Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 137

Phần lưng của Mạch Sanh Tiêu như bị một dòng khí lạnh như băng chui vào, lạnh thấu cả bên trong thân thể.

Toàn thân Sanh Tiêu một chút khí lực chống đỡ cũng không có, tay của cô được Duật Tôn nắm chặt trong lòng bàn tay. Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông lạnh lẽo. Tầm mắt của Duật Tôn rơi trên khuôn mặt của Bôn Bôn, đứa trẻ vùi vào trong ngực Từ Khiêm càng lúc càng bất an, ánh mắt đáng thương, bàn tay nhỏ xíu cũng nắm chặt.

Cửa thang máy mở ra, hai chân Mạch Sanh Tiêu không nhấc lên được, cứng ngắc lại, không biết làm thế nào để bước đi.

Cánh tay Duật Tôn vòng ở bên eo, dẫn cô đi ra ngoài.

Trong phòng mạch chuyên khoa.

Trải qua một loạt kiểm tra, Bôn Bôn được mang trở ra.

Cục cưng không ngừng khóc rống, cũng không thích tiếp xúc với người lạ. Mạch Sanh Tiêu ôm con vào trong lòng thì tâm tình Bôn Bôn mới ổn định chút ít, hai hàng nước mắt còn vương ở khóe mắt, nghẹo ngào mà lắc lắc cái đầu nhỏ. Sanh Tiêu đau lòng ôm chặt con, trong mắt cũng chua xót theo.

"Từ viện trưởng, anh đã phỏng đoán đúng. Từ một loạt các quan sát và kiểm tra, trên cơ bản có thể xác định là bệnh tự kỷ.”

Duật Tôn ngồi ở ghế sô pha trong phòng làm việc, nghe được, con mắt hẹp dài mệt mỏi nhẹ nheo lại.

Mạch Sanh Tiêu cắn khóe môi, răng bén nhọn cơ hồ đâm vào, hai tay cô ôm lấy Bôn Bôn càng lúc càng chặt. Đứa nhỏ lại càng cảm thấy bất an, khóc lớn lên.

"Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Từ Khiêm đã nghe xong chuyện, mấy người bác sỹ lần lượt ra ngoài.

Từ Khiêm đứng dậy, rót cho Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu hai ly nước. Sanh Tiêu ôm lấy con nhỏ vỗ nhẹ phần lưng của nó, Bôn Bôn lúc này mới yên tĩnh chút ít, nhưng lúc nãy bị kinh sợ còn chưa bình phục, thỉnh thoảng vẫn khóc thút tha thút thít.

"Từ Khiêm, bệnh tự kỷ. . . . . . .” Tiếng nói của Duật Tôn ngừng lại một chút, như là kiệt lực mới có thể lên tiếng lần nữa: "Chính là tự đóng kín cảm giác sao?”

Từ Khiêm chuyển cái ghế dựa, ngồi đối diện vào hai người: "Tôn, tớ muốn nói thật với hai người. Bệnh tự kỷ này, với phương hướng nghiên cứu trước mắt mà nói thì không tìm ra được phương pháp điều trị nhất định. Người mắc phải bệnh tự kỷ, khi ở thời kỳ bú sữa thì cực kỳ cô độc, không muốn cùng người khác tiếp xúc, trong quá trình trưởng thành thiếu khả năng ngôn ngữ. Hơn nữa tâm tình không yên, những thứ này sẽ theo năm tháng tăng trưởng mà biểu lộ ra. Cô độc chứng có thể do gen di truyền, bão bộ bị thương hoặc sinh lý của người đó bị ảnh hưởng cũng là nguyên nhân gây ra. Nhưng cụ thể lại không có phương pháp chữa trị hiệu quả. Tớ chỉ muốn nói là có thể có liên quan đến giai đoạn trước có dùng thuốc, hơn nữa tớ đã nói qua, cảm xúc trong lúc mang thai cũng vô cùng quan trọng.”

"Ý của cậu là, đây là loại bệnh không chữa được?”

Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng nói của Duật Tôn đang run. Cô ngẩng đầu lên, nước mắt thiếu chút nữa không kiềm lại được, Sanh Tiêu phải cắn răng mới không khiến nó rơi xuống, không muốn làm cho Bôn Bôn ở trong lòng thêm bất an.

