Mạch Sanh Tiêu ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị hắn kéo trở về.
Bởi vì lực kéo theo quán tính nên Sanh Tiêu đã ngã vào lòng của người đàn ông, cô duỗi hai tay ra, đem hai người đẩy ra xa vài bước.
"Cô không sao đấy chứ?” Người đàn ông nói tiếng phổ thông rất lưu loát, mùi nước hoa trên người thanh thoát mà xa vời, Mạch Sanh Tiêu dường như chưa bao giờ ngửi qua mùi nước hoa như thế.
Sanh Tiêu trấn định lại tinh thần: "Tôi không sao, cảm ơn.”
"Cô chính là Mạch Sanh Tiêu phải không?”
Sanh Tiêu nghe giọng nói của hắn mang vẻ khinh thường, lập tức gật đầu trả lời: "Đúng.”
"Đừng như vậy, không phải là kiến tạo lại biệt thự thôi sao, không cần phải nhét phụ nữ vào để hối lộ ta.”
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, trợ mắt há hốc mồm: "Anh có ý gì?”
"Cô bao nhiêu tuổi?” Bất thình lình, người đàn ông nói ra những lời như vậy.
"Chẳng lẽ năng lực làm việc cùng tuổi tác có liên quan đến nhau sao?” Sanh Tiêu nhăn lại đôi mi thanh tú, giọng nói ẩn chứa tức giận.
Người đàn ông đi đến trước mặt xe lăn, ngồi xổm xuống, động tác dịu dàng giúp người phụ nữ vén lên lọn tóc dài bị rơi xuống cổ. Thần sắc hắn dịu dàng như thể hắn và kẻ khiếm nhã khi nãy là hai người khác nhau vậy
"Đây là mẹ của ta.”
Mạch Sanh Tiêu đầu óc phản ứng không mau lẹ nổi, nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Vừa rồi còn ở đây dây dưa chuyện năng lực làm việc, tự nhiên bây giờ lại nói đến người nhà.
Người đàn ông thân ảnh thon dài thẳng tắp, Sanh Tiêu nhìn lại, gò má của hắn so với nhìn chính diện lại càng thấy âm nhu, đôi mắt xếch hẹp dài kéo ra rất sắc, đẹp không sao tả xiết.
"Mẹ ta là người sống thực vật.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu khẽ mở, khẩu khí tràn trề tiếc nuối: "Thực đáng tiếc.”
Người đàn ông đứng đưa lưng về phía cô, khuôn mặt âm nhu trong nháy mắt tràn đầy lệ khí. Sanh Tiêu nhìn theo bóng lưng của hắn lại luôn cảm thấy người đàn ông này có gì đó thật kỳ lạ. Hắn giống như một gốc anh túc đẹp đẽ nhưng lại làm cho người khác gần gũi không được.
Không, phải nói là hắn chứa đựng kịch độc.
"Mẹ của ta là bị người khác hại thành như vậy, cô xem, bà xinh đẹp hơn nhiều người, bà cũng là người Trung Quốc, chỉ gặp chuyện không may mà bây giờ lại héo tàn như thế. Cô nói xem. . . . . . . . Đối với kẻ đã hại bà ấy, ta phải trừng phạt hắn thế nào đây?” Người đàn ông nhẹ nheo lại đôi mắt màu nâu, màu mắt có thể che được nhưng bên trong toát ra cái lạnh tới thấu xương thì vẫn như cũ khiến người ta phải sợ hãi.
Mạch Sanh Tiêu khẽ nhấp môi, cô từ trước đến nay không muốn xen vào chuyện của người khác.
Thấy người phía sau không có động tĩnh gì, người đàn ông dường như tự lẩm bẩm gì đó rồi tỉnh táo lại, hắn đẩy xe lăn, thong thả ung dung lướt qua Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu đứng sững tại chỗ, có chút lúng túng.
Người đàn ông ngồi vào bên dưới chiếc ô che nắng trong vườn, cũng không có ý mời cô đến.
