Chỉnh Cổ

Chương 14

Ầm một tiếng, cánh cửa phòng được điêu khắc tinh xảo đã bị Hiên Viên Dực một cước đá mở không thương tiếc, hắn ôm ta chân trước bước vào phòng, chân sau đạp cửa phòng đóng lại. May là con quỷ háo sắc này ôn nhu đặt ta trên giường, nếu không chỉ với lực cánh tay kia, bị hắn ném một phát người không hỏng thì cũng ngoẻo.

“Tiểu dã miêu, trẫm đã nói chúng ta còn có thể gặp mặt phải không? Trẫm không nghĩ đột nhiên nhanh như vậy đã gặp, ngươi thực sự đã mang một cái kinh hỉ rất lớn cho trẫm. Trẫm còn tưởng phải tốn chút công phu mới đem ngươi tới tay được.” Hiên Viên Dực miệng hoạt động mà tay cũng hoạt động năng không kém, dĩ nhiên là năng cởi nút buộc trên y phục ta.

“Hoàng thượng! Cầu ngươi buông tha ta! Ngày đó do nóng lòng hộ chủ, lại vô ý mạo phạm hoàng thượng, ta lúc đó chỉ nghĩ ngươi là một tên đạo tặc vô sỉ muốn thâu hương (cưỡng gian, cưỡng ***, cưỡng…etc…), nếu như biết ngài là đương kim thiên tử, ta dù có gan trời cũng không dám a!” Hắc hắc, xem cách ta dùng từ này, chính là đang châm chọc Hiên Viên Dực chỉ là một tên đạo tặc hạ lưu đê tiện vô sỉ mà thôi.

Hiên Viên Dực cũng nghe ra mấy tầng ý tứ trong lời ta, “Tiểu dã miêu, xem ra ngươi không chỉ có móng vuốt lợi hại, mà cái miệng nhỏ nhắn này cũng không phải tầm thường! Ngươi chỉ gà mắng chó còn tưởng trẫm không nghe ra sao? Ngươi không sợ trẫm trừng trị tội phạm thượng?”

“A! Hoàng thượng! Ta không dám, ngài không nên làm ta sợ!” Ta vừa nói vừa giãy dụa thoát ra, Hiên Viên Dực vì đang cùng ta nói chuyện mà lực đạo đè trên người ta thả lỏng một chút, ta thừa dịp hắn không chuẩn bị, đẩy hắn ra, trở mình thoát khỏi giường, trong lúc chạy trốn thì cố tình làm bình hoa trên bàn rơi xuống, bình hoa vỡ tan gây âm thanh chói tai.

Hiên Viên Dực quả là kẻ phản ứng nhanh, tay ta còn chưa đụng đến được cửa phòng, đã bị hắn đuổi theo, một bước nhào đến làm ta té ngã, trong lúc chúng ta dây dưa, sa mỏng trên người ta đều bị xả rách, làm lộ ra tấm lưng trắng nõn tuyệt đẹp, tên sắc lang kia ngay lập tức đặt ta trên người hắn mà ăn.

Ngay lúc Hiên Viên Dực khẽ hôn cổ ta, một đám thị vệ được trang bị đến tận răng vọt vào. Hoàn cảnh lúc đó, mắt to trừng mắt nhỏ, một trận im lặng xấu hổ.

Người phản ứng đầu tiên chính là ta, ta rất “xấu hổ” cố gắng đẩy Hiên Viên Dực đang ở trên người ra, hai tay che chở thân mình lui vào góc phòng, cuộn người lại.

“Các ngươi…… các ngươi đừng nhìn……” Giương đôi mắt của một con nai con đang bị khi dễ lên.

Hiên Viên Dực thấy đám thị vệ xông vào, rồi thấy vẻ mặt ta, máu mũi muốn phun loạn xạ, hắn đưa người chắn trước mặt ta, nổi giận nói: “Ai cho phép các ngươi tùy tiện xông vào!”

Cận vệ quan dẫn đầu lập tức phục hồi tinh thần, cúi mặt, cả đám nhất tề quỳ xuống.

“Ty chức đáng chết, quấy rối hứng thú của hoàng thượng. Nhưng mà chúng thần nghe thấy âm thanh, cho rằng đã xảy ra chuyện nên mới chạy tới hộ giá…”

“Này chỉ là tiếng bình hoa vỡ thôi, có cái gì ghê gớm đâu? Cút hết ra ngoài cho ta, lúc nữa có bất kỳ thanh âm gì cũng không cho phép bước vào!”

