Chuyển ngữ: Jane
“Em, em sẽ tiếp tục nán lại…”***
Nghiêm Trấn suy nghĩ hàng trăm lí do giữ chân Tô Cẩn Tâm lại, mở miệng lại bảo: “Ngủ thôi, ngày mai tôi đưa em đi.” Dứt lời vươn tay phủ lên đôi mắt cậu.
“Hở?” Hàng mi dài của Tô Cẩn Tâm khẽ quét lòng bàn tay anh.
Trong lòng Nghiêm Trấn nhộn nhạo, anh cố giữ bình tĩnh nói: “Không phải cậu ta đã lên máy bay rồi à? Em không định đón cậu ta sao? Nơi này cách sân bay khá xa, tài xế riêng của em thì tạm nghỉ ngày mai.”
Biệt thự bên này có một tài xế chuyên chở Tô Cẩn Tâm —— Thường hay đưa Tô Cẩn Tâm đến trạm xe buýt thành phố, cũng chẳng dám đưa thẳng đến trường học.
Thực tế ngày mai tài xế vẫn đi làm.
Nhưng Nghiêm Trấn muốn ở cùng Tô Cẩn Tâm thêm phút chốc, bèn thuận miệng khoác lác người ta tạm nghỉ.
“Ồ, ừm… Em…” Tô Cẩn Tâm không ngờ anh bỗng nhiên nhắc tới điều này, nhất thời sửng sốt, ấp a ấp úng cả buổi chả đáp nổi câu nào ra hồn.
Theo thường lệ, trước kì nghỉ chừng một hai tuần Tô Cẩn Tâm sẽ ở lại trường lo làm hết bài tập đợi bạn trai về nước, không gặp mặt Nghiêm Trấn nữa —— Chừa ít thời gian để điều chỉnh trạng thái, cũng chờ dấu vết trên người phai nhạt —— Bởi vì xưa nay cả hai chưa từng đối diện với tình huống này.
Ngay cả hạng người chả hề sợ sệt khi Thái Sơn sụp như Nghiêm Trấn cũng khó tránh khỏi hơi lung lay, huống chi Tô Cẩn Tâm —— Cậu thật sự chả biết nên làm sao bây giờ. Vành tai ửng đỏ, dúi vào ngực Nghiêm Trấn, khẽ run rẩy theo dư vị cao trào chưa tan, để mặc Nghiêm Trấn liếm qua liếm lại trên cổ mình, qua một chốc sau, mới nặn ra một câu: “Nếu ngài không muốn em đi…”
Nghiêm Trấn đại khái đoán được ý cậu, trái tim lập tức hẫng một nhịp, máu nóng nhanh chóng xông lên não, tai thoáng ù đi: “Hả?”
Tô Cẩn Tâm im bặt, hàng mi trong lòng bàn tay Nghiêm Trấn run rẩy lợi hại.
Nghiêm Trấn ôm chặt cậu đôi chút: “Cẩn Tâm?”
“Nếu, nếu như… Ngài không muốn em đi…” Phân nửa mặt Tô Cẩn Tâm vùi trong gối, âm thành cùng cơ thể đang run lên, “Em, em sẽ tiếp tục nán lại…”
Tế bào toàn thân Nghiêm Trấn đều kêu gào “Nhanh nói được”, song anh vẫn bình tĩn sống dối lòng như trước: “Khỏi cần.”
“Ồ.”
Tô Cẩn Tâm rầu rĩ trả lời, cơ thể từ từ thả lỏng trong ngực anh.
Nghiêm Trấn âm thầm thở dài, lại hôn xuống phần gáy trắng nõn của cậu: “Em đừng lo, tôi chả ngang ngược đến vậy đâu. Chuyện chúng ta đã giao kèo từ trước, tôi sẽ không dễ dàng thất hứa.”
—— Thật sự anh cực kì muốn Tô Cẩn Tâm nán lại, tốt nhất tốt nghiệp xong thì trực tiếp chuyển tới ở chung. Nhưng ngộ nhỡ khiến Tô Cẩn Tâm căng thẳng khó chịu như vậy, thế thì vẫn nên…
“Ừm.”
Tô Cẩn Tâm khẽ đáp một tiếng, dường như có hơi buồn ngủ. Chẳng mấy chốc hô hấp đã dần nhẹ bẫng, vọng ra tiếng hít thở hết sức có quy luật, cậu say giấc cuộn nơi lồng ngực Nghiêm Trấn, giống hệt con thú nhỏ lông xù ngủ đông.
Xem ra mệt mỏi khôn tả rồi.
Nghiêm Trấn ngồi dậy, ngắm vẻ mặt thiếp đi điềm tĩnh của cậu. Thật lâu sau mới cúi đầu đặt môi lên má cậu, ôm cậu ngủ.
Nghiêm Trấn ngủ rất ngon.