Lúc trước cô ở trên tivi có nghe qua loại bệnh này, đứa trẻ mắc phải bệnh tự kỷ sẽ sống trong thế giới của riêng mình, sẽ không cùng trao đổi với người khác. Nó tình nguyện tự mình chơi, thậm chí còn tồn tại chút chướng ngại ngôn ngữ, khả năng cả đời cũng sẽ không gọi tiếng "Ba", tiếng "Mẹ".

Mạch Sanh Tiêu che miệng lại, quay mặt đi.

Trên mặt Từ Khiêm cũng thể hiện vẻ trang nghiêm và không đành lòng chưa bao giờ có: "Tôn, có thời gian thì dành nhiều cho nó, trị liệu tâm lý là rất quan trọng, Bôn Bôn cần có nhất chính là yêu thương, nó cần một hoàn cảnh ấm áp.”

Đáy mắt Duật Tôn không ngừng che giấu đi bi thương cùng thảm thiết, bàn tay hắn giao nhau, chống lên trán.

Hắn so với bất cứ kẻ nào cũng muốn lo cho Bôn Bôn có được sung sướng khi còn nhỏ hơn, trong trí nhớ của hắn, chỉ có đen tối vô cùng vô tận và chết chóc. Hắn ngưỡng mộ những đứa trẻ khác, bọn họ lúc nhỏ đều có cha mẹ yêu thương, có thể chơi đùa. Duật Tôn muốn cái gì cũng sẽ cho Bôn Bôn, làm cho Bôn Bôn có một tuổi thơ hạnh phúc.

Nhưng mà. . . . . . . .

Con lại mắc phải loại bệnh này, thì niềm vui của Bôn Bôn cũng vì thế mà bị tước đoạt đi.

Thâm tâm Từ Khiêm không cam lòng, hắn ỷ vào y thuật cao minh, lại làm không được việc khởi tử hồi sinh.

"Còn có biện pháp nào khác không?”

Nghe Duật Tôn bất đắc dĩ mở miệng, Từ Khiêm đành tàn nhẫn lắc đầu rồi nói: "Tớ cũng không tán thành dùng thuốc trị liệu. Tôn, đối xử với Bôn Bôn chỉ có trả giá bằng việc kiên nhẫn hoàn toàn và lòng thương yêu mới được, cậu cần phải hiểu được ý tứ trong lời của tớ. Có lẽ những đứa trẻ khác cùng tuổi đã dễ dàng gọi ba mẹ, nhưng Bôn Bôn thì. . . . . . . .” Có thể, cho dù bọn họ có cố gắng đến mức nào cũng không đổi được một tiếng gọi thân mật này.

Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên lau đi nước mắt trên mi.

Bôn Bôn khóc rống đến mệt mỏi, bây giờ đang ngủ say. Đứa nhỏ khả năng còn không biết tương lai của mình ra sao, cơ hội cũng đóng lại một cánh cửa rồi.

"Cậu còn nhớ, lúc khuyên tớ không cần Bôn Bôn, tớ đã nói cái gì không? Tớ nói, dù phải trả bất cứ giá nào, tớ vẫn muốn đứa bé này.” Duật Tôn cũng không phải muốn dựa vào may mắn. Đơn giản là hắn chỉ muốn thôi, đứa bé này nếu như có gì không tốt thì cũng là con của hắn. Muốn đích thân hắn bóp chết sinh mạng này, hắn không làm được. "Bôn Bôn chỉ là ngã bệnh, so với những đứa trẻ khác chỉ khó khăn hơn chút ít, không hơn.”

Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, nước mắt càng nặng không chịu được. Cô cũng không nghĩ đến việc Duật Tôn sẽ nói ra những lời này. Cô ngẩng đầu nhìn qua gò má người đàn ông, rất muốn bật khóc nhưng lại không thể không cực lực ẩn nhẫn.

Từ Khiêm dùng sức gật đầu một cái, tựa hồ cảm thấy được bất cứ lời nào nói ra cũng đều mang theo tàn nhẫn. Hắn mím căng môi mỏng, không có mở miệng nói gì nữa.

***************

Trên đường trở về Ngự Cảnh Viên.

Sanh Tiêu ngồi ở bênh ghế phụ, Duật Tôn dựa vào thành ghế, cũng không lập tức khởi động xe.

