Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 16

Edit: Xiao Mei

Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm bàn tay có chút mất tự nhiên trước mắt. Cô cúi đầu cười, đôi mắt cong cong, mặt mày nhu hòa.

Thật lòng mà nói, cô đã tưởng tượng được Lục Hành Chỉ sẽ mất tự nhiên, nhưng lại không ngờ nằm ngoài dự kiến như vậy.

Sắc mặt Lục Hành Chỉ cứng đờ, nhìn đôi mắt hàm chứa ý cười của cô, liền muốn thu hồi tay lại. Tô Tinh Thần nhanh tay nắm lấy, cười nhẹ trêu ghẹo: "Anh đã đồng ý cho tôi cầm mà, vậy mà muốn đổi ý sao?"

Cô vừa nói, đôi tay gắt gao nắm chặt cổ tay anh, mi mắt cong cong ngẩng đầu nhìn anh.

"Bác sĩ Lục anh cũng không đến nỗi nói mà không giữ lời chứ nhỉ?"

Lục Hành Chỉ ho nhẹ, nhìn mu bàn tay trắng nõn của cô, quay đầu đi lạnh lùng nói: "Khi nào thì tôi nói không giữ lời?" Dừng một chút, anh nhìn về phía nơi khác hỏi cô: "Muốn đi dạo nơi nào."

"Qua bên kia ngắm hoa đi, hoa nhà anh bốn mùa đều nở sao?"

"Ừ."

Tô Tinh Thần ồ tiếng: "Tốt như vậy, nhổ xong rồi lại trồng lại sao?"

"Ừ."

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, liếc nhìn anh nói lời thấm thía: "Bác sĩ Lục này." Cô ghé mắt nhìn anh: "Trừ bỏ biết nói một chữ "Ừ" ra anh còn biết nói những chữ khác sao?"

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ nhìn cô: "Cô có thể không nói chuyện với tôi."

"Vậy không được." Tô Tinh Thần nhướng mày, vội vàng nói: "Không nói chuyện với anh thì tôi sẽ rất buồn chán."

"Cô có thể an tĩnh một chút."

"Vậy cũng không được, an tĩnh không phải là tính cách của tôi." Cô cười hì hì, cong môi nói: "Bác sĩ Lục, tôi biết đoán mệnh đó anh có tin không?"

Lục Hành Chỉ lặng im nhìn cô, đánh giá trên dưới một chút, thấp giọng nói: "Không tin."

Tô Tinh Thần aiya tiếng, cầm sẵn cánh tay anh lắc lư: "Tôi thật sự biết đoán mệnh mà." Nói xong, chính mình nở nụ cười, cười xong cô nói: "Hiện tại tôi tính một quẻ miễn phí cho anh đi, thế nào, không thu phí đâu?"

"Được không?"

Lục Hành Chỉ nhìn cô hứng thú rất lớn, thuận miệng đáp ứng: "Được rồi."

Chẳng qua, đến lúc cô bẻ tay lẩm bẩm nói, đột nhiên anh cảm thấy hối hận, như thế nào lại cảm thấy rằng cô...thật sự biết đoán mệnh chứ?

Tô Tinh Thần cong mắt cười, vội vàng nói: "Tôi xem tay anh nhé." Nói xong cũng mặc kệ Lục Hành Chỉ có đồng ý hay không, liền cầm lấy bàn tay anh cúi đầu nhìn chuyên chú.

Nhìn đường chỉ tay trên bàn tay anh, cô cười nhẹ ra tiếng.

"Bác sĩ Lục tôi chỉ biết xem đường tình duyên thôi." Cô a tiếng nói: "Đường tình duyên nói là, đời này anh sẽ có một đoạn tình yêu cực kỳ tốt đẹp, sau đó người anh thích chắc chắn là một người nói nhiều, lớn lên xinh đẹp còn có một tay trù nghệ giỏi, quan trọng nhất là cô ấy tên Tô Tinh Thần."

Sau khi nói xong, cô không có nửa điểm ngượng ngùng, khóe môi cong cong nhìn về phía Lục Hành Chỉ: "Anh cảm thấy tôi nói có đúng không?"

Lục Hành Chỉ: "....." nhìn chằm chằm cô hồi lâu anh mới nói: "Bản lĩnh nói loạn rất mạnh a."