Bọn thị vệ lĩnh chỉ cấp tốc lui hết ra ngoài, Hiên Viên Dực lần thứ hai ôm ta trở lại giường.

“Làm ngươi sợ à? Lân Nhi? Đừng sợ, hiện tai sẽ không ai quấy rối chúng ta nữa.”

Hừ, Lân Nhi, hoàng đế háo sắc đáng chết cũng biết vỗ về, thịt mới được ngửi chứ chưa được ăn đâu mà đã không biết lượng sức, xem ra chữ sắc trên mặt này hơi bị to đấy.

“Thực sự…… Thực sự sẽ không còn ai xông vào nữa chứ?” Ta ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, đưa đôi mắt to trong veo lên hỏi, ngón tay lặng lẽ không tiếng động luồn vào trong đai lưng.

“Đúng……… Ngươi…… hỗn…… đản……………” Ngay lúc Hiên Viên Dực cúi đầu hôn ta, ta vung tay lên, một trận hương khí mùi quỷ dị xông vào trong mũi.

Hiên Viên Dực võ nghệ cao cường tuy rằng rất nhanh lập tức bế khí chống lại, nhưng vì hành động bất ngờ của ta, cộng với cự ly rất gần, nên hắn cũng hít vào không ít bột phấn.

Cái này chính là Túy Hồn Tán ta chôm được trong thời gian nhàn hạ còn ở Đại Á hoàng triều, dược hiệu đã sớm thí nghiệm trên Vệ Tình, một chút bột đủ làm Vệ Tình ngủ thẳng giấc gần mười canh giờ. Để đối phó với Hiên Viên Dực, ta đã ròng rã chuẩn bị một túi nhỏ, hơn nữa kiên trì chờ đợi thời cơ tốt nhất để hạ thủ, bảo đảm không có bất kỳ sai sót nào! Hắc hắc!

Nhưng mà tên Hiên Viên Dực này nội công cũng thật tốt, thân thể cầm cự cũng được một lúc, mắt trừng to nhìn ta nhưng không ngã xuống đất. Để phòng hắn kêu cứu, ta còn phải bưng cái miệng của hắn lại.

“3 — 2 — 1 — Ngã” Nhìn hắn thực sự không chống lại được dược lực phát tác, mí mắt chậm rãi nhắm lại, ngay lúc ta nói chữ “ngã”, hắn té bịch trên mặt đất.

“Ha ha!” Ta hưng phấn vỗ hai tay, nhìn Hiên Viên Dực nằm ở bên chân, ta hung hăng cho hắn hai cước thăm dò, thật là, trước bị hắn ăn đậu hũ nhiều như vậy lại còn bị đùa giỡn đến thảm, làm sao mà ta không đem hắn “chăm sóc” cho tốt được.

Vì vậy ta bắt đầu động thủ, đem y phục của Hiên Viên Dực toàn bộ lột sạch. Oa… Kháo! Mỗi lần lột một cái áo của hắn, đáy lòng ta tự nhiên phát ra lời tán thưởng, vóc người tên Hiên Viên Dực này thật tốt, không phải loại tầm thường. Này cơ ngực, này thắt lưng, này mông, còn có đôi chân thon dài…… Không được, ta phun máu mũi bây giờ!

Ta giở thủ đoạn hung ác ăn Hiên Viên Dực đậu hũ, trái xoa phải bóp một cách thô bạo. Sau mới phát hiện ra hình như mình hưng phấn hơi quá mức, để lại trên thân thể hắn rất nhiều vết xanh xanh tím tím.

Ta lúc chơi đùa, người phát ra một vầng u ám mưu ma chước quỷ. Ta tặng cho Hiên Viên Dực trên cổ n (n là môt số tự nhiên bất kỳ > 10) dấu hồng hồng, chi chít kéo dài xuống tận ngực.

Sau đó lục lọi trong ngăn tủ ra một lọ thuốc nhuộm tốt đã được chuẩn bị, ngay giữa thân thể cực hoàn mỹ của Hiên Viên Dực múa bút vẽ một con rùa đen(*). Vốn còn muốn ngay trên mặt hắn họa thêm vài con, nhưng thế thì tội cho khuôn mặt đẹp của hắn, nghe nói loại thuốc nhuộm đặc biệt này nếu bị dính, trong vòng một tháng, kiểu gì cũng không tẩy được, ta thật sự là không hạ thủ được, ai, con người ta quả thật thiện lương a!

