Một bàn hai người,
Nhất Dương chưa tỉnh,
Còn Lục Xám thì bị Hắc Miêu lấy cái cớ phân đi trông " viên Khâm Thuần ".
- ---------
Hắc Miêu hướng phía Trịnh Kỳ, một lần nói cho rõ ràng:
- Chín ngàn năm trước tổ tiên của ngươi cứu được một vị linh vật sáng lập ra Xuân Đảo.
- Mười đời nay Trịnh Tộc chỉ có độc đinh, đến đời ngươi lại bị tuyệt hậu, hạt giống của ngươi bị lỗi, người thường mang thai không cách nào giữ, bà nội ngươi liền xây miếu thờ, xin Xuân Đảo cứu giúp.
- Lục Xám nhận nhiệm vụ báo ân, tới đây để đem hạt giống của ngươi về, nói trắng ra thì chính là cùng với ngươi làm chuyện kia để mang thai.
Trịnh Kỳ khó hiểu:
- Cứ coi như ta tạm tin lời ngươi nói đi,
- Nhưng em ấy vốn dĩ là... là giống đực!. Làm sao có thể?!
Hắc Miêu thản nhiên:
- Vừa nãy trong hầm kia, ta có nhắc tới " nữ đan dược ". Ngươi còn nhớ?!
Trịnh Kỳ xác nhận:
- Còn nhớ!
Hắc miêu tiếp tục:
- Nữ đan dược chính là một trong những cấm dược của Xuân Đảo. Chỉ có những linh vật có tu vi trên hai ngàn năm, lại cũng không đơn giản mới có thể kết ra được.
- Chỉ cần hấp thu nữ đan dược này, giống đực liền có thể mang thai.
Trịnh Kỳ sững người. Như thế, hóa ra... từ trước tới nay em ấy đều là nói thật?!
Vậy mà đã có lúc còn nghĩ... đầu em ấy có vấn đề!.
Trịnh Kỳ siết tay, lồng ngực chỉ cần nghĩ đến việc mình – và đôi mắt đen lay láy đó, thực sự có thể kết tinh, liền đập mạnh đến bung nhịp:
- Được!
- Ta lập tức cùng em ấy!
Hắc Miêu cười lớn:
- Ngươi còn chưa nghe hết?!
- ....?!
- Vì hạt giống của ngươi lỗi, thế nên ngay sau khi Lục Xám có thai, em ấy sẽ lập tức phải trở về Xuân Đảo – là xa ngươi đó – vĩnh viễn.
Trịnh Kỳ gần như phản ứng ngay tức khắc:
- Ngươi nói như vậy?! Ta liền không cần trứng thai gì nữa!
- Ta thà rằng không có người nối dõi Trịnh Gia, cũng không thể để em ấy trở về Xuân Đảo kia!
Hắc Miêu với thái độ này của Trịnh Kỳ, đắc ý mười phần, bồi thêm:
- Nhưng ta thấy, với tu vi và linh khí yếu như hiện giờ, em ấy không thể lưu lại nhân gian quá bốn mươi chín ngày. Ngươi vẫn là cứ giao phối một lần, nhận được báo ân rồi quên đi thì hơn.
Rầm!
Trịnh Kỳ đôi mắt cáu lại, đập thẳng tay xuống bàn, nghiến răng:
- Hắc Miêu!
- Nhắn cho mấy lão già trên Xuân Đảo kia biết: Nếu dám đem em ấy đi, ta gặp miếu đập miếu!
- Nhất định sẽ không để mấy linh vật các người một ngày sống yên!
Hắc Miêu cười rộ lên:
- Trịnh Kỳ à Trịnh Kỳ!
- Nếu không phải nhìn thấy chân tâm ngươi đã động, lại vì đứa em ngốc đó mà khóc lóc thê lương suốt một tuần trời ngoài cánh cửa phòng, lo lắng cho nó, đau đớn cho nó, thậm chí còn phá lệ thả cả kẻ thù của mình ra chỉ để vui lòng nó,
- Hắc Miêu ta sẽ nhiều lời với ngươi như thế sao?!
Trịnh Kỳ hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén:
- Ngươi có cách?!
- Đúng.
- Thế nhưng mà, đương nhiên, ta cũng có điều kiện.
- Nói.
Hắc Miêu tiến sát lại gần Trịnh Kỳ:
- Sáng mai thời khắc đất trời giao thoa, ta sẽ đem " viên Khâm Thuần " kia đổi lấy nữ đan dược từ chỗ Hồ Ly.
- Nếu ngươi giúp ta khiến cho Nhất Dương tự nguyện uống viên đan này, sau khi trứng thai của Lục Xám hấp thu linh lực ổn định, ta sẽ đem em ấy về lại đây cho ngươi,
- Đương nhiên, một trăm năm đối với người thường là vô tận, nhưng đối với linh vật bọn ta thì cũng chỉ như ngủ một giấc dài, với linh lực của ta, để nó ở lại bồi ngươi đến hết đời chỉ là chuyện nhỏ.
Trịnh Kỳ có phần không hiểu:
- Không phải tu vi của ngươi rất cao sao?, việc như vậy lại cần phải tới ta giúp.
