“Có những con đường, là tốt hay xấu, là đúng hay sai, chung quy vẫn phải đi thì mới biết được.”__________________________Lượng tiêu thụ DVD + CD LIVE ‘Island in solitude tour’ mới nhất của ban nhạc vô cùng khả quan, các con số đều thể hiện gặt hái được rất nhiều thành công, bản mix 《 Ánh lửa 》 do Lạc Kiều Xuyên đảm đương vai trò chế tác đặc biệt cũng liên tục trở thành bản HIT của các trung tâm thương mại, quán bar, night club.
Một năm này đối với PISTOL RECORD mà nói, có thể nói là thu hoạch rất lớn. Nghệ sĩ nhà mình chẳng những mỗi năm một lần nhận được vinh quan tại các lễ trao giải âm nhạc lớn, mà đến cả người chế tác DJ mới nổi cũng thu về cho công ty thành tựu mới ở mảng nhạc điện tử. Phải biết rằng, trong cái thành phố hiện đại xa hoa này, những bản tình ca day dứt bi lụy đã sớm mất đi thị trường cạnh tranh rồi.
Lạc Kiều Xuyên xem xét lịch làm việc trong năm tới của mình, ngoại trừ tiếp tục hợp tác cùng ban nhạc để làm nhạc, y còn có chuyện khác càng muốn làm hơn —— sáng tác một ca khúc của riêng mình.
Trong phòng làm việc cuối ngày, mỗi người sau khi tự xử lý xong các công việc vụn vặt còn lại của mình đều bị bầu không khí cuối năm khiến cho có chút đứng ngồi không yên. A Sâm và A Trạch đều không xuất hiện ở công ty, Tề Gia giậm chân khó chịu hỏi Tiểu Quang hai người đi đâu, Lục Tự Quang ngồi ở cửa sổ hút thuốc, dáng vẻ buông tay nhún vai quả thực rất vô tội.
Lạc Kiều Xuyên cảm thấy rung rung, cúi đầu lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, sau khi nhìn lướt qua lại cất đi, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì.
‘Tôi đang ở bên dưới.’ trong tin nhắn anh viết vậy.
Trước khi lái xe đến công ty, đã thuận miệng nhắc đến một lần. Cũng từng nói với anh, ngày cuối cùng, buổi chiều nếu không có việc gì, biết đâu sẽ kết thúc công việc sớm, cho nên người kia mới cố ý chờ ở dưới lầu.
“Kiều Xuyên buổi tối anh có sắp xếp gì chưa a?”
Lúc thần chí trở về, mới nhận ra A Tề đang gọi y, “… Sao cơ?”
“Aiz, cùng đi uống rượu đi a, hiếm lắm mới cùng nhau qua cuối năm mà.” A Tề tự giác ôm lấy bờ vai Lạc Kiều Xuyên, dùng sức vỗ hai cái.
“Tiểu Quang thì sao?” Lạc Kiều Xuyên bĩu môi với cái người đang ngồi bên cửa sổ.
“Trông vào cậu ta?” Vẻ mặt lập tức liền biến thành không cam lòng, “Thôi đi a! Anh không thấy bộ dạng đắc ý của cậu ta sao, đang đợi tên kia nhà cậu ta tới đón đó.” Hai tên này trêu chọc nhau đã sớm thành thói quen, A Tề đi qua, không đứng đắn đá đá cẳng chân Lục Tự Quang, khinh bỉ nói: “Chậc chậc, Tiểu Quang, tôi thấy trên trán cậu đều hiện rõ
‘nhanh – đến – đè – em – đi ~ ——’!”
“Tề Gia cậu đủ rồi…” Lục Tự Quang nhảy dựng từ ghế lên, đá vào mông A Tề.
Thật đúng là một đôi hâm hấp.
Lạc Kiều Xuyên từng nghe nói, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng đi học, cùng trốn học, cùng làm càn, cùng thi lại, cùng len lén hút thuốc. Những chuyện xấu của thời học sinh, hai người bọn họ đều cùng nhau trải qua, cùng nhau làm. Nghĩ tới đây, y không khỏi cười khổ: mình khi đó coi như là một học sinh tệ hại, đáng tiếc người kia lại là học sinh tốt toàn diện, danh hiệu ba tốt (*) cũng chưa từng tuột khỏi tay. Cứ nghĩ cả đời sẽ không có sự giao nhau, nhưng giờ đây cũng… Y không nghĩ tiếp nữa, là tốt hay xấu, cuối cùng vẫn phải đi mới biết. Cứ mãi để ý những chuyện có hay không, thì có ích lợi gì đâu?
(*) “ba tốt” hay học sinh “ba tốt”: là một danh hiệu vinh dự của các trường học bên TQ dành cho các học sinh xuất sắc được bình chọn ra, gồm có: tư tưởng đạo đức tốt, học tập tốt, thân thể tốt.“Hey, tôi đi đây.”
