Mùa đông vừa mới bắt đầu.
Bầu trời bay đầy bông tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng.
Không khí lạnh buốt xương, bầu trời hiện ra sắc xanh thẳm, những ngày thế này được ở nhà, trốn trong phòng bật máy điều hòa là thoải mái nhất.
Nhìn theo bờ biển rộng mênh mông, bông tuyết phất phới rơi trên mặt biển, chỉ trong chốc lát đã bị tan vào mặt nước kia.
Trên một du thuyền ngắm cảnh khổng lồ có chừng mười vệ sĩ, phân chia nhau canh gác trên sàn tàu, bọn họ phủi bông tuyết đọng ở trên vai xuống, không dám lơ là lười biếng.
Bên trong du thuyền, tiếng đàn du dương truyền ra, bài "Cội Nguồn Xa, Dòng Chảy Dài"
Vệ sĩ canh giữ trước cánh cửa đang đóng chặt ngắm nhìn, trời cao đối với người chính là không công bằng như thế, người có tiền hưởng thụ, sợ là bọn họ cả đời này đều không có được.
Sơ Hạ Nhan mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, chiếc áo choàng Violet nổi bật càng khiến cô trở nên đoan trang cao quý. Nếu như nhìn thật kỹ cũng không ai có thể đoán được số tuổi thật sự của cô, cô vừa mới hơn ba mươi, hơn nữa lại được chăm sóc rất tốt, nếu có người nói cô chỉ hơn hai mươi thì phần lớn người ta sẽ tin như vậy.
Người đàn ông ngồi ở trước cửa sổ, trong tay đang bận rộn với máy tính, anh nhẹ nâng một chân lên, tư thái nhàn nhã. Khi giơ tay nhấc chân, thể hiện khí phách ưu nhã khiến lòng người mê muội.
Anh bỏ qua việc công, đi đến sau lưng Sơ Hạ Nhan, ngón tay thon dài nhẹ đặt lên vai cô: "Đi ra ngoài chơi thì hãy thả lỏng chút ít, hưởng thụ thật tốt.”
"Mấy ngày nữa có xuất diễn, bản nhạc này em phải luyện tập nhiều.”
Người đàn ông ủy khuất ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thật sự là không trùng hợp, ra đến biển mới phát hiện chọn vào ngày tuyết rơi.”
Sơ Hạ Nhan thu tay lại, đầu tự nhiên dựa gần vào người đàn ông: "Rất tốt mà, cảnh tuyết rơi này thật đẹp, ở trong thành phố không có được xem cảnh đẹp như lúc này.”
Tướng mạo người đàn ông đẹp đẽ, chuyện tình yêu của bọn họ trước kia được truyền thông đưa vào giai thoại. Sơ Hạ Nhan cùng anh xem như thanh mai trúc mã, bọn họ kết hôn cũng sớm, hai bên lại đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Bọn họ kiêu hãnh mà kết hôn, rất nhanh đã sinh hạ một tiểu vương tử.
Tính tình Sơ Hạ Nhan lãnh đạm, người chồng đối với cô cực kỳ cưng chiều, truyền thông đem hết khả năng cũng không moi móc được một chút tin tình ái nào của anh.
"Đúng rồi, sự kiện kia diễn ra như thế nào rồi?”
"Tiền anh đã cho tài vụ kết sổ thanh toán rồi.” Bàn tay người đàn ông khẽ vuốt lên tóc của vợ: "Biết rõ trong lòng em sẽ mong mỏi, yên tâm đi, số tiền kia cũng đủ cho những đứa trẻ ở đó ấm áp trong mùa đông. Trường học bên kia cũng sẽ bắt đầu khởi công vào đầu xuân, đến lúc đó, anh sẽ dẫn em đi xem.”
"Thật tốt.”
"Hiệu trưởng nói muốn cảm ơn em thật nhiều.”
Sợ Hạ Nhan nhẹ cười: "Số tiền kia đối với chúng ta mà nói thì không đáng là gì, có đôi khi em thật cảm thấy dưới gầm trời này không hề có công bằng nào đáng nói.”
Người đàn ông cười xòa, dùng sức xoa nhẹ xuống đầu của cô: "Em mê nghiên cứu Phật pháp quá.”
Trong phòng ngủ, tấm chăn nhung màu xanh đẹp đẽ thêu tranh thiên nga chui ra một cái đầu nhỏ, đứa bé chân trần chạy đến hai người: "Cha, mẹ.”
"Cục cưng.” Sơ Hạ Nhan cúi xuống ôm lấy con: "Giày cũng không chịu mang, không sợ lạnh cóng sao.”
"Mẹ, con không phải gọi là cục cưng! "
"Con chính là tâm can bảo bối của mẹ.”
Thực buồn nôn.
