Trương quản lý nhìn thấy người tới, trên mặt của hắn không có bất kỳ biến hóa nào, nói: "Tần hội trưởng, ta khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng, nếu như Tụ Bảo Các các người cự tuyệt lần nữa, tự gánh lấy hậu quả."
"Nói như vậy tập đoàn Ngô thị các ngươi định dùng sức mạnh với Tụ Bảo Các của ta." Hai người Tần Thục Nghi cùng Lý Vi Nhân mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.
Trương quản lý nói: "Cô có thể hiểu như vậy, Tần hội trưởng, đừng tưởng rằng có chỗ dựa là Liễu công tử thì tập đoàn Ngô thị của ta thật sự sợ cô, chẳng qua là chúng ta cho Liễu công tử mặt mũi mà thôi, cũng không phải nể mặt cô, ta hỏi một lần nữa, Tụ Bảo Các các người đến cùng có ký hay không?"
"Các người đừng có mơ......" Lý Vi Nhân phẫn nộ nói.
"Hừ, đã như vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí, người tới, phá cái tiệm này cho ta."
Theo lệnh của Trương quản lý phát ra, đám người đang vây quanh Tụ Bảo Các chi nhánh lập tức vọt vào, muốn đánh phá tất cả cơ sở vật chất trong tiệm.
Điều khiến Trần Huyền bất ngờ, khiếp sợ chính là em gái Lý Vi Nhân này đột nhiên đứng ra ngăn tại cửa chính, không biết mò từ chỗ nào ra một con dao gọt trái cây, bưu hãn nói: "Ta nhìn các ngươi ai dám."
Thấy vậy, đám người ngoài cửa lập tức bị trấn trụ.
Đậu đen rau muống, em gái này khá a!
Trần Huyền mở to hai mắt.
Tần Thục Nghi thấy vậy, sốt ruột nói: "Vi Nhân, em làm gì vậy? Mau bỏ dao buông xuống."
Trương quản lý tức bể phổi: "Một đám chuột chết, một con đàn bà mà các ngươi cũng phải sợ, lên cho ta, đập cái tiệm này."
Trần Huyền đem Lý Vi Nhân kéo lại, nói: "Chơi dao kia là chuyện của nam nhân, đàn bà con gái ngo ngoe ra đây làm gì, để cho tôi tới."
"Trần Huyền, cậu làm gì vậy? Mau trở lại!"Tần Thục Nghi biến sắc, tiểu độc tử này đang làm cái gì a.
Tần Thục Nghi vừa dứt lời, Trần Huyền nhắm ngay một tên đang xông tới, một cước đem hắn đá ra ngoài, sau đó đấm trái đá phải, tiếp tục có một tên bay ra ngoài, bất ngờ là không ai dám tiếp tục bước vào cánh cửa của Tụ Bảo Các chi nhánh.
Thấy vậy, Tần Thục Nghi sững sờ, Lý Vi Nhân vẫn đang cầm một con dao gọt trái cây hai mắt lập tức sáng lên, con hàng này lại biết đánh nhau a!
Nhìn thấy đám thủ hạ của mình đang nằm trên mặt đất ở ngoài cửa chi nhanh kêu rên, Trương quản lý biến sắc: "Tiểu tử, ngươi thật là có gan chó, dám đụng đến người của tập đoàn Ngô thị bọn ta."
"Gan chó ta quả thực có chút lớn, ngươi có thể làm gì được ta?" Trần Huyền xoay người lại, hắn nhìn Trương quản lý nói: "Hiện tại đám tay sai cẩu tử của ngươi đã bị ta đánh ngã, ngươi không phải muốn hủy tiệm này sao? Ngươi có giỏi lên bước vào đây a?"
"Tiểu tử, ngươi khá lắm, chuyện này tập đoàn Ngô thị chúng ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua."Trương quản lý không dám tiếp tục chờ đợi, vội vàng chạy đi, một người có thể đánh ngã bảy tám thủ hạ của hắn cũng không phải là thứ mà cái thân thể này của hắn có thể tiếp nhận.
