao với sinh nhật năm nay, một là sinh nhật lần này của anh đúng lúc vào ngày cuối cùng của tuần thi cử, đó là lúc bạn học Yến Quy kết thúc toàn bộ kỳ thi, đúng lúc có thể thư giãn chút, đây là thiên thời; hai là anh bây giờ ở dưới cùng một mái nhà với Yến Quy, đây là địa lợi; mà giáo sư Kha và chủ nhiệm Lý cũng vô cùng thức thời, sớm báo với Kha Khoa bảo anh sinh nhật năm nay trải qua thế giới hai người với Yến Quy, vừa vặn thêm nhân hòa.
Nghe mọi việc sẵn sàng, nhưng vấn đề là, ngày càng lúc càng gần, bạn học Yến Quy hình như không có chút dấu hiệu chuẩn bị sinh nhật cho anh, mỗi ngày không phải nắm chắc chút thời gian cuối cùng thỉnh giáo vấn đề với các giáo sư, chính là đi sớm về trễ ngâm mình trong thư viện, bận đến Kha Khoa cũng không tiện để cậu nấu cơm.
Mặc dù thầy Khoa rất vui dưới cố gắng giới thiệu của mình, Yến Quy rốt cục hòa mình với các giáo sư, anh cũng rất vui bạn học Yến Quy bắt đầu có khởi sắc ở bài tập về nhà, nhưng mắt thấy thật sự cha không thương mẹ không yêu, vợ cũng không quan tâm mình, thầy Kha vẫn yên lặng vốc nước mắt chua xót.
Kha Khoa tủi thân, Kha Khoa không thể nói.
Giờ nghĩ đến sắc mặt hồi đó điên cuồng ra ám hiệu, Kha Khoa tự cảm thấy không còn mặt mũi gặp người.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Cuối cùng ngày 26 tháng 1 cũng đến, bạn học Yến Quy hôm nay có 2 môn thi, buổi sáng là cơ học lượng tử, buổi chiều là cơ học lý luận, mộtngày thi thần tiên.
Lúc ăn sáng Yến Quy đã tỏ vẻ cơm trưa mọi người tự giải quyết, cậu sau khi xong việc còn phải ngâm ở thư viện thêm một lát, thầy Kha chỉ có thể ở ngậm nước mắt trong lòng kháng nghị, trên mặt vẫn tỉnh bơ gật đầu bày tỏ ủng hộ.
Anh cũng từng là sinh viên khoa lý, biết uy lực của "Tứ đại danh bổ", đặc biệt là cơ học lý luận, tổng cộng thi hai đề, sống chết mong manh, cho nên Yến Quy nghiêm túc với cuộc thi lần này như vậy anh hoàn toàn có thể hiểu.
Giờ nếu là ngày thường, hai người không cùng nhau ăn bữa cơm, anh hoàn toàn có thể chấp nhận, nhưng mấu chốt hôm nay là sinh nhật anh, trước mắt xem ra, có lẽ là ngày sinh nhật đã bị người ta quên.
Thầy Kha quả thực sắp mây đen phủ kín đầu rồi.
Tâm trạng này lúc anh nhìn thấy quà của các giáo viên khác tặng ở trên bàn hoàn toàn không tốt hơn chút nào.
Thậm chí biến thành càng oán hận......
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Mà bạn học Yến Quy bây giờ thật ra cũng có chút đâm lao theo lao, cậu quả thật không mua bất kỳ quà sinh nhật nào cho thầy Kha, bởi vì cậu quyết định ngày hôm nay, coi mình làm quà tặng cho anh.
Nhưng so với thầy Khoa, bạn học Yến Quy quả thực còn sạch sẽ hơn cả giấy trắng, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cậu ngay cả tuyển thủ phái lý luận cũng không xưng được.
Cho nên lúc cậu tra tài liệu phát hiện, hai nam làm cần chuẩn bị nhiều như vậy, toàn thân đều sụp đổ. Quả nhiên tận tín thư bất như vô thư (*), con người không thể sống trong tiểu thuyết đam mỹ......
((*) tận tín thư bất như vô thư: đây là một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là Tin hoàn toàn vào sách thì thà đừng có sách còn hơn)
Nhưng mình quyết định muốn hiến thân, ngậm nước mắt cũng phải dâng lên.