Hai tay bé trai ôm cổ của Sơ Hạ Nhan: "Mẹ, ở trường học các bạn nữ suốt ngày khóc nhè mới là bảo bối chứ.”
Người mẹ trẻ ôm con trở lại trong chăn, cầm lấy từng món đồ bên cạnh mặc vào cho đứa bé: "Đúng vậy, con là tiểu nam tử hán, tương lai còn bảo vệ cho ba mẹ, nhưng bây giờ con còn nhỏ.”
Bé trai có cái hiểu, có cái không: "Mẹ, con không còn nhỏ, con đã năm tuổi rồi.”
"Em xem con trai đi, ra dáng một người lớn nhỏ tuổi rồi.” Sơ Hạ Nhan hướng về chồng mình ở bên cạnh khẽ gắt giọng: "Em không biết, kệ anh.”
Người đàn ông khom lưng, giúp con trai mang giày vào: "Anh thấy thật tốt, anh thích.”
Đứa bé mặc bộ comple xanh đen bằng nhung, chạy đến cây đàn Piano.
Bé trai này có thiên phú cực cao, hơn nữa ngày ngày đều ảnh hưởng, từ nhỏ đối với Piano đã là tình yêu duy nhất.
Bé con ra dáng ngồi ở trên ghế Piano: "Mẹ, tuần sau có lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, thầy giáo để cho con biểu diễn trên sân khấu.”
"Thật không, cục cưng giỏi quá.”
Bé con dù rất bài xích nhũ danh này nhưng lời khen ngợi nghe lọt tai nên vẫn rất vui vẻ. Đôi tay của đứa bé thuần thục bay múa trên phím đàn đen trắng. Dù sao cũng còn nhỏ, đàn được những khúc nhạc tương đối đơn giản. Sơ Hạ Nhan lặng lẽ đi đến sau lưng con trai, mới năm tuổi đã có thể đàn được như vậy, tương lai nhất định sẽ học thành tài.
"Mẹ, con muốn cùng đàn với mẹ.”
Sơ Hạ Nhan đi đến bên cạnh con trai, cầm tay của con lên: "Hôm nay mẹ sẽ dạy con một bản nhạc mới, nhưng sẽ khó khăn đó, cục cưng có lòng tin không?”
"Đương nhiên là có! " Đứa bé nghiêm túc gật đầu: "Bởi vì con là con trai của cha, không sợ trời không sợ đất.”
Sơ Hạ Nhan bật cười: "Cha con lại dạy con nói vậy phải không.”
Người đàn ông trở lại trước máy vi tính, nghe được vợ nói như vậy liền ngẩng đầu lên, khóe miệng cạn câu dẫn ra, hai người bèn nhìn nhau cười.
Đứa bé dựa vào Sơ Hạ Nhan ở bên cạnh, lúc đó còn chưa hiểu hạnh phúc là gì, chỉ biết mỗi ngày trước khi đi ngủ còn ở bên ba mẹ. Khi tỉnh dậy mở mắt ra còn có thể trông thấy mẹ cười. Đứa bé cảm thấy cuộc sống giống như ông mặt trời thường xuyên sẽ tới, sau ban ngày chính là đêm tối bình thường như vậy. Đứa bé ấy cho tới bây giờ cũng không ngờ đến, có một ngày, cuộc sống của nó, thậm chí cuộc sống ấy sẽ phát sinh biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Luyện đàn xong, đứa trẻ lại đến bên cạnh ba ba.
Người đàn ông ôm lấy con đặt lên đùi mình.
"Cha, cha lại đang nghiên cứu thị trường chứng khoán.” Đứa bé mới đầu không hiểu được những đường màu hồng, xanh lá như phổ nhạc này. Về sau ba ba nói cho con biết, đó là cổ phiếu, nhưng bé trai đến bây giờ cũng nghĩ không thông, mấy đường vẽ đó có thể kiếm tiền sao?
"Chờ cục cưng lớn lên chút nữa, cha sẽ dạy cho con.”
Bọn họ đối với con trai che chở trăm bề, được sinh ra như bảo bối, nhất định là chân mệnh vương tử. Dù là đến tận cùng tuyệt vọng, bị hãm sâu trong luyện ngục thì khí chất quanh người đứa bé cũng không mất đi, vẻ hào quang kia đã rót vào xương tủy.
Sơ Hạ Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi thật nặng, xem ra không thể sớm dừng lại được.
Cô từ trong lò nướng lấy ra bánh bao nướng, trên bàn bày thức uống nóng đã pha ngon lành.
Cô đi tới cửa, ở trên mặt kiếng vỗ nhẹ. Vệ sỹ bên ngoài nghe được động tĩnh, vặn tay cầm mở cửa ra nhìn vào: "Phu nhân, có gì phân phó?”
"Anh vào đây giúp tôi một chút.”
"Vâng.”
