Vì uống rượu, Đàm Duy ngủ một mạch đến hừng đông, cuối cùng bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. “Dậy chưa hả?”
Lại là Perla.
“Làm gì ạ?” Cô dụi đôi mắt ngái ngủ, liếc nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ. “Ra ngoài ăn cơm!” Perla nói trong điện thoại.
“Không phải đã nói chiều em sẽ gọi cho chị sao?” Đàm Duy hết chỗ nói. “Ai đời lại hẹn người ta ra ngoài từ sáng sớm thế này?”
“Dậy cho chị!”
“Chị ơi, chị làm em có cảm giác như đang đi làm vào ngày nghỉ đấy.
Chuyện này có khác gì con lừa nửa đêm lại bị bắt dậy kéo cối xay không?”
Đàm Duy bực bội cúp điện thoại, nhưng cũng không còn buồn ngủ nữa, đành phải dậy rửa mặt, trang điểm, chọn quần áo rồi ra cửa.
Thời tiết Bắc Kinh lúc này đã hơi se lạnh, nhưng còn lâu mới đến mùa có hệ thống sưởi.
Đàm Duy đi đến ga tàu điện ngầm, cảm thấy miệng hơi khô, môi cũng bắt đầu bong tróc. Cô soi mình qua tấm kính, lau lớp son cũ đi rồi thoa lại một lớp son dưỡng mới.
11 giờ sáng, cô gặp Perla ở gần nơi họ làm việc ngày hôm qua. Vốn dĩ tâm trạng Đàm Duy khá tốt, nhưng làm việc lâu ngày, cô có một cảm giác hễ đến gần trung tâm thương mại là lại muốn nôn, điều này không liên quan đến việc cửa hàng có sang trọng hay không.
“Đến đây làm gì ạ?”
“Hôm qua không phải em nói muốn ăn đồ ăn của nhà hàng này sao?” Perla tinh quái nhướng mày.
“Hả?” Đàm Duy kinh ngạc, chị bạn cô bá đạo quá rồi.
Nhà hàng liên danh của thương hiệu mới khai trương được vài ngày, không ít hot girl, người sành điệu đến check-in, giá cả rất cao, nhưng đặt chỗ cũng rất khó.
Perla thấy bộ dạng chưa hiểu chuyện của cô: “Chị đây thần thông quảng đại, đã đặt được chỗ rồi, bây giờ dẫn em vào ăn.” Hôm qua làm nhân viên, hôm nay làm thượng đế.
Lúc ngồi xuống, Đàm Duy vẫn cảm thấy có chút không chân thật. Đầu bếp được mời về từ nhà hàng Michelin, ngon hay không chưa biết, nhưng chi phí trung bình chắc chắn không thấp. Đàm Duy không mấy tự tin mà thở dài với Perla: “Chị biết không, bạn thân của em thường nói với em một câu.”
“Câu gì?”
“Heo rừng không ăn cám mịn.” Đàm Duy cũng không phản bác. Thay vì ăn suất nấm cục đen ở đây, cô thà đi ăn lẩu Trùng Khánh chính hiệu còn hơn.
Perla lật xem thực đơn tinh xảo, nói: “Không ăn được cám mịn à? Thì cứ húc đại vào thôi. Chị không tin là mình không ăn nổi.”
“Cảm ơn chị, bạn của em.” Đàm Duy cạn lời, chậm rãi trải khăn ăn, bây giờ cô phải bắt đầu làm màu, chuẩn bị chụp ảnh.
Perla hẹn cô ra chủ yếu cũng là muốn trải nghiệm một chút, sau đó chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè. Công việc mà, vẫn phải trang trí mặt tiền một cách thích hợp.
Chụp ảnh xong, hai người mới bắt đầu nói chuyện phiếm bình thường. “Em qua đó nửa năm rồi, có ai bắt nạt em không?” Ở đây đặc biệt chỉ Cloe, cô ấy rất lo Đàm Duy sẽ bị đối phương ăn sạch.
“Cái đó thì không có, nếu có nói móc mỉa mai thì cùng lắm em không thèm đáp lại là được.”