Nhìn thấy Trương quản lý đi, Tần Thục Nghi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nàng một mặt trách cứ nhìn Trần Huyền nói: "Ai bảo cậu động thủ, đó chính là một đám liều mạng, vạn nhất không cẩn thận bị thương làm sao bây giờ?"
"Ách, cửu sư nương, tiểu tử sai rồi." Cảm nhận được sự quan tâm của Tần Thục Nghi, trong lòng Trần Huyền bỗng nhiên có một loại cảm giác khác thường, từ nhỏ đến lớn, đại sư nương cùng nhị sư nương đều là nghĩ biện pháp tra tấn hắn, sợ hắn sống lâu trăm tuổi, nơi nào sẽ quan tâm giống như Tần Thục Nghi.
Tần Thục Nghi thở dài, nói: "Về sau không được phép tiếp tục làm loại chuyện nguy hiểm này, biết không?"
"Đừng a Thục Nghi tỷ, gia hỏa này biết đánh nhau a, làm sao có thể lãng phí như vậy?" Lý Vi Nhân sáng mắt lên nhìn chằm chằm Trần Huyền, phảng phất như là phát hiện một loại bảo bối.
Tần Thục Nghi trừng nàng một chút, sau đó nói với Chu điếm trưởng: "Lão Chu, trước tạm thời đem cửa tiệm đóng lại, chờ chuyện này trôi qua tính sau."
"Cũng chỉ có thể như thế." Chu điếm trưởng thở dài, Trần Huyền động thủ đánh người của tập đoàn Ngô thị, thời gian tới bọn họ nhất định sẽ trả thù, cho nên chỉ có thể tránh một hồi.
Đối với quyết định của Tần Thục Nghi, Trần Huyền không có phản đối, dù sao hai ngày nữa hắn cũng sẽ đến thăm Ngô gia, đến lúc đó thuận tiện đem vấn đề này giải quyết luôn thể.
Sau đó Trần Huyền đi theo Tần Thục Nghi, Lý Vi Nhân rời đi đường phố Bảo Lai, nháy mắt đã hơn năm giờ.
Không biết là vì sự tình vừa rồi Trần Huyền ép lui đám kia, hay chỉ là mời khách, Tần Thục Nghi mang theo Trần Huyền cùng Lý Vi Nhân đi tới một nhà hàng.
Thừa dịp Tần Thục Nghi đi toilet, Lý Vi Nhân ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên bu về phía Trần Huyền, Trần Huyền lúc này đang lục lọi chiếc điện thoại cao cấp mà Tiêu Vũ Hàm mua cho hắn, bỗng nhiên cảm nhận hương thơm nữ nhân, liền ngẩng đầu nhìn một chút: "Làm gì?"
Nhìn chiếc điện thoại mới trên tay Trần Huyền, Lý Vi Nhân lườm hắn một cái, nói: "Quả nhiên là một tên nhà giàu mới nổi, đây chính là kiểu mới nhất, giá hơn mười ngàn khối a."
Nói xong nàng dựt lấy điện thoại trong tay Trần Huyền, cũng không biết ở phía trên làm cái gì.
"Em gái, có hiểu lễ phép hay không a, đây chính đồ vật của ca a." Trần Huyền có chút buồn bực.
"Cắt, cậu cho rằng tôi thèm lắm sao?" Lý Vi Nhân đem điện thoại trả lại cho Trần Huyền, nói: "Tôi đã lưu số điện thoại của mình ở trên đó, về sau nếu tôi gọi tới cậu nhất định phải bắt máy."
Nghe vậy, Trần Huyền buồn bực nói: "Lưu số điện thoại của ca làm gì?"
"Đương nhiên là để tìm cậu cho tiện."
Trần Huyền nhìn chằm chằm nàng không nói gì.
Lý Vi Nhân bị hắn nhìn chằm chằm có chút hốt hoảng, hỏi: "Tiểu tử, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Trần Huyền nghiêm trang nói: "Em gái, thích ca đúng không!"