Chim Trong Lồng

Chương 67

Editor: Trường Thanh

Beta: Tửu Thanh

Người mạo danh Ứng Quân Ngọc chính là Tiêu Tuấn Trì.

Dù thế nào hắn cũng không thể ngờ rằng Phó Huy lại là người đưa Khương Linh Châu ra khỏi phủ Cạnh Lăng vương. Phó Huy đã nhiều lần vào sinh ra tử với Tiêu Tuấn Trì, được hắn vô cùng tin tưởng, đó là tình bạn sống chết kéo dài mười năm. Bị người không có khả năng phản bội nhất phản bội, dù là ai cũng chẳng thể đoán được.

Sau khi Khương Linh Châu bị đưa đi, Tiêu Tuấn Trì vẫn tin tưởng Phó Huy, tin rằng có người ngoài hãm hại hắn. Đến tận khi Tống Thái Vi hôn mê tỉnh lại, kể rõ với Tiêu Tuấn Trì những việc đã xảy ra vào đêm hôm đó, hắn mới ép mình tin vào lời giải thích của nàng ấy.

Không cho phép mình lo âu, hắn lập tức đuổi theo Phó Huy. Lần theo dấu vết để lại, hắn điều tra ra được Triệu thành đã bị Lưu Tông chiếm lấy. Nhưng Triệu thành thuộc địa phận nước Tề, nếu hắn tùy tiện vượt qua biên giới, sợ rằng sẽ rước lấy phiền phức. Cho nên Tiêu Tuấn Trì chỉ tập trung quân đội tại biên giới, mưu đồ uy hiếp Lưu Tông, còn bản thân thì âm thầm lẻn vào Triệu thành.

Hắn vốn chỉ muốn thử vận may, ai ngờ lại gặp Ứng Quân Ngọc, người nhận được lệnh đang trên đường đến cung Ngư Tảo trước. Thế là Tiêu Tuấn Trì đánh ngất hắn rồi trói vào một góc trong vườn hoa, mình thì mặc y phục của Ứng Quân Ngọc rồi đi gặp Khương Linh Châu thay hắn.

Bước đến bậc thềm cuối cùng của cung Ngư Tảo, Tiêu Tuấn Trì đưa thủ dụ cho lính canh cửa: “Thảo dân Ứng Quân Ngọc phụng mệnh bệ hạ đến bái kiến Hà Dương công chúa điện hạ.”

Thị vệ kiểm tra thủ dụ một chút, lại thấy Cách Hồ Na đi sau Tiêu Tuấn Trì, vội vàng hành lễ: “Hoàng hậu nương nương, người không thể đến nơi này!”

“Là bệ hạ cho phép người đến cùng ta.” Tiêu Tuấn Trì giơ thủ dụ trong tay lên đáp.

Thị vệ không dám hỏi thêm về thủ dụ kia, đành phải lùi ra, mở cửa điện sau lưng mình.

Cánh cửa của cung Ngư Tảo mở ra, Tiêu Tuấn Trì bước vào trong điện với Cách Hồ Na. Dù bên ngoài trời đang rét lạnh, trong điện vẫn ấm áp như mùa xuân, hài hòa và vui vẻ. Khương Linh Châu đang chống cằm ngắm cảnh hồ nước ngoài cửa sổ, má lúm đồng tiền trắng nõn yêu kiều. Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, hiển nhiên không phải chịu khổ sở gì.

Cách Hồ Na đếm bước chân, đẩy Tiêu Tuấn Trì sang một bên, lên tiếng: “Vương phi nương nương, lâu lắm rồi không gặp.”

Khương Linh Châu nghe thấy giọng của Cách Hồ Na, trong lòng biết là chiếc lông vũ xanh ấy đã được giao cho nàng ấy. Nàng rời mắt nhìn thì thấy bóng dáng Cách Hồ Na. Mặc dù nàng ấy đã gả cho người khác nhưng vẫn mặc nam trang như hồi trước, dáng vẻ thoải mái hiên ngang không hề thay đổi, Khương Linh Châu thấy thế, trong lòng thoải mái hơn một chút.