Tô Tinh Thần chậc tiếng, không tán đồng nhìn anh: "Tôi nói loạn nơi nào, tôi đều căn cứ vào đường chỉ trong lòng bàn tay anh nhìn ra nhé, còn có tướng mạo của anh, đúng rồi vợ tương lai của anh vượng phu đó, mà vợ tương lai của anh cũng tên Tô Tinh Thần, sao nào có duyên thật đấy."

Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, đối với cô da mặt dày thật sự cảm thấy thất bại.

Làm sao lại...biến thành cái dạng này, khi còn nhỏ không phải rất sĩ diện sao, như thế nào lớn lên da mặt lại trở nên dày như vậy?

Hai người đối diện nhau thẳng đến khi Tô Tinh Thần nhẫn nhịn không chịu được nở nụ cười, vỗ vỗ tay anh nói thầm: "Được rồi được rồi, xem như là tôi nói loạn đi."

"Nhưng mà." Cô ngước mắt đối diện tầm mắt anh, gằn từng chữ: "Lời tôi nói khẳng định sẽ có ngày trở thành sự thật."

Sau khi nói xong cũng không quan tâm anh phản ứng ra sao, xoay người đi đến đằng trước, dừng lại ở nơi có nhiều hoa nhất cúi đầu nhìn.

Lục Hành Chỉ vừa nhấc mắt liền có thể nhìn thấy thân ảnh cách đó không xa.

Anh thu mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Bàn tay vừa được cô nắm qua, được ngón tay cô sờ lên, ngón tay ấn lên lòng bàn tay xẹt qua đường chỉ tay. Rũ mắt nhìn hồi lâu, Lục Hành Chỉ mới đem bàn tay nắm chặt mở ra.

Như là muốn đem độ ấm còn sót lại bên trên của cô lưu lại.

"Lục Hành Chỉ anh lại đây một chút đi."

Hai người trò chuyện bên trong vườn hoa, cũng không chú ý tới hai vị đại nhân đã đứng trên ban công tầng hai nhìn bọn họ từ bao giờ.

Tô Tinh Thần vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt mẫu thân đại nhân nhà mình, cô a lên còn chưa kịp nói Ngô Uyển Thanh đã nói: "Tinh Thần thích hoa à?"

Cô dạ một tiếng, vội vàng đáp lời: "Rất thích ạ."

Đôi mắt Ngô Uyển Thanh sáng ngời, cười nói: "Dì cũng rất thích."

Mi mắt Tô Tinh Thần cong cong cười: "Hoa rất đẹp ạ."

Tô Tinh Thần rất thích hoa, cô không có sở thích gì khác ngoại trừ nghiên cứu mỹ thực cùng ngủ thì chính là mân mê một vài đồ vật thú vị khác.

Đối với cô mà nói, sinh hoạt nhất định phải tinh tế mới tuyệt mỹ.

Đi dạo trong vườn hoa một hồi, Tô Tinh Thần mới cùng Lục Hành Chỉ trở lại trong nhà. Giữa trưa bị giữ lại ở nhà anh dùng cơm. Đối với tình huống phát sinh đột ngột này, thật sự cô cũng không hiểu là vì sao lại vậy.

Mơ mơ hồ hồ gặp được Lục Hành Chỉ, còn ở nhà anh cùng người nhà anh ăn một bữa cơm.

Bữa trưa qua đi, Tô Tinh Thần cùng Ngôn Tình cầm phương thuốc mà Ngô Uyển Thanh viết cho cô chuẩn bị về nhà.

Ngô Uyển Thanh nhìn Tô Tinh Thần, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười: "Tinh Thần có thời gian thì đến nhà dì chơi nhé."

"Vâng, cảm ơn dì."

"Không có gì, trở về chú ý an toàn."

"Vâng." Tô Tinh Thần đáp lời, ngước mắt nhìn về phía Lục Hành Chỉ vậy mà anh lại nhìn chằm chằm vào TV hoàn toàn không để ý đến bên này.

Khe khẽ thở dài, sau khi chào tạm biệt với Ngô Uyển Thanh Tô Tinh Thần đi theo Ngôn Tình trở về trong xe.

Vừa lên xe, Ngôn Tình liền nhìn cô: "Trước đây con nhận thức Hành Chỉ sao?"

Tô Tinh Thần a tiếng: "Vâng."

Đối với Ngôn Tình, cô cũng không có chuyện gì giấu diếm cả.

Ngôn Tình ngẩn ra, nghĩ đến phản ứng trên bàn cơm khi nãy của cô, cười nhẹ: "Khi trước con nói có người yêu thích, chính là cậu ta sao?"