Bên ngoài gió rét thấu xương, khí lạnh ở phía sau tràn vào trong phòng. Sơ Hạ Nhan mặc không đủ ấm, cánh tay chợt cảm thấy một hồi lạnh buốt. Cô trở lại trước bàn, đem khay thức ăn trong tay đưa cho vệ sỹ: "Anh đem ra chia cho mọi người, ăn chút đồ nóng cơ thể sẽ ấm áp hơn.”
"Cám ơn phu nhân.” Vệ sỹ vội vàng gật đầu: "Cám ơn thiếu gia, tiểu thiếu gia.”
Hắn bưng đồ đi ra ngoài, kỳ thật những thứ này nhà hàng trong du thuyền sẽ chuẩn bị nhưng bọn họ đã sớm nghe nói Sơ Hạ Nhan có tâm địa tốt, một câu hỏi thăm ân cần có thể làm cho bọn họ cảm thấy ấm áp không ít.
Sơ Hạ Nhan đi về phía hai cha con, đứa bé đang chơi hăng say, tay phải dùng sức gõ xuống bàn phím máy tính, đầu chân mày của cô giương nhẹ: "Xem thị trường chứng khoán thì có gì vui chứ?”
Đến gần xem xét, mới phát hiện hai cha con đang chơi game.
Cô ngồi xuống bên cạnh chồng, tay trái người đàn ông nhẹ khoác bên eo cô, tay kia phối hợp với con trai đang chăm chú chơi game.
Sơ Hạ Nhan khóe miệng nhuộm thấm nụ cười, cô dựa vào bả vai người đàn ông, trời cao đối với cô đã chiếu cố hơn một chút, cho cô một gia đình hạnh phúc.
. . .
Lần này rời bến vốn là không có ý định qua đêm ở bên ngoài, nhưng bởi vì thời tiết xấu nên người đàn ông quyết định lưu lại một đêm, ngày mai sẽ đưa vợ con đi du ngoạn thật vui vẻ.
"Cha, con nhớ ông nội. . . . . . .”
"Cục cưng ngoan, đợi chút nữa con gọi điện thoại cho ông nội, để ông đừng lo lắng, biết không?” Duật lão gia phong cách làm việc từ trước đến nay mạnh mẽ vang dội, duy nhất chỉ có cưng chiều cháu trai này, hận không thể nâng niu trong bàn tay cả ngày.
Duật gia là tập đoàn hàng đầu khống chế hơn một nửa kinh tế toàn Đông Nam Á, bối cảnh bề thế. Hạ gia cũng chỉ có duy nhất một thiên kim tiểu thư, gia cảnh ưu việt. Thời đại này điều tốt đẹp là nền giáo dục, bởi vì hai nhà có giao ước nên cưới hỏi tự nhiên cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Bé trai nói chuyện điện thoại xong thì chơi máy tính một chút.
Bầu trời rộng lớn đắm chìm trong màn đêm vô biên vô ngần, các ngọn đèn trên du thuyền trước đó đã được bật sáng.
Anh mang theo không nhiều người lắm, cũng cẩn thận không đến gần vùng nước sâu, tin tưởng rằng sẽ không gặp nguy hiểm.
. . .
"Cha, buổi tối có hải tặc hay không?” Bé trai nằm ở trên giường lớn bất thình lình hỏi.
Hai vợ chồng thay đồ ngủ, Sơ Hạ Nhan thoa kem dưỡng ẩm cho con: "Trong đầu nhỏ của con nghĩ cái gì cả ngày lẫn đêm thế? Xem ti vi nhiều quá rồi.”
"Có hải tặc cũng không sợ, con sẽ đuổi hắn ra cửa, bảo vệ cha mẹ! " Bé trai nắm chặt quả đấm nhỏ, võ công của nó cũng không phải xoàng xĩnh, ở nhà trẻ đứa to con nhất đều không phải là đối thủ của nó.
Đứa bé còn nhỏ như vậy thì có thể biết cái gì?
Nó cho là mình có thể làm được, nhưng sau đó mới biết, nó chỉ là một đứa bé, bất lực.
Bé trai an tâm vùi trong ngực mẹ, ngủ được rất trầm.
. . .
"Đoàng, đoàng, đoàng. . .”
Tiếng súng liên tiếp đột nhiên làm chấn động không khí ninh mật vốn đang hòa vào đêm đông này. Người đàn ông trên giường vừa bật dậy, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập kéo đến, mất trật tự, huyên náo, giống như muốn giẫm nát ruột gan của người đang sống.
"Xảy ra chuyện gì?” Người đàn ông cao giọng kêu gọi nhưng bên ngoài không có một âm thanh nào trả lời anh.
Sơ Hạ Nhan mở đèn lên, con trai trong ngực hoang mang ánh mắt:
"Mẹ?”