Cho nên cậu trưa nay căn bản không đến thư viện ôn tập bài gì cả, cậu sợ buổi chiều sau khi kết thúc thi sẽ không có cơ hội, cho nên bây giờ ở trong nhà trọ nhỏ gần trường, học tập vì hiến thân buổi tối.
Lần đầu tiên tự làm vệ sinh, Yến Quy có chút không nắm được trọng điểm, dằn vặt nửa ngày, quả thực vừa xấu hổ vừa lúng túng, không dễ gì cố ép làm xong, suýt nữa ngay cả thi buổi chiều cũng muộn.
Trước giờ hồng nhan nhiều tai họa, đổi thành lam nhan cũng vậy, cổ nhân thật không lừa mình.
- ------------
Thời tiết mùa đông, trời thành phố N càng ngày càng tối sớm, hôm nay thầy Kha tan làm rất sớm, liều chút hi vọng cuối cùng, ôm mong đợi Yến Quy chắc chắn sẽ không quên sinh nhật của anh, Kha Khoa mở cửa 901 ra.
Sau đó, tâm trạng lạnh ngắt.
901 trước mắt tối mù, ổ lạnh bếp lạnh, thầy Kha nghi mình nhìn sai ngày, lại bắt đầu nghi mình đi nhầm nhà.
Anh thậm chí lùi ra ngoài xác nhận, nhưng "901" xinh đẹp trên cửa khiến trái tim thầy Kha như tro tàn.
Nhưng, lúc anh lại nản lòng đi về huyền quan, đèn trong phòng khách đột nhiên sáng lên, bạn học Yến Quy đột nhiên xuất hiện đang cầm một bó hoa hồng đứng dưới ánh đèn, mặc còn khá trang trọng.
Thầy Kha bị tình tiết thay đổi nhanh chóng khiến hơi mông lung, sau hồi lâu khẽ cười một cái trở tay đóng cửa lại, chút oán giận đáy lòng bất giác đã tiêu tan hết.
Thằng nhãi này, còn học được ngấm ngầm làm chuyện lớn.
Thầy Khoa dạy ra đồ đệ dọa chết sư phụ bất đắc dĩ lắc đầu trong lòng.
Kha Khoa cúi đầu cởi áo khoác, thay dép, thuận tiện nhân cơ hội bình phục tâm tình, trong lúc đó Yến Quy vẫn cắm cọc ở đó không nhúc nhích, anh dứt khoát đi thẳng tới, đưa tay nhận lấy hoa.
"Cám ơn em." Kha Khoa nói, ra vẻ bình tĩnh nhận lấy bó hoa kẹp tấm thiệp nhỏ viết "Thầy Kha sinh nhật vui vẻ" quơ quơ về phía Yến Quy.
Sau đó vừa gãi gãi tai mình đã đỏ lên để che giấu, vừa giống như pháo liên hồi nói: "Thi thế nào? Vẫn chưa kịp chuẩn bị cơm tối nhỉ? Hay là, mình ra ngoài ăn?"
Yến Quy cơm trưa cũng không dám ăn, chuẩn bị nửa ngày, không dễ gì khua lên dũng khí, sao có thể chỉ vì tặng một bó hoa.
Cậu ra dấu tay, trả lời vấn đề của Kha Khoa: "Có thể ăn em trước."
Phong thủy luân chuyển, bây giờ đến lượt thầy Khoa nghi ngờ ngôn ngữ kí hiệu của mình vẫn chưa đến chốn.
Kha Khoa nghĩ quá chuyên tâm, ánh mắt cũng có chút mất đi lo lắng, anh phiên dịch nhanh chóng ở trong đầu, đây là ý gì?
Mấy kí hiệu tay này, rốt cuộc là có ý gì?
"Kha Khoa."
Đột nhiên, anh hình như có người đang gọi tên anh, nhưng phát âm hơi lạ, giọng mũi rất nặng.
Anh sửng sốt, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu, khóa lấy nơi phát ra âm thanh.
Yến Quy thấy thế mỉm cười với anh, học bộ dạng của thầy Kha hồi đó, kéo tay phải anh đặt vào cổ họng mình, vị trí dây thanh của mình, đôi môi hơi nhúc nhích, lần này cậu nói là:
"Kha Khoa, em yêu anh."