Tô Tinh Thần: "....."

Mẹ quá thông minh, như vậy cũng không tốt lắm.

Nhìn thần sắc Tô Tinh Thần cứng đờ, Ngôn Tình duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô, trêu ghẹo: "Ánh mắt không tồi."

Tô Tinh Thần cười, ôm tay mẹ làm nũng: "Nhưng mà Lục Hành Chỉ không thích con."

Nghe vậy, Ngôn Tình nhướng mày nhớ lại buổi sáng khi nhìn thấy Lục Hành Chỉ, ý vị thâm trường cười: "Thế nên con lại nỗ lực thêm chút nữa. Con gái mẹ ưu tú như vậy sao có thể sẽ không thích chứ."

Tô Tinh Thần gật gật đầu, cảm thấy mẹ nói vô cùng chính xác.

"Mẹ nói rất đúng."

Cô sẽ tiếp tục nỗ lực, cũng không tin không tóm được anh.

Huống chi..cô cảm thấy dường như thái độ của anh đang dần nhu hòa hơn.

*

Một ngày kia qua đi, sau khi Lục Hành Chỉ đi làm Tô Tinh Thần lại ngựa quen đường cũ đến đưa cơm cho anh.

Nhưng mà dạo gần đây cô đang bận rộn nghiên cứu món ăn mới, hai ngày nay đều vội vội vàng vàng đặt đồ ăn ở phòng trực ban rồi đi ngay, cũng không chờ Lục Hành Chỉ từ phòng phẫu thuật hay là từ nơi khác đi ra.

Hai ngày này cũng chưa nhìn thấy người thật, cũng không biết Lục Hành Chỉ có ăn đồ cô mang đến hay không.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Thẳng đến đêm ngày 31, Tô Tinh Thần không mang theo vật gì khác chỉ xách túi liền đi ra cửa.

Khi cô đến bệnh viện còn chưa đến 6 giờ, không khí Nguyên Đán tại bệnh viện cũng rất nồng đậm. Khi bảo vệ cổng nhìn thấy Tô Tinh Thần đều cười nói: "Nguyên Đán vui vẻ."

Tô Tinh Thần cong môi cười, gật đầu: "Vất vả."

Cô đi vào bên trong bệnh viện, theo lý mà nói thì giờ này Lục Hành Chỉ đã tan tầm rồi nhưng mà tại sao lại không thấy bóng người đâu.

Quen đường quen cửa đi đến phòng trực ban của Lục Hành Chỉ, Tô Tinh Thần gõ cửa, nhận được sự đáp lại mới mở cửa bước vào: "Chu đại ca, Lục Hành Chỉ đâu?"

Chu Thâm nhướng mày nhìn cô: "Tinh Thần à."

"Vâng."

"Tiến vào ngồi đi."

Tô Tinh Thần cười cười: "Đêm nay Chu đại ca phải trực ban sao?"

"Anh không phải trực, đợi lát nữa thì về rồi." Chu Thâm nhìn về phía Tô Tinh Thần, dừng chút hỏi: "Em chờ Hành Chỉ rồi cùng đi vượt năm sao?"

Tô Tinh Thần khựng lại, gật đầu: "Lúc trước anh ấy nói nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì có thể đi."

Nghe vậy, Chu Thâm nhướng mày, anh ho nhẹ nhìn về phía Tô Tinh Thần có chút muốn nói lại thôi, còn chưa kịp nói Tô Tinh Thần đã nhíu mày nói: "Lục Hành Chỉ có phẫu thuật?"

"Đúng vậy." Chu Thâm thở dài: "Mới vừa đưa tới, anh vừa ra xong thì Hành Chỉ liền đi vào, cậu ta nói nếu nhìn thấy em thì nói với em một tiếng, đêm nay có lẽ không có thời gian."

Chu Thâm nhớ lại khi Lục Hành Chỉ nói câu này với anh chỉ cần nhớ lại là đau đầu rồi, bây giờ nhìn thấy biểu tình thất vọng trên mặt Tô Tinh Thần càng cảm thấy đầu đau đến không chịu được.

Sau khi nói xong, Tô Tinh Thần rất lâu cũng không có nói câu gì, Chu Thâm muốn an ủi cô nhưng tìm lý do nửa ngày cũng không nghĩ ra được nên an ủi như thế nào.

Chỉ nói: "Tinh Thần, thông cảm một chút nhé."