Perla nói: “Làm vậy là đúng, dù miệng lưỡi có sắc bén đến đâu cũng phải đề phòng tiểu nhân.” Ngành này không tránh khỏi đấu đá nội bộ, không có cách nào khác, đều liên quan đến lợi ích thiết thực.
“Không đến mức đó chứ?” Đàm Duy nói.
Perla lại giữ ý kiến khác: “Em cảm thấy không đến mức đó là vì trước đây chưa đụng đến miếng bánh của người khác. Nhưng sau này chắc chắn em sẽ leo lên cao, lúc đó thì sẽ đến mức đó đấy.”
“Vậy phải làm sao đây ạ?” Đàm Duy đặt nĩa xuống, nghiêm túc lắng nghe cô ấy nói.
“Không cần phải làm sao cả, cứ làm tốt công việc của mình, đừng làm trái quy định.” Điều Perla có thể dạy cô là một vài kinh nghiệm của bản thân, cũng là những bài học phải trả giá bằng tổn thất. “Tiền bạc qua tay
nhất định phải giữ lại hóa đơn; không được có tâm lý may mắn mà giấu giếm sai lầm; không được tự ý động vào lợi ích của khách hàng dù mối quan hệ của em và họ có tốt đến đâu, một điểm tích lũy cũng đừng đụng vào. Còn nữa, không được bán hàng giả.”
Đàm Duy nghe đến điều cuối cùng thì cảm thấy khoa trương: “Em lấy đâu ra hàng giả mà bán?”
“Trên thực tế, thật sự có những chuyện tương tự. Đã động lòng tham, tuyệt đối sẽ khiến em không thể tồn tại trong ngành này được nữa.” Chuẩn mực làm người của Perla là, chiêu trò bán hàng thì có cả ngàn, nhưng sự thành tín cơ bản nhất phải giữ vững.
“Em biết rồi ạ.” Đàm Duy nghiêm mặt lại.
“Em là do chị dắt dắt vào nghề, chị đương nhiên hy vọng em có thể đi
được thật xa và bay thật cao.” Perla đã nhìn ra, Đàm Duy đã bắt đầu bộc lộ tài năng.
“Em là do người tài dắt dắt, phải ngon thôi ạ.” Đàm Duy nịnh nọt nói theo một câu, lại rất xúc động mà ôm lấy cánh tay chị bạn: “Perla, chị tốt với em quá, em không biết báo đáp thế nào.”
“Hửm?”
“Hay là, em gọi chị một tiếng mommy nhé?” “Vậy em có nuôi chị lúc về già không?”
Đàm Duy xắn miếng trứng suối nước nóng rắc nấm cục đen, cẩn thận bỏ vào miệng, nghiên cứu một lúc: “Mẹ ơi, mẹ có thể sang tên một căn nhà ở vành đai ba cho con được không? Con thật sự rất muốn, cầu xin mẹ
đó.”
“Em ăn cơm đi.” Đứa trẻ này lớn lên cũng không tốt đẹp gì, rất biết chọc tức người khác.
Đàm Duy ăn một lúc, muốn đi vệ sinh. Đi ngang qua một chiếc bàn, cô thấy có mấy người nước ngoài đang ngồi nói chuyện nhỏ, cô thấy hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.
Nhưng lại không nghĩ ra.
Cô lắc đầu, đi vào nhà vệ sinh. Nhà hàng này thật sự xa xỉ đến tột cùng, tất cả dụng cụ ăn uống là của thương hiệu, ngay cả hộp khăn giấy ở bồn rửa mặt cũng có logo.
Điều này làm Đàm Duy nhớ đến một chủ đề thảo luận: Nếu hàng xa xỉ không đốt bỏ hàng tồn kho thừa thãi mà tặng cho người nghèo, thì những mệnh phụ phu nhân ngồi xe BMW, mặc chiếc áo khoác giá 6000 đô la,
sẽ có cùng một món đồ với người ăn xin ven đường. Như vậy, giá trị của thương hiệu xa xỉ còn tồn tại không?
Cách xử lý hàng tồn kho cực đoan như vậy, dù bị báo chí phanh phui, bị xã hội các giới lên án, nhưng tình hình này đến nay vẫn không hề thay đổi.
Con đường cuối cùng của thương mại, chắc chắn sẽ đi ngược lại với một vài giá trị quan “chính xác”.
