Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 143

 

Ấn tượng đầu tiên của Chu Giác về Cố Ngâm tuyệt đối không phải là

một người mẹ trẻ tuổi kiêu kỳ, yêu tự do, cũng không phải một người phụ nữ chịu nhiều khổ cực, mà là tập tác phẩm của bà.

 

Chu Tông không cố ý nói ra, nhưng Chu Giác biết thành tựu sự nghiệp của Cố Ngâm không hề thua kém Chu Tông. Trước khi anh ra nước

ngoài, Chu Tông đã nói với anh, bản thân anh cũng là một trong những tác phẩm trong cuộc đời của Cố Ngâm.

 

“Mẹ con đã dành rất nhiều tâm huyết cho con, không yêu cầu báo đáp gì nhưng ba hy vọng con đừng làm mất mặt mẹ con.”

 

Chu Giác nghe ba mình nói vậy, trong lòng chỉ cảm thấy có chút kỳ quặc, nghe như thể tình cảm của họ rất tốt vậy. Nếu anh không nhớ

nhầm, ba năm trước họ đã ly hôn rồi, một kết thúc rất bình yên và cũng đã thông báo kết quả này cho mọi người.

 

Năm Chu Giác mười lăm tuổi, anh lần đầu đặt chân đến Mỹ. Chính Cố Ngâm là người muốn đưa anh sang đây học trung học, sau hơn một thập

kỷ bà gầy dựng sự nghiệp vững vàng nơi đất khách.

 

Bà tự mình lái xe đến sân bay đón con. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của cậu trai trẻ đang bước ra, bà bất giác mỉm cười, gọi tên

tiếng Anh thân mật của cậu: “Enzo, chào con.”

 

Trong một thoáng, Cố Ngâm ngỡ ngàng. Khung cảnh này sao mà giống với ngày bà rời đi đến thế, chỉ khác là người tiễn bà năm đó là chồng bà.

 

Chu Giác cũng cười đáp lại mẹ. Chàng trai trẻ đã cao hơn bà cả một cái

đầu, vóc dáng tràn đầy sức sống nhưng ánh mắt và phong thái lại toát lên vẻ chững chạc, khác xa sự ngô nghê thường thấy ở bạn bè đồng trang lứa. Cố Ngâm chợt nhận ra, con trai bà giống Chu Tông đến lạ. Từ ngoại

hình, khí chất cho đến cả tính cách, anh gần như là một bản sao hoàn hảo của cha mình.

 

Nhận thức này khiến bà quyết định phải đối diện với anh như hai người

trưởng thành. Bà nói thẳng: “Enzo, cuộc sống ở đây không giống trong nước, không có ai xem con như một tiểu thiếu gia để hầu hạ đâu. Con cần phải độc lập.”

 

 

Chu Giác chỉ muốn nói rằng, anh chưa bao giờ được đối xử như một “thiếu gia”.

 

Thấy con im lặng, Cố Ngâm hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ba con không thuê nhiều người trông con à?”

 

Lúc này Chu Giác mới bật cười: “Mẹ, làm gì có chuyện khoa trương như vậy. Đây là cuộc sống chứ có phải đóng phim truyền hình đâu.”

 

Cách nói chuyện của hai ba con họ cũng giống hệt nhau. Cố Ngâm nhón

chân lên sờ đầu Chu Giác, tuy anh không thích, nhưng không tỏ ra bài xích, có thể thấy Chu Tông đã dạy dỗ anh rất tốt.

 

Cố Ngâm nghiêm mặt: “Không được giả vờ nghiêm túc, cười cho mẹ xem một cái nào.”

 

Chu Giác cười, nụ cười của anh càng giống như cạn lời, còn pha lẫn ý dỗ dành — thôi được rồi, làm mẹ hài lòng vậy.

 

Cố Ngâm thở dài, thôi kệ, giống thì giống vậy.