Vì vậy anh cũng không biết, rằng nửa đêm Tô Cẩn Tâm bỗng choàng tĩnh, nằm cả buổi mà chả ngủ tiếp nổi, thậm chí động tác xoay người cũng không dám quá nhanh sợ đánh thức anh. Cuối cùng từng li từng tí nhích tới đối diện anh, lặng thinh, nương theo ánh trăng nhìn anh rất lâu, sáp đến vụng trộm hôn lên bờ môi anh.
Ngày hôm sau cả hai đều thức dậy sớm. Tô Cẩn Tâm thu dọn hành lí, Nghiêm Trấn giả vờ chả quan tâm định sang phòng sách kiểm tra tài liệu. Thế nhưng giả vờ thất bại, rốt cuộc hết nhịn nổi lẽo đẽo đằng sau giống hệt chiếc đuôi bự. Thấy Tô Cẩn Tâm cầm cái này bèn bảo, “Để đó đi, lại chả chiếm chỗ, lần sau còn dùng cơ mà.” Thấy Tô Cẩn Tâm cầm cái kia bèn nói, “Gượm đã còn đi đón người ta, ôm theo lắm đồ như vậy em di chuyển nổi sao? Hành lí gọn nhẹ thôi, khai giảng trở về lấy.”
—— Chính Nghiêm Trấn cũng biết hành vi kiểu này hoàn toàn vô nghĩa, song anh chẳng chế ngự được nó, luôn muốn lưu giữ vết tích của Tô Cẩn Tâm nhiều đôi chút.
Kết quả cuối cùng, Tô Cẩn Tâm chỉ mang mỗi bóp tiền phòng thân, chìa khóa và hai tài liệu nhất định phải nộp, ngay cả sổ vẽ Nghiêm Trấn cũng để lại.
Nghiêm Trấn đích thân lái xe.
Kì thực anh có bắt gặp chú tài xế đi làm đúng giờ ở ga-ra. May mà có vẻ Tô Cẩn Tâm đang thất thần chưa để ý, chỉ khiến Nghiêm Trấn khiếp sợ chảy mồ hôi lạnh thôi.
Suốt dọc đường Nghiêm Trấn luôn nắm chặt bàn tay Tô Cẩn Tâm —— Tay Tô Cẩn Tâm nhỏ hơn anh, vừa mềm, vừa dễ ướt, giống hệt cầm một con cá bông trắng ngần vậy.
Hai người đều ôm nỗi lòng riêng, chẳng hé lời nào, thi thoảng mới trộm quan sát lẫn nhau, nơm nớp lo sợ đối phương sẽ phát hiện.
Thế là quả nhiên chả ai phát hiện ra.
Nghiêm Trấn tức giận tại sao đoạn đường này lại ngắn như vậy.
Còn chưa kịp ủ ấm tay Tô Cẩn Tâm, thế mà đã đến nơi rồi.
Anh đành vờ như thân xe quá lớn tìm không ra vị trí đỗ xe, lái lòng vòng quanh sân bay. Bản thân cũng cảm thấy hành vi này thật là ấu trĩ tới nực cười, nên rốt cuộc đành đỗ xe ngay ngắn trước sảnh, tuy nhiên bàn tay nắm chặt vẫn chưa chịu buông.
Chốc sau Tô Cẩn Tâm bèn giật giật ngón tay: “À thì… Sếp Nghiêm…”
Nghiêm Trấn nhắm mắt điều chỉnh tâm trạng, nặng nề hít sâu một hơi nơi đáy lòng, muốn hôn cậu, song mặt kính không có màn chắn, anh sợ cậu khó xử, nên chỉ nâng tay cậu lên, áp môi xuống.
Tô Cẩn Tâm ngạc nhiên, cậu chẳng dám động đậy, mặc Nghiêm Trấn hôn mu bàn tay mình.
Nghiêm Trấn không hề chớp mắt nhìn gương mặt thanh tú của cậu, mỗi lần nhớ tới bộ dạng cậu kêu đau lúc gặp ác mộng, hồi lâu vẫn chưa thể thuyết phục mình buông ra. Mãi tới khi báo thức di động vang lên, anh mới trộm thở dài, bảo: “Số điện thoại cá nhân của tôi, chắc em cũng biết nhỉ?”
Tô Cẩn Tâm gật đầu: “Biết ạ.”
“Nếu có chuyện gì.” Nghiêm Trấn nói, sợ cậu chưa hiểu, tiếp tục nhấn mạnh thêm một lần, “Mặc kệ chuyện gì, mặc kệ lúc nào, mặc kệ nó có phiền phức hay không, chỉ cần cảm thấy cần giúp đỡ, hãy gọi cho tôi.”
Tô Cẩn Tâm thoáng sững ra, cậu khẽ chau mày, nâng hàng mi quan sát anh phút chốc, rồi lại nhanh chóng rủ mắt xuống, gật đầu nói được.