Mạch Sanh Tiêu bình thường không có thói quen mang giày cao gót, ngại mệt mỏi. Nhưng việc hôm nay coi như là xã giao, không nghĩ tới chân sẽ đau dữ dội. Cô đeo lấy túi xách đi tới, người đàn ông ngồi bắt chéo chân, ánh mắt băn khoăn nhìn lên người cô.
Hắn tự tin với tướng mạo của mình, một khuôn mặt như vậy mà Mạch Sanh Tiêu từ lúc bước vào cho đến bây giờ cũng không nhìn nhiều hơn một cái.
Người đàn ông lấy thuốc lá ra, đốt lên rồi đặt lên gạt tàn.
Sanh Tiêu đi đến bên cạnh hắn, tầm mắt dừng lại ở điếu thuốc cao cấp đó, không ngờ rằng người này sẽ cùng Duật Tôn có một thói quen giống nhau, lãng phí tiền bạc.
"Tiên sinh. . . . . . .”
Người đàn ông đột nhiên cất giọng: "Ta không thích người khác gọi ta là tiên sinh.”
Mạch Sanh Tiêu nghĩ thầm, người có tiền có phải đều khó hầu hạ như vậy không. Vì về sau cô còn dựa vào mỏ vàng này, còn lúc đi ra thì chỉ muốn khinh bỉ.
"Ta gọi Ân Lưu Khâm.”
Thật may là người đàn ông cho biết họ tên, tránh cho cô đỡ phải lúng túng thêm nữa.
"Vâng, xin chào, tôi là nhân viên của tập đoàn Hào Nhuận. . . . . .”
"Ta biết.” Người đàn ông phất tay, tay phải khẽ chống lên mép bàn, thân ảnh cao lớn ngăn cản tầm mắt của Mạch Sanh Tiêu: "Ta vốn tưởng đến ký hợp đồng chính là một người đẹp đã hết thời. Như thế nào cũng không ngờ tới lại xinh đẹp như thế này, như vậy đi, cô dứt khoát đi theo ta, hưởng thụ an nhàn tùy cô chọn, vất vả trông nom công trình làm cái gì?”
Sanh Tiêu càng rút ra thêm được đạo lý, miệng lưỡi của đàn ông có tiền đều như đang đòi nợ, không khác gì Duật Tôn lúc trước.
Cô mở khóa kéo túi xách ra, từ bên trong lấy ra một xấp văn bản, mạch Sanh Tiêu thấy thái độ này của hắn cũng không có đưa hợp đồng ra ngay: "Thật ngại, nhà của tôi có ông xã, còn có con ngoan, tôi mong ngài tự trọng.”
Ân Lưu Khâm tất nhiên biết rõ về cô, chỉ là nghe cô nói rành mạch không e dè như vậy lại khiến trong lòng bỗng nhiên khó chịu: "Cô ngược lại còn nói ta không tự trọng, vậy đã sàm sỡ cô hay hôn cô rồi?”
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn. Cô siết chặt văn kiện trong tay, xoay người muốn đi.
"Không nhớ cô đang làm việc sao?” Sau lưng truyền đến tiếng nói không biết xấu hổ của Ân Lưu Khâm.
Sanh Tiêu dừng bước, người đàn ông chắc chắn ngồi lại trên ghế. Xem đi, một chút mồi có thể câu được cá lớn, phụ nữ ấy mà, đơn giản chính là thua bởi tiền và đàn ông ngay từ đầu.
"Ngài nghĩ rằng tôi liền thiếu mấy vạn tệ tiền hoa hồng kia sao? Ngài không thích người khác gọi mình là tiên sinh đúng không? Được, Ân tiên sinh, tôi ký không được đơn này, ngài hay là cầm số tiền này đi đóng phí đi.” Nói xong, thân ảnh quật cường đi ra ngoài không quay đầu lại.
Quả nhiên là họ Ân, vừa âm lại vừa độc.
Ân Lưu Khâm thần sắc hơi sững sờ, mắt thấy Sanh Tiêu đi ra ngoài cũng không còn kịp ngăn lại.