Vòi nước vừa mở ra đã là nước ấm. Đàm Duy rửa tay rồi lau khô. Lúc quay người đi ra, cô thấy một bóng người lướt qua, rất giống Chu Giác.
Cô bước nhanh tới, phát hiện đúng là anh, nhưng Chu Giác lại không hề để ý đến người phía sau.
Mãi cho đến khi anh đi gần đến chỗ ngồi của mình, anh nhận ra tiếng bước chân phía sau, mới quay lại nhìn và thấy Đàm Duy.
“Cô?” Trong mắt anh có chút kinh ngạc, ý là sao cô lại ở đây?
“Tôi đến cùng bạn.” Đàm Duy nhanh chóng nói một câu, khuôn mặt không hiểu sao có chút nóng lên, bước nhanh né ra.
Lúc tỉnh táo, cô nhát gan hơn lúc say rượu rất nhiều.
Anh chỉ nói một chữ, không biết có phải là ảo giác của Đàm Duy không, hôm nay anh dường như không dùng ánh mắt dò xét đó để nhìn cô.
Trở lại bàn của mình, đã hoàn toàn không thấy bóng dáng Chu Giác đâu nữa. Cô ngồi xuống thở hổn hển. Perla nhìn bàn tay đang chống cằm của cô, và cả chiếc nhẫn trên ngón tay.
“Ủa? Em mua mẫu này à?” “Sao vậy?”
Thực ra không phải cô mua, là tối qua Chu Giác đã tháo từ tay mình ra đưa cho cô. Mặc dù ngón tay anh rất thon dài, nhưng khung xương của nam giới vẫn lớn hơn nữ giới rất nhiều. Chiếc nhẫn anh đeo ở ngón út, cô đeo ở ngón trỏ lại vừa vặn.
Sáng nay, cô chỉ tiện tay lấy một chiếc từ giá đựng trang sức.
Nhưng nhìn thấy chiếc nhẫn này, lại khiến cô nhớ đến chuyện tối qua. Cô bây giờ có chút muốn đi nhảy lầu.
Perla đã lấy chiếc nhẫn từ ngón tay cô xuống, đặt dưới ánh đèn nhìn ngắm, nhưng cô ấy không thử đeo, chỉ nói một câu “Kiểu nam tính quá” rồi trả lại cho Đàm Duy.
“Tiện tay đeo thôi.” Đàm Duy chỉ có thể giải thích như vậy.
Perla che miệng cười: “Đồ đắt tiền như vậy mà em tiện tay mua à, được thôi, hóa đơn hôm nay em trả nhé.”
“Cũng không phải không được.”
Perla vội vàng ngăn tay cô lại: “Đợi năm nay em giành được danh hiệu top sales của cửa hàng, rồi mời chị ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng cùng đẳng cấp nhé.”
“Chúng ta đi thôi.”
Hai người lười biếng đứng dậy, Đàm Duy khoác tay Perla, không ngờ lúc ra cửa lại gặp phải nhóm người của Chu Giác. Cuối cùng cô cũng
nhớ ra, mấy người nước ngoài đó là đồng nghiệp của anh, tối qua ở bữa tiệc, họ đã đứng cùng nhau nói chuyện.
Đàm Duy suy nghĩ, thầm nghĩ mặc dù cùng một công ty, nhưng cô và Chu Giác ngoài một vài mối liên hệ xa xôi trong công việc, vòng xã giao của họ không hề trùng lặp. Cuộc sống cũng hoàn toàn khác nhau.
Nhà hàng này ở tầng 3 của một phòng trưng bày nghệ thuật. Lối vào cửa rất hẹp, là một hành lang dài tối tăm quanh co, hai bên tường được trang trí màu tối, chỉ có hai ngọn đèn tường ở trên cao.
Khi đông người, khó tránh khỏi sẽ chen chúc vào nhau.
Perla quen biết những người đó, cô ấy trò chuyện vài câu. Mặc dù văn phòng và cửa hàng có một bức tường ngăn cách nhưng những người đủ ưu tú và nổi bật sẽ phá vỡ rào cản đó.