Sau khi việc lớn đã làm xong, ta đắc ý thưởng thức “tác phẩm tâm huyết” của mình, sau đó lấy một ít dịch thể đỏ đỏ vô cùng giống máu ra, nhỏ từng giọt vào hậu đình Hiên Viên Dực, khéo léo làm cho dịch thể này chảy dọc theo chân hắn. Hơn nữa còn dùng thêm một ít lòng trắng trứng gà hòa với bột phấn trắng giả làm cái chất nhầy nhầy đó đó, cũng tại bộ phận quan trọng đấy đổ cho một đống.

Ta lấy ra một dải lụa đỏ thắm, đem thằng nhỏ oai vệ của Hiên Viên Dực ra, bắt chước phương pháp trói trong mấy tấm hình A (adult – bạn ấy nói mấy tấm SM adult ế) của Nhật Bản, đem nó cột lại, còn thắt thêm một cái nơ con bướm xinh xinh, coi như đây là lễ vật ta tâm tình đang tốt khuyến mãi cho.

Sự tình xong xuôi, ta thấy buồn chán. Tay cầm ly trà ngồi dựa trên giường, bắt đầu lớn tiếng rên rỉ: “A! Hoàng thượng, a — ân – nhĩ hảo bổng (nhĩ hảo = của ngươi thật tốt, bổng = gậy) — nga — ngươi nơi này thật chặt a – thật chặt – thật chặt làm ta muốn đi — a — ân……………”

Bọn thị vệ ngoài cửa nghe được toàn thân vã mồ hôi lạnh, lẽ nào hoàng đế cao cao tại thượng của họ, thực sự lại bị một nam vũ linh… thượng?!!!!!!!!!

Ta cứ hô to hô nhỏ đứt quãng đại khái cũng nửa canh giờ, may là trong đây chuẩn bị nước trà, không thì tiếng không khàn mới lạ đó. Để thêm một màn cao trào cuối cùng, ta phát ra một tiếng kêu chói tai xen lẫn tiếng thở dốc hỗn loạn nặng nề. Đợi một hồi sau, ta nghênh ngang đẩy cửa đi ra.

Thấy thị vệ gác bên ngoài, ta giả vờ e thẹn phân phó bọn họ: “Công cán đại ca, hoàng thượng đang mệt muốn chết, nói muốn nghỉ ngơi một chút, phân phó không để ai vào quấy rối. Làm phiền đại ca ngày mai sai người chuẩn bị nước nóng cho hoàng thượng lau người, tiểu nhân ta xin cáo lui trước.”

Trước khi đi còn ném cho thị vệ một cái nhìn quyến rũ. Đáng tiếc tên thị vệ kia có mua quan bán tước cũng không dám nhìn ta, chỉ dám vã mồ hôi lạnh.

Ta trở lại phòng, thả tín hiệu. Trong đại điện, Vệ Tình đang phụ trách giữ chân Thượng Quan Liên Phong thu được tín hiệu liền lập tức xin cáo lui ly khai, làm cho Thượng Quan Liên Phong ngu người. Tuy rằng ngay từ đầu là do hắn chủ động đi tìm Vệ Tình bắt chuyện, Vệ Tình cũng không tỏ sắc mặt tốt đẹp gì, nhưng rõ ràng là hắn cũng không có ý chống cự, thế nào tự dưng lại ly khai.

Ta trong lúc đợi Vệ Tình trở về, cấp tốc thay y phục nam vào, trên mặt lại thoa lớp dầu đen. Ta đem trang phục biểu diễn “hủy thi diệt tích” (hủy xác chết, diệt chứng cứ), Vệ Tình cũng vừa lúc gõ cửa phòng ta.

Ta một tay túm Vệ Tình kéo vào trong phòng, không để ý Vệ Tình lo lắng hỏi han, chỉ nằm thẳng cẳng trên giường kêu Vệ Tình xoa bóp. Ai, thực sự là mệt chết người.

“Tiểu Tình a, ta không sao, rất tốt, không cần lo lắng cho ta, muốn lo thì lo cho tên Hiên Viên Dực ấy. Không biết hắn ngủ dưới sán nhà một tối vậy có cảm mạo không nhỉ? Ngày mai a, sẽ có trò hay mà xem! Ha ha ha!”

Ta ung dung uống trà, đêm nay khí trời thật tốt! Hắc hắc!

—-

————————–



(*) rùa ở đây còn ám chỉ kẻ bị cắm sừng =)))

Bình Luận (0)
Comment