Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 16

“Y còn tưởng rằng nguyên tắc và kiên trì là chuẩn mực khi làm bất cứ việc gì, nhưng không ngờ, không phải tất cả mọi chuyện liên quan đến nguyên tắc của bản thân, đều có thể bóp chết không chút lưu tình. Thí dụ như, tình yêu.”

***

Sáng hôm sau đã phải bay rồi, hôm nay đáng lẽ nên nhân lúc rảnh rỗi mua về những thứ còn chưa mua.

Tối hôm qua vì Tôn Vũ Tân gây chuyện và vị khách không mời trong khách sạn, Nhâm Viễn đến tận bốn giờ sáng mới ngủ. Anh vốn có một chút bệnh quen giường, tuy rằng từ khi làm tiếp viên hàng không đến nay tật này đã tốt lên không ít, nhưng lúc anh đang có tâm sự, trước sau vẫn rất khó ngủ yên.

Ngủ một giấc khiến cảm giác lười biếng mấy ngày nay bị xua tan, chuẩn bị buổi chiều đi dạo ở trung tâm thành phố, mua  lá trà cho cha và quà cho bạn bè. Nghe nói cửa hiệu bán lá trà ngày xưa đã chuyển sang đường Tường Ân, tin tức này là từ cái tên tối qua ngồi trong phòng cười một cách quái dị nghênh đón mình – Lạc Kiều Xuyên, nói là nghênh đón còn không bằng nói là kinh hãi.

Nhớ lại trước đây, tên kia tựa hồ thay đổi rất nhiều… Y trước đây, không có dáng vẻ của lưu manh, trái lại hiện tại cả ngày trong quán bar cùng một nhóm bạn không đàng hoàng, hơn nữa… còn là gay nhỉ? Thật muốn cảm thán, số phận thay đổi thất thường, có ai mà không thay đổi chứ?

Nhâm Viễn đứng ở cửa khách sạn đợi không lâu, nhân viên giữ cửa đã thay anh gọi được xe.

Trên đường đi về phía đường Tường Ân, nhìn thành thị quen thuộc mà lại xa lạ này, tự dưng sinh ra một chút cảm khái.

Từ khi nghỉ học di cư sang Amsterdam, rời đi đã bao lâu rồi?

Lại nói tiếp, con người thực sự giống như một loài sinh vật đặc biệt. Nhìn thì có vẻ sinh mệnh gắn bó với nhau, cùng một nhịp thở, thật ra lại là những cá thể độc lập. Xung quanh có rất nhiều người, cũng không thể thay đổi sự thật bản thân là một tồn tại cô độc.

Nhâm Viễn còn có thể nhớ rõ, trong hai tuần lễ biết được phải rời xa nơi này, anh luôn quan sát kĩ tình hình của mỗi người. Cho đến ngày cuối cùng ở lại, một tên nam sinh trong đội bóng đá của trường lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Thật đáng tiếc, đội chúng ta không có cậu, năm nay cũng không hy vọng gì.” Lúc đi cùng thầy giáo, trước khi đi còn nghe thấy hai vị giáo viên trong văn phòng thở dài, “Đứa nhỏ này làm người rất tốt, thành tích cũng ổn định, chuyển đi việc phân chia đồng đều trong ban cũng chịu ảnh hưởng rồi…”

Thật kỳ lạ, rõ ràng là nhã nhặn mà cởi mở, rõ ràng là nhân duyên rất tốt, rõ ràng mọi người có bất cứ việc gì đều thích cùng anh dốc bầu tâm sự, tìm anh trao đổi.

Khi anh dành thời gian cuối cùng ở nơi đây để đợi chờ thì, lại không chờ được kết quả mà mình kỳ vọng. Người muốn chờ lại không tới, lời muốn nghe cũng chưa được nghe ai nói.

Hóa ra, tình người ấm lạnh chẳng qua là một chuyện có mục đích và lợi ích rất cao.

Anh vẫn luôn rất thích ngồi máy bay, cũng không hiểu sao lại có hảo cảm đối với sân bay, điều này có lẽ nhờ người cha của mình đang ở Hà Lan ban tặng.

Vậy mà năm đó, năm Nhâm Viễn mười bảy tuổi lần đầu tiên tại sân bay cảm nhận được sự thất lạc.

Anh nhìn thấy người con gái không nỡ xa người cha đi công tác tại đại sảnh sân bay liền bắt đầu khóc; nhìn thấy những cái nắm tay ước hẹn ở cửa check-in, cuối cùng lại thấy tình nhân ai cũng không nói ra lời… Sau khi qua cửa check-in, anh cũng từng ngoảnh đầu lại nhìn một cái, trong mắt đều là những người xa lạ vội vội vàng vàng.