“Na Tháp Nhiệt Cầm… Ngươi chẳng thay đổi mấy.” Nàng ngắm Cách Hồ Na, giọng nói hơi bùi ngùi: “Ngày từ biệt ở cửa Vi Sơn như còn trước mắt, không ngờ bây giờ chúng ta lại gặp nhau ở Đại Tề xa cách cả ngàn dặm này.”

“Ta nói với ngươi từ lâu rồi mà, ta sắp gả cho tên thất bại người Hán nào đó, giờ ta đã gả cho hắn rồi còn gì?” Cách Hồ Na vén vạt áo, nhanh nhẹn ngồi xuống. Trên trán nàng ấy có sợi tóc rối hơi xoăn nhẹ, lướt qua hàng mi thật dài rồi rơi xuống.

Khương Linh Châu hơi nhếch môi, nắm lấy hai tay của nàng ấy: “Vốn dĩ ta muốn hỏi ngươi “Sống có tốt không”, nhưng chuyện hôm nay quá gấp gáp, không cho phép ta nói những câu đó… Na Tháp Nhiệt Cầm, việc này liên quan đến thái bình, an khang của bách tính Đại Tề, ta không thể buông xuôi, bỏ mặc Lưu Tông hủy hoại cơ nghiệp mà Khương gia ta vất vả gây dựng. Ở nơi này, người ta có thể tin tưởng chỉ có mình ngươi. Ta biết Hỏa giáo lấy chữ “Thiện” làm tôn chỉ…”

“Chờ một chút, chờ một chút.” Cách Hồ Na đẩy tay nàng ra, ngước mắt lên nói: “Ta biết trong lòng ngươi ôm chí lớn, nhưng bây giờ Na Tháp Nhiệt Cầm nghĩ đừng nói đến mấy cái đó vội, ta muốn cho ngươi một bất ngờ.”

“… Bất ngờ? Bất ngờ gì?” Khương Linh Châu ngạc nhiên.

“Ngươi biết Ứng Quân Ngọc không? Chính là bậc thầy chế tạo hộp khóa có chứa bẫy ấy. Lưu Tông tìm hắn tới để làm trò tiêu khiển cho ngươi một thời gian.” Cách Hồ Na nháy mắt ra hiệu, như thể Ứng Quân Ngọc là một bất ngờ khó đoán lắm vậy.

Nghe thế, Khương Linh Châu chỉ cười khổ: “Cảm ơn ngươi… Nhưng ta thực sự không quan tâm đến những món đồ đó cho lắm.”

“Không, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy vui mừng.” Cách Hồ Na thề non hẹn biển.

“Còn có bất ngờ nào nữa chứ?” Khương Linh Châu buông lỏng tay Cách Hồ Na, thì thào, “Chẳng lẽ Vương gia sẽ xuất hiện trước mặt ta trong một khắc nữa à? Sao có thể chứ?”

Cách Hồ Na không đáp, chỉ vẫy tay với tấm rèm phía sau, bóng dáng người đàn ông đang bị che khuất ấy xuất hiện. Ngay sau đó Tiêu Tuấn Trì bước ra khỏi tấm rèm, cúi người với Khương Linh Châu.

Nhìn bóng dáng người đàn ông này hơi quen, Khương Linh Châu sửng sốt. Dù vẫn chưa nghĩ ra người trước mặt là ai, cơ thể nàng cũng đã căng lên, tay vô tình vịn vào cây cột đỏ bên cạnh, đôi mắt tha thiết nhìn chăm chú vào người đàn ông để nhanh chóng xác định thân phận của người này.

“Thảo dân Ứng Quân Ngọc bái kiến Cạnh Lăng Vương phi.” Người kia khom người xuống, hành lễ với nàng.

Giọng nói này vừa lọt vào tai, Khương Linh Châu lập tức sững sờ. Nàng suýt nữa không kìm được mà chạy đến trước mặt người đàn ông này, nhưng nàng vẫn cố kiềm chế, khẽ lên tiếng: “Miễn lễ, đứng dậy đi.”