“Sớm vậy? Không cùng đi uống rượu happy sao?”
“Tôi có hẹn rồi.” Lạc Kiều Xuyên cười, nhạt nhạt, nhưng lại thực sự vui vẻ.
Tề Gia rầu rĩ vẫy vẫy tay với y, đồng thời làm bộ ủy khuất lảm nhảm: Kiều Xuyên anh cũng có phần quá nam tính đi, khốc vô cùng… Mỗi lần hẹn anh đều không hẹn được… Lục Tự Quang gác chân trên ghế, nhưng lại giống như người hiểu rất rõ, híp mắt cười quỷ dị, “Chơi cho vui vào a, năm mới vui vẻ.”
“A, năm mới vui vẻ.”
Lạc Kiều Xuyên đi vào trong thang máy, liền bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nhâm Viễn.
Người kia quả nhiên đầy ôn hòa, giải thích: “… Dù sao tôi cũng đang nghỉ phép, nhàn rỗi vô cùng. Giá xăng dầu bây giờ leo thang, đến khách sạn xong vòng đi vòng lại, cậu không tiếc nhưng tôi tiếc.” Đương nhiên, càng đau lòng (*) người hơn. Chỉ là những lời khéo léo đã nói quá nhiều rồi, khó tránh khỏi sẽ mất đi độ tin cậy.
(*) từ ‘đau lòng, thương yêu, thương, tiếc, không nỡ” trong tiếng Trung đều cùng một từ là /心疼/, tùy theo ngữ cảnh nên mình đã chọn nghĩa cho phù hợp chứ vẫn là một từ thôi Nhân lúc vẫn chưa đến giờ cơm, liền đi đến đường Tường Ân mua lá trà trước, đỡ phải mất thời gian rồi lại tay không đi về.
Lạc Kiều Xuyên không hiểu gì về trà, trái lại Nhâm Viễn rất hiểu trà, huống hồ trong nhà lại có lão gia tử
(cha) thích, đừng thấy ông là người đàn ông Hà Lan, trình độ phẩm trà
(thưởng thức trà) cực tốt. Lúc Nhâm Viễn chọn trà trong tiệm, Lạc Kiều Xuyên tranh thủ ra bên ngoài hút điếu thuốc.
Đợi đến khi Nhâm Viễn mua xong, còn chưa đi ra ngoài tiệm, đã thấy Lạc Kiều Xuyên đang nói chuyện với một người đàn ông. Người đàn ông trung niên này bởi vì gầy, cho nên càng có vẻ già nua. Nhìn thế nào cũng thấy rất quen, rốt cục là đã từng gặp ở đâu…?
Mặc dù cách nhau một khoảng, nhưng vẫn có thể nhận thấy mơ hồ bầu không khí giữa hai người không hề hòa hợp, như là đang khắc khẩu gì đó. Trầm ổn như Nhâm Viễn, đương nhiên sẽ không đi ra vào lúc này. Chỉ kiên trì đợi một lúc, cuộc nói chuyện bên ngoài dường như không thể tiếp tục được nữa. Anh không nghe thấy Lạc Kiều Xuyên nói gì, chỉ nhìn thấy y khó chịu vứt tàn thuốc xuống đất.
Người đàn ông trung niên sau đó đi vào tiệm trà, trong nháy mắt sượt qua người, Nhâm Viễn đột nhiên có ấn tượng.
Anh xách túi trà cười đi ra, “Phổ Nhị có phải tăng giá hay không? Dường như rất đắt.”
Vẻ không vui trên mặt Lạc Kiều Xuyên vẫn chưa kịp che giấu, không nói một tiếng dùng chìa khóa điện tử mở khóa xe. Dọc đường đi Nhâm Viễn luôn chọn những đề tài thoải mái để nói, không quá lâu sau, thấy biểu cảm của Lạc Kiều Xuyên dần nhạt đi.
Bữa tối giải quyết ở một nhà hàng hiện đại, thời khắc cuối năm nhà hàng cũng không khỏi làm vài mánh lới, lúc nhân viên phục vụ chuyển hộp rút thăm trúng thưởng tới, Nhâm Viễn vô cùng lịch sự ra hiệu để người đối diện rút.
Lạc Kiều Xuyên cũng không thèm để ý, thò tay vào trong cái hộp lớn màu đỏ, không chút nghĩ ngợi, rút ngay tờ giấy đầu tiên xẹt qua đầu ngón tay ra, vậy mà lại trúng giải nhì của tối nay, một chai Ice Wine Red Maple Leaf Canada chính hãng.
Lúc nhìn người phục vụ liền tìm lẻ và đưa rượu tới, Nhâm Viễn chỉnh lại cổ áo, có chút thảo mãn: “Xem ra không dùng thì chính là tự mình phung phí, có rượu mở party rồi.”
Lạc Kiều Xuyên cong khóe miệng tự giễu vận c*t chó ý.