Anh bỗng nhận ra hóa ra thành phố này cũng không có giá trị gì để lưu luyến. Mọi người sở dĩ ỷ lại với một chỗ, đơn giản là bởi nơi đó có hồi ức.

Thời niên thiếu luôn bình thản ở chung với người khác, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện hóa ra mình không tiến được vào trong lòng bất luận người nào. Cho tới bây giờ đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, anh vẫn đang định nghĩa thời học sinh của mình như vậy, nhưng trong đó có một người thiếu niên ngoại lệ anh chưa từng phát hiện, sau khi biết tin anh phải đi, cả đêm không thể chợp mắt: “Cậu còn có thể trở về hay không?” Vấn đề không có ý nghĩa thế này, cuối cùng lại bởi vì sợ hãi tiết lộ ra bí mật mà cứng rắn nuốt xuống bụng.

Có tâm sự phải giấu, có tâm sự lại nên nói ra.

Hạt giống thối rữa chôn xuống đất có thể bỏ qua, nhưng hai bờ vai rốt cục có thể chịu đựng bao nhiêu lần bỏ lỡ đây?



“Tiên sinh, muốn đi đến đâu trên đường Tường Ân ạ?” Lúc tài xế đặt câu hỏi, thần chí Nhâm Viễn mới quay trở lại.

“A, tôi không biết rõ địa chỉ cụ thể, chỉ biết là một cửa hàng chuyên bán lá trà trên đường Tường Ân.”

“À, con đường phía trước này là tới rồi, vậy anh xem chúng ta đi như thế nào?”

“… Chỗ này… là đường gì?” Nhâm Viễn vừa nói vừa hướng ra ngoài của sổ xe tìm cột mốc đường.

“Nơi này là đường Ngũ Thăng!”

Tầm mắt bỗng ngừng lại tại nơi nào đó ở đường đối diện, “Tài xế, phiền ông dừng xe ở đây.”

Xe taxi lập tức đỗ lại ven đường, Nhâm Viễn vừa đợi tài xế tìm tiền lẻ trả lại, vừa nhìn người đứng ở đường đối diện.

Chỉ cách một con đường, Tôn Vũ Tân đang đứng ở đối diện. Lẻ loi một mình, như là đang đợi ai. Với thị lực của Nhâm Viễn, dù cho cách mười con đường, cũng sẽ không nhìn lầm.

Lúc này nó không phải nên ở nhà sắp xếp hành lý sao?

“Đây, tìm đủ tiền lẻ rồi, cảm ơn ạ.”

“Không cần khách khí.”

Qua loa cầm tiền lẻ trong tay, Nhâm Viễn vội vàng đẩy mở cửa xe. Đang muốn mở miệng gọi người kia, liền thấy một chiếc xe màu đen lao nhanh qua đây, vừa đúng dừng tại trước mặt Tôn Vũ Tân, mà người ngồi trên ghế lái xe chính là vị đêm đó gặp ở quán bar.

Trong nháy mắt thiếu niên bước lên xe, vô tình nâng mắt nhìn thấy Nhâm Viễn đứng đối diện. Thân thể cậu cứng ngắc sững lại một chút, sau đó không do dự chui vào ghế ngồi phó lái phía trước.

Nhâm Viễn có thể thấy tư thế nghiêng đầu của người đàn ông ngồi trên ghế lái xe. Tay trái đặt trên vô lăng cũng không di chuyển, toàn bộ thân thể lại nghiêng sang ghế bên cạnh. Khỏi cần nhìn nữa cũng có thể biết, tên kia hôn Tôn Vũ Tân. Không đợi Nhâm Viễn kịp tiến lên phía trước, chiếc xe vẫn chưa tắt máy liền nổ máy, rời đi ngay trước mặt anh.

Qua một hồi, Tôn Vũ Tân gửi đến một tin nhắn: “Anh, xin anh đừng nói ra, em nói với mẹ tối nay đi đến chỗ bạn học, mẹ nếu như biết, ngay cả Copenhagen cũng sẽ không cho em đi. Coi như em cầu xin anh… Chỉ một lần này thôi… Ngày mai trở về em nhất định sẽ giải thích với anh, được chứ…?”

Người dì út kia tính tình thẳng thắn, dễ kích động, nóng nảy, Nhâm Viễn không phải không biết. Là nên buông thả không nghe không hỏi nó, hay là nên nói việc này ra để cho nó tỉnh táo lại? Phía trước là hướng đường đi tới nhà dì, Nhâm Viễn nhất thời lại khó mà phân biệt, rốt cục làm như thế nào mới là tốt.

Cho đến khi xe taxi dừng ở dưới khu dân cư, Nhâm Viễn mới hạ quyết định cuối cùng, nói với người tài xế “Thật ngại quá, phiền ông đi đến khách sạn Duyệt Dương.”
Bình Luận (0)
Comment