Tô Tinh Thần ừ, rũ mắt trầm tư một chút sau mới ngẩng đầu cong mắt nhìn về phía Chu Thâm nói: "Không sao đâu, em có thể hiểu được mà." Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng thực sự vẫn cảm thấy có chút khổ sở.

Cô rũ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, em ở đây chờ một lát, nếu đợi lát nữa còn không có ra thì em về trước vậy."

Chu Thâm gật đầu: "Được rồi, đừng muộn quá nhé, con gái nên về nhà sớm một chút."

"Em biết rồi."

Chu Thâm ở phòng trực ban không lâu sau liền đi rồi. Trong phòng trực ban an tĩnh chỉ có mình Tô Tinh Thần, điện thoại đặt trên mặt bàn thỉnh thoảng màn hình sáng lên.

Là Thư Dao cùng Trần Phái Nhĩ gửi tin nhắn cho cô.

Đến 8 giờ, Tô Tinh Thần nhận cuộc gọi Trần Phái Nhĩ gọi tới: "Tinh Thần cậu ở đâu đấy, sao vẫn chưa đến vậy?"

Tô Tinh Thần dừng chút nói: "Lập tức đến."

"Được, chờ cậu ở chỗ cũ nhé."

"Ok."

Tô Tinh Thần thở dài, không hề do dự trực tiếp đi ra ngoài.

*

Khi Lục Hành Chỉ đi ra khỏi phòng phẫu thuật đã 11 giờ.

Dặn dò y tá một chút việc xong, bước chân anh hơi dừng hỏi câu: "Có người tìm tôi không?"

Y tá vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài trả lời: "Có, cô gái vẫn thường xuyên đến đây."

Lục Hành Chỉ rũ mắt làm người khác không rõ suy nghĩ nơi đáy mắt: "Đến đây khi nào?"

"Hình như là 6 giờ thì phải, bác sĩ Chu nói với tôi, tôi còn mang nước vào bên trong."

Lục Hành Chỉ gật đầu, bước chân dừng lại: "Tôi biết rồi."

Anh trở về phòng trực ban, bên trong một mảnh đen nhánh. Lục Hành Chỉ duỗi tay mở đèn lên, ánh sáng nháy mắt lấp đầy căn phòng cũng làm cho buổi đêm mùa đông thêm vài phần độ ấm.

Anh đem điện thoại lấy ra, ở trên có tin nhắn mà Tô Tinh Thần gửi cho anh vào ba giờ trước.

[Tô Tinh Thần: Bác sĩ Lục, tôi về trước đây. Chúc anh Nguyên Đán vui vẻ trước nhé.]

Lục Hành Chỉ xoa xoa ấn đường, chỉ khi Tô Tinh Thần không vui vẻ thì mới gọi anh là bác sĩ Lục. Anh nhìn chằm chằm di động hồi lâu, ở trên còn có tin nhắn Chu Thâm gửi cho anh.

[Chu Thâm: Tinh Thần đang đợi cậu đấy, cũng không biết mấy giờ mới về. Cậu đáp ứng người ta rồi lại không đi cũng có chút quá đáng, tuy rằng nói là vì công việc nhưng cô gái nhỏ người ta cũng đau lòng nhiều lắm đấy.]

Cả người Lục Hành Chỉ mệt mỏi, anh cầm điện thoại gọi cho cô, không có người nhận.

Dừng một chút, anh lại gọi điện cho Kỷ Đình. Sau khi cúp máy, không có bất luận chần chờ điều gì đứng dậy rời đi, cùng y tá dặn dò hai câu liền ra khỏi bệnh viện.

Trực tiếp lái xe về nhà.

.......

Tô Tinh Thần ở bên ngoài chơi một lúc cảm thấy mệt không chống đỡ nổi, cũng không cùng bọn Trần Phái Nhĩ vượt năm, liền về nhà sớm rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mới đi ra từ phòng tắm, liền nhìn thấy điện thoại báo có cuộc gọi nhỡ.

Cô hơi ngẩn ra mới rũ mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình. Chần chờ hai giây, cô mới đem điện thoại cầm lên nhấn nút nghe.

"Alo."

"Tô Tinh Thần."

"A?" Tô Tinh Thần dừng chút, cười nói: "Bác sĩ Lục, phẫu thuật thuận lợi không?"

Lục Hành Chỉ khựng lại, ngước mắt nhìn căn phòng sáng đèn kia, thấp giọng nói: "Tô Tinh Thần, tôi đang ở dưới nhà cô."
Bình Luận (0)
Comment