Chuyển ngữ: Jane
“Cuối cùng cậu vẫn trở về bộ dạng ban đầu, hai bàn tay trắng, mất sạch tất cả.”***
Giọng điệu nghe thật nghiêm túc.
Tô Cẩn Tâm vùi trong lồng ngực anh khẽ cứng lại: “Bây giờ luôn ư?”
“Ừm.” Nghiêm Trấn chờ không nổi, “Bây giờ.”
“Ồ…” Tô Cẩn Tâm tắt lửa, cởi tạp dề ra đặt lên kệ bếp, do do dự dự xoay người, hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, mở miệng, “Trùng, trùng hợp em cũng có chuyện muốn nói với ngài… Thế thì, để, để em nói trước được không?”
Dứt lời chợt nâng hàng mi quan sát Nghiêm Trấn, đoạn vội vàng rủ mi xuống. Bàn tay cậu siết chặt lấy nhau, bộ dáng thấp thỏm chả biết làm gì mới tốt.
Hết sức đáng ngờ.
Sắp sửa ở bên nhau bốn năm, Tô Cẩn Tâm xưa nay luôn nghe lời anh răm rắp, hầu như chưa từng chủ động đề cập tí yêu cầu nào, chứ nói gì đến việc muốn cướp lời trước —— Nghiêm Trấn cảm thấy rất mới mẻ, song cũng vì anh đang hưng phấn nên chả hề nghĩ ngợi nhiều, bèn gật đầu đáp: “Được thôi, em nói trước đi.”
Tô Cẩn Tâm mấp máy môi, nuốt ngụm nước bọt, bỗng nhiên khom lưng cúi đầu trước Nghiêm Trấn: “Sếp Nghiêm, những năm qua đều nhờ ngài chiếu cố em.”
“Hả?” Lại là tình huống gì đây? Nghiêm Trấn chẳng hiểu nổi.
Tô Cẩn Tâm lòng dạ rối bời nâng hàng mi run rẩy quan sát anh, bàn tay đan vào nhau trắng bệch bởi dùng sức quá nhiều: “Ừm… Chả là… Hợp đồng chúng ta kí vốn dĩ chỉ ba năm, đã hết hạn từ lúc trước rồi, còn chưa kí tiếp… Hiện tại A Lỗi đã về, cũng không cần lấy tiền của ngài nữa, cho nên em…”
Nghiêm Trấn bất chợt thông suốt, nụ cười anh lặng đi, càng nghe mặt càng sa sầm.
Nực cười làm sao.
Thời điểm anh trằn trọc thấp thỏm lên kế hoạch tỏ tình, đối phương lại đang tâm tâm niệm niệm suy tính chuyện từ biệt.
Tô Cẩn Tâm vừa nói vừa lén nhìn Nghiêm Trấn, thấy sắc mặt anh càng ngày càng xấu, âm thanh tức thì lắp bắp hẳn, nhỏ dần dần… Cuối cùng chẳng thể nói cho xong.
Sắc mặt Nghiêm Trấn tựa như bầu trời trút mưa dầm ngày hạ, mây đen dồn nén chực nổ tung, nếp nhăn nơi ấn đường càng ngày càng đậm.
Tô Cẩn Tâm vô thức nhớ tới một bộ phim truyền hình hay cuốn sách nào đó từng đề cập rằng lòng tự trọng của thiếu gia quyền quý đều rất mạnh, chỉ cho phép bản thân đá kẻ khác, tuyệt không cho phép kẻ khác đá mình… Đáng lẽ việc này vẫn nên để Nghiêm Trấn mở lời mới đúng, thế nhưng đây là điều duy nhất cậu có thể kiên trì.
Cú điện thoại lúc nửa đêm; hỏi lưu loát vấn đề “Chung cư hay là biệt thự”; đi ròng rã suốt ba tiếng đồng hồ; lúc trở về trên người còn vương đậm hương thơm kì lạ.