Mạch Sanh Tiêu mở cửa xe bước vào, phát tiết với hợp đồng trong tay dường như ném về chỗ ngồi phía sau. Sanh Tiêu khởi động xe, ngẫm nghĩ lại thì giọng điệu quá đáng thế nào cô đều đã trải qua. Bất quá bây giờ có Bôn Bôn, cô chính là không chịu nổi giọng điệu kẻ khác có một chút dơ bẩn.
Xe mới đi không được bao xa, chuông điện thoại liền vang lên.
Mạch Sanh Tiêu liếc mắt qua, nhận cuộc gọi: "Alo.”
"Mạch tiểu thư.”
"Anh là ai?” Sanh Tiêu cũng không để ý đến số đang gọi.
"Ta là Ân Lưu Khâm.”
Mạch Sanh Tiêu vừa mới giảm bớt được tức giận giờ lại một hồi sôi trào: "Có chuyện gì sao?”
"Lúc này trở lại ký hợp đồng đi, ta mới chỉ vô tình thuận miệng nói ra như vậy, ai có thể ngờ tới cô đã lập gia đình chứ?”
Ân Lưu Khâm cho dù cùng cô cách nhau khá xa, vẫn có thể từ đầu dây điện thoại bên kia nghe được tiếng nghiến răng cực kỳ nhỏ: "Ân tiên sinh, thật ngại quá, tôi đây không rảnh nữa, phải về nhà cùng ông xã và con trai rồi.”
Nói xong, liền nghe thấy tiếng pi pô pi pô ngắt điện thoại truyền đến.
Người đàn ông lại ngẩn ra, đôi mắt nguy hiểm màu nâu nhẹ khép vào, xem ra người phụ này không phải tham vọng bình thường, khó đối phó.
Mạch Sanh Tiiêu bỏ tai nghe xuống, chợt cảm thấy không còn bực bội nữa, nhớ tới những câu vừa rồi đã nói trong điện thoại, khóe miệng của cô không khỏi nâng nhẹ lên một nụ cười.
Chuông điện thoại di động lại một lần nữa vang lên, Sanh Tiêu dứt khoát không nhận.
Ba cuộc sau đó, Mạch Sanh Tiêu nhịn không được bực bội trong người, ngẫm nghĩ rồi đón nghe: "Alo?”
"Em đang ở đâu? Gọi điện thoại cho em mà vì cái gì không nhận? Làm sao mà đi rồi! " Một hồi nổi giận làm màng nhĩ của Sanh Tiêu cũng cảm giác được run rẩy, không phải là Ân Lưu Khâm.
Một tay Mạch Sanh Tiêu cố định lại tai nghe, còn chưa kịp trả lời, đầu bên kia điện thoại Duật Tôn chờ lâu liền quát lên: "Lên tiếng cho anh! "
Sanh Tiêu giận dễ sợ: "Tôi đi ra ngoài cũng không được sao? Duật Tôn, anh dựa vào cái gì mà quản tôi như vậy, tôi có tự do của tôi! "
Cô hình như nghe thấy Duật Tôn thở ra, tiện đà, giọng nói cũng nhẹ đi: "Sanh Tiêu, anh chỉ là lo lắng cho em.”
Hắn dứt khoát hướng vào cô mà quát lên, Mạch Sanh Tiêu cũng là hiểu được tính tình của hắn nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi ngữ điệu làm Sanh Tiêu có vẻ trở tay không kịp, cô cũng mềm mỏng theo: "Tôi không sao, vừa mới gặp khách hàng xong, đang chuẩn bị về nhà.”
Duật Tôn đáp lại nhẹ giọng, sau đó cũng không nói gì nữa.
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt tay lái, có thể nghe được tiếng người đàn ông thở dốc rất nhỏ, hai người không ai nói gì nhưng ai cũng không đem điện thoại tắt đi.
Ân Lưu Khâm một lần nữa gọi điện thoại, lại phát hiện điện thoại của Sanh Tiêu liên tục bận đường dây. Năm ngón tay của hắn mềm mại nhưng căng thẳng, mắt thấy trên mu bàn tay từng đường gân xanh đen nổi lên sinh động, hắn chưa từng thua bởi một người phụ nữ nào!
