Hàn Trùng nói: "Trần Huyền, nếu như cậu thích, tôi có thể cho cậu mượn trước một triệu để chơi."
Ta kháo, tiểu mập mạp này hào phóng như vậy!
Trần Huyền xấu hổ cười nói: "Tôi chỉ xem thôi, không chơi."
Một triệu, mẹ ôi, nếu mà mượn tiền, đoán chừng cả đời cũng không trả được!
Bất quá sau cảm giác vừa rồi, Trần Huyền ngược lại là dần dần để ý tới những ngọc thạch này, cặp tặc nhãn cũng không tiếp tục đi xem mỹ nữ ở thị trường ngọc thạch .
Dọc theo đường đi, Trần Huyền đều cảm thấy cỗ lực lượng trong mỗi khối ngọc thạch mạnh yếu không đồng nhất.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi dạo xong toàn bộ thị trường ngọc thạch.
Giang Vô Song nói với Hàn Trùng: "Lô hàng ngày hôm nay không có gì đáng giá ra tay, chỉ có thể đợi hai ngày nữa lại đến nhìn một chút."
Đối với kết quả này, Hàn Trùng cũng không ngoài ý muốn.
Bất quá ngay khi Giang Vô Song cùng Hàn Trùng chuẩn bị kêu Trần Huyền lúc rời đi, chỉ thấy gia hỏa này đã chạy đến một đống đá vụn phía trước lục lọi như là đang đào bảo bối, không biết đang tìm kiếm cái gì.
"Ta kháo, anh bạn, cậu tìm gì vậy?" Hàn Trùng có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc nhìn xem Trần Huyền mặt mũi tràn đầy hưng phấn .
Giang Vô Song sắc mặt có chút ửng đỏ, cáu giận nói: "Cậu không ngại mất mặt a, những đống này đều là phế liệu không ai muốn, là rác rưởi, chẳng lẽ lại cậu còn đang muốn trong đống rác này đào ra bảo bối sao?"
Trần Huyền không để ý hai con hàng này, vẫn chổng mông lên, khom người tiếp tục tìm kiếm, bộ dáng trông như đang đào mộ tổ người ta để tìm đồ cổ đáng tiền.
"Ngọa tào, người anh em này làm gì a? Thèm tiền muốn điên rồi sao, thế mà lại điên cuồng lục lọi trong đống phế liệu."
"Những phế liệu này đều là rác rưởi sau khi thị ngọc thạch được cắt xong mà không ai cần, không nghĩ tới lại còn có người để mắt đến đống rác này."
"Hắc hắc, chắc nghĩ trong đống phế liệu này đào ra bảo bối, tiểu tử này chắc là nghèo đến phát điên rồi!"
Những người xung quanh đi ngang qua nhìn thấy động tác của Trần Huyền đều là quăng ánh mắt khinh thường về phía hắn.
Nghe thấy những lời này, hai người Giang Vô Song cùng Hàn Trùng càng lúng túng hơn, ngay khi Giang Vô Song chuẩn bị đem Trần Huyền từ bên trong đống phế liệu không ai muốn kia lôi ra, một nam tử trung niên hướng phía hai người đi tới, cười nói: "Giang tiểu thư, Hàn thiếu, hai vị đại giá quang lâm, Trịnh Sơn tôi không có từ xa tiếp đón!"
"Hóa ra là Trịnh lão bản." Giang Vô Song có chút xấu hổ lên tiếng chào hỏi với đối phương.
Trịnh Sơn nhìn về phía Trần Huyền vẫn còn đang tìm kiếm trong đống phế liệu, hình như có chút khinh thường, cười nói: "Giang tiểu thư, Hàn thiếu, vị này là bằng hữu của các ngươi a?"
Nghe vậy, Giang Vô Song hơi đỏ mặt.
Hàn Trùng có chút không vui, nói: "Đây là bạn thân của ta, thế nào, ngươi có ý kiến?"
