Tống, dấu yêu nhất của đời em!
Chào buổi tối, có lẽ khi nhận đươc bức thư này anh sẽ rất bất ngờ. Đã rất lâu rồi chúng mình chẳng gửi trao cho nhau những phong thư. Chủ nhật tuần sau là tròn mười hai năm chúng ta quen nhau cũng là kỷ niệm sáu năm yêu nhau, và là ngày đầu tiên chúng ta chuyển đến sống dưới một mái nhà. Từ hôm nay cho đến ngày ấy còn chín ngày nữa nên em quyết định mỗi ngày sẽ viết cho anh một bức thư nhìn lại những gì đã qua, những bước đã cùng nhau đi trong suốt quãng thời gian ấy, từ ngày đầu tiên cho tới hiện tại.
Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em không biết viết như vậy có thể viết ra được tình cảm nồng nàn mê muội của em với anh không. Nhưng em thật sự yêu anh, rất yêu anh, vô cùng yêu anh, muốn viết ba chữ “em yêu anh” đầy trang giấy này (vì trang giấy này dòng kẻ cách nhau khá xa, để tiết kiệm không gian em sẽ không viết nhiều như vậy).
Thật sự là vô cùng kỳ diệu, sao em lại có thể thích anh, một lòng nồng say yêu anh tới vậy? Cho nên sau này giao du cùng người khác, trong tiềm thức em thỉnh thoảng lại có một câu nói vang lên: “nếu là Tống Đình Thanh thì nhất định có thể hiểu được suy nghĩ của mình, nói ra những lời trúng tim của mình.” Anh là người bạn thân nhất của em, là bạn tâm giao phù hợp nhất, là linh hồn bầu bạn duy nhất của em.
Người thương mến, đứng trước mặt anh hiếm khi em nói ra lời yêu anh, chỉ có thể qua trang thư bày tỏ lòng mình. Viết thư cho anh là một quyết định đột ngột, trang giấy này cũng chẳng thể viết được bao nhiêu. Chỉ là bản thân em bỗng da diết nhớ anh vô cùng nên cầm lấy giấy viết thư, viết xong lại chẳng biết phải làm sao. Bỗng nhớ ra chủ nhật tuần sau chúng ta sẽ ở chung những suy nghĩ lung tung hóa thành hân hoan vui sướng. Không biết anh có giống như em mong chờ đến ngày đó, xiết bao mong mỏi đến ngày ấy, lúc viết thư cũng mong mỏi nhìn thấy biểu cảm của anh khi đọc thư, và chờ mong hồi âm của anh.
Đã thật nhiều hoàng hôn chúng ta không được gặp nhau kể từ thứ hai tuần trước, không biết mấy hôm nay anh thế nào? Có vì công việc mà trăn trở phiền não, có vì giao mùa mà mệt mỏi rã rời, có bỗng nhiên nhớ tới em rồi cầm bút lên viết thư cho em như em bây giờ không? Có vì việc hai ta sắp được sống chung mà vui vẻ, cả đêm dài tưởng tượng về cuộc sống trong tương lai? Nhưng thật ra mấy ngày này em cũng không vui vẻ lắm. Thời tiết oi nồng làm em bực bội khó chịu, đồng nghiệp rắc rối khiến em không vui, trong nhà cũng có nhiều chuyện, đây toàn là những chuyện nhỏ nhặt linh tinh khiến cuộc sống trở nên nhiều phiền muộn. Nhưng em không muốn để những thứ linh tinh này làm phiền tới anh, rất phiền phức nhưng thực ra cũng không đến mức ấy. Sợ anh cảm thấy em rắc rối, sợ anh cảm thấy em không đủ kiên cường. Ngay cả khi anh chỉ có một chút cảm giác không thích lắm về em, em cũng không muốn… Ha ha, em nói đùa thôi, nhiều năm quen biết em đã biết anh không phải người như vậy. Nhưng không muốn làm phiền anh, không muốn anh nghĩ suy về những rắc rối là thật, em chỉ hi vọng mỗi ngày chúng ta đều hạnh phúc vui vẻ, ngày này qua ngày khác, tháng qua tháng khác, năm này qua năm khác, cùng dòng đời mặc nhiên xuôi chảy vẫn không thay đổi.
A, đột nhiên em nhớ ra không phải là đã lâu lắm rồi mình không viết thư cho nhau. Đầu tháng nay em vừa viết cho anh một phong thư còn anh tặng cho em một bookmark mới của anh. Ha ha ha suýt quên mất lá thư kia em còn để trong ngăn kéo, cuối tuần chuyển nhà sẽ mang sang. Những bức thư trước kia anh viết cho em em đều giữ cẩn thận, còn anh thì sao? Thư mấy năm nay em viết cho anh anh cũng phải mang đi hết nhé, thiếu một bức cũng không được. Em sẽ kiểm tra cẩn thận, nếu thiếu một phong em phạt anh viết một vạn chữ, không, một vạn chữ cũng không bù đắp được hồi ức của chúng ta.
Bạch Thu quen biết anh mười năm, sẽ yêu anh cả đời.