Và cả vết cào, vết cào ấy… Xét theo lẽ thường dẫu thật sự có điều gì, cũng sẽ không lưu dấu ở vị trí rõ ràng như vậy, nhìn sao cũng giống hệt cố tình dằn mặt, mà Nghiêm Trấn lại chẳng hề phản cảm dung túng sự hiện hữu của nó… Tô Cẩn Tâm không dám tưởng tượng những chỗ khác trên người Nghiêm Trấn còn có bao nhiêu dấu vết nữa.
Rõ ràng cậu đã ở bên cạnh Nghiêm Trấn nhiều năm như vậy, tới tận bây giờ vẫn không nỡ để cơ thể Nghiêm Trấn bị thương.
Cậu biết, đây chính là thời khắc đếm ngược khi đã chịu đựng sợ hãi suốt thời gian dài.
Dùng nhan hầu hạ người, nhan suy đành rời đi.
Từ cổ chí kim ai cũng như vậy.
Chỉ là chả ngờ đến, chuông báo tang bỗng vang lên vội vã tới vậy —— Người dịu dàng như Nghiêm Trấn, hóa ra cũng có thể dứt khoát đến mức ngay cả một bữa cơm cũng không đồng ý cho cậu.
Mà thực sự nên nói là dứt khoác, hay là tàn nhẫn đây? Hoặc chăng trong thế giới của người có tiền, thay thế cũ mới hẳn toàn là thế này.
Những năm gần đây cậu cũng thấy nhiều rồi, biết rõ sẽ có lúc tới lượt mình, cậu vốn chuẩn bị tâm lí đầy đủ. Nhưng thời khắc nó xuất hiện, đầu óc cậu vẫn trống rỗng, thậm chí chẳng cảm nhận được nỗi đau nữa.
Cậu chỉ biết luống cuống đối xử với mình tàn nhẫn chút đỉnh.
Cậu sợ Nghiêm Trấn chê bai cậu phiền phức, sợ nghe thấy chất giọng quen thuộc ấy thốt ra lời lẽ tàn khốc.
Đi theo Nghiêm Trấn, Tô Cẩn Tâm từng chứng kiến vô số cuộc li biệt, có dây dưa, bi thương, tan nát cõi lòng —— Nghe Nghiêm Trấn và đám bạn tán gẫu lúc trà dư tửu hậu, dùng giọng điệu bất đắc dĩ mệt mỏi. Cậu không muốn giống như bọn họ, trở thành bã kẹo cao su bám dính nơi đế giày, khiến người ta ngao ngán mỗi khi nhắc tới.
Nếu nhất định hôm nay phải đi, thế thì, cậu quyết định nhanh gọn đôi chút, giữ thể diện đôi chút. Nếu có thể, cố gắng để lại một bóng lưng xinh đẹp.
…Vậy biết đâu rất nhiều năm về sau, Nghiêm Trấn đôi khi chợt nhớ tới cậu, sẽ không căm ghét mà “chậc” một tiếng rồi chau mày, mà vẫn sẽ giống hệt trước kia, nhếch môi, bố thí cho tên cậu một nụ cười nhạt…
Song trên thực tế, muốn bình tĩnh và đúng mực thật sự rất khó. Tô Cẩn Tâm bị cái bóng Nghiêm Trấn bao phủ, đằng sau chính là kệ bếp, muốn lui cũng chả còn chỗ trống để lui, đã cùng đường bí lối rồi, chỉ đành im thin thít đứng yên tại chỗ, cảm nhận rõ rệt linh hồn mình bắt đầu dần chết lặng từ nơi sâu xa nhất.
Cậu nghe thấy Nghiêm Trấn cất giọng hỏi: “Em nghiêm túc ư?”
—— Đây chính là lời phán xét cuối cùng.
Tô Cẩn Tâm luống cuống gật đầu cực nhanh.
Qua chốc lát, chợt nghe Nghiêm Trấn từ tốn bảo: “Được thôi.”
Anh lùi sang bên cạnh một bước, nhường đường cho cậu.