 

 

Bà đặc biệt xin nghỉ ba tháng, để cùng Chu Giác thích nghi với cuộc sống ở đây, dạy anh nấu ăn, giặt quần áo, dọn dẹp phòng. Những năm này bà cũng có về thăm anh, nhưng rất khó để không cảm thấy áy náy,

đây là một tâm lý phức tạp của người mẹ.

 

Ngược lại Chu Giác lại không hề để tâm, họ có thể trò chuyện như những người bạn bình thường. Họ đã nói rất nhiều thứ, về ước mơ, học

 

tập, trưởng thành… đương nhiên cũng nói đến cuộc hôn nhân của ba mẹ anh, họ nói về lý do tại sao lại đi đến bước này.

 

Cố Ngâm hỏi Chu Giác: “Con có muốn biết không?” “Mẹ có muốn nói không?” Chu Giác hỏi lại.

“Con cũng thật đáng ghét, làm gì mà ra vẻ người lớn vậy.” Cố Ngâm cười, “Làm ơn giả vờ làm một đứa trẻ đi!”

 

Trước đây bà và Chu Tông chia tay không phải vì không yêu nhau nữa

mà chỉ dựa trên tình hình thực tế của người trưởng thành. Ông ở trong nước có quá nhiều công việc kinh doanh, không thể ra nước ngoài, mà Cố Ngâm cũng xác định không trở về nước phát triển nữa.

 

 

Thời gian họ xa nhau quá dài, trên đời này không có cặp vợ chồng nào quanh năm không gặp mặt. Chu Tông đã buông tay thì sẽ buông triệt để, không thể chiếm giữ vị trí chồng của bà, để bà một mình lẻ loi. Cố

Ngâm cũng biết, một gia đình như ông cần một người nữ chủ nhân.

 

Chu Tông giữ lời hứa, nuôi con trai lớn, đưa đến bên cạnh bà. Họ vẫn yêu nhau, nhưng không chỉ có tình yêu. Ông hiểu sự tự do mà bà khao khát, bà cũng hiểu nỗi khổ tâm của ông.

 

 

Chu Giác gật đầu: “Như vậy rất tốt.”

 

Cố Ngâm lo lắng nhìn con trai, “Enzo, mỗi cá nhân phải ưu tiên xem xét lợi ích và cảm nhận của chính mình trước, tình yêu không thể bị bóp

méo và thỏa hiệp, con hiểu không?”

 

Nhưng trong mấy chục năm sau đó, Chu Tông không tái hôn, ông không cần tình cảm, không cần tình yêu.

 

Ông chỉ sống một mình, năm này qua năm khác chờ đợi, nhìn cuộc sống muôn màu muôn vẻ của bà. Nhìn bà được người khác yêu thương. Ông cũng vui mừng vì bà có được hạnh phúc.

 

 

Chu Tông vẫn luôn xem Cố Ngâm là vợ mình, cũng xem bà như một đứa trẻ.

 

Thái dương của ông đã điểm bạc, có lẽ một ngày nào đó, họ có thể ở bên nhau thì sao.

 

Nhiều năm sau, Chu Giác dùng vài ba câu kể lại chuyện này cho người bên cạnh nghe.

 

Đàm Duy đang tắm cho mèo con, “Không ngờ ba của anh, lúc trẻ lại

‘cay nghiệt’ đến vậy.” Câu chuyện của thế hệ trước còn đặc sắc hơn tưởng tượng nhiều.

 

Chu Giác cầm khăn tắm ngồi đợi bên ngoài phòng tắm, nói thêm: “Đàn ông lớn tuổi rồi, sẽ trở nên ngày càng bao dung hơn.”

 

“Sau này anh cũng sẽ trở nên hiền từ à?” Đàm Duy ranh mãnh cười một cái, so với Chu Giác lúc mới quen thì anh cũng rất cay nghiệt. Nhưng

sau khi kết hôn, anh chu đáo hơn, thậm chí còn không ghét mèo con nữa. Chu Giác nói: “Ngoài bao dung ra, ông ấy còn có thể làm gì nữa?”