"Đừng sợ.” Người đàn ông khoác áo khoác bằng vải nỉ treo bên cạnh, mới đi được hai bước chân thì ngoài cửa lại vang lên một hồi tiếng súng. Ngay sau đó, cửa bị dùng sức đá văng, tràn vào là một nhóm người.
"Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”
"Mẹ! " Bé trai bị hù dọa sợ hãi kêu lên, Sơ Hạ Nhan gấp rút ôm con giấu trong ngực.
Người đàn ông cầm đầu tên là Quách Thắng, hắn mang ủng dài bằng da, chiếc súng bắn tỉa dài gác ở trên vai. Thuộc hạ sau lưng kéo đến một cái ghế, tay phải của hắn sờ vào thắt lưng, lấy cây súng lục nhắm vào người đàn ông phía trước bóp cò: "Pằng! "
"Ông xã! "
"Cha.”
Người đàn ông bị trúng đạn quỳ đầu gối bên phải xuống.
Quách Thắng cười lạnh ngồi xuống: "Ta thích kẻ khác quỳ xuống nói chuyện với ta.”
"Các ngươi muốn tiền phải không? Ta có thể cho các ngươi.” Người đàn ông chịu đựng đau đớn kịch liệt, vết đạn trên đùi máu tươi chảy ra ồ ạt. Anh cắn răng gắng gượng, sau lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
"Phải không? Ngươi có bao nhiêu tiền?”
"Chỉ cần chịu thả ta một cửa sống, bao nhiều tiền cũng được.” Người đàn ông ngẩng đầu lên, trán toát ra tầng mồ hôi mịn: "Ta dùng tiền mua tính mạng của cả nhà ba người.”
"Một trăm triệu thì thế nào?”
"Không thành vấn đề.”
"Là ta nói, một trăm triệu, một cái mạng.”
"Được.”
Quách Thắng đưa cây súng bắn tỉa cho tên đứng ở phía sau: "Vậy nếu ta nói ta không cần tiền, chỉ cần mạng của các ngươi thì sao?”
Bàn tay người đàn ông đè lại miệng vết thương trên chân: "Nếu muốn lấy mạng của chúng ta, không đáng giá tiền, nếu có ai ra giá cao, ta dùng gấp đôi mua về.”
Vũ khí trong tay Quách Thắng từ từ hướng về phía người đàn ông, Sơ Hạ Nhan thấy thế sợ hãi chạy xuống giường: "Đừng. . . van xin các người.”
"Ngươi chính là Sơ Hạ Nhan?”
Cô chạy đến bên cạnh người đàn ông: "Đúng.”
"Pằng! "
Một phát đạn bắn vào chân bên kia của người đàn ông.
"Khônggg. . .”
"Cha. . .”
"Cục cưng, trở về! " Hai tay Sơ Hạ Nhan đỡ lấy thân thể người chồng đang ngã xuống, quay đầu hướng về phía bé trai đang ngồi ở mép giường quát lên. Trong ấn tượng của nó, mẹ chưa từng dữ dội với nó như vậy, đôi chân của bé trai lơ lửng, không dám xuống giường.
"Các ngươi đến tột cùng là muốn thứ gì, cầu xin các ngươi, chớ làm tổn thương chúng ta. . . . .”
"Kéo hắn đi ra ngoài, ném xuống biển.”
Sơ Hạ Nhan ánh mắt lộ ra sợ hãi, thần sắc kinh hoảng, cô ôm chặt thân thể của chồng không chịu buông tay: "Đừng như vậy, các ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được, đừng làm tổn thương anh ấy. . . . .”
"Cút ngay! " Hai tên tiến đến, nắm lấy tóc Sơ Hạ Nhan đẩy cô qua một bên, người đàn ông bị hai kẻ ấy nắm lấy bả vai lôi đi, hai vệt máu dài uốn lượn đến cửa, trên tấm thảm bằng lông Italy màu nâu đều là máu của anh.
"Đừng như vậy. . .” Sơ Hạ Nhan gào khóc muốn đứng dậy, một khi bị ném xuống biển thì có con đường chết.
Quách Thắng giơ chân đá vào ngực cô, thân thể bị văng mạnh về phía sau, mùi máu tanh dâng lên cổ họng, xương cốt mỏng manh trong ngực bị mũi giày của gã đàn ông đá gãy. Cô đau đớn cuộn người gắng gượng, bàn tay chặn căng ở ngực.
"Àooo. . .”
Bên ngoài truyền đến đợt sóng khổng lồ đánh vào.
"Ông xã. . .” Tiếng gọi này của cô réo rắt và thê lương vô cùng, bé trai ở trên giường bất chấp để chân trần chạy đến bên cạnh cô. Nó dù chưa hiểu chuyện nhưng cũng biết ba ba đã xảy ra nguy hiểm, cần phải bảo vệ mẹ: "Mẹ, mẹ. . .”