Tô Cẩn Tâm chẳng màng đoái hoài tới thứ gì nữa, cúi đầu tháo chạy ra ngoài. Cậu sợ hãi nếu còn nán lại thêm một giây sẽ hết kìm nổi bật khóc, đợi chạy đến trạm xe buýt mới dừng chân, cảm thấy đầu choáng mũi chua, mắt nóng vô ngần, tuy nhiên lại không hề có nước mắt chảy xuống, cậu bất chợt nhớ ra, khi không ở bên cạnh Nghiêm Trấn, kì thực cậu chẳng hề dễ rơi nước mắt.
Đương lúc Tô Cẩn Tâm vừa đóng sầm cửa, chân Nghiêm Trấn tức khắc mềm oặt ngã sụp xuống sàn nhà bếp lạnh buốt.
Có thể gọi là thời khắc chật vật hiếm hoi trong đời tổng tài bá đạo.
Cô giúp việc nghe thấy tiếng động bèn vội chạy tới đỡ, bị anh phất tay xua đuổi. Anh tựa đầu lên cửa tủ bát đằng sau, ấn ngực mình, thở dốc không ngừng —— Thế giới xung quanh cứ xoay tròn, nhòa đi và dần biến mất, anh nghe thấy nhịp tim rối bời của mình, nghe thấy máu tươi mạnh mẽ giội rửa mạch máu, nghe thấy tiếng cười the thé quỷ dị ló ra từ tận đáy lòng —— Sự ác ý hung tợn nổ tung trước mắt từng đợt, ầm ĩ, mãnh liệt, giày vò thần kinh anh. Những điều anh cần làm bây giờ đều viết hết trong luật pháp: Nhất định phải chế ngự bản thân bằng hết khả năng, mới có thể đứng im tại chỗ không xông ra cửa, làm ra động tác tàn nhẫn đột phá văn minh loài người với Tô Cẩn Tâm.
Chẳng biết qua bao lâu, thế giới mới trở về bên anh lần nữa.
Nghiêm Trấn vịn tay nắm tủ bát, chậm rãi đứng dậy —— Tay chân anh tê dại, tứ chi cứng đờ, toàn thân lạnh buốt, từng cử động nhỏ cũng dễ dàng nghe thấy tiếng va chạm đau đớn của cơ bắp, xương cốt với da thịt. Chỉ mỗi việc “Đứng vững” mà thôi, đã phảng phất ngốn sạch tất cả năng lượng chứa đựng trong thân thể anh.
Anh ngây người tại chỗ, thật lâu sau đấy mới miễn cưỡng đảo mắt được.
Anh trông thấy bữa ăn Tô Cẩn Tâm nấu cho anh trên căn bếp vẫn còn bốc hơi nóng hầm hập. Cháo trứng muối thịt nạc, bánh bột mì làm thủ công, sủi cảo tôm trong suốt…
Đều là những món anh từng nói mình “Yêu thích nhất”.
Tô Cẩn Tâm chẳng nhớ nổi bản thân đã quay về kí túc xá kiểu gì.
May mà đang nghỉ hè, bạn bè cùng phòng hoặc là đã tốt nghiệp dời ra, hoặc là đi về nhà, bằng không thật khó để giải thích trạng thái hồn xiêu phách lạc này —— Cậu là nghiên cứu sinh của trường, nán lại kí túc xá hơn nửa mùa hè hẵng chuyển chỗ cũng chưa muộn.
Chỉ là kí túc xá này…
… Ngẩng đầu một phát, sẽ bắt gặp vô số bản phác họa cơ thể Nghiêm Trấn.
Đây là chút ít tâm tư nho nhỏ do cậu thực hiện, có thể đặt đối tượng mình thích ở nơi mà mọi người đều thấy.
Chính giữa là một bức tranh đặc tả sau lưng, đường cong cột sống nẩy nở tuyệt đẹp.