Thử mấy lần không có kết quả, Ân Lưu Khâm vung điện thoại di động ra, nện nó xuống bãi cỏ.
"Sanh Tiêu.” Sau một hồi, Mạch Sanh Tiêu mới nghe thấy đầu dây bên kia có động tĩnh.
"Ừ.”
"Hôm nay, anh về muộn một chút.”
Sanh Tiêu mở miệng, cô muốn nói là hắn không cần phải báo cho cô biết nhưng lời nói đã đến miệng lại nuốt trở vào: "Được.”
Duật Tôn không nói gì nữa, tắt điện thoại đi.
*************
Tại hội sở.
Duật Tôn đeo bao tay quyền anh màu đen, ánh mắt của hắn âm tứ không kiềm chế được, mặc quần quyền anh cùng màu đứng ở trên võ đài. Vài tên tiểu tử tiếp cận không được, bị hắn giơ chân một cái đá bay, kẻ nào may mắn giữ được khung võ đài thì mới đứng vững, kẻ nào bất hạnh liền bay ra ngoài.
Lúc Nam Dạ Tước chạy đến hiện trường, chỉ thấy một đám người ngã nhào: "Dù thế nào, buổi tối xáo xào lăn qua lăn lại nguyên một đám, bây giờ có phải đã mềm như chân tôm rồi không?”
Hắn tiếp nhận đồ của thuộc hạ đưa tới, bắt lấy dây thừng nhẹ nhàng nhảy lên võ đài.
Môi mỏng Duật Tôn nhếch lên ý cười: "Cũng chỉ có cậu mới là đối thủ của tôi.”
Quản lý hội sở gấp rút ra hiệu: "Còn không mau cút đi, ở lại đây để còn muốn bị đánh à?”
Lời này vừa nói ra, cả đám người lúc trước nằm sấp nằm ngửa không động đậy được, cố nén đau mà lật đật bò dậy chạy trốn.
Sau mấy trăm hiệp, hai người đàn
ông mỗi người một bên, đến dựa vào cây cột ngã xuống.
Duật Tôn cắn bao tay quyền anh ra, hắn cởi bỏ băng quấn trên tay, da thịt tinh tráng nhìn một cái không sót lại gì, mồ hôi trước ngực hắn uốn lượn rơi xuống.
Khuyên tai kim cương bên tai trái của Nam Dạ Tước theo gương mặt tuấn tú âm mị hướng vào Duật Tôn: "Cậu có phải bị cấm dục quá lâu không có chỗ phát tiết không? Tớ nói cho cậu một cách hiệu quả nhất. Lập tức về nhà, đem bà xã của cậu bóc sạch sẽ ném lên giường. Đừng có vớ lấy mà dày vò bọn đệ tử tớ thật vất vả mới bồi dưỡng ra được cây non.”
"Đi chết đi! " Duật Tôn hai mắt khép hờ, ngũ quan đẹp đẽ theo động tác thở dốc của hắn mà rõ ràng: "Cái đám mèo ba chân kia là do cậu đào tạo ra?”
"Cần phải có thời gian chứ, đấu được với cậu thì dục tốc bất đạt.”
Duật Tôn từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho Nam Dạ Tước.
"Cậu có tâm sự?”
"Tớ nghĩ, kẻ thù không đội trời chung trước đây có thể sắp tìm tới tận cửa.” Duật Tôn nhen nhóm khói tỏa ở ngón giữa, mùi vị thuốc lá trong nháy mắt lượn lờ tùy ý theo khói trắng.
Đôi mắt lười biếng của Nam Dạ Tước đột nhiên nhẹ khép lại, hắn gảy nhẹ tàn thuốc: "Nguy hiểm không?”
Duật Tôn không nói gì, Nam Dạ Tước cùng hắn giao tình thâm hậu, tất nhiên cũng biết Duật Tôn trầm mặc là biểu hiện cho điều gì: "Không có việc gì, tớ liền không tin chúng ta không dẹp yên được chuyện bất bình.”
"Nếu như chỉ có mình tớ, tớ lại không sợ. . . . . . .”
Người như bọn họ, sợ nhất chính là liên lụy đến người nhà.