"Cục cưng, đừng khóc.” Sơ Hạ Nhan mạnh mẽ chống nửa người trên lên, cánh tay bảo vệ con trai. Cô mơ hồ có thể cảm giác được đêm nay lành ít dữ nhiều. Đối phương mang theo rất nhiều người mà lại là đều có trong tay súng trường, hiển nhiên là đã có chuẩn bị để đến đây.
Cô nghĩ đến người chồng bây giờ có thể đang vùng vẫy trong nước biển lạnh băng mà chết. Sơ Hạ Nhan chợt cảm thấy đau đớn từ trái tim truyền đến, cô đau đến run rẩy khắp người, run rẩy ôm chặt đứa bé ở bên cạnh.
"Ồ, đứa nhỏ này bộ dạng thật không tệ.” Quách Thắng chỉ tay vào bé trai trong ngực Sơ Hạ Nhan.
"Các ngươi muốn làm gì?”
Đối mặt với bàn tay đang hướng tới của Quách Thắng, Sơ Hạ Nhan nhất quyết phản kháng, Quách Thắng thấy thế, giơ chân dùng sức đá đến.
"Không có phép ngươi khi dễ mẹ ta! " Bé trai muốn kéo mẹ ra, nhưng sức của nó quá nhỏ, đành xông lên phía trước. Kẻ đứng bên cạnh Quách Thắng giơ tay ra muốn tóm lấy cổ áo của đứa bé, nó nghiêng người một cái, dùng khí thế như sét đánh tung một cú đấm trúng bụng của đối phương.
"Đồ dê con mất dịch. . . . . . Thắng ca, mẹ kiếp nó, thằng nhóc này có học TaeKwonDo.”
Thật may là nó chỉ là trẻ con, bằng không một đòn này đã khiến hắn bị trọng thương.
Quách Thắng một đòn nắm lấy cổ áo của bé trai: "Có đau chết cũng đáng đời ngươi, võ công như mèo ba chân này làm sao mà ngươi bị trúng đòn hả?”
"Thả ta ra. . .” Đứa bé liều mạng vùng vẫy: "Mẹ! "
"Thả con trai ta ra! " Sơ Hạ Nhan chịu đựng đau đớn kịch liệt bò dậy, Quách Thắng nâng một chân lên chống vào bả vai của cô: "Nếu muốn ta không giết nó cũng được, nhưng trừ phi ngươi đáp ứng ta một điều kiện.”
"Điều kiện gì?”
"Ngươi không phải là nghệ sỹ Piano nổi tiếng sao? Chúng ta muốn giúp những kẻ thô kệch trau dồi tình cảm. Như vậy, ngươi cởi sạch y phục và đàn xong một bản nhạc, ta liền bỏ qua cho con trai ngươi.”
"Các ngươi. . .”
"Thắng ca, ý kiến hay lắm.” Bọn đàn ông trong phòng ánh mắt dâm loạn nhìn đến trên người Sơ Hạ Nhan. Bé trai đạp hai chân muốn đá hắn, lại bị Quách Thắng nắm lấy cổ, nhấc cả người đứa bé lên không trung: "Đừng chọn cách thử tính nhẫn nại của ta, nói cách khác, ta sẽ quăng ngã chết nó! "
"Không! "
"Mẹ. . .”
Sơ Hạ Nhan quỳ gối trên mặt đất, ngón tay run rẩy hướng vào đồ ngủ.
Nếu như lúc này có thể cho đứa bé một điều ước, nó hy vọng mình có thể lớn nhanh lên, giống như thầy đã nói vậy, là một cây đại thụ trưởng thành, thay ba mẹ chống đỡ mưa gió.
Quách Thắng lực tay rất lớn, hắn nhấc cao bé trai đến đỉnh đầu, nó vung hai tay ra, như thế nào cũng với không tới mặt của hắn.
Hai chân của đứa bé lơ lửng giữa không trung, nếu như quả thật bị ném đi, không phải chết thì cũng bị tàn tật.
"Bên trong cũng cởi ra.”
Đứa bé nghe được người đàn ông nói ra một lời như vậy.
Những kẻ bên cạnh đều cười, lúc này nó không hiểu được bọn chúng vui vẻ ở đâu. Nó nghe được tiếng mẹ khóc không ngừng, mẹ cầu khẩn nhưng không ai để ý tới mẹ. Nó chứng kiến thân thể mẹ trần truồng, nhưng đám người kia lại áo mũ chỉnh tề. Nước mắt của đứa bé rơi trên cánh tay của Quách Thắng.
"Các anh em, muốn nghe khúc nhạc gì?”
"Thắng ca, anh thật là có cảm hứng, bày đặt không nhìn mỹ nhân, nghe nhạc làm gì vậy?”