Tô Cẩn Tâm vươn tay sờ lên, nhớ đến cảm giác thấp thỏm nín thở chụp lén để cho ra bức tranh này.
Kì thực vì vẽ Nghiêm Trấn, cậu đã chụp Nghiêm Trấn ở rất nhiều góc độ, giấu vào tệp được mã hóa trong máy tính, từ trước tới nay chưa từng cho ai biết đến, chỉ vụng trộm lấy ra ngắm khi ở một mình mà thôi —— Vì thế ngay cả khi máy tính gặp trục trặc cũng chả dám đem đi sửa, phải tự mày mò sửa nó…
Mà cũng đâu chỉ là sửa máy tính. Vì Nghiêm Trấn, cậu học xong khóa nấu ăn cao cấp, mát-xa, một ít tiếng Pháp và tiếng Nga, tập rửa ruột khuếch trương trước… Và vô số hành vi khó lường trước kia chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ cậu thực sự đang cố phản kháng sự gặm nhấm của phù hoa.
Nhưng vậy thì ích lợi gì cơ chứ?
Con người Nghiêm Trấn còn đáng sợ hơn cả toàn bộ thế giới xa hoa đồi truỵ gộp chung với nhau —— Giọng nói dịu dàng trầm ấm, lời lẽ chế ngự hoặc trêu ghẹo, hơi thở nóng rực phả lên mang tai, cảm giác mơn trớn thận trọng lại không cho phép cự tuyệt, hằn in dấu vết trên làn da, cứng rắn và nóng bỏng đưa đẩy tới nơi sâu nhất thân thể… Nó sớm thấm nhuần vào từng lỗ chân lông, hòa tan với máu trong cơ thể, khắc sâu lên xương tủy cậu.
Thực ra anh chưa bao giờ thuộc về cậu cả.
Tô Cẩn Tâm nặng nề thở dài, hốc mắt nóng rẫy, song vẫn chẳng bật khóc nổi.
Cậu nhớ tới câu chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng”, nghĩ về kết cuộc người vợ ông lão ngồi trước túp lều, bà nhìn chiếc máng vỡ mà khóc không ra nước mắt…
Giống nhau làm sao.
Cậu vẫn luôn ôm ấp lòng tham không đáy, thèm khát hết thảy sự tốt đẹp ngoài tầm với lẫn sự hỗ trợ từ bên ngoài —— Thời điểm chưa đủ năng lực, vọng tưởng muốn tiếp cận thiên tài thông qua việc giúp đỡ Thạch Lỗi, thời điểm thiếu hụt tài chính, vọng tưởng thu được tiền tài thông qua việc hầu hạ Nghiêm Trấn.
Mà thực tế trên thế giới này làm gì có nhiều đường tắt một bước lên mây như vậy?
Họa may chỉ là may mắn nhất thời, cùng trừng phạt vĩnh cửu thôi.
—— Cuối cùng cậu vẫn trở về bộ dạng ban đầu, hai bàn tay trắng, mất sạch tất cả.
À, không đúng, cậu còn có kí ức cơ mà.
Nên xem nó như là vận may, hay là bất hạnh đây?
Thời gian gần kề bốn năm, lâu tới nỗi kiễng chân cũng chả trông thấy bến bờ, rồi lại ngắn ngủi đến mức chỉ cần một giây chớp mắt là qua. Cậu đắm chìm trong cuộc tình vốn dĩ chưa bao giờ bắt đầu, hiểu được một chân lí mà cả xã hội đều biết:
Khi còn trẻ, chớ nên gặp người quá tốt đẹp.Cậu chỉ mới hai mươi hai tuổi, linh hồn lại tựa chết lặng.
Đã định trước rằng sẽ sống cô độc suốt quãng đời dài đằng đẵng, bị mắc kẹt trong sự tham lam vô bờ.
Chờ đợi thân thể tan biến cuốn trôi mọi bí mật chẳng dám thốt thành lời.
Chờ đợi cái chết chân chính, dành tặng cậu màn đêm trầm mặc và khoan dung