"Cậu sắp tới không cần phải rời khỏi thành phố Bạch Sa, nơi này chúng ta độc chiếm, kẻ khác khó tránh khỏi không quen thuộc đường đi nước nước, cho dù trà trộn được cũng cần có thời gian giao thiệp.”
Ai mà không biết, chỉ một thế lực ngầm của thành phố Bạch Sa cũng đủ khống chế một nửa đại lục.
Duật Tôn dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt mê ly, hiện ra một tia dự trù.
*****************
Trở về Ngự Cảnh Viên đã là chập tối.
Trời chiều nghiêng chiếu, bên trong vườn mỗi cảnh mỗi cây đều được chiếu sáng lấp lánh nhiều vẻ, Mạch Sanh Tiêu giữ lấy cánh tay nhỏ của Bôn Bôn, hình như muốn dạy con cách đi: "Bôn Bôn ngoan, nào, nhấc chân lên. . . . .”
Bôn Bôn cong lên cái mông không chịu đi, mặc cho Sanh Tiêu có nói thế nào, chính là không để ý.
Mạch Sanh Tiêu cũng chỉ là muốn dạy cho Bôn Bôn có thể đứng được, chỉ sợ con đến lúc đó không chịu dùng sức, Sanh Tiêu mệt mỏi thở ra, hai đầu gối bất đắc dĩ quỳ xuống mặt đất.
Sức nặng trong tay bỗng chốc nhẹ hẫng, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, khuôn mặt dường như đã áp vào bụng của Duật Tôn.
Cả khuôn mặt của cô như bị hơ nóng, cuống quýt đứng dậy.
Sắc mặt người đàn ông như thường, hình như cũng không phát hiện ra sự lúng túng của Sanh Tiêu, trong tay Bôn Bôn không có đồ chơi, đành phải chơi với ngón tay của mình.
Bôn Bôn đã được 9 tháng.
Nhưng vẫn đơn giản là một tiếng cũng không kêu lên.
Mạch Sanh Tiêu tự an ủi mình, không có việc gì cả, rất nhiều đứa trẻ mở miệng đều tương đối muộn.
Duật Tôn một tay ôm lấy con, tay kia khoác vai Sanh Tiêu, mang theo hai mẹ con hướng đi vào trong nhà.
Vừa rồi khi hắn đứng ở đằng xa, thật lòng vĩnh viễn muốn có được một khắc yên bình kia. Nhưng thời gian trôi đi thấm thoát, bất kỳ thứ gì cũng không thể giữ chân lại được.
Trở vào phòng khách, Trần tỷ tiếp nhận con trai từ trong tay Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu muốn lên lầu, lại bị Duật Tôn giữ lại, ngồi vào ghế sô pha trước mặt: "Sanh Tiêu, em bây giờ ở nhà cùng với Bôn Bôn đi, đừng đi ra ngoài nữa.”
"Vì sao?”
"Anh thực không hiểu nổi, trong nhà thiếu tiền xài sao? Anh không cần em kiếm tiền.” Duật Tôn tâm tình bực bội, ánh mắt lặng yên.
Mạch Sanh Tiêu biết rõ những gì cô làm, hắn căn bản không hiểu ra: "Duật Tôn, tôi không muốn phụ thuộc vào anh, tôi cũng muốn có giá trị tồn tại vậy, Bôn Bôn tương lai còn dài, tôi không muốn con nhìn qua một thứ gì cũng không biết là mẹ có làm được hay không. Tôi hy vọng dùng thái độ tích cực của mình mà dạy dỗ con. . . . . .”
"Đủ rồi! " Thái độ của Duật Tôn không kiên nhẫn, Mạch Sanh Tiêu nhớ tới lúc ở trên xe, hai người cứ việc trò chuyện như phun châu nhả ngọc, lại tràn đầy chân tình khác thường. Bây giờ cô chợt cảm thấy trong lòng một hồi chưa xót, khó chịu, thậm chí còn có chút ít ủy khuất.
Mạch Sanh Tiêu vụt đứng lên rời đi.