Mạch Sanh Tiêu nâng lên ngón cái, lòng ngón tay dịu dàng vuốt qua lông mày của Bôn Bôn, cảm giác có người chạm vào, đứa nhỏ nhíu mày, miệng mấp máy bẹp môi vài cái.

"Xem này, Bôn Bôn lớn hơn nhiều. . . . . .”

Thật vậy, Bôn Bôn mới 5 tháng đã có thể nhìn ra được, bề ngoài của đứa nhỏ tuyệt đối có thể xưng tụng là khuôn mặt tinh xảo. Ngũ quan thừa kế toàn bộ ưu điểm của Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu, da trắng sạch, mũi cao thẳng. Hơn nữa khi kiểm tra sức khỏe, bác sỹ còn nói vóc người cao nổi bật, tương lai tuyệt đối sẽ giống Duật Tôn về chiều cao.

Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu đầy yêu thương, nhìn chăm chú Bôn Bôn trong ngực, một khắc cũng không chịu rời đi.

"Lúc mang thai, tôi lại còn không cần con. Tôi còn nói anh là nghịch ý trời mới muốn giữ lại Bôn Bôn. Duật Tôn, Bôn Bôn mắc phải căn bệnh này có phải là để trừng phạt tôi không?” Sanh Tiêu thần sắc áy náy, khó chịu nghẹn ngào lên tiếng. Khi cô mang thai bởi vì chuyện Đào Thần mà tâm tình không tốt, bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy thua thiệt cho con nhỏ.

"Sanh Tiêu, chuyện này không liên quan đến em.”

Mạch Sanh Tiêu đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, lắc đầu nói: "Anh không cần an ủi tôi.”

"Sanh Tiêu, anh có Bôn Bôn, anh sẽ không bỏ rơi nó.”

Mạch Sanh Tiêu khom lưng hôn môi lên trán của Bôn Bôn. Đây vẫn chỉ là mới bắt đầu, cô biết con đường phía sau sẽ khó đi hơn nhiều.

**************

Ở bên trong Ngự Cảnh Viên, Trần tỷ và dì Hà lo lắng chờ đợi. Họ chỉ biết là đưa Bôn Bôn đi khám bệnh, khi về thần sắc Mạch Sanh Tiêu hoảng hốt đi vào phòng khách. Trần tỷ vội vàng tiến lên phía trước: "Đứa nhỏ đã ngủ chưa? Cho tôi đi.”

Sanh Tiêu lắc đầu: "Không cần, tôi ôm được rồi.”

Trần tỷ cũng dì Hà bốn mắt nhìn nhau, Mạch Sanh Tiêu đã khóc, đôi mắt sưng đỏ, lúc cô mở miệng tiếng nói còn khàn khàn: "Trần tỷ, buổi chiều phiền chị đi mua ít đồ chơi về, Bôn Bôn hiện tại đúng lúc ham chơi.”

"Vâng.” Kỳ thật đồ chơi ở Ngự Cảnh Viên cũng không ít, cả phòng em bé khắp nơi đều là đồ chơi. Dì Hà nhìn ra Sanh Tiêu không ổn, chờ qua bữa cơm trưa dì Hà mới đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu?”

Bôn Bôn đã ngủ, lúc này đang ở trên lầu.

Mạch Sanh Tiêu thu hồi tầm mắt đang nhìn về xa xăm: "Dì Hà.”

"Bôn Bôn có phải ngã bệnh rồi không?”

Giọng nói dì Hà ân cần, cho tới nay dì Hà đã trở thành người thân của Sanh Tiêu, cô mang nỗi niềm khó chịu trong lòng nói ra. Mạch Sanh Tiêu kể cho dì Hà những lời Từ Khiêm đã nói, dì Hà nghe vậy lấy làm kinh hãi, cũng không biết nói gì để có thể ủi an.

Sanh Tiêu không dám nghĩ nữa, vừa nghĩ đã cảm thấy trời đất sẽ sụp đổ xuống.

Cô co hai chân lên, đem mặt đặt ở trên đầu gối.

Dì Hà vỗ vỗ bả vai Sanh Tiêu: "Trên ti vi có nói, mỗi đứa con đều là thiên thần của cha mẹ, mặc kệ nó có đôi cánh hay không. Sanh Tiêu, Bôn Bôn thật đáng yêu, cũng rất khỏe mạnh, hơn nữa, nghịch cảnh đã đến, muốn tránh cũng tránh không được.”