"Ta cũng muốn học một chút cách người có tiền tiêu khiển.” Quách Thắng đạp một cước vào đầu Sơ Hạ Nhan: "Thất thần cái gì? Nhanh đi! "
Hai kẻ vừa rồi ném người đàn ông xuống biển cũng đã trở lại phòng: "A, có trò hay cũng không gọi chúng tôi một tiếng.”
"Người đâu?”
"Chết rồi, ném vào trong nước đầu.”
Đứa bé khóc thét lên vì nó biết rõ chết là thế nào. Khi đó ông nội nói cho nó biết, nó sẽ không còn gặp được bà nội nữa vì bà đã đến một nơi xa rất xa. . . . . .
Nó nghe được tiếng khóc vô cùng thê lương của mẹ truyền đến, bọn chúng uy hiếp mẹ đánh đàn. Mẹ đàn lên khúc nhạc mà nó chưa bao giờ nghe qua. Ai oán bi thương, như nốt nhạc cũng cùng bật khóc, trong lòng chua xót vô ngần.
"Mẹ. . . . . . .”
"Không được khóc, còn khóc nữa ta giết chết ngươi! " Quách Thắng một tay thả đứa bé xuống mặt đất, một cái tát vung đến, đứa trẻ ngã xuống đất.
"Đừng động vào con ta! "
Sơ Hạ Nhan tránh né một đôi tay vươn tới, cô chạy như bay đến bên cạnh con mình: "Ngươi đã đáp ứng ta là bỏ qua cho con ta.”
"A, lời của ta mà ngươi cũng tin sao?”
Quách Thắng giơ chân phải lên, hung hăng giẫm vào mu tàn tay của Sơ Hạ Nhan, hắn dùng sức nghiền xuống giẫm đạp.
"Á. . .”
Tiếng xương gãy lìa truyền vào trong tai. Toàn thân Sơ Hạ Nhan đầy mồ hôi, cũng được, dù sao cũng chết thì cần gì đi giữ gìn một cánh tay. Cô cắn môi nhìn về phía con trai bên cạnh: "Đứa bé còn nhỏ, van xin ngươi, hãy buông tha. . . . . .”
Đứa bé nắm chặt quả đấm nhỏ, xông tới ôm lấy chân của Quách Thắng liều chết cắn vào trên đùi của hắn.
"Mẹ nó! "
Quách Thắng lôi cổ áo đứa bé ra, trong miệng nó phát ra tiếng âm thanh giãy giụa mơ hồ, hàm răng trắng đang toát ra máu, đây là lần đầu tiên nó hiểu được, cái gì là hận!
"Muốn chết này! "
Một tay Quách Thắng nắm lấy cổ đứa bé, bàn tay hắn siết căng. Mắt thấy đứa bé đau đớn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, Sơ Hạ Nhan lao đến ôm lấy chân của hắn: "Thả con ta ra"
"Trả lại cho ngươi. . .”
Đứa bé như con búp bê cũ rách tầm thường bị ném đi, Sơ Hạ Nhan lao người qua, kịp thời đỡ được nơi đứa bé bị quăng xuống, đầu của cô đụng vào ngăn tủ bên cạnh, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
"Mẹ. . .”
"Cục cưng, đừng khóc.”
Quách Thắng hoàn toàn không buông tha cho hy vọng của bọn họ. Hắn đi tới, đế giày đạp vào tay của Sơ Hạ Nhan, súng trong tay hắn nhắm thẳng vào mu bàn tay của cô: "Pằng! "
Cô gái đau đến quật người xuống, nhưng ngay cả sức lực hét lên cũng không có.
Máu văng lên ồ ạt, bắn vào mặt đứa bé: "Mẹ, mẹ, người dậy đi, hu hu hu. . .”
Nó ngẩng đầu lên, nghe được tiếng ngón tay của Quách Thắng bóp vào cò súng.
"Pằng! Pằng. . .”
Đôi tay trắng nõn của Sơ Hạ Nhan xòe ra, mười ngón tay co rút run rẩy, hai cánh tay bị phế sạch.
"Ngươi. . . . . . . . Giết ta đi.” Khuôn mặt của cô nhăn nhó, trong miệng đau chỉ có nghe được hơi thở yếu ớt.
"Muốn chết à?” Quách Thắng ngồi xổm xuống, bàn tay túm căng mái tóc dài của cô. Hắn ra sức một cái, Sơ Hạ Nhan không thể không lảo đảo đứng lên theo: "So với việc khó hơn cả cái chết chính là gì? Là sống không bằng chết.”
"Các ngươi đến tột cùng là ai?”
"Ta đây nói lời giữ lời, ngươi nếu có thể đàn được một bản nhạc đầy đủ, ta lập tức cho người đưa các ngươi trở về, thế nào?”
