Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 32

“Những thứ bản thân không chiếm được, nhưng người khác lại đều có, nói không ghen tị thì thật giả dối.”

______________________

Lê Hân ngủ cả một ngày, ánh nắng rực rỡ ban ngày xuyên qua tấm rèm cửa sổ rất dày chiếu vào phòng ngủ, cánh tay trái vắt ngang trên mắt lại tạo thành ảo giác vẫn là ban đêm. Hộp thuốc trên bàn đè lên một tấm vé mời VIP tham gia party cực hot cuối năm của giới DJ “BLUES NIGHT GIGS”, thời gian là mười giờ đêm mai, địa điểm tại quán bar trung tâm tên S-MITH.

Đêm đó sau khi tan cuộc ở  BLEIB, Lạc Kiều Xuyên tay kẹp thuốc ném tấm vé cho Lê Hân, “Hôm đó tôi phải đến tham gia lễ trao giải. Đi xem chút đi, nghe nói rất vui đó.” Y híp mắt cười, nói vé rất khó kiếm, đừng lãng phí.

Lê Hân cúi đầu nhìn tờ vé một cái ——S-MITH. Cậu đã từng say một đêm ở đó.

“F*ck, ” Lê Hân cúi đầu mắng một tiếng, cánh tay lệch ra để lộ vùng lông mày đang nhíu chặt. Từ trên giường ngồi dậy, bỏ qua tấm vé mời mò thuốc hút. Cũng không biết thế nào, lại bắt đầu nghĩ đến Ông Hiểu Thần đêm đó.

Giống như hai người lần đầu gặp mặt, xa lạ đến mức phải bắt tay chào hỏi, sau đó lại nói một câu “Rất vui được quen anh”.

Còn muốn vô tư thoải mái coi hắn chỉ là một người bình thường trong rất nhiều đối tượng tình một đêm, nhưng vào lúc bị hỏi có phải đã sớm đã quen biết với hắn không, hoang mang nóng lòng rũ bỏ quan hệ. Người đứng đối diện mình, vẫn cười bình thản như vậy, vô cùng phối hợp tiếp tục diễn cái tiết mục nực cười này. Khi người đó cố tình nhắc tới The Artful Dodger, cậu cũng chỉ có thể trào phúng có lệ.

“Đã lâu không gặp.” Nhân cơ hội Lạc Kiều Xuyên không ở đó, Ông Hiểu Thần rốt cục đã hỏi ra.

Đi tới bên cạnh Lê Hân, nhìn cậu lập tức dịch sang bên trái một đoạn, “Gần đây thế nào?” Vừa nói ra, trong lòng liền tự khinh thường bản thân, hóa ra không biết cách mở miệng đã đến nông nỗi này.

“Nhờ phúc của anh, tôi rất tốt.”

“…”

Lê Hân không khỏi nhăn mày, rượu trong ly không ngừng nuốt xuống cổ họng, chỉ còn vị giác nóng rát.

“Lê Hân —— “

Nghe thấy Ông Hiểu Thần dùng thanh âm quen thuộc mà lại xa lạ gọi tên mình, những chuyện nhỏ lẻ trong trí nhớ dường như ngay lập tức bị đánh thức toàn bộ. Có lẽ là bởi vì phẫn nộ, cậu đặt ly rượu trong tay xuống thậm chí còn không khống chế được lực cho thỏa đáng, “Được rồi, tôi không muốn nghe.”

“Thật ra…” Người đàn ông kia vốn còn muốn muốn nói gì đó, nhưng lại bởi vì Lạc Kiều Xuyên quay lại mà không thể không im lặng.

CMN đúng là gặp quỷ! Người tựa ở đầu giường dùng sức dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn.

Con người đều là bị lừa dối mà thông minh. Ăn một vố, khôn hơn một lần. Chuyện ngu xuẩn cải tạo trai thẳng, cảm thiên động địa thế này, Lê Hân cậu đã sớm xin thề không có lần thứ hai, càng huống chi vấp vã trên cùng một người lần thứ hai.

_________

Lạc Kiều Xuyên bởi vì thời gian không cho phép nên chỉ đành bất đắc dĩ  bỏ qua BLUES NIGHT GIGS, vốn vẫn còn vì không được xem trực tiếp mà hối hận, nhưng khi y ngồi ở bên dưới, nghe thấy cái tên Đảo được công bố nhận giải, những tràng pháo tay đinh tai nhức óc và tiếng thét chói tai bao phủ hoàn toàn lấy y, hội trường ồn ào khiến y không kịp nghĩ tiếp đến đêm diễn ở S-MITH nữa. Y nghe thấy fan hô to tên của từng thành viên, nhìn bốn người bọn họ đứng lên chào hỏi các khán giả trên lầu hai, sau đó từng người đi lên sân khấu nhận giải.