"Cảm ơn dì Hà, dì nói đúng lắm.” Mạch Sanh Tiêu miễn cưỡng cười vui, ít nhất thì Bôn Bôn còn có thể ở bên cạnh bọn họ.

Sanh Tiêu ở tầng dưới ngồi thật lâu, thật vất vả để ổn định tâm tình.

Cô đi lên lầu hai, tay phải đẩy cửa ra đã nhìn thấy Duật Tôn đứng ở trên ban công.

Hắn ôm Bôn Bôn ở trong ngực, người đàn ông dựa vào lan can mà đứng. Mạch Sanh Tiêu tầm mắt nhìn vào, lại cảm thấy hăng hái nhưng mà ngược lại, bóng lưng tràn đầy cô quạnh ấy như đâm vào cô khiến trong lòng rã rời tê tái.

Nếu như không phải Bôn Bôn mắc phải căn bệnh này, Mạch Sanh Tiêu cần Duật Tôn cùng mình đối mặt, thì có lẽ cho đến bây giờ, cô cũng sẽ không phát hiện được sau lưng người đàn ông cất giấu điều gì. Cô chỉ cho rằng hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, là một ác ma có thể khống chế vận mạng người khác.

Bôn Bôn tỉnh dậy, bé con thích giường nhỏ của mình, không thích người khác đụng chạm.

Tiếng khóc của đứa nhỏ thê lương mà bén nhọn, hai chân hai tay quấy đạp: "Oaa oa oaaa. . .”

Duật Tôn nhẹ giọng vỗ về, khuôn mặt nhỏ xíu của Bôn Bôn đỏ bừng, khóc giống như bị người ta nhéo rơi một miếng thịt. Mạch Sanh Tiêu đau lòng không thôi nhưng cũng không tiến tới ngăn lại.

Cô nghĩ, Duật Tôn cũng giống cô, chỉ là muốn cùng Bôn Bôn thân mật. Sanh Tiêu nằm mơ cũng muốn Bôn Bôn có thể giống như những đứa trẻ khác, mặc

dù nghịch ngợm nhưng cả ngày đều rất vui vẻ, vô tư lự.

Đứa nhỏ hai tay vùng vẫy, Mạch Sanh Tiêu trông thấy Duật Tôn khom lưng xuống bước đi. Bôn Bôn không cần ba mẹ bế, trong thế giới của con, khuôn mặt một người cũng không nhận ra, cô độc một mình, đối với cái gì cũng sợ hãi.

Sanh Tiêu dựa vào cánh cửa, đôi chân vô lực trượt xuống.

Cô chịu không được mà khóc lớn lên. Nếu như có thể, cô tình nguyện dùng sức khỏe của mình để đổi lấy niềm vui cho Bôn Bôn.

Cô có con, con chính là sinh mạng của cô.

Duật Tôn ôm Bôn Bôn đi vào phòng ngủ, hắn khom lưng đặt con vào bên trong nôi, bên cạnh còn để món đồ chơi mà Bôn Bôn thích, tay bé con cầm lấy cái xúc xắc, rất nhanh liền tự mình chơi, cũng không khóc nữa.

Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng bước chân đi đến trước mặt mình, hai tay cô ôm lấy đầu gối, Duật Tôn ngồi trên mặt đất, cùng cô sóng vai ngồi trên mặt thảm, tựa vào cửa.

Cả hai người ai cũng không nói gì, cách đó không xa, trong chiếc giường nhỏ truyền đến âm thanh Bôn Bôn chơi đùa, tiếng xúc xắc vang lên từng đợt, chấn động vào tim. Cứ thế nhấc lên một hồi lâu rung động không ngừng, thủy chung không cách nào tản đi được.

**************

Bôn Bôn ngủ rất trễ, mãi cho đến 10 giờ mới bằng lòng nhắm mắt lại.

Mạch Sanh Tiêu cẩn thận đắp kín mền cho con, động tác của cô dịu dàng, sợ sẽ động đến con.

Trên tủ đầu giường có để hình Bôn Bôn được 100 ngày, khi đó con đối với mọi người vẫn chỉ lạnh nhạt. Sanh Tiêu đùa giỡn với con nửa ngày, tiểu tử mới bằng lòng hợp tác. Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường cầm khung hình ở trong tay, 100 ngày Bôn Bôn liền hiện ra vẻ mười phần đẹp trai, mặc áo sơ mi sọc caro, cười rộ lên vô cùng giống Duật Tôn, tự thân có một vẻ quyết đoán mị hoặc chúng sinh.

Khung hình trong tay bị người khác lấy đi, Duật Tôn đem nó đặt về chỗ cũ: "Ngủ đi.”

Trái tim Mạch Sanh Tiêu đập mạnh và loạn nhịp, nằm ở trên giường, đôi mắt lại mở to tròn.

Duật Tôn hiển nhiên cũng không cảm thấy buồn ngủ. Bầu trời bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, gió lạnh bị cửa kính ngăn lại bên ngoài phát ra tiếng o o. . . Sanh Tiêu trở mình, nhìn về phía Bôn Bôn đang ngủ ngon lành trong chiếc giường nhỏ.

Duật Tôn nghe được bên cạnh truyền đến như tiếng khóc, cánh tay hắn ra ôm Mạch Sanh Tiêu vào trong ngực. Sanh Tiêu xoa xoa đôi mắt, cũng không có cử động nào khác.

Cô chỉ biết là mình đang rất lạnh, hệ thống sưởi trong phòng cũng không đủ để xua đi cái rét lạnh này.

Mạch Sanh Tiêu toàn thân run rẩy, được Duật Tôn ôm như vậy mới cảm giác tay chân điều tiết mà ấm lại chút ít.

Hắn ôm cô, cũng chỉ thuần túy muốn nhận được chút ít hơi ấm, không quan hệ gió trăng, càng không quan hệ dục vọng.

*************

Mới chạng vạng, Mạch Sanh Tiêu đã lấy máy tính tra xét các tư liệu có liên quan đến bệnh tự kỷ, nhưng càng đến gần sự thật, Mạch Sanh Tiêu lại càng cảm thấy không cách nào tiếp nhận được. Cô khó có thể tưởng tượng được Bôn Bôn trong quá trình lớn lên lại phải gặp những cửa ải khó khăn, phải làm sao để vượt qua được chúng.

Sanh Tiêu cắn mu bàn tay nghẹn ngào, gương mặt tuấn tú của Duật Tôn gối lên trên vai cô. Căn phòng màu da cam lộ ra sắc màu ấm áp dịu dàng, Bôn Bôn hơi thở trầm ổn, đứa bé không giống như người lớn phiền não. Mạch Sanh Tiêu nghĩ đến điều này, trong lòng càng đau đớn căng thẳng hơn.

Cuộc sống này, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ rất nhanh trôi qua.

Ngay lập tức sắp đón mừng năm mới, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn qua Bôn Bôn bên cạnh, qua hết năm nay, Bôn Bôn sẽ 2 tuổi.

Cục cưng nhà Dung Ân so với Bôn Bôn lớn hơn 2 tháng, bây giờ cũng được 7 tháng.

Dung Ân biết được bệnh trạng của Bôn Bôn cũng có một phen kinh hãi. Cô không cố ý đi tìm Sanh Tiêu nhưng Đồng Đồng thường xuyên ầm ĩ đòi sang chơi, Dung Ân thầm nghĩ Bôn Bôn nên có bạn chơi cùng nên liền đáp ứng.

Dì Hà hỗ trợ đem xe em bé đẩy vào, tiểu vương tử ngồi ở bên trong rất đẹp trai, hơn nữa da rất trắng. Dung Ân đưa hộp trong tay cho dì Hà: "Đây là mẹ tôi làm bánh bí ngô, tôi mang theo chút ít cho mọi người nếm thử.”

"Cô khách khí quá"

Đồng Đồng thay dép, trong tủ giày có dép nhỏ là Mạch Sanh Tiêu cố ý chuẩn bị cho cô bé, bé con chạy chậm đến trước ghế sô pha: "Dì dì.”

"Đồng Đồng ngoan quá.” Sanh Tiêu ôm cô bé lên đùi: "Đồng Đồng hôm nay mặc đồ thật là xinh đẹp.”

"Hi hi, mẹ mua cho váy mới, Đồng Đồng còn tự mình chọn đôi giày này.”