Hắc Miêu gian trá cười:
- Đó vốn là cấm đan, nên người được dùng đan phải tự nguyện, nếu ta ép truyền, sẽ khiến Nhất Dương không những không hấp thụ được mà chính ta sẽ bị phản thương.
Trịnh Kỳ ngồi xuống. Đôi mắt là trầm tư suy nghĩ giăng đầy.
Anh không muốn Nhất Dương vì anh mà bị ép, nhưng...nếu thực sự chỉ có bốn mươi chín ngày...
Hắc Miêu nhẩn nha, tự rót cho mình một ly trà ấm:
- Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, vừa có Lục Xám, vừa có con, lại vừa có " cháu". Tính thế nào cũng chỉ có lợi mà không có hại.
- --------
Sáng hôm sau.
Xuân Đảo.
Trên hang ổ của Hồ Ly.
Hồ Ly từ trước tới giờ chỉ ham thích giống cái. Thế nhưng từ cái ngày Lục Xám ngốc đó tới " hỏi thăm", thì lại có chút tò mò, cũng tự mình vận kết ra một viên nữ đan dược, vốn là định trốn xuống trần gian chơi đùa một phen.
Thế nhưng hình phạt trốn khỏi Xuân Đảo chính là hai mươi nhát kiếm Xuân xuyên người. Tu vi của nó đủ cao để chịu đựng, nhưng nó đẹp thế này, ăn hai mươi cái sẹo trên người thì không được!
Thế nên nó cứ chần chừ chần chừ mãi.
Ai ngờ đang ngồi nghịch gương xuyên trần, nghiên cứu các tư thế giữa giống đực với nhau lại bắt được linh thông của tên Hắc Miêu cao to đen sì đó.
Quá là tốt!.
Đất trời dung hợp, linh khí cuộn quanh. Đan Hồ Ly một màu trắng khói mỏng rồi đậm dần, xuyên qua gương trần kia, ve vãn như một dải lụa trong gió.
Thời khắc quý giá, lại cần phải linh thông giữa hai tu vi cực mạnh mới có thể đưa vật xuyên gương.
Vù Vù!!!!
Ngọn gió xanh quẩn tới, siết lấy ánh trắng mượt kia.
Hồ Ly nhả nữ đan dược tuôn theo khe nhỏ.
Đồng dạng, dải lụa trắng cũng bắt được một viên đan xanh thẫm.
Tia nắng đầu tiên xuất hiện. Trên miệng Hồ Ly và cả Hắc Miêu đều nhất loạt ộc ra máu.
Chỉ một lần đổi vật, tiêu tốn hơn hai trăm năm linh lực!
Để xem xem!
Có đáng hay không!
Hồ Ly vừa rút khí khỏi gương đã lập tức vận chú,
Khâm Thuần cả người gầy gò lại bị thương trầy trụa, môi miệng đầy máu, dọa cho nó nhảy dựng!
- Tên mèo đen thùi lùi kia!
- Ngươi quăng cho ta cái thứ gì thế này?!
Khâm Thuần mơ màng tỉnh, vừa nhìn thấy nó liền lớn giọng:
- Cút!
Hồ Ly quẹt máu bên miệng, tức đến suýt ộc ra lần nữa!
Ta chính là muốn vừa khỏe vừa đẹp cơ mà!!!!!
- -----------
Đầu này,
Hắc Miêu sau bảy ngày truyền linh khí, một ngày đêm vận động trên giường, lại thêm quả rút phát hai trăm năm tu vi này, liền không trụ được hình người,
Vù một cái biến thành bản thể mèo.
Trịnh Kỳ dù đã biết trước nhưng cũng không khỏi có chút sửng sốt nhìn một cảnh này.
Mèo đen đôi mắt mỏi mệt, nhả ra viên nữ đan dược:
- Nhớ lấy giao kèo giữa chúng ta.
Trịnh Kỳ đón lấy viên đan, gật đầu xác nhận.
Hắc Miêu run rẩy đảo bước chân đã muốn khuỵu ngã tiến về phía phòng Nhất Dương, nhảy lên giường, rúc vào lòng, Ngao – Ô một tiếng, rã rời thiếp đi.
- ---------
Khi Nhất Dương tỉnh lại, bị một cảnh làm cho hoảng hồn!
Một con mèo đen nặng cả hai mươi kg!
Không đúng!
Là con gì?!
Hổ đen? Báo đen?
Mèo nào mà to được như thế này?!
Đến khi Hắc Miêu hé mở mắt, đôi con ngươi xanh thẳm kia khiến cho Nhất Dương lập tức xác nhận, cười khinh bỉ:
- Hừ!
- Ta đã nói ngươi thôi đi, lại còn làm cho cố!
- Giờ biến thành mèo luôn?!
- Đáng đời!
Nhất Dương lại phát hiện ra, cả người mình không hề có chỗ nào đau đớn hay khó chịu, mới thôi ý niệm đá cho nó một phát bay xuống giường.
Mèo đen được nước, trườn hẳn người lên đùi Nhất Dương, cọ a cọ.