Đàm Duy cúi người xoa xà phòng cho mèo con: “Cũng đúng, dù sao mẹ

anh cũng sớm đã bước tiếp rồi, bây giờ có người yêu riêng, ông ấy không thể nào đi giành lại được đâu”

 

Chẳng trách cô lại thích Cố Ngâm đến vậy, được những người khác nhau yêu thương là điều Cố Ngâm xứng đáng có được, “Em sớm đã nói, noi

 

gương thần tượng, em cũng nên có hai…” Nói được nửa câu, cô lập tức phanh lại.

 

 

Chu Giác nhìn cô: “Em nên có hai cái gì?”

 

“Không có gì.” Đàm Duy ngượng ngùng tránh ánh mắt anh, “Đùa thôi, em nên có hai con mèo con à?”

 

 

“Em có suy nghĩ ngang ngược gì thì cứ thử xem.” Chu Giác cũng nửa

đùa nửa thật đe dọa cô, lại tiếp tục tán gẫu, “Vậy là nhà này sẽ có ba sinh vật rụng lông à? Xem ra, em không định để anh sống đến già rồi.”

 

“Anh có phải bị dị ứng đâu, chỉ là đơn thuần không ưa thôi.” Đàm Duy nói: “Vừa rồi anh còn nói phải học cách bao dung mà.”

 

“Tắm được rồi, em định chà tróc cả da nó ra à.” Chu Giác đưa tay ra hiệu, dùng khăn tắm đón lấy mèo con ôm vào lòng.

 

 

Chăm sóc một con mèo con quá phiền phức, may mà không phải trẻ con. Anh cũng ghét trẻ con.

 

Đàm Duy nói Chu Giác ôm mèo con đi sấy khô, cô cũng phải đi tắm. Từ Iceland trở về thật sự là một chuyến bay dài, cô mệt đến mức chỉ muốn

nghỉ ngơi.

 

Chu Giác đặt mèo con của cô vào lồng sấy, lại quay trở lại phòng tắm, Đàm Duy mới vừa cởi xong quần áo, “Sao nhanh vậy, không phải em

bảo anh ở bên cạnh nó sao?”

 

Chu Giác nói: “Nếu có thể, anh vẫn muốn ở cùng với con người hơn.” “…” Đàm Duy phản ứng một lúc, bị câu này của anh chọc cười.

 

Anh tiện tay giúp Đàm Duy tắm gội đầu, da đầu được anh mát xa rất

thoải mái, Đàm Duy nói: “Vậy tiếp tục nói về ba mẹ anh đi, vừa rồi còn chưa nói xong.”

 

“Nói gì nữa?”

 

“Tình cảm của mẹ anh đối với ba anh được phân chia như thế nào? Nhưng bây giờ bà ấy có bạn trai rồi.” Đàm Duy thật sự không hiểu.

 

Chu Giác đưa cho cô một ví dụ.

 

Lúc Cố Ngâm chưa đủ lông đủ cánh, rất nhiều chuyện đều do Chu Tông

giải quyết, dù là tiền bạc hay con người, đừng thấy ông ở trong nước chăm con. Mấy năm trước Chu Tông phải phẫu thuật lớn, Cố Ngâm đã gác lại mọi việc trở về bên ông.

 

 

Lúc cả hai đều bình an vô sự, họ lại là kẻ thù, bao nhiêu năm đều trôi qua như vậy.

 

“Họ là bến đỗ bình yên của nhau, là người thân, họ luôn chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng đối phương.” Bao gồm cả đứa con chung

của họ.

 

Với sự lãng mạn của tuổi trẻ, Đàm Duy luôn nhìn mọi chuyện qua lăng kính được và mất. Cô thở dài: “Nhưng cuối cùng họ vẫn không thể ở bên

nhau trọn vẹn. Thật đáng tiếc.”