… Người đàn ông trước mặt nàng dù chỉ mặc chiếc áo vải bình thường, không đi giày mặc áo lông, không đeo ngọc ngà châu báu nhưng vẫn rực rỡ chói lọi tựa như ánh sáng lấp lánh của mặt trăng trong đêm đông giá rét. Khuôn mặt và giọng nói quen thuộc kia, sao nàng có thể không nhận ra được cơ chứ?

Không biết tại sao, hốc mắt Khương Linh Châu hơi nóng, cảm giác tầm mắt mờ đi. Nàng nghẹn ngào, vội vàng quay lưng đi, lấy mu bàn tay lau khóe mắt: “Cách Hồ Na nói không sai, thật sự là một bất ngờ lớn. Từ trước đến nay ta vẫn thích những món đồ do Ứng Quân Ngọc làm, ngươi rất hiểu ta, Na Tháp Nhiệt Cầm.”

Nàng đang cười, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào. Dáng vẻ vừa khóc vừa cười tựa như lê hoa đái vũ (1) này của Khương Linh Châu khiến Cách Hồ Na nhìn mà đau lòng, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt cho nàng: “Này, ngươi đừng khóc mà, ngươi khóc ta đau lòng lắm.”

(1) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Cách Hồ Na không nói thì thôi, mà vừa nói xong, nước mắt Khương Linh Châu đã im lặng lăn xuống. Nàng chớp đôi mắt đẫm lệ, liếc nhìn Cách Hồ Na: “Đều tại ngươi không tốt, lúc chúng ta vẫn còn ở Thái Diên thì chẳng sao, cuối cùng vừa quay đi một cái đã gả cho Lưu Tông rồi, không thèm báo một tiếng, hại ta bây giờ chỉ biết khóc mà thôi.”

Khi bị Phó Huy trói và đưa đến nơi ngàn dặm xa xôi này rồi bị giam trong cung Ngư Tảo, Khương Linh Châu cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, tự nhủ trong lòng Tiêu Tuấn Trì nhất định sẽ tới. Mà bây giờ, khi gặp được người muốn gặp nhất, Khương Linh Châu lại chẳng thể ngăn nước mắt mình rơi xuống, ngay cả chính nàng cũng chẳng hiểu tại sao.

“Được được được, trách ta trách ta.” Cách Hồ Na vỗ trán mình một cái, vội vã lau nước mắt cho nàng, “Ta cũng có muốn xuất giá đâu! Tại vì Đại ca của ta quá hung dữ, tự mình cầm đao canh chừng kiệu hoa, ta còn có thể làm gì cơ chứ?”

Nghe nàng nói thế, Khương Linh Châu nín khóc mỉm cười.

“Nhiễm Tử, Trừng Bích, các ngươi lui ra đi.” Khương Linh Châu đã ngừng lại, khôi phục dáng vẻ bình thường, nàng nói với hai cung nữ, “Hoàng hậu nương nương cũng ở đây, các ngươi không cần cố ý trông chừng ta nữa, tự đi dùng trà đi.”

Nhiễm Tử và Trừng Bích nhìn nhau, không đợi hai nàng mở miệng, giọng nói hung dữ của Cách Hồ Na đã vang lên: “Ngẩn ra đấy làm gì?! Có phải vị Hoàng hậu như ta chẳng có tác dụng gì trước mặt mấy cung nữ như các ngươi không? Có tin là ta trói các ngươi lên bia ngắm để bắn chơi không?”

Vừa nói xong, Nhiễm Tử và Trừng Bích bị dọa đến mức khuôn mặt xinh đẹp thay đổi, lập tức cáo lui.

Cung nữ lui xuống, Tiêu Tuấn Trì vẫn luôn khom người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngẩng đầu lên, quan sát Khương Linh Châu một cách cẩn thận, thấy sau khi nàng không còn thút thít nữa, khuôn mặt xinh đẹp và tươi tắn khiến hắn an lòng hơn phần nào. Đến lúc nhìn xuống bụng nàng, ánh mắt Tiêu Tuấn Trì lại dịu dàng thêm một chút.