Trịnh Sơn cười cười, nói: "Bằng hữu của Hàn thiếu cùng Giang tiểu thư tôi đương nhiên không có ý kiến, bất quá đây là lần đầu tiên Trịnh mỗ nhìn thấy một người đào bảo bối trong bãi phế liệu."
"Thục Nghi tỷ, nhìn xem, tên kia đang làm gì kìa?" Cách đó không xa, hai nữ nhân lúc này cũng nhìn sang hướng Trần Huyền.
Tần Thục Nghi mang theo kính râm từ tốn nói: "Có lẽ là muốn thử vận may trong đống phế liệu đi."
"Cắt, nếu có thể đào ra bảo bối bên trong đống phế liệu, vậy lợn nái đều có thể trèo cây." Lý Vi Nhân có chút khinh thường nói.
Lúc này, đám người ở xung quanh bắt đầu lên tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ, Trần Huyền vẫn còn đang ưỡn mông ra sức tìm kiếm bỗng nhiên ôm một khối phế liệu hưng phấn nở nụ cười, bởi vì hắn cảm thấy lực lượng ba động rất cường đại bên trong khối phế liệu này.
"Chính là nó!"
Trần Huyền một mặt hưng phấn, ôm lấy khối phế liệu có kích thước bằng quả bóng rổ đi về phía hai người Giang Vô Song và Hàn Trùng, nói: "Em gái, nhanh, giúp ca nhìn xem tảng đá này cần bao tiêu?"
Giang Vô Song có chút xấu hổ, cũng có chút im lặng, những phế liệu này đều là rác rưởi không ai muốn, ai thèm lấy tiền a.
Hàn Trùng có chút không đành lòng đả kích Trần Huyền, nói: "Anh bạn, tảng đá đó không cần tiền."
"Không cần tiền......" Trần Huyền sững sờ.
Trịnh Sơn tiếp tục mở miệng, hắn có chút giễu cợt nói: "Không tệ, đây đều là rác rưởi mà thị trường ngọc thạch chúng ta ném đi, nếu như tiểu huynh đệ thích, tôi có thể tặng miễn phí cho cậu, đương nhiên, nếu như tiểu huynh đệ muốn dùng khối phế liệu rác rưởi này kiếm một món hời, chỉ sợ là có chút hão huyền."
"Hắc hắc, tiểu tử ngốc này mụ nội nó ở đâu chui ra a, hình như đây là lần đầu ta thấy hắn ở thị trường ngọc thạch này đi, thế mà coi trọng những phế liệu rác rưởi không ai muốn này."
"Ngươi cũng nói hắn là tiểu tử ngốc, khẳng định là người ngoài ngành thôi, phế liệu rác rưởi nếu có thể ra bảo vật, tên của lão tử sẽ viết ngược."
"Được rồi, đừng nhìn nữa, tiểu tử này xem ra chính là một quỷ nghèo, chắc là muốn ở thị trường ngọc thạch thử chút vận may, hắn cũng không soi gương nhìn xem mình có mệnh đó hay không?"
Trần Huyền nghe thấy được những lời này, bất quá giờ phút này hắn căn bản không muốn để ý tới những tên thiển cận này, hướng về phía Trịnh Sơn nói: "Đừng a, khối phế liệu này ngươi ra cái giá, nếu như giá tiền hợp lý, ta sẽ mua."
Mặc dù trên tay hắn xác thực không bao nhiêu tiền, bất quá chỉ cần giá cả không phải quá đắt, coi như đặt em gái Giang Vô Song này lên hàng đầu cũng được, bởi vì Trần Huyền trên cơ bản có thể khẳng định, bên trong khối ngọc thạch này tuyệt đối có cái gì đó, với cả hắn cũng tương đối hiếu kỳ với lực lượng tồn tại bên trong ngọc thạch.
Nghe vậy, Trịnh Sơn cười lạnh nói: "Xem ra tiểu huynh đệ ngược lại là rất có cốt khí, đã tặng cũng không muốn, vậy thì tôi có thể cho cậu với cái giá mười ngàn khối."
Một khối phế liệu rác rưởi giá mười ngàn!