Nhưng không ngờ, hành động này bị Duật Tôn bắt được, tay kia của hắn thuận thế ôm lấy vòng eo của Sanh Tiêu, đem cô giam vào trong ngực.
"Buông ra.”
Duật Tôn gối cằm lên vai cô: "Đừng ầm ĩ, ta thỏa hiệp, được không?”
Sanh Tiêu quay mặt lại, đã nhìn thấy Duật Tôn khẽ nhắm mắt lại, sắc mặt mệt mỏi lạ thường, hắn cũng có khi thỏa hiệp sao?
"Bất quá em phải đồng ý với anh, ở bên ngoài phải coi chừng, tâm bên trong phải phòng bị người khác, hiểu không?”
Mặc dù Mạch Sanh Tiêu tính tình bướng bỉnh những vẫn biết rõ sự tình, gần đây đều là như vậy, chỉ cần Duật Tôn tính tình sóng yên biển lặng thì cô cũng liền không nổi nóng làm gì.
"Tôi biết.”
Người đàn ông nghe vậy, môi mỏng cong lên ý cười, khẽ hôn lên vành tai của cô.
"Tôi phải lên lầu xem Bôn Bôn một chút.”
Thấy cô lại muốn trốn tránh, Duật Tôn không có ý buông tay ra: "Để cho anh ôm một chút.”
**************
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy điên thoại của Ân Lưu Khâm cũng không nhận, nhưng riêng việc này là do Vương tỷ giới thiệu, Ân Lưu Khâm tạo áp lực với Hào Nhuận nên Sanh Tiêu đành phải nhẫn nhịn lời nói, cùng hắn hẹn gặp mặt tại quán cà phê.
Mạch Sanh Tiêu không có thói quen đến trễ, cô đi vào quán cà phê rất đúng giờ đã thấy người đàn ông chọn lấy vị trí gần cửa sổ đang đợi cô.
Sanh Tiêu ăn mặc vô cùng ý tứ, quần jean và giày vải.
Ngón trỏ của Ân Lưu Khâm tại má khẽ vuốt, ánh mắt bất thiện, tầm mắt nhìn chằm chằm từ khi cô đi vào cửa lớn cho đến khi đứng trước mặt cũng không có ý tứ muốn dời đi.
"Mời ngồi.”
Mạch Sanh Tiêu kéo ghế ra ngồi xuống.
Alice cũng không cam chịu suốt ngày buồn bực ở nhà, cô lái xe ra ngoài, lúc nhìn qua cửa xe thì chú ý tới xe của Mạch Sanh Tiêu, liền dừng lại bên cạnh.
Cô cầm lấy túi xách bước vào quán cà phê, quả nhiên trong đại sảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng đã trông thấy Sanh Tiêu.
Alice chăm chú nhìn kỹ, ngồi đối diện với Mạch Sanh Tiêu dường như là một người đàn ông, bởi vì hắn đưa lưng về phía cô nên không nhìn thấy khuôn mặt. Alice bước qua, cô cũng muốn xem một chút, Mạch Sanh Tiêu vụng trộm gặp đàn ông làm gì.
"Ân tiên sinh. . . . .”
"Cô có thể gọi ta là Lưu Khâm.”
"Vậy tôi gọi anh là Ân thiếu đi.” Xem bộ dáng như thế chắc cũng là một vị công tử.
Ân Lưu Khâm gương mặt cứng đờ, hiển nhiên Mạch Sanh Tiêu cũng không cảm kích.
"Ta bảo đảm, lần này chỉ nói chuyện hợp tác, cô cũng không muốn ảnh hưởng đến dư luận về Hào Nhuận. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu mở túi xách ra, từ bên trong lấy ra hợp đồng, đặt ở trên mặt bàn rồi đẩy tới trước mặt Ân Lưu Khâm.
"Cái gì vậy?”
"Đây là hợp đồng.”
"Ta không mang bút.”
"Tôi có.” Mạch Sanh Tiêu lấy ra cây viết, còn giúp hắn tháo nắp viết ra: "Ân thiếu, mời.”
