Chín Vị Sư Nương Của Ta

Chương 7 - Chúc Thọ!

Phía trước trang viên trải một tấm thảm đỏ trải đến tận ngoài đường, Cao gia sơn trang hôm nay xe sang tấp nập, người đến người đi, khiến nơi đây lộ ra mười phần náo nhiệt.

Giờ phút này đang có lấy không ít khách nhân đến đến Cao gia để chúc thọ cho Cao lão gia tử.

Trần Huyền nắm thật chặt túi quần áo của mình, đạp lên thả đỏ, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ đi về phía Cao gia sơn trang, hắn vốn chính là dân hai lúa mới từ trong núi ra không sợ trời không sợ đất, cho nên cảnh tượng như này không thể khiến hắn luống cuống.

"Chủ tịch tập đoàn Thiên Hà đến chúc, đưa lên một đôi Vòng Tay Phỉ Thúy Ngọc ......"

"Hải Đường các đến chúc, đưa lên một khối Ngọc Sứ......"

Ở cổng chính Cao gia sơn trang, người chủ trì cao giọng hướng phía trong sơn trang không ngừng hô to, giờ khắc này ở trong Cao gia sơn trang đã là khách khứa tấp nập.

Trần Huyền ôm bao phục của mình đi vào cửa chính, người chủ trì vừa mới cao giọng xong liền nhìn thấy trước mặt mình vậy mà xuất hiện một thiếu niên nhà quê để tóc hai lúa, hắn kém chút bị nữa nghẹn chết, mẹ nó tiểu tử này đi nhầm cửa a!

Trần Huyền cũng không có quản hắn trong lòng nghĩ như thế nào, nói thẳng: "Trần Huyền, Thôn Thái Bình đến, dâng lên nửa cân sơn trà.

Nghe vậy, người chủ trì có chút ngây người.

"Nhìn cái gì? Hô a......" Nhìn người chủ trì có chút thất thần, ánh mắt bên trong thậm chí mang theo vẻ trào phúng, gia hỏa này có chút khó chịu, cẩu nô tài, ta tương lai thế nhưng chính là cô gia của Cao gia các ngươi a, mắt mù quá đi.

Người chủ trì sắc mặt có chút cứng ngắc, sau đó phiền muộn hướng về phía trong Cao gia sơn trang hô: "Thôn Thái Bình Trần Huyền đến chúc, dâng lên nửa cân sơn trà."

Giờ phút này, Cao lão gia tử đang ngồi ở chủ vị cùng các khách mời đến chúc hàn huyên nghe thấy, sắc mặt hắn sững sờ, Thôn Thái Bình Trần Huyền? Nửa cân sơn trà? Cái quái gì?

Các khách mời đi vào Cao gia chúc thọ cũng là ngẩn người.

"Cha......" Cao Văn Bang, nhi tử của Cao lão gia cau mày đi đến bên cạnh hắn.

Lão gia tử, Cao gia chúng ta có mời người như vậy sao? Lão bà của Cao Văn Bang, Ngô Lị Lị cũng mang theo nữ nhi Cao Dao đi tới.

Cao lão gia tử đối mặt lắc đầu với bọn họ.

"Thôn Thái Bình là địa phương nào? Trần Huyền này là ai?"

"Tại Đông Lăng chưa nghe nói qua a, đến chúc thọ cho Cao lão gia tử đưa lên nửa cân sơn trà, đầu bị chuột rút a?"

"Đây là loại trà gì vậy? Chẳng lẽ là cái gì loại trà quý báu?"

"Có lẽ vậy, có thể đến chúc thọ cho Cao lão gia tử đều không phải là người bình thường, tặng lễ tự nhiên không có khả năng chỉ là một vật bình thường."

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đều hướng ra phía bên ngoài sơn trang nhìn.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bọn họ, chỉ thấy một thiếu niên ăn mặc mộc mạc, nhưng lại rất sạch sẽ, cõng một bao quần áo từ bên ngoài nghênh ngang đi đến, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của rất nhiều người, nhưng hắn vẫn không nửa điểm luống cuống, mảy may cũng chỉ là cảm thấy có chút lạc lõng.

"Phốc, từ chỗ nào đến nhà quê như này? Đi nhầm phim trương a?" Mắt nhìn Trần Huyền đang đi tới, có người nhịn không được đem hớp nước trà vừa uống vào phun sạch ra.

"Tiểu tử này ai vậy? Chạy nạn từ đâu đến đây? Hôm nay thế nhưng là đại thọ bảy mươi năm của Cao lão gia tử, tiểu tử này là đến gây sự a?"

"Các ngươi nhìn, bây giờ là thời đại gì rồi mà lại còn có người đeo bao phục đi ra ngoài, tiểu tử này sẽ không phải là lần đầu ở trong sơn cốc ra ngoài a?"

Trong đại sảnh Cao gia có từng thanh âm trào phúng vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía thiếu niên hai lúa chính hiệu Trần Huyền, ầm ĩ nghị luận.

Trên chủ vị, Cao lão gia tử sắc mặt tối sầm lại, hôm nay là đại thọ bảy mươi của hắn, không ngờ lại có điêu dân sơn thôn đến đây làm loạn, quả thực là đáng chết!

Vợ chồng Cao Văn Bang sắc mặt cũng rất khó coi.

Cao Dao càng là mười phần xem thường nhìn chằm chằm Trần Huyền, tên hai lúa quê mùa này làm sao có thể tự tin như vậy bưuóc vào cổng của Cao gia a.

"Dao Dao, người này hẳn là thân thích của Cao gia em a?" Thanh niên anh tuấn bên cạnh Cao Dao khinh thường nhìn Trần Huyền một chút, hỏi.

Cao Dao không nói gì.

Bất quá hôm nay là đại thọ thứ bảy mươi của Cao lão gia tử, người tới là khách, với tư cách chủ nhà, đám người Cao gia mặc dù rất không thích một người xa lạ như Trần Huyền, nhưng cũng không có lập tức đuổi hắn ra ngoài

Chợt, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chỉ thấy Trần Huyền đi đến cách năm mét phía trước Cao lão gia tử, xuất ra một gói lá trà được gói trong bọc giấy báo, cao hứng nói: "Thôn Thái Bình Trần Huyền chúc mừng Cao lão gia tử phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn, một chút sơn trà nhỏ, còn xin Cao lão gia tử bỏ qua cho."

Nhìn thấy Trần Huyền lấy ra thọ lễ, các khách mời ở đây ánh mắt càng thêm trào phúng, càng thêm khinh thường.

Quả nhiên là một tên nhà quê, ngươi nhìn tờ báo trên tay hắn, gần như mốc meo a.

Ha ha, ta còn tưởng rằng là đại nhân vật gì đến, xem ra quả thật là một tên hai lúa từ quê lên, sơn trà trong miệng hắn sẽ không phải là hắn tự tay hái trong rừng a?

Hắc hắc, đưa loại đồ vật không có đẳng cấp này chúc thọ cho Cao lão gia tử, tiểu tử này thật đúng là đồ hai lúa, chắc là hắn nghĩ lấy bề ngoài của Cao gia chỉ có thể xứng được với loại lễ vật này a?

"Đường đường Cao gia chẳng lẽ lại có quan hệ với tên hai lúa này? Không nên a......"

Bình Luận (0)
Comment