Dung Ân đẩy xe em bé đến, cục cưng bên trong nhìn đông nhìn tây, một khuôn mặt tò mò. Đồng Đồng từ trên đùi Mạch Sanh Tiêu trượt xuống: "Con muốn chơi với Bôn Bôn.”

Dì hà rửa sạch trái cây rồi cắt thành từng miếng, bưng lên trên bàn trà.

Dung Ân cẩn thận xem xét Mạch Sanh Tiêu ở phía đối diện, cô ấy so với lúc mang thai càng thấy ốm hơn, tinh thần cũng không tốt, vừa nhìn đã biết là quá sức vất vả.

Dì Hà cầm trái táo cho Đồng Đồng, tiểu nha đầu nói cảm ơn, cũng không cho vào miệng mà chạy đến trước mặt Bôn Bôn.

Bôn Bôn cầm lấy cái xúc xắc ngồi ở trong xe đồ chơi, Đồng Đồng ghé mặt tới gần: "Bôn Bôn, Bôn Bôn. . . . . .”

Đứa trẻ nghe thấy tiếng gọi, chỉ ngẩng ngẩng đầu, đôi mắt sáng tròn lại nhìn trở về. Đồng Đồng có vẻ rất ủy khuất: "Mẹ, dì dì, Bôn Bôn không chơi với con.”

Trong lòng Mạch Sanh Tiêu nhịn không được mà dâng lên khổ sở, Đồng Đồng trong tay đưa ra trái táo: "Bôn Bôn, cho em ăn nè.”

Lúc này, đứa nhỏ dứt khoát không thèm nhìn đến.

Bôn Bôn không thích cùng người khác tiếp xúc, càng ngày càng mãnh liệt biểu hiện ra. Đồng Đồng khom lưng, đứa nhỏ không nhìn cô bé thì cô bé liền mạnh mẽ muốn gây sự chú ý của nó: "Bôn Bôn, chị là chị Đồng Đồng, nhanh lên nào, đến ăn trái táo.”

Dung Ân thấy vậy, trong lòng cảm thấy không dễ chịu: "Đồng Đồng. . . . . . .”

"Mẹ, Bôn Bôn cũng không biết đưa tay cầm đồ.” Đồng Đồng rất ủy khuất.

Dung Ân không để lại dấu vết nhíu chân mày: "Đồng Đồng, Bôn Bôn còn nhỏ.”

"Không phải đâu, lúc em trai lớn thế này cũng sẽ nhìn con gọi, con ăn cái gì em trai liền thèm muốn ăn, nhưng Bôn Bôn lại không biết.” Đồng Đồng cầm lấy miếng táo trong tay, tựa hồ còn muốn chứng minh, cô bé bước nhanh trở lại trước mặt Dung Ân, vừa mới đưa tay ra, đứa nhỏ ở trong xe đẩy liền vươn tay ra, cầm lấy trái táo muốn nhét vào trong miệng.

"Mẹ, mẹ xem đi! " Đồng Đồng khuôn mặt nghiêm túc.

Dung Ân cũng không nói cho Đồng Đồng chuyện của Bôn Bôn, vì trẻ con ở tuổi này vốn không hiểu, sợ giải thích cũng không thông. Đồng Đồng cầm cổ tay của em trai, lấy lại trái táo về: "Em ngoan nha, hàm răng mới mọc được hai cái liền ăn trái táo, về nhà mẹ làm sinh tố cho em ăn.”

"Aaa. . .” Cục cưng căm tức không thôi, lấy tay đập vào mặt bàn trước mặt.

Tầm mắt Mạch Sanh Tiêu rơi vào khuôn mặt của Bôn Bôn, Bôn Bôn đá chân, con mắt nhìn về cái xúc xắc trong tay, đối với ồn ào bên này không một chút hứng thú.

Sanh Tiêu cũng không đành lòng thấy cảnh này, cô hy vọng Bôn Bôn cũng có thể nghịch ngợm, có thể quậy phá, thì cô có khổ cực và mệt mỏi cũng vui lòng.

Đồng Đồng cầm lấy tay Dung Ân: "Mẹ, Bôn Bôn vì cái gì không thích chơi vậy?” Đặc tính con nít từ trước đến nay là đánh vỡ nồi cát mà hỏi đến cùng, cô bé cũng sẽ không kiểu, một câu nói chất phác ngây thơ đối với Mạch Sanh Tiêu mà nói, không khác gì một kích áy náy.

