Chính Là Em

Chương 3

Nghe cha nuôi của Lục Ngũ nói, ông tại đống rác bên đường nhặt được Lục Ngũ. Cha nuôi Lục Ngũ là một quân nhân xuất ngũ, khi tham chiến bị thương, nên chân có tật. Sau khi xuất ngũ trở về một làm bảo vệ giữ cửa. Ông không có con cái, cũng không vợ, một mình ông nhịn ăn nhịn mặc nuôi hắn lớn lên. Học xong sơ trung Lục Ngũ liền theo bước cha hắn gia nhập quân đội làm một quân nhân.

Không biết Lục Ngũ kế thừa gen của cha hắn hay mẹ hắn, dáng người hắn cao ngất lạnh lùng mạnh mẽ, từ nhỏ không để người khi dễ qua, lại là một người con hiếu thuận, chỉ cần ai cười nhạo cha nuôi hắn chân thọt, hắn liền đem những người kia đuổi theo mấy con phố mà đánh. Khi Lục Ngũ quyết định tham gia quân đội cha nuôi hắn vừa yên tâm lại vừa lo lắng. Yên tâm là Lục Ngũ khỏe mạnh có thân thể tốt, có năng lực chịu khổ, sinh hoạt trong quân ngũ tuyệt đối có thể thích ứng. Lo là lo lắng hắn tính tình nóng nảy làm việc liều mạng, bên trong quân đội cũng không dễ yên thân. Kỳ thật cha nuôi hắn là lo lắng vô ích, chỉ khi có người khiêu khích đến điểm yếu của Lục Ngũ hắn mới động thủ, khi đó điểm yếu của hắn chính là cha nuôi tàn tật.

Ở bên trong quân đội, Lục Ngũ rất ngoan, giữ nghiêm kỷ luật, chịu khổ nhọc, hắn đứng đầu trong đội quân danh dự. Nhưng, chỉ là mặt ngoài, bắt đầu từ thời điểm Lục Ngũ có một cảm giác rất lạ với một chỉ đạo viên. Hắn không biết cảm giác đó là cái gì, cho đến khi hắn bị một phóng viên của đài truyền hình đến làm phỏng vấn dụ dỗ.

“Vừa thấy liền biết anh là người đồng đạo”, tên phóng viên vừa nói vừa cởi sạch quần áo của mình khiêu khích Lục Ngũ. Nhìn gã phóng viên cùng chỉ đạo viên khuôn mặt có vài phần tương tự, Lục Ngũ liền cương.

Lục Ngũ lần đầu tiên khiến cho gã phóng viên thân kinh bách chiến thích thú ngao ngao kêu to, trước khi đi còn không nỡ rất là lưu luyến, lặng lẽ đưa cho hắn một tờ giấy viết địa chỉ cùng phương thức liên hệ. Lục Ngũ chờ hắn vừa đi khỏi liền đem tờ giấy ném vào thùng rác. Hắn đã biết cảm giác kỳ lạ mà hắn đối với chỉ đạo viên nho nho nhã nhã là gì rồi. Không đợi đến Lục Ngũ hành động, vị chỉ đạo viên kia đã đổi đi nơi khác, nghe nói là điều đến một địa phương rất xa rất xa. Vì thế mối tình đầu của Lục Ngũ cứ như vậy chết non.

Đến lúc xuất ngũ, Lục Ngũ không xin tiếp tục lưu lại. Hắn ở xã hội lăn lộn mấy năm, cuối cùng vào một công ty bảo an mới vừa thành lập. Không biết nguyên nhân nào, Lục Ngũ cùng giám đốc công ty này mới gặp như quen thân, trò chuyện rất ăn ý. Sau này mới phát hiện, người yêu của giám đốc chính là người chỉ đạo viên lúc trước mà Lục Ngũ từng thương thầm. Chuyện đã cách nhiều năm, cảm giác lúc trước sớm không còn. Nhưng trong ý thức của Lục Ngũ khi tìm bạn tình lại có thói quen tìm người có hình dáng khí chất giống chỉ đạo viên kia.

Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Thành Thu là khi Lục Ngũ chấp hành nhiệm vụ ở một buổi tiệc, khi đó nhiệm vụ của hắn là bảo hộ một vị quí phu nhân an toàn. Trong hội trường tạm thời bình yên, Lục Ngũ cũng không thả lỏng cảnh giác, mắt xem bốn phía, không ngờ mắt liếc nhìn đến một nam nhân đứng ở một góc cách xa mọi người. Người nọ mặc một bộ tây trang tối màu, caravat cũng vậy, tóc mới cắt ngay ngắn chỉnh tề, nhìn qua rất trẻ tuổi, lại cho người ta một cảm giác rất già dặn. Trên người nam nhân này tuổi cùng khí chất tương phản khiến Lục Ngũ nhìn hoài không rời mắt. Đúng lúc nhìn thấy y bị bồi bàn đụng phải, rượu đổ lên làm dơ quần áo, bồi bàn bận rộn lấy khăn ăn lau, lại bị nam nhân nhíu mày ngăn lại. Người chung quanh nghe được động tĩnh tiến lên nịnh bợ hỏi thăm. Nam nhân trả lời có lệ một chút rồi nhanh chóng rời khỏi hội trường. Khi nam nhân đi ngang qua Lục Ngũ, Lục Ngũ rõ ràng nhìn được trên gương mặt trắng nõn của nam nhân tràn đầy áp lực và không kiên nhẫn.

Vốn chỉ là một chút gặp gỡ ngắn ngủi qua đi nên Lục Ngũ liền quên. Chỉ là một ngày nào đó Lục Ngũ đang làm vận động trên giường khi thấy người dưới thân bộ dáng hơi nhăn nhó đột nhiên nhớ tới nam nhân kia, chưa kịp đợi phản ứng Lục Ngũ liền bắn.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng có bắn nhanh như vậy… Đối phương bất mãn trào phúng làm Lục Ngũ từ trong khiếp sợ tỉnh lại, thẹn quá thành giận đem đối phương đè lại tức giận liên tục thao lộng. Lần này lại như thế nào cũng không đạt được cảm giác cao trào, cuối cùng chính mình phải bỏ cuộc. Sau đó Lục Ngũ cùng nhiều người làm qua nhiều lần đem đối phương làm đến cầu xin tha thứ nhưng bản thân mình đều không thỏa mãn. Lão giám đốc nói đùa yêu cầu hắn phải kiềm chế tình cảm tu dưỡng bản thân. Cho đến một hôm lúc ban đêm, Lục Ngũ mơ thấy hắn ở buổi tiệc nơi lần trước bảo hộ quý phu nhân, lại một lần nữa gặp gỡ nam nhân kia. Lần này chung quanh một người đều không có, chỉ có hắn cùng người kia. Lục Ngũ không biết tại sao lại xúc động, đột nhiên xông lên xé quần áo người kia, nam nhân kinh ngạc phản ứng nhanh chóng ngăn chặn tay chân hắn không cho đụng vào…

Lục Ngũ giật mình mở to mắt đến khi rời giường, quần lót đã ướt một mảnh. Hắn lúc này mới nếm được mùi vị cao trào, chính là cái gương mặt kia đã khắc sâu cho hắn một ấn tượng mạnh mẽ làm cho hắn có thể mộng xuân mà đạt tới cao trào.

Vài ngày sau, Lục Ngũ nhận được nhiệm vụ mới, bảo hộ con trai của một cố chủ, hắn được phân công làm tài xế kiêm bảo tiêu. Khi lật xem tư liệu của đối phương, Lục Ngũ thấy trên ảnh chụp gương mặt của người đã xâm chiếm tâm hồn hắn, người ở trong mộng bị hắn xâm phạm, Phương Thành Thu
Bình Luận (0)
Comment