Xem ra người phụ nữ này thật đúng là đắc tội không được, Ân Lưu Khâm đưa tay nhận lấy, cũng không có ý tứ muốn ký tên: "Cô đều là phụ nữ đàng hoàng, có chuyện gì mà chưa từng trải qua, cô có thể xem những lời ta nói lần trước là đùa giỡn.”
Bất quá chỉ nhìn một cách đơn thuần khuôn mặt cùng vóc người của cô thì thực nhìn không ra Mạch Sanh Tiêu đã kết hôn.
Ân Lưu Khâm trong mắt giấu đi tia bất hảo, khóe miệng nhẹ nhấc lên độ cong bất thường. Mái tóc của Sanh Tiêu đã ngang vai, hắn thích nhất để phụ nữ ở dưới thân thể, ngắm nhìn mái tóc dài làm lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết. Khóe mắt của hắn nhẹ khép hờ, tóc của Mạch Sanh Tiêu tựa hồ hơi ngắn.
Không biết là có ảnh hưởng đến khoái cảm thấu xương đến mất hồn đó hay không.
Mạch Sanh Tiêu không phát hiện ánh mắt khác thường của người đàn ông, dù sao ai mà có thể ngờ tới, một mặt đứng đứng đắn đắn nói chuyện làm ăn, mặt khác vẫn đang suy nghĩ chuyện xấu xa đen tối.
"Ân thiếu, điều khoản hợp đồng tôi tin anh cũng đã xem qua, nếu như không có vấn đề gì thì xin mời ký tên.”
"Với biệt thự này, ta là muốn kiến tạo cho mẹ, ngày cha ta chết, mẹ ta đã là người thực vật, cho nên ta mới muốn đưa bà về nước, vì bà thiết kế một căn nhà quen thuộc, nếu như vậy. . . . . . . . có lẽ bà sẽ có khả năng tỉnh lại.” Ánh mắt Ân Lưu Khâm nhìn xuống, giọng điệu cùng thần sắc đều lộ ra vẻ vô cùng cô đơn, Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, những khó chịu trước kia cũng không còn.
Bỏ qua vẻ bất cần đời của hắn, có lẽ, đối với mẹ của mình hẳn là có tình cảm thật sự.
"Ta muốn cho cô đến thiết kế, kể cả việc trùng tu về sau, ta và mẹ trước hết sẽ ở tại biệt thự bên cạnh, nói như vậy, ta mỗi ngày đều có thể đưa bà sang, làm cho bà tận mắt nhìn thấy ta đang giúp bà kiến tạo nhà.”
"Sanh Tiêu. . . . . . .” Lúc này, một giọng nữ chen vào.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, cô vốn không muốn cùng Ân Lưu Khâm gặp gỡ đơn độc, bây giờ trông thấy người quen, trong mắt lập tức ánh lên vui vẻ: "Alice! "
Alice chân mang giày cao gót, mấy ngày này là cô được sống thanh nhàn nhất, nếu như không bị Tử Thần khống chế thì cô thật sự cho rằng mình đã thoát khỏi cái căn cứ đầy ác mộng kia.
"Sanh Tiêu, làm sao mà cô ở đây vậy?”
Alice chú ý tới người đàn ông đặt tay ở mép bàn, cô bước nhanh về phía trước, đứng ở bên cạnh Mạch Sanh Tiêu: "Tôi. . . . . .”
Alice quá hãi hùng, mặt mày trong nháy mắt hóa tro tàn.
Ân Lưu Khâm động tác ưu nhã cầm lên tách cà phê, hắn nhấp nhẹ một miếng, nâng lên tầm mắt không để lại dấu vết liếc về phía Alice: "Xin chào.”
Alice quả quyết không ngờ tới Dạ Thần lại xuất hiện ở thành phố Bạch Sa. Bất quá, người đàn ông này từ trước đến nay làm việc quỷ bí, nơi càng nguy hiểm thì lại chính là nơi an toàn, hắn bây giờ xuất hiện, tất nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng.
Sau lưng Alice cảm thấy lạnh thấu xương, hắn rõ ràng xuất hiện, công khai tiếp xúc Mạch Sanh Tiêu?