 

Chu Giác cẩn thận xả sạch bọt xà phòng trên tóc cô, rồi vòng tay đỡ cô ngồi thẳng dậy. Anh cười khẽ, giọng trêu chọc: “Em thật sự thấy đáng

tiếc à? Hay là em đang ngưỡng mộ mẹ anh thì có?” Anh biết tỏng cô gái này. Cô luôn miệng nói muốn trở thành người như Cố Ngâm, và trong hành động cũng dần giống hệt: sự nghiệp luôn có thể được đặt lên trên người đàn ông của mình.

 

Đàm Duy cười khúc khích, vòng tay qua cổ anh làm nũng: “Nói thật

nhé, trước đây em chỉ một lòng muốn trở thành người phụ nữ quyết đoán như vậy, vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng. Ai ngờ trong quá trình phấn đấu lại xảy ra ‘sự cố’, không cẩn thận thế nào lại bị anh giữ chân đến tận

bây giờ.”

 

Bàn tay Chu Giác nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô.

 

Anh thầm nghĩ, dù sau này Đàm Duy có trở thành người thế nào đi nữa,

anh tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ của ba anh, anh sẽ không bao giờ trở thành một người thất bại trong hôn nhân. Dù bao nhiêu năm trôi qua, sự bao dung của ba, anh sẽ không học. Anh sẽ không bao giờ buông tay vợ mình.

 

 

Cố Ngâm nói tình yêu không thể bị bóp méo, không thể thỏa hiệp. Tình yêu của ba anh là sự buông tay vô tư, nhưng anh lại không làm được.Anh cũng không cho phép bản thân mình làm vậy được.

 

 

Những biểu hiện của tình yêu vốn dĩ muôn hình vạn trạng.

 

Anh yêu Đàm Duy, có thể bao dung mọi thứ của cô, nhưng không bao gồm việc để cô rời xa mình, bao nhiêu năm cũng không được.

 

Bởi vì mỗi một phút một giây xa cô, tâm lý của anh đều trở nên méo mó.

 

 

Câu chuyện của người khác, Đàm Duy nghe xong là thôi, chỉ lo cho mèo con của mình. Nhưng chính cô lại đang bị người ta ấn xuống sấy tóc, một sợi tóc bị ngón tay anh giật đứt, cô cau mày: “Đau quá, anh đang

nghĩ gì vậy?”

 

Chu Giác nhanh chóng ném sợi tóc trong tay vào thùng rác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi cô: “Em lại đang nghĩ gì vậy?”

 

“Đừng tưởng em không biết, anh vừa nhổ một sợi tóc của em!” Đàm Duy cong mắt cười, cô đã thấy hành động của anh ở trong gương rồi.

 

Kẻ có tật thì giật mình, mặt anh đỏ bừng.

 

 

“Em nhìn nhầm rồi,” Chu Giác đáp.

 

Đúng lúc đó, Đàm Duy bước ra từ phòng tắm. Chú mèo nhỏ đã được sấy lông khô cong, trông như một cục bông di động, đang ngước mắt chờ

được ôm. Cô bế nó lên, tìm một chỗ thoải mái bên cửa sổ rồi mới nói

tiếp: “Em đang nghĩ—”

 

Chu Giác rót cho cô ly nước rồi cũng ngồi xuống cạnh bên. “Ừm?”

 

“Em đang nghĩ, cuộc sống của chúng ta giờ đây bao gồm tất cả những

chi tiết vụn vặt, cãi vã và bất đồng… tất cả những thứ đó, thật ra cũng là một kiểu hạnh phúc, phải không?” Cô cười, mắt lấp lánh nhìn anh.

 

“Chắc chắn rồi.” Chu Giác nghiêng người, thì thầm bên tai cô, bàn tay

không yên phận mà lướt nhẹ trên eo. “Nhưng anh nghĩ, nếu em chịu đặt con mèo này xuống và theo anh về phòng, chúng ta sẽ còn ‘hạnh phúc’ hơn nữa đấy.”

 

“Anh là cái đồ hẹp hòi,” cô lườm anh, nhưng khoé môi không giấu được nụ cười.

 

— TOÀN VĂN HOÀN —

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment