Tiêu Vũ Hàm khoảng cách gần Trần Huyền nhất, cho nên tự nhiên nghe được rất rõ ràng Trần Huyền đang nói cái gì, khóe miệng nàng đang thưởng thức bò bít tết liền co lại, tên này rốt cuộc là từ sơn thôn nào đến đây?
Thực khách xung quanh nhìn thấy tốc độ ăn cơm của con hàng này giống như quỷ chết đói đầu thai, lập tức càng thêm khinh bỉ, so sánh với những quý ông lịch lãm như bọn họ, gia hỏa này quả thực chính là đồ bỏ đi.
Đương nhiên, hầu hết phần lớn ánh mắt đều là nhìn chăm chú trên thân đại mỹ nữ Tiêu Vũ Hàm, về phần dân đen Trần Huyền đến từ sơn thôn bọn họ chẳng muốn nhìn nhiều.
Bất quá ngay khi người trong nhà hàng một bên dùng cơm một bên thưởng thức đại mỹ nữ Tiêu Vũ Hàm thì một thanh niên hình thể mập mạp, vóc người thấp bé, cầm một chén rượu đỏ đi tới, cái mông với tải trọng khổng lồ trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tiêu Vũ Hàm, nho nhã lễ độ nói: "Xin chào tiểu thư xinh đẹp, tôi gọi Ngô Thiên, là thiếu đông gia của tập đoàn Ngô thị, xin hỏi tôi có thể mời tiểu thư uống một chén sao?"
Nhìn thấy Ngô Thiên xuất hiện, trong nhà ăn không ít người đều là giận dữ.
"Ta kháo, tiểu mập lùn này là ai vậy? Lão tử còn chưa kịp ra tay vậy mà hắn nhanh chân đến trước, muốn tìm chết a?"
"Mẹ nó quả bí lùn này ở đâu ra, cái bộ dạng như chim cánh cụt này cùng đi cua gái, cũng không cầm lấy cái gương xem trước a."
"Xuỵt, các ngươi nhỏ giọng một chút, kia là thiếu đông gia của tập đoàn Ngô thị, chọc hắn sẽ không có quả ngon để ăn đâu."
"Cái gì, thiếu đông gia của tập đoàn Ngô thị ......"
Nghe thấy như vậy, đám người nhất thời rụt cổ lại, Ngô gia đứng sau tập đoàn Ngô thị chính là đại gia tộc ở thành phố Đông Lăng, nghe nói quan hệ trên dưới cũng không ít, thuộc hạ dưới tay có hơn mười đội công trình, chỉ cần ho ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt liền có thể triệu tập hơn trăm người!
Nhìn thanh niên lùn hơn mình hai thước ở trước mặt, Tiêu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, nàng bình tĩnh nói: "Không cần làm phiền Ngô công tử, con người của tôi không chịu nổi rượu."
"Không phiền phức, không phiền phức......" Ngô Thiên da mặt dày như tảng mỡ trên mặt, giả bộ không có nghe được thanh âm của Tiêu Vũ Hàm, cười nói: "Xin hỏi tính danh của tiểu thư, đêm dài đằng đẵng không bằng để tôi mời tiểu thư ra ngoài uống hai chén, như thế nào?"
Nhìn thấy Ngô Thiên quấn quýt không rời, người xung quanh đều tức giận mà không dám nói gì, mặt mũi tràn đầy biệt khuất, "Mẹ nó, đóa kiều hoa này có thể so sánh với Tần Thục Nghi sẽ không thật sự rơi vào trong tay nhị thế tổ này đi?"
Nghĩ đến cảnh tượng đại mỹ nữ Tiêu Vũ Hàm bị một tiểu mập lùn nặng hai trăm cân đè ở dưới thân, người xung quanh lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
"Với tải trọng đó...... Nhìn bằng mắt thường ước chừng có thẻ đè chết một con trâu cái a!"
"Cảm ơn ý tốt của Ngô công tử, không cần, con người tôi không thích uống rượu." Tiêu Vũ Hàm vừa mới trở lại trong nước, không muốn trêu chọc những nhị thế tổ này.
"Không thích uống rượu cũng không sao a, không biết tiểu thư thích gì? Chỉ cần tiểu thư nói ra, Ngô Thiên tôi đảm bảo có thể làm được." Ngô Thiên vỗ bộ ngực sắp to bằng Tiêu Vũ Hàm của mình, mạnh dạn nói, tràn đầy hương vị của một nhà giàu mới nổi.
Thấy vậy, Trần Huyền ở phía sau có chút không vui, ta kháo, da mặt của gia hỏa này sợ là còn hơn cả ca đi, dù sao cũng là em gái ca coi trọng, không thể để con lợn này ủi a.
Ngay lập tức, chỉ thấy gia hỏa này thuần thục như gió xoáy càn quét bát cơm trứng chiên, một mặt thỏa mãn nấc lên một cái.
Sau đó, khi Tiêu Vũ Hàm cau mày không biết nên làm sao để thoát khỏi Ngô Thiên, con hàng này liền đặt mông ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Hàm, không biết là vô tình hay là cố ý, cái mông của gia hỏa này còn xê dịch sát vào Tiêu Vũ Hàm, để hai người gần như kề sát vào nhau.
Sau đó khóe miệng con hàng này nhếch một phát, hướng về phía Tiêu Vũ Hàm có chút sững sờ hỏi: "Lão bà, ăn xong chưa? Ăn xong nên trở về cho con bú."
Ngọa tào!
Một câu dễ hiểu, kém chút để cho toàn bộ người trong nhà ăn từ trên ghế ngã xuống, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Trần Huyền.
Ngay cả Cao Dao đang ở trong góc hẻo lánh giờ phút này sắc mặt đều trở nên mười phần kích động!
Ngô Thiên nghe thấy câu nói này liền nổi giận, vỗ bàn một cái rồi đứng lên nổi giận mắng: "Nhà quê, mẹ nó ngươi nói cái gì?"
Nghe vậy, Trần Huyền quét mắt nhìn hắn một cái: "Tiểu mập mạp, ngươi thúi lắm? Làm sao thúi như vậy."
"Con mẹ nó ngươi mới thúi, lão tử......"
"Phốc phốc phốc phốc!"
Ngô Thiên lời này còn chưa nói xong, một pha liên hoàn rắm phát ra, tựa như là bị tiêu chảy không ngừng lốp bốp từ trong đũng quần Ngô Thiên vang lên!
Chỉ phút chốc, toàn bộ phòng ăn đều tràn ngập một cỗ hương vị gay mũi khiến cho người ta mắt mở không ra.
"Ta kháo, cái rắm này còn có vị quả ớt, hun chết cha ngươi!" Mặt mũi Trần Huyền tràn đầy ghét bỏ.