Màn hình lớn hai bên sân khấu cực rộng đúng lúc chiếu ra một góc quay đặc tả  khiến nơi đây nhất thời lại phát ra những tiếng thét và tiếng vỗ tay liên tiếp không ngừng, Lạc Kiều Xuyên trông thấy cũng nhịn không được mỉm cười. Người đàn ông được đặc tả trong màn ảnh ngồi ở hàng ghế VIP phía trước cách chỗ mình không xa. Cùng là một mái tóc màu xám bạc, chói mắt giống như tỏa sáng.

Cố An Khang mặc bộ âu phục thâm sắc được thiết kế vô cùng vừa vặn, lúc vỗ tay trên mặt luôn mang theo nụ cười.

Dưới ngọn đèn nhấp nháy lấp lánh, ban nhạc biểu diễn một loại các ca khúc rất được yêu thích. Khi bản nhạc cuối cùng 《To my last lover》 kết thúc, Lục Tự Quang trên sân khấu chậm rãi mở mắt ra, đối mặt với ngàn vạn người bên dưới, cậu chỉ nhìn hắn.

Lầu hai có fan kích động thậm chí cùng nhau bắt đầu hô tên Cố An Khang, Lạc Kiều Xuyên thấy người đàn ông ngồi ngay ngắn phía trước hơi nâng tay phải lên, dành cho tình nhân một cái hôn gió, khiến cho cái tên đang đối diện với mấy vạn khán giả cũng chưa từng luống cuống cong mắt cười, mang theo chút xấu hổ.

Sau khi Đảo diễn xong, Lạc Kiều Xuyên nhân lúc có điện thoại, từ trong hội trường chạy ra.

Bên ngoài rất lạnh, tay cầm điện thoại cũng sắp bị cóng đến cứng ngắc trong gió.

Dãy số xa lạ này gọi tới ba cuộc điện thoại, sau khi được thông báo là số mới của anh bạn cũ Quý Vĩ Kỳ, Lạc Kiều Xuyên hút mạnh hai hơi Lam Bát, mỉa mai những chờ mong không đâu vào đâu của mình.

Hôn lễ được quyết định vào hai tuần sau, vì thế liền gọi điện thoại mời bạn cũ đến dự lễ.

Lạc Kiều Xuyên ngậm thuốc, trêu ghẹo Quý Vĩ Kỳ: “F*ck, thật sự kết hôn à? Dạng như cậu á?” Nghĩ thầm những chuyện ăn mừng gần đây thật đúng là không ít.

Sau khi cúp máy, cũng là lúc hút hết một điếu thuốc. Lúc ngậm lấy điếu thứ hai, lại phát hiện bật lửa không sao bật được lửa lên.

Y thấy cửa bên thoáng có bóng người, dựa vào trước một chiếc xe rất quen, cổ áo gió màu đen dựng thẳng lên thay hắn che chắn gió lạnh. Người đó cũng lấy thuốc ra hút, khói thuốc bốc lên rất nhanh trong đêm tối. Dường như cũng cảm thấy lạnh, nên hơi nhảy lên đợi người.

Lạc Kiều Xuyên đi qua xin tý lửa, “Ban nhạc sau hai năm cuối cùng đã giành được giải thưởng lớn, người yêu thân mật tranh thủ tặng một nụ hôn gió —— tiêu đề báo chí ngày mai rất có thể sẽ viết vậy nhỉ.”

Tuy rằng chưa từng chính thức quen biết lẫn nhau, nhưng bởi liên quan đến công tác, thường đi cùng Lục Tự Quang. Tồn tại của người này, Cố An Khang sao lại không biết.

Người đàn ông tóc xám bạc nghe tiếng ngẩng đầu, sau khi ném bật lửa qua thản nhiên cười: “Thích viết như thế nào thì cứ việc viết thế, lão tử không hề gì a.”

Lạc Kiều Xuyên tựa trước xe An Khang cũng im lặng một lúc. Hai người đàn ông cứ trầm mặc như vậy hút thuốc, mang theo tâm tình rõ ràng bất đồng.

Có lẽ là rất lạnh, Lạc Kiều Xuyên rụt cổ lại vứt mẩu Lam Bát còn thừa xuống đất, nhấc chân dùng đế giày nghiền tắt.

Y cười với An Khang, nóng nảy nói: “Vào đây.”

Có người yêu đương, có người kết hôn.

Những thứ mình không chiếm được, nhưng người khác lại đều có, nói không ghen tị thì thật giả dối.
Bình Luận (0)
Comment