Họ nói về khẩu vị của nhà hàng này, về trải nghiệm ăn uống, những chủ đề để làm ấm không khí có rất nhiều. Đàm Duy không nói một lời mà nhìn chằm chằm xuống đất, dù bị người khác nhắc đến, cô cũng chỉ nhạt nhẽo cười một tiếng rồi lại tiếp tục im lặng, vô cùng ỷ lại vào Perla.
Lúc này, người hướng ngoại thực thụ và kẻ giả vờ hướng ngoại lập tức lộ rõ. Đừng nhìn Đàm Duy vừa rồi lúc ăn cơm với Perla hoạt bát tự nhiên, đó là vì đã quá quen thuộc.
Ở trước mặt người lạ, cô không biết nên nói gì, nói gì cũng thấy xấu hổ.
Giờ phút này, cô chỉ muốn quay về lúc năm tuổi, níu tay mẹ, yên tâm thoải mái mà im lặng, cũng sẽ không có ai đến làm khó cô.
Và người im lặng giống cô, còn có Chu Giác.
Anh không nói, đơn thuần là vì không có hứng thú với chủ đề trò chuyện.
Lúc xuống cầu thang, Đàm Duy đi ở cuối cùng, nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh phía trước. Hôm nay tay anh trống trơn, vì chiếc nhẫn đã ở trên ngón tay cô.
Tay anh rất trắng, cũng rất thon dài. Cô bỗng nhiên có một chút xao xuyến. Tối qua chỉ hôn môi, hôm nay Đàm Duy lại có một cảm giác chiếm hữu kỳ lạ, cảm thấy cô có thể nắm tay anh.
Trên thực tế cô không làm vậy, chỉ là lúc xuống bậc thang, tay cô vô tình chạm vào cổ tay áo vest của anh, chiếc khuy măng sét cứng còn đập vào
ngón tay cô.
Chu Giác quay đầu lại, nhìn cô. Đàm Duy cảm thấy có lỗi, định nói cô không cố ý, nhún vai, “sorry…” giọng rất nhỏ.
Phía dưới có mấy cô gái đi lên, vừa nói chuyện vừa dùng điện thoại chụp ảnh khung cảnh ở đây, động tác giống hệt hai người họ lúc nãy. Những người đi xuống đều né sang một bên, chỉ có cô còn ngây ngốc đứng ở giữa.
Chu Giác nhìn chằm chằm vào cô vài giây, sau đó vươn người ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía lan can thang cuốn.
Cú chạm này rất ngắn ngủi, nhanh đến mức cô không kịp cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Anh đã buông tay ra, tiếp tục đi xuống như không có chuyện gì xảy ra. Đương nhiên, hành động này cũng không bị người thứ ba phát hiện.
Những người khác còn phải quay về văn phòng làm việc. Hôm nay Perla và Đàm Duy nghỉ, vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”
Chu Giác đã ngồi vào trong xe.
Đàm Duy cố gắng lờ đi cảm xúc trong lòng, lại một lần nữa khoác tay Perla: “Đi thôi đi thôi, đến nhà chị xem chó.”
Nhà Perla nuôi hai con chó, một con Shiba và một con Schnauzer. Mặc dù Schnauzer rất xinh đẹp, nhưng Đàm Duy vẫn thích Shiba hơn, vì bế lên rất thư giãn, chắc nịch.
Cô vào cửa thay giày xong thì rất nhanh xông đến ôm con Shiba vào lòng, ra sức x** n*n.
Cậu nhóc Shiba cũng thích những cô gái thơm tho xinh đẹp, rất sẵn lòng l**m láp.
Mẹ của Perla hai năm trước đã phẫu thuật ở eo, không thể xuống giường được, nhưng bây giờ đã hồi phục gần như hoàn toàn. Ngày thường bà chỉ ở nhà trồng hoa, nuôi thú cưng.
Bác gái thấy Đàm Duy ngồi trên sàn nhà chơi với chó hơn nửa tiếng đồng hồ, vừa hôn vừa ôm, cảm thấy rất buồn cười. Perla ghét bỏ một tiếng: “Vivi, em như vậy thật sự giống một kẻ b**n th** đó!”
Hôm nay Đàm Duy muốn hôn mà không hôn được Chu Giác,cô chỉ có thể hôn chó, nói: “Em đối với những thứ mình thích, rất b**n th** đó.”
------oOo------