Hắn xắn tay áo lên: “Muốn gặp Vương phi một lần cũng chẳng dễ dàng gì, cần phải qua năm ải, chém sáu tướng (2), rồi trên đường còn phải lén lút vào Triệu thành này… Có điều thấy Vương phi bình yên vô sự, ta cũng yên lòng.”

(2) Qua năm ải, chém sáu tướng: Một tích trong “Tam quốc diễn nghĩa”, ý chỉ sự khó khăn trắc trở.

Chỉ có điều chuyện nàng bị đưa từ phủ Cạnh Lăng vương đi vẫn luôn khiến Tiêu Tuấn Trì khó chịu, cứ nghĩ lại là thấy sợ. Dừng một lát, hắn thở dài một hơi, nói: “Là ta có lỗi với Vương phi, vì bị Phó Huy lừa gạt mà tự nhiên Vương phi phải chịu tai bay vạ gió thế này.”

Trong lòng Khương Linh Châu đau khổ, đáp: “Vương gia xin lỗi thiếp làm gì? Phó tướng quân và Vương gia đã có mười năm tình nghĩa, đột nhiên gặp biến cố, bây giờ tất nhiên Vương gia sẽ rất khó chịu, nhưng chàng đừng vì chuyện này mà nghĩ ngợi quá nhiều. Nếu Bạch Lộ và Kiêm Hà cũng bỏ thiếp đi thì đương nhiên thiếp cũng cảm thấy không dễ chịu gì.”

Mặc dù nàng cố ý khuyên nhủ, nhưng Tiêu Tuấn Trì vẫn không thể xóa bỏ sự hối hận trong lòng. Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: “Tên Lưu Tông đó chưa làm gì Vương phi chứ?”

Khương Linh Châu lắc đầu: “Ngoài việc cung cấp đồ ăn ngon, thức uống tốt cho thiếp ra thì chẳng làm gì nữa cả.”

“Ta cũng đoán hắn không dám.” Khi Tiêu Tuấn Trì nhắc đến Lưu Tông, đuôi mày khóe hắn vô cùng sắc bén, “Nếu hắn dám động đến một đầu ngón tay của nàng thì bổn vương sẽ khiến Triệu thành này tan thành mây khói từ đó.”

“Vương gia, không được.” Khương Linh Châu hơi nghiêm mặt, “Chàng có thể động đến Lưu Tông, nhưng bách tính Triệu thành vô tội, sao chàng có thể khiến quê nhà của họ tan thành mây khói chứ?”

Hai người chưa nói được mấy câu, Cách Hồ Na ở bên cạnh mạnh mẽ ho khan. Nàng ấy gác chân ngồi sau bàn, nói: “Hai vị biết “nói ngắn gọn” là gì không thế? Chúng ta đang ở trên đất nhà người ta đấy nhé.”

Cách Hồ Na nói đúng, chỗ này là địa bàn của Lưu Tông. Tiêu Tuấn Trì đành phải kìm nén vô số cảm xúc phức tạp trong lòng, nói với Khương Linh Châu: “Có quân Huyền Giáp ở quan ngoại, Lưu Tông nhất định sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vương phi cứ an tâm điều dưỡng cơ thể, mấy hôm nữa, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ đưa Vương phi ra khỏi cung Ngư Tảo này.”

Khương Linh Châu vội vàng hỏi: “Thế Vương gia thì sao?”

“Ta còn chuyện quan trọng khác cần làm.” Hắn không kìm lòng được tiến đến gần nàng, dùng mắt phác họa lại khuôn mặt của nàng một cách thật kỹ càng. Nhưng nghĩ đến Cách Hồ Na vẫn còn ở đây, hắn không có cử chỉ thân mật gì, chỉ nặng nề nói, “Chuyện của Tử Thiện… Phó Huy còn cần ta tự tay giải quyết. Hơn nữa, nếu muốn đưa Vương phi ra khỏi đây thì không thể nào thiếu hắn được.”

Ấn đường Khương Linh Châu giãn ra: “Được, thiếp chờ ngày Vương gia quay lại.”