Dung Ân mặt lạnh: "Đồng Đồng, còn còn như vậy nữa, mẹ sẽ tức giận.”

Đồng Đồng có chút sợ, rụt rụt thân thể nhưng trong ánh mắt, ủy khuất không giấu được.

Mạch Sanh Tiêu đưa tay ôm lấy Đồng Đồng lên đùi, tay cô vuốt tóc Đồng Đồng, giọng nói nhẹ nhàng: "Đồng Đồng, Bôn Bôn bị bệnh, cho nên bây giờ em trai không chơi với con được.”

"Thật vậy sao? Vậy khi nào Bôn Bôn mới có thể khỏe lại ạ? Con muốn dẫn em trai đi đến hồ nước vui chơi.”

Cánh mũi Mạch Sanh Tiêu đau xót, tiếng nói có chút nghẹn: "Vậy Đồng Đồng cùng em trai nhỏ thường đi đến chơi với Bôn Bôn, được không? Nếu như vui vẻ náo nhiệt, Bôn Bôn khả năng rất nhanh khỏi nha.”

"Được ạ, Đồng Đồng mai mốt sẽ bồi thường cho, nhà của con có rất nhiều đồ chơi, đến lúc đó con với Bôn Bôn chơi đùa cùng nhau.”

"Đồng Đồng thực ngoan ngoãn.”

"Dì ơi, dì vì cái gì mà con mắt đỏ?”

Dung Ân thấy thế, đôi mắt cũng đỏ lên.

"Dì không có việc gì, vì lời của Đồng Đồng mà vui vẻ.”

Đồng Đồng giơ bàn tay lên, xoa xoa khóe mắt cho cô.

Dung Ân đem Đồng Đồng từ trên đùi Mạch Sanh Tiêu ôm xuống, làm cho cô bé đẩy em trai nhỏ đi chơi bên cạnh: "Sanh Tiêu, Đồng Đồng còn nhỏ không hiểu chuyện, thực xin lỗi.”

"Không có chuyện gì.” Sanh Tiêu khom lưng, nhặt lên món đồ chơi của Bôn Bôn rớt bên chân: "Em nghĩ, em sẽ ở bên con nhiều, cùng con trò chuyện, nó sẽ biết.”

Dung Ân gật đầu: "Cùng con nhỏ thân nhất đúng là cha mẹ, chị cũng tin như vậy, chờ đứa trẻ trưởng thành, cũng sẽ hiểu ra.”

***************

Giờ ăn cơm trưa Duật Tôn sẽ trở về.

Dung Ân đi rồi, Mạch Sanh Tiêu liền ngồi co lại trên ghế sô pha, không nghĩ tới sẽ ngủ như thế, dì Hà không có đánh thức cô, đi lên lầu cầm chăn đắp lên cho cô.

Duật Tôn đi vào phòng khách, nhìn thấy Bôn Bôn ngồi ở trong xe nhỏ, đang cắn vào đồ chơi.

Duật Tôn mỗi lần trở về đều muốn ôm con, Bôn Bôn ngay từ đầu rất bài xích, bây giờ vẫn còn như vậy, sẽ không cùng hắn thân cận, thường xuyên cố chơi một mình.

Mạch Sanh Tiêu nghe được động tĩnh, đôi mắt lập tức mở ra: "Bôn Bôn! "

Tay cô đè lên trán, đầu đau muốn nứt: "Một cơn ác mộng.”

Duật Tôn đem đứa nhỏ đặt lên đùi: "Em đi lên lầu ngủ đi.”

"Không cần.”

"Bôn Bôn hôm nay ngoan ngoãn không?” Duật Tôn ôm lấy con, làm cho đôi chân của đứa nhỏ đứng trên đầu gối hắn, Bôn Bôn tựa hồ không chịu hợp tác, tay kia của Duật Tôn đặt ở sau thắt lưng của con: "Không cho phép lười biếng.”

Hắn mỗi ngày đều dành nhiều thời gian cho Bôn Bôn, Duật Tôn muốn cho đứa trẻ tạo ra kỳ tích. Mạch Sanh Tiêu cũng không như trước buồn lo vô cớ mãi, thay vì cả ngày rơi nước mắt để vượt qua, chi bằng tạo cho con nhỏ một bầu không khí ấm áp và vui vẻ.

Sanh Tiêu cũng không ngưng lại công việc trong

tay, cô muốn chính mình mạnh mẽ đứng lên.

Vài ngày sau chính là nghỉ lễ.

Trần tỷ về nhà mừng năm mới, dì Hà ở lại Ngự Cảnh Viên, năm nay khác với mọi năm, có con trẻ, dĩ nhiên là nếu so với năm trước thì náo nhiệt hơn.

Ngự Cảnh Viên trong vườn trang trí đầy đủ năm vị mười phần, tại cổng treo hai cái đèn lồng lớn. Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước gương trang điểm, cô xõa tóc xuống, lại mang đồ trang sức trang nhã, phối với bộ đầm dài, Sanh Tiêu cầm lấy cây son nước, tầm mắt cô rơi trên đồng hồ bên tay phải.

Mạch Sanh Tiêu nhìn chăm chú đến xuất thần, một hồi lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, đưa tay gỡ đồng hồ xuống.

Dù chuyện có lớn hơn nữa, khó hơn nữa rồi cũng sẽ trôi qua, dù có che đậy nhưng vết thương vẫn còn ở đây. Mạch Sanh Tiêu đem ngăn kéo ở tủ đầu giường mở ra, đưa tay cất đồng hồ vào.

Nếu như bệnh tình của Bôn Bôn không khỏi, cô sẽ lấy vết thương này đổi lấy một cuộc sống mới. Mạch Sanh Tiêu, mày nhất định có thể.

Sanh Tiêu đem ngăn kéo khóa lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Dì Hà bận rộn trong bếp, Mạch Sanh Tiêu ở trên lầu có thể nghe được mùi thức ăn.

Cô theo đường cung của bậc thang bước xuống, đi được một nửa, liền nghe trong phòng khách truyền đến tiếng đàn dương cầm.

Mạch Sanh Tiêu bước nhẹ đi xuống dưới, thân ảnh cao to của Duật Tôn ngồi vào chỗ của mình thanh nhã dạo phím trước dương cầm. Bôn Bôn đang ở trong xe nhỏ kế bên, đửa trẻ đá đá chân, cái xúc xắc ở trong tay bị ném sang bên cạnh, tựa hồ đối với tiếng đàn cảm thấy có hứng thú hơn nhiều.

Duật Tôn dừng tay lại, hắn đi tới, ôm lấy Bôn Bôn, một lần nữa ngồi trở lại trước đàn dương cầm.

Mạch Sanh Tiêu biết rõ, đối với Bôn Bôn mà nói thì cô và Duật Tôn cùng cho con ấm áp mới là quan trọng nhất. Mà loại ấm áp này, cũng không phải đơn phương một người là có thể làm được. Bởi vì con cần nhất chính là sự ấm áp của gia đình.

Duật Tôn một tay ôm lấy con yêu, tay kia đánh đàn, tiếng đàn rõ ràng có chút khô cứng.

Mạch Sanh Tiêu đi đến, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.

Cô xem bản phổ nhạc mở ra trước mặt, khúc nhạc thứ nhất chính là lúc cô mang thai, Duật Tôn đã từng đàn qua, khúc nhạc [Sky City].

Người đàn ông quay mặt sang, hôm nay Mạch Sanh Tiêu rất đẹp, giống như khi mây đen bị xua tan, ánh mặt trời sẽ lộ ra tỏa sáng, rực rỡ động lòng người.

Mạch Sanh Tiêu đem tay trái đặt lên phím đàn đen trắng.

Duật Tôn duỗi tay ra, vừa đúng là tay phải.

Một đoạn [Sky City] từ hai bên ngón tay đưa xuống, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì ai cũng sẽ không tin là hai người hợp tấu mà đàn ra.

Khi Mạch Sanh Tiêu lần đầu tiên cùng Duật Tôn hợp tấu, không ngờ đến lại vô cùng ăn ý. Sanh Tiêu càng không ngờ đến, có một ngày cô lại sẽ cùng Duật Tôn ngồi bên nhau, xa cách lâu như vậy mà bọn họ hợp tác vẫn hoàn mỹ, thiên y vô phùng.

----------------
Bình Luận (0)
Comment