Sơ Hạ Nhan bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ, máu tươi trên đầu theo gương mặt chảy xuống dưới, chảy qua da thịt trắng nõn như ngọc của cô. Đứa bé chạy tới cầm tay của mẹ: "Mẹ, người có đau không, mẹ. . . . . . . . .”
"Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?” Một đôi tay này của cô đừng nói là đánh đàn mà ngay cả cử động còn đau nhức cả trái tim.
"A, bây giờ thông minh rồi? Ngươi chỉ có thể tin ta.” Quách Thắng tóm chặt tóc của cô, kéo cô đến trước đàn dương cầm. Sơ Hạ Nhan n
gã vào ghế Piano, đứa bé đứng đó, chứng kiến toàn thân cô đều là máu.
Quách Thắng vung tay một cái, cô ngã nhào vào Piano.
Nếu như có thể, cô thật muốn ngủ đi, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Đứa bé đứng ở bên cạnh, tiếng la khóc dần dần yếu đi, chuyển thành nức nở.
Nhưng mà, con trai của cô vẫn còn ở bên cạnh.
Cô nâng lên mí mắt như nặng ngàn cân, đôi môi khô khốc nhẹ động đậy: "Cục cưng, không sợ. . . . . .”
"Mẹ, cục cưng không sợ! "
Cô cố động đậy hai tay, không được, một chút sức lực cũng không có.
Quách Thắng duỗi ra ngón trỏ đặt trên bàn phím trắng đen: "Cơ hội tốt như vậy, ngươi không thử một chút sao?”
Sơ Hạ Nhan từ trong mắt hắn nhìn không ra một chút nhân tính, cô chết thì chết, đã đến nước này cũng không còn gì phải sợ. Cô chống mạnh thân lên, ánh mắt nhìn về phía con trai.
Vẻ kiên nghị đối mặt với cái chết vừa dâng lên lại bị dập tắt hoàn toàn.
Trong lòng đau xót khôn nguôi, đôi mắt cô ướt át.
Hàm răng cắn chặt vào môi dưới, tay cô vừa phủ lên phím đàn thì một chút cử động rất nhỏ cũng như người khác dùng kim hung hăng đâm vào, đám đàn ông phía sau vây đến.
Đứa bé giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, chứng kiến mẹ chịu đựng kịch liệt đau đớn muốn đánh đàn.
Tiếng đàn bén nhọn đâm vào màng nhĩ, mẹ đánh đàn là hay nhất, nhưng bây giờ mẹ đàn không được nữa.
"Ha ha ha. . .” Quách Thắng bên cạnh cười to: "Ngươi không phải là nghệ sỹ Piano nổi tiếng trong và ngoài nước sao? Bây giờ đàn ra thành như vậy? Phi! "
Sơ Hạ Nhan nhắm đôi mắt lại, cô bị phần khuất nhục này, ngón tay nỗ lực muốn cử động.
"Mẹ?”
Bé trai hướng đến dựa sát vào cô.
"Thắng ca, nếu không chúng ta tới giúp đỡ cô ta?”
"Ngươi biết đánh đàn?” Quách Thắng khiêu mi, mặt lộ vẻ khinh thường.
"Anh cũng phải biết là đánh đàn cần có khí lực.” Gã đàn ông đứng ở phía sau Sơ Hạ Nhan giật mạnh mái tóc dài của cô, đem cô nhắc tới rồi đè ở trên Piano, tay phải hắn cởi bỏ dây lưng.
Quách Thắng bật cười: "Thông minh a.”
"Đừng, thả ta ra. . .”
Quách Thắng một đòn lôi đứa bé đi về hướng chiếc ghế cách đó không xa. Tiếng la thảm thiết của Sơ Hạ Nhan xé rách vang vọng trong khoang thuyền rộng lớn. Đứa bé chứng kiến gã đàn ông vừa rồi che lưng vào mẹ hắn, tiếng Piano phát ra âm thanh run rẩy: "Cục cưng, nhắm mắt lại.”
Nó nghe lời nhắm mắt lại.
Quách Thắng một tay giữ lấy cằm đứa bé, tay kia dùng sức vặn bung đôi mắt của đứa bé ra: "Nhìn cho ta! "
"Mẹ. . .”
"Ta thèm vào, còn muốn cắn lưỡi tự sát à?” Gã đàn ông bóp miệng của cô lại.
"Ngươi muốn chết cũng được, mang theo con trai của ngươi đi.” Quách Thắng lạnh lùng nói ra.
Sơ Hạ Nhan mặt bị úp xuống phím đàn.
Bé trai la hét, chân tay vùng vẫy công kích nhưng đúng là nó quá nhỏ bé, Quách Thắng một tay liền có thể đối phó với nó.
"Ngươi xem, cha mẹ ngươi bình thường dạy dỗ không đúng.” Quách Thắng liếc qua đứa bé đang bị nước mắt che kín khuôn mặt: "Thúc thúc dạy ngươi, ta sẽ đem ngươi giáo huấn thành loại người giống như chúng ta.” Tay phải của hắn sờ nắn tay chân của đứa bé.
"Thân thể thế này không để giết người thì thật là đáng tiếc.”
"Thả mẹ ta ra, lũ bại hoại các ngươi.”
Nếu quả như thật sự sống không bằng chết. . . . . . . .
Đứa bé liều mạng giãy giụa trong ngực của Quách Thắng. Sau khi lớn lên nghĩ tới, mẹ khi đó không nên lo lắng cho nó. Nếu như chết có thể kết thúc được thống khổ, nó tình nguyện để mẹ khi đó chết đi!
Cũng không biết trải qua bao lâu mới kết thúc.
Sơ Hạ Nhan mở to đôi mắt, nằm sấp không nhúc nhích.
Quánh Thắng ôm lấy đứa bé đi tới, mí mắt của cô ngước lên, nước mắt nhạt nhòa rơi xuống phím đàn màu trắng tượng trưng cho tinh khiết. Tiếng nói của cô khàn khàn, nói ra câu sau cùng: "Buông tha. . . . . con trai của ta.”
"Lôi ra đi! "
"Mẹ. . .” Đứa bé giãy giụa muốn thoát ra, Quách Thắng thấy thế, dứt khoát ôm lấy nó cùng đi ra ngoài.
Một tên mang tới sợi dây thừng trói chặt lấy hai tay của Sơ Hạ Nhan, hắn kéo dài cô tới trước lan can. Đầu kia của sợi dây thừng buộc vào lan can, hắn giật lấy tóc của cô, chặn ngang ôm lấy cô ném vào trong nước.
Quách Thắng khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, ôm đứa bé đến boong tàu, còn để cho nó chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Chiều dài của sợi dây thừng vừa đủ, Sơ Hạ Nhan rơi vào trong nước, dưới nhiệt độ dưới 0 độ của mùa đông khiến cô mạnh giật thân thể một cái, hai tay cô bị treo ngược lên trên, nước biển ngập qua đầu, cô giãy giụa hít thở, ánh mắt nhìn về hướng bên cạnh.
Chồng của cô cũng bị cùng một phương thức, nước biển bao trùm lên anh, chỉ có khuỷu tay bị treo ngược lên, đầu chìm xuống dưới, là bị chết đuối.
"Aaa. . .”
Sơ Hạ Nhan không còn sức lực tiếp tục chống đỡ, thân thể của cô trầm xuống, nước biển đánh rót vào trong miệng, đứa bé chỉ thấy mái tóc dài đang tản ra.
"Cha, mẹ. . . . .”
Quách Thắng thu hồi tầm mắt: "Hận không? Càng hận càng tốt, như vậy mới có thể bộc phát tiềm lực của ngươi, ta thật sự là không thể chờ đợi được mà muốn đem ngươi về căn cứ ngay, ta muốn đích thân thao luyện ngươi.” Trong mắt hắn lộ ra hưng phấn đến biến thái, hắn ôm đứa bé qua du thuyền bên cạnh.
"Thắng ca, anh không sợ sau này lớn lên nó sẽ tìm anh báo thù sao?”
"Như vậy là không tin thực lực của ta sao? Kẻ muốn giết ta còn nhiều hơn, ta chửi con mẹ nó chứ luyện ra được, còn không dám nghĩ có thể lấy mạng của ta! "
Sự việc lần này, xuất động hơn một trăm tên sát thủ đứng đầu.
Tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng yếu, hai chiếc du thuyền chạy song song, lúc tiến vào vùng nước sâu, nó nghe được Quách Thắng nói ra: "Cắt đứt dây thừng đi.”
Hai phát súng vang lên.
Quách Thắng lại ôm đứa bé đến xem, nó trơ mắt nhìn thi thể cha mẹ chìm vào đáy biển, trong khoảnh khắc đó, một đứa bé mới được 5 tuổi đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
******************
Quách Thắng mang theo đứa bé trở về căn cứ.
Đó là một nơi quanh năm không thấy được ánh mặt trời, bất luận là đi đến đâu cũng chỉ có thể cảm thấy vẻ âm u ẩm ướt cùng với mùi máu tanh âm trầm. Nơi này trẻ con không phải là trẻ con, mà là một đám ác lang, một đám mãnh thú đang đợi lớn lên!
Mà căn cứ chính là lao tù để vây hãm và đào tạo bọn họ.
Từ ngày đó trở đi, Duật Tôn đã không còn biết rõ nước mắt là thứ gì.
.
.
.
Đứa bé đi theo sau Quách Thắng, đi qua một nơi liền nghe được có người ở đó đánh đàn dương cầm.
-----