Tiêu Tuấn Trì nghe lời nàng nói, cũng khẽ mỉm cười. Sau đó, hắn gỡ cái sọt trên lưng xuống, lấy mấy món đồ chơi tinh xảo ra: “Vương phi cứ cầm lấy chơi trước đi, nàng cũng không nên phụ tấm lòng của Ứng Quân Ngọc. Dù hắn nối giáo cho giặc, nhưng nếu có thể dỗ dành khiến khuôn mặt như hoa của Vương phi nở nụ cười thì cũng coi như lấy công chuộc tội.”

Lúc Khương Linh Châu đưa tay ra đón, Tiêu Tuấn Trì thừa cơ nắm lấy tay của nàng, nắm chặt không chịu buông.

Nàng nhíu mày, nhỏ giọng thúc giục: “Vương gia!”

Hắn vẫn không chịu buông tay, còn bảo rằng: “Được nắm thì phải nắm chặt chứ, nếu rơi hỏng mất thì cũng không tốt chút nào.”

“Đêm dài lắm mộng, chàng vẫn nên nhanh chóng đi đi.” Nàng lại giục.

Chỉ có điều Tiêu Tuấn Trì vẫn không chịu buông tay. Hắn tỏ vẻ không ngại phiền toái khiến những cảm xúc lo lắng, hạnh phúc và an tâm trong lòng Khương Linh Châu bị trộn lẫn lại với nhau. Nhưng nàng biết bây giờ đang là thời điểm đặc biệt, không thể giở tính trẻ con theo Tiêu Tuấn Trì được.

Thế là một Khương Linh Châu luôn xinh đẹp đứng đắn trước mặt người ngoài lại thò chân ra khỏi váy, đạp Tiêu Tuấn Trì: “Vương gia có thể đi rồi!” Mặc dù viền mắt nàng đỏ rực nhưng giọng nói lại tỏ vẻ cực kỳ giận dữ, “Bổn công chúa nhất định phải đá chàng một cái mới được đúng không?”

Phật tổ trên cao, nàng chưa bao giờ làm thế với người khác. Chuyện “đá đàn ông bằng chân” thế này, kể cả khi nàng còn bé và chưa biết gì cũng không dám làm. Nhưng nàng ở cạnh Tiêu Tuấn Trì đã lâu, cuối cùng lại trở nên điêu ngoa xúc động như vậy.

Tiêu Tuấn Trì liên tục lùi về phía sau, cuối cùng buông lỏng tay nàng ra.

Hắn lạy một cái, miệng nói “Thảo dân cáo lui”, đi tới cổng cung Ngư Tảo lại lạy thêm lần nữa, lúc này mới rời đi.

Đợi sau khi Tiêu Tuấn Trì rời đi. Cách Hồ Na mới chậm rãi nói: “Không hổ là Vương phi nương nương, một giây trước còn đang bàn chuyện quốc sự với ta, một giây sau đã có thể nói chuyện tình yêu nam nữ ngay được. Ta không có bản lĩnh ấy, lúc nào cũng chỉ lo được một thứ thôi, cho nên ta hoàn toàn không hề suy nghĩ gì đến mấy chuyện như xuất giá đâu.”

Khương Linh Châu đứng tại chỗ rất lâu, dường như đang nhìn bóng lưng người rời đi. Nghe những lời này, nàng tự mình rót một chén trà cho Cách Hồ Na, đưa tới trước mặt nàng ấy: “Ngươi ngồi xuống trước đã, chuyện ta muốn nhờ Na Tháp Nhiệt Cầm còn chưa nói xong đâu.”

“Ngươi cũng đừng tự rót trà cho ta, ngươi còn đang mang thai mà.” Cách Hồ Na vội vàng nhận chén trà, “Ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi không muốn Lưu Tông phục quốc, nhưng ta cũng chẳng thể làm gì được. Tuy ta là nữ sứ giả của Hỏa giáo, nhưng bởi vì ta không nghe lời, chủ tế đã chẳng muốn thừa nhận một nữ sứ giả như ta nữa rồi, chỉ chờ chọn được một người khác nghe lời hơn thôi.”

Nghe xong, Khương Linh Châu không khỏi thất vọng.

Nếu Cách Hồ Na còn không khuyên được, sợ rằng trong Triệu thành này thật sự chẳng ai có thể khuyên can Lưu Tông. Nếu hắn vẫn cố chấp làm theo ý mình như thế thì sẽ hại bách tính chìm trong loạn lạc, như Cách Hồ Na nói, ngay cả đối với hắn cũng là một cơn ác mộng.

“Vậy để ta nghĩ cách đã.” Nàng hít một hơi, đè muôn vàn suy nghĩ trong lòng xuống, nói với Cách Hồ Na, “Huynh ấy có đối xử tốt với ngươi không? Ngươi đã quen ở Triệu thành chưa? Ngươi là Hoàng hậu, lẽ ra phải là người phụ nữ tôn quý nhất nơi này mới phải.”

Mặc dù Khương Linh Châu biết rõ rằng có thể Cách Hồ Na sẽ chẳng ngồi trên vị trí Hoàng hậu này được bao lâu, nhưng nàng vẫn hỏi như vậy.

Cách Hồ Na đang nghịch chén trà đã cạn: “Lưu Tông đối xử với ta vẫn thế thôi. Ta chưa quen nơi này lắm, nhưng những năm ở Thái Diên trước kia ta cũng đã đối mặt rồi, đổi chỗ ở cũng chẳng sao. Mỗi tội quy củ của nước Tề thật sự đáng ghét, ngươi không thấy đâu, ban ngày luôn có mấy bà già theo sau lưng ta, nói dài dạy ngắn, thật sự muốn giết ta mà.”

Nghe giọng điệu không chịu nổi phiền phức của nàng ấy, trong lòng Khương Linh Châu thầm cảm thấy buồn cười.

“Ừ, nước Tề là vậy đấy, khi còn bé ta cũng chịu đựng quy củ như thế. Mẫu hậu suốt ngày nói với ta, cái này không thể làm, cái kia không thể làm. Thân là con gái, ngay cả bước ra cửa hậu viện, gặp người ngoài một lần cũng không được.” Khương Linh Châu kể.

“Đáng sợ vậy sao?” Cách Hồ Na trợn mắt há mồm, sau đó nàng ấy buông hai đầu gối xuống, nghiêng người về phía trước, như muốn nói với nàng bí mật gì đó, “Ngươi có rảnh nhất định phải đến thảo nguyên Ô Mục Thấm, nơi đó con gái không phải chịu nhiều quy củ như thế đâu, họ muốn gả cho kiểu dũng sĩ nào thì sẽ được gả cho dũng sĩ như thế.”

Cuối cùng Khương Linh Châu cũng được nghe về thảo nguyện rộng lớn kia từ miệng Cách Hồ Na. Nhưng Khương Linh Châu chưa từng đến đó, cũng không thể tưởng tượng được hoàn cảnh nơi đó như thế nào. Đang muốn hỏi thêm, lại nghe thấy tiếng bái kiến giòn tan của Nhiễm Tử, Trừng Bích từ cửa cung Ngư Tảo truyền đến.

“Nô tỳ bái kiến bệ hạ. Hoàng hậu nương nương cũng vừa mới tới, còn đang ở bên trong ạ.”

Tiếng mấy cung nữ xinh xắn mềm mại mà y như tiếng gậy lớn gõ vào đầu, gõ đến mức linh hồn của Cách Hồ Na cũng phải run rẩy. Nàng ấy vội vàng đứng lên ngay tức khắc, đỡ trán luống cuống tại chỗ, trong giọng nói tràn ngập lo lắng, “Lưu Tông? Lưu Tông đến rồi! Hắn không cho ta đến đây! Phải làm sao bây giờ?”

Khương Linh Châu cũng khá kinh ngạc, không ngờ Cách Hồ Na lại lén chuồn tới đây.

Nghe thấy tiếng cửa cung mở bên tai, tiếng bước chân thuộc về đàn ông đã đến phòng ngoài. Ánh mắt Cách Hồ Na rối rắm liếc về phía cửa sổ đang mở rộng, lập tức ba chân bốn cẳng nhảy lên đó như một mũi tên rồi nhanh nhẹn xoay người một cái, nàng ấy rơi ra ngoài cửa sổ, một tay vịn vào song cửa, treo người ở đó, chỉ còn lại bốn ngón tay bám vào chỗ kia.

Khương Linh Châu thấy mấy động tác ấy của Cách Hồ Na thì sợ đến nỗi đổ mồ hôi… Cửa sổ kia cao đến tầm tầng ba, may mà Cách Hồ Na còn tự treo mình lên được.

Nàng chưa kịp làm gì, Lưu Tông đã mạnh mẽ vén rèm châu lên. Một loạt tiếng va chạm lách cách giòn tan vang lên, bóng dáng chàng trai trẻ mặc áo dài trắng xuất hiện trước mặt Khương Linh Châu.

Khương Linh Châu vừa tính toán xem phải đối phó với khuôn mặt luôn ủ rũ, mỏi mệt và khổ sở của Lưu Tông thế nào, suy nghĩ hồi lâu xem sẽ nói chuyện quốc gia đại sự và những hồi ức xưa kia ra sao, ai ngờ khi nàng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nét mặt Lưu Tông không giống thường ngày cho lắm.

Hắn nhướng mày, lông mày dựng đứng, mở miệng nói nhưng không hỏi Khương Linh Châu mà lại hỏi Cách Hồ Na.

“Hoàng hậu đâu?”

“Chuyện này…” Khương Linh Châu cười ngượng ngùng, nói sang chuyện khác, “An Khánh vương, huynh lại tới chỗ muội làm gì? Dù sao muội cũng chỉ là một phụ nữ, không thể ngăn cản được quân Huyền Giáp của Cạnh Lăng vương đâu.”

Nhưng khó có khi Lưu Tông không nói đến mấy chuyện lớn đáng lo ngại này với nàng mà lại ngó từ trái sang phải, từ trong ra ngoài để tìm kiếm bóng dáng Cách Hồ Na. Thấy hắn sắp bước tới gần bệ cửa sổ kia, tim của Khương Linh Châu cũng bắt đầu nảy lên, “Lưu, Lưu Tông!” Nàng can đảm nói, “Huynh mau đi đi, muội không muốn nhìn thấy huynh!”

Nếu như trước kia, lời nói này nhất định sẽ khiến chàng “trúc mã” từ nhỏ đến lớn này phải cười khổ. Nhưng giờ phút này hắn chỉ đáp qua loa rồi vén vạt áo lên, xoay người cúi xuống gầm bàn tìm kiếm bóng dáng Cách Hồ Na, suýt nữa hắn còn muốn quỳ luôn trên mặt đất.

Khương Linh Châu không nhịn được nói xen vào: “Sao Hoàng hậu nương nương ở chỗ đó được!?”

“Sao lại không thể?” Lưu Tông đứng dậy, khoanh tay đáp, “Muội còn không hiểu tính tình của nàng ấy à? Cái gì mà nàng ấy chả làm được.”

“Muội cũng mặc kệ mấy chuyện đấy.” Khương Linh Châu cố ý tỏ vẻ kiêu ngạo, “Huynh mau đi đi.”

Lưu Tông đứng nguyên tại chỗ, im lặng nhìn nàng một lúc, sau đó hắn trực tiếp ngó ra cửa sổ. Chợt thấy bàn tay đang bám trên song cửa ấy.

Hắn chắp tay, ung dung bước lại gần khung cửa sổ, giọng nói trong vắt tựa tiếng suối chảy qua đá: “Hoàng hậu, nàng làm gì ở đây?”

Cách Hồ Na treo lủng lẳng ngoài cửa sổ, sức lực trên cánh tay đã dùng hơn nửa. Vốn dĩ nàng đang nhìn chằm chằm vào mặt hồ trong veo dưới chân, chợt nghe thấy giọng nói này, nàng giật mình suýt thì buông lỏng tay, cũng may Lưu Tông chìa tay ra kéo nàng lại.

Một cái nắm tay không nặng không nhẹ lại khóa lấy cổ tay nàng. Dù cách một lớp vải tay áo đi săn nhưng cái nắm tay ấy vẫn cực kì nóng bỏng.

Dù Lưu Tông kéo Cách Hồ Na nhưng nàng không có ý định vào nhà.

“Ta… Ta không làm gì cả.” Cách Hồ Na hất cằm, nở nụ cười khá tùy ý với Lưu Tông, “Chẳng phải ngươi không cho phép ta đến cung Ngư Tảo ư? Lần này ta cũng không được tính là đã bước vào cung Ngư Tảo đâu nhé, ta ở ngoài cung. Ta cứ trò chuyện với Vương phi như vậy đấy.”

Rõ ràng Cách Hồ Na đang ngụy biện. Lưu Tông sửng sốt hồi lâu mới nhận ra nàng nói bậy. Thấy nàng như thế, Lưu Tông chỉ biết thở dài một hơi: “Mà thôi, bên ngoài nguy hiểm lắm, nàng cứ vào đây đi đã, ta cho phép nàng tới gặp Hà Dương là được.”

Cũng chẳng phải lần đầu hắn biết Cách Hồ Na không có dáng vẻ của một Hoàng hậu.

Cách Hồ Na nghe vậy mới trèo vào trong bệ cửa sổ. Lại thêm một cú xoay người tiếp đất tuyệt đẹp, cuối cùng còn gió nhẹ mây bay phủi bụi trên vai xuống. Bản lĩnh bậc này khiến Lưu Tông phải trợn mắt há mồm.

Ban đầu Lưu Tông muốn tới hỏi mấy món đồ mà Ứng Quân Ngọc làm có khiến Khương Linh Châu hứng thú không? Bây giờ thì hắn quên luôn ý định ban đầu đến cung Ngư Tảo làm gì rồi, chỉ lo kìm nén nỗi buồn bực trong lòng, nhìn Cách Hồ Na chằm chằm.

Hắn vừa dán mắt vào Cách Hồ Na vừa nói với Khương Linh Châu: “Hà Dương, muội đừng quá bao che cho nàng ấy. Nàng ấy đã trở thành thê tử của huynh thì cũng nên học một ít quy củ người Hán. Làm gì có người phụ nữ nào hoạt bát, năng động thế này? Ngoan ngoãn đợi trong phòng rồi ngồi thêu hoa cũng được.”

Cách Hồ Na đang phủi vai, nghe thế thì lập tức phóng một ánh mắt như dao đến, nàng cãi lại: “Thêu hoa? Ngươi có tin bổn cô nương sẽ thêu đóa ngụy tử mẫu đơn lên cơ thể ngươi không? Con gái cũng là người, ở đâu ra lắm quy định cứng nhắc thế! Thật sự quá vô lý.”

Lưu Tông bị nàng chặn họng, nhíu mày: “Nàng mới vô lý ấy.”

“Thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, nếu không có mấy thị vệ kia bảo vệ ngươi, ta thấy ngay cả ta ngươi cũng chẳng đánh lại được đâu.” Ánh mắt Cách Hồ Na lay động, nàng nói nhỏ.

Bị nàng quấy rầy như thế khiến Lưu Tông quên luôn ý định lúc đầu đến đây là gì. Hắn chắp tay lại, nói với Cách Hồ Na: “Hoàng hậu, nàng đi cùng ta. Hà Dương công chúa cần nghỉ ngơi, nàng không được làm phiền muội ấy nữa.”

“Hà Dương công chúa cái gì?” Cách Hồ Na còn muốn chặn họng hắn, “Người ta gả đi rồi, là Cạnh Lăng Vương phi đàng hoàng đấy, ngươi cứ gọi nàng là “Hà Dương công chúa”, ngươi có ý gì…”

Thấy Cách Hồ Na cứ nói không ngừng, Lưu Tông không chịu nổi nên dứt khoát tóm lấy tay của nàng, nắm trong lòng bàn tay, kéo thẳng ra khỏi cung Ngư Tảo. Mấy lần Cách Hồ Na muốn giãy ra nhưng Lưu Tông lại càng nắm chặt hơn.

Trên đường đi, trong lòng hắn chỉ còn sót lại một điều duy nhất: Vì sao cô nàng này lại khỏe thế nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment