Chính Là Không Ly Hôn

Chương 45.1

Yến Thù Thanh hoàn toàn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng kiên cường của người áo đen cách đó không xa, triệt để quên mất phản ứng, đầu chỉ một thoáng trống rỗng.

Anh không biết mình đến tột cùng là từ bên trong hiểm cảnh còn chưa phục hồi tinh thần lại, hay là quá mức nhung nhớ Cận Hằng, mới xuất hiện ảo giác hoang đường như thế, lý trí nói cho anh biết không được nghĩ bậy nghĩ bạ, Cận Hằng không thể xuất hiện ở đây, nhưng anh quen biết Cận Hằng sáu năm, như thế nào nhận sai bóng lưng của hắn?

Nắm đấm hung ác kéo tới trước mặt, người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu tránh né một quyền, giơ tay đấm một đòn mạnh mẽ vào mặt người kia, nắm đấm tràn đầy sức mạnh khiến cơ nhục cũng theo đó mà căng ra, thân hình mạnh mẽ cao ngất giống như một con mãnh thú đang săn mồi, giơ tay nhấc chân, mỗi một động tác đều hung ác toả ra khí thế doạ người, giống như là một giây sau liền muốn xé nát con mồi.

Hai người còn lại thấy tình thế không tốt, rút ra đoản đao xông tới, một người trong đó vọt thẳng tới sau lưng người áo đen muốn nhân cơ hội mạnh mẽ đâm xuống, Yến Thù Thanh không kịp phản ứng, xông lên đánh về phía về người kia một cước.

"A ——!" Người kia gào lên đau đớn một tiếng, toàn bộ hàm dưới đều bị Yến Thù Thanh đá nát, "Ầm" một tiếng ngã xuống đất.

Cúi đầu chợt né nắm đấm của người kia, Yến Thù Thanh trực tiếp vật người kia xuống đất, vội vàng hỏi người đàn ông áo đen bên cạnh, "Anh không sao chứ?!"

Vừa nãy chính mình suýt chút nữa bị dao đâm vào tim nỗi khiếp sợ vẫn còn, anh không có cách nào tưởng tượng vừa nãy nếu như người kia không đến kịp anh sẽ rơi vào thảm cảnh gì, trong lúc nhất thời lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Người đàn ông áo đen tránh thoát một kiếp, lúc này nghiêng đầu nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, trầm giọng nói câu "Cảm ơn".

Trong chớp mắt quay đầu lại, Yến Thù Thanh thấy rõ mặt của hắn, trong lúc nhất thời cứng đơ đứng tại chỗ.

Không phải...

Người này không phải Cận Hằng...

Đây là một gương mặt khá bình thường, dưới lông mày đậm nét thô lệ là một đôi mắt hẹp dài, cằm trên còn có một tầng râu chưa được xử lý sạch sẽ, gần mi mắt bên phải có vết sẹo thật dài.

Khiến cả người hắn như một con mãnh thú kiêu căng khó thuần, tản ra khí tức dã tính cường liệt, tuy rằng vẫn cứ tràn ngập mị lực, thế nhưng so với gương mặt anh tuấn của Cận Hằng thì quả thực là một trời một vực.

Cận Hằng thích sạch sẽ bao nhiêu, so với bất luận người nào anh hiểu hơn tất cả, tên kia là người rất yêu thích sạch sẽ thậm chí đã trở thành thói quen khó bỏ, hơn nữa rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình, đừng nói trên mặt lưu lại vết sẹo dài như vậy, cũng chỉ là một ngày không cạo râu, hắn đều không có cách nào nhịn được, huống chi lại lưu lại một đám râu lớn ngổn ngang lôi thôi như thế.

Trong nháy mắt Yến Thù Thanh không nói ra được trong lòng là tư vị gì, không thể nói được là thất vọng, dù sao anh chưa từng hi vọng thật sự ở đây nhìn thấy Cận Hằng, nhưng này loại cảm giác từ trên cao bỗng nhiên rớt xuống đất quả thực rất là khó chịu.

"Này! Bên trái!"

Thanh âm trầm thấp của người áo đen đột nhiên vang lên, Yến Thù Thanh trong một giây phục hồi tinh thần lại, một thanh đoản đao đã tập kích đến trước mặt, theo bản năng trốn về sau một chút, sau đó một cánh tay tinh tráng đưa ra nắm lấy tay cổ tay của gã kia, Yến Thù Thanh miễn cưỡng tránh thoát một đòn, lập tức lấy lại tình thần, trong lúc hai người chiến đấu, trên tay vừa phát lực, một tiếng "răng rắc" vang lên gã kia gãy mất cổ tay.

Hai người còn lại đã ý thức được đơn đả độc đấu tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ, trực tiếp liền đem Yến Thù Thanh vây ở chính giữa, "Con mẹ nó lại có một thằng quản việc không đâu! Ngày hôm nay tới một người giết một người, đến hai người chúng ta giết một đôi!"

Người dẫn đầu hét lớn một tiếng, ba gã to con đồng thời rút đao kéo tới, Yến Thù Thanh cùng người áo đen lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, khóe miệng câu lên lộ ra nụ cười, "Anh em đa tạ mới vừa xuất thủ cứu giúp, mục tiêu của bọn họ là tôi, anh thừa dịp hiện tại nhanh chóng rút lui vẫn tới kịp."

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, không hề liếc mắt nhìn Yến Thù Thanh một cái, vọt thẳng tiến lên nghênh tiếp ba người kia, Yến Thù Thanh kinh ngạc, sau đó xì cười một tiếng cũng gia nhập chiến đấu.

Ba gã to con không hổ là cao thủ đứng đầu vượt qua hai vòng sát hạch đi đến bây giờ, tuy rằng đấu đơn độc mỗi người đều có thể lực không cao, thế nhưng ba người tụ lại cùng nhau hổ trợ lẫn nhau, có công có phòng, còn thường xuyên đánh lén sử dụng ám chiêu, nếu như đồng thời ra tay, một người cơ hồ khó có thể chống đỡ.

Nhưng bây giờ có người đàn ông thần bí này hỗ trợ, Yến Thù Thanh như hổ thêm cánh, rõ ràng hai người là lần thứ nhất liên thủ, nhưng lại phối hợp ăn ý bất ngờ, nhiều lần Yến Thù Thanh thậm chí đều không mở miệng, người đàn ông đã đoán được ý nghĩ của anh, trong lúc nhất thời bầu không khí lâm vào sốt ruột.

Ba người kia không chiếm được tiện nghi của bọn họ liền nhìn nhau nháy mắt ra dấu, hai người trong đó ngáng chân bọn họ, còn lại một người lặng lẽ chuyển qua sau lưng muốn trước tiên làm thịt người đàn ông đột nhiên xuất hiện xen vào chuyện của người khác này.

Người đàn ông áo đen không nhìn thấy tên kia, Yến Thù Thanh lại nhìn thấy hô to một tiếng, "Cẩn thận mặt sau!"

Người đàn ông hơi động, một tên gã to con liền chặt chẽ giữ chặt thân thể của hắn, Yến Thù Thanh không còn kịp suy tư nữa một phát bắt được lưỡi dao, tàn nhẫn mà đâm vào gã to con ngăn cản người đàn ông, trong nháy mắt dao rút ra, người đàn ông còn không kịp chờ đợi Yến Thù Thanh phản ứng, đột nhiên đoạt lấy đao trong tay của anh, hướng về một tên to con phía sau lưng không biết lúc nào nhô ra chuẩn bị đánh lén, hung hăng quăng tới...

Dao bay thẳng về phía tên to con, người dùng qua súng đều rõ ràng, đòn đánh này tên tráng hán kia không thể tránh thoát, mà ngay tại lúc này xa xa truyền đến tiếng bước chân.

"Làm cái gì vậy!"

Một tiếng quát to đột nhiên vang lên, người đàn ông trực tiếp nhảy lên nhanh chóng chộp lấy con dao suýt chút nữa thì đâm mù mắt tên to con kia, nắm chặt ở trong tay.

Lúc này huấn luyện viên chạy tới, nhìn thấy trước mắt khắp nơi bừa bộn, gương mặt ông ta lập tức trở nên âm trầm, cười lạnh một tiếng, "Các người lá gan rất lớn, đây là muốn làm gì, âm thầm đấu nhau à?"

Ông ta nói xong lại liếc mắt nhìn vết máu loang lổ trên đất, giận dữ hét, "Đừng tưởng rằng vừa nãy tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì! Các người cũng thật dư sức, tôi chân trước vừa mới đi, các người liền dám đấu tranh nội bộ! Quân quy của Liệp Ưng các người đều xem là gió bên tai rồi!"

"Ai có liên quan đến chuyện này, đứng ra cho tôi!"

Huấn luyện viên tự nhiên tận mắt thấy, cũng không thể tiếp tục nguỵ biện, Yến Thù Thanh rất thản nhiên đi lên phía trước một bước, trên mặt không có bất kỳ thần sắc lùi bước trốn tránh.

Mà ba gã to con ngã trên mặt đất lại chậm chạp không đứng lên, chờ đến lúc huấn luyện viên dời ánh mắt đến trên người bọn họ, bọn họ sắc mặt trắng nhợt, chỉ vào Yến Thù Thanh nói, "Trưởng quan, là tiểu tử này động thủ trước đánh chúng tôi, chúng tôi căn bản không nghĩ chấp nhặt với cậu ta, là cậu ta gây sự trước, chúng tôi cũng là người bị hại a!"

Ba người nói xong lại chỉ vào vết thương ở lòng bàn tay và trên cánh tay bị dao đâm xuyên qua của mình, nhanh chóng giải thích, "Không tin trưởng quan có thể nhìn, chỗ này bị thương, còn có nơi này, nơi này... Tất cả đều là hai người kia lấy đao đâm! Bọn họ chính là nhìn ba huynh đệ chúng ta có thành tích sát hạch tốt, cố ý lén lút trả đũa!"

Huấn luyện viên nhíu mày thật chặt, ánh mắt rơi vào trên người người đàn ông áo đen, "Cậu cũng tham gia?"

Người đàn ông lơ đễnh gật gật đầu, trong tay còn thưởng thức thanh đoản đao vừa đoạt tới, huấn luyện viên nhìn chằm chằm con dao kia hừ lạnh một tiếng, lại nhìn Yến Thù Thanh bên cạnh hỏi, "Thành thật khai báo, rốt cuộc chuyện này là làm sao, việc này có liên quan đến những người khác hay không?"

Trưởng quan nói xong lại dùng một đôi mắt bén nhọn đảo qua từng người ở đây, sắc mặt của mọi người đều trở nên không được tự nhiên.

Nếu như Yến Thù Thanh trực tiếp mở miệng nói tám mươi ba người bọn họ đồng thời bài xích anh, hơn nữa còn cố ý thấy chết mà không cứu, anh vì tự vệ mới ra tay đánh người, ba người này bao quát gồm tất cả những người ở đây có lẽ sẽ hận anh thấu xương.

Yến Thù Thanh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lắc lắc đầu, "Người là tôi thương tổn, mà là vì bọn họ động thủ trước, sau đó đánh nhau cũng chỉ là bởi vì ân oán cá nhân, cùng những người khác không có quan hệ."

"Mẹ nó nói bậy! Nếu như chúng tao động thủ trước sẽ có đề phòng, làm sao có khả năng bị thương thành như vậy!"

"Đều im lặng cho tôi!"

Huấn luyện quan ở trên cao nhìn xuống ba gã to con, "Cậu là nói, hai người bọn họ là lính mới đột nhiên lại muốn chủ động khiêu khích ba người các cậu, sau đó còn đoạt vũ khí của các cậu, sau đó đánh các cậu bị thương sao?"

Ba gã to con trong nháy mắt sắc mặt trắng nhợt, vừa muốn giải thích, liền bị huấn luyện viên lớn tiếng đánh gãy, "Ba người các cậu ở đây tổng cộng đợi bốn mươi hai ngày, hơn nửa thời gian đều là gây sự đánh đập đồng đội, trước đây tôi không nhìn thấy coi là chuyện khác, hiện tại các cậu ở dưới mi mắt của tôi còn dám gây sự, thật sự coi chiến đội Liệp Ưng là chỗ các cậu tự tung tự tác!"

"Chiến đội Liệp Ưng cần chính là chiến sĩ chân chính ý chí cứng rắn như thép, không phải loại tiểu nhân đầu cơ trục lợi chèn ép đồng đội, lần khảo hạch này các cậu không có điểm, hiện tại có thể thu dọn đồ đạc rời đi căn cứ."

"Trưởng quan! Chúng ta —— "

Ba người lập tức cuống lên, thế nhưng huấn luyện viên lại không cho bọn họ cơ hội biện bạch, "Đừng để cho tôi phái người đưa các cậu đi."

"Mẹ nó đây không công bằng! Chúng tôi trải qua hai vòng chọn lựa mới lưu tới ngày hôm nay, dựa vào cái gì bọn họ cùng chúng tôi đánh nhau, cuối cùng là chúng tôi đi, mà hai người bọn họ lại được lưu lại."

"Quy củ Liệp Ưng chính là như vậy, các cậu nếu có can đảm nhảy qua hai vòng chọn lựa, sang năm có thể thử một lần, thế nhưng thành viên bị xử lý kỷ luật trong vòng ba năm không cho tham gia sát hạch, ba người các cậu sang năm chỉ sợ cũng không có cơ hội."

Nói xong lời này, huấn luyện viện trực tiếp gọi người tới trực tiếp kéo ba người kia ra ngoài.

Trong lúc nhất thời toàn bộ trên sân huấn luyện hoàn toàn tĩnh mịch, huấn luyện viên nhìn khắp bốn phía, lạnh lùng nói, "Tham gia sát hạch phải biết tuân theo quy củ, các người tự nhiên lựa chọn Liệp Ưng, sau này phải làm việc theo quy củ của Liệp Ưng, nếu như có người lựa chọn phương thức chống đối, hiện tại có thể cùng bọn họ đồng thời cút đi, Liệp Ưng thiếu nước thiếu thương thiếu tài nguyên, chính là không thiếu người!"

Nói xong huấn luyện viên quay đầu, trừng mắt nhìn người đàn ông áo đen mắng, "Đoan Trạch, ra khỏi hàng!"

Người đàn ông áo đen đi tới một bước, vừa lúc đứng ở bên cạnh Yến Thù Thanh, huấn luyện viên mang theo gương mặt âm trầm, lạnh lùng nói, "Là một người mới gia nhập hôm nay, ngày thứ nhất cậu đã dám cùng đồng đội đánh nhau, có phải là Liệp Ưng miếu quá nhỏ không đủ chỗ cho vị Đại Phật là cậu không! Cậu nói tôi nghe một chút, vô duyên vô cớ cậu tham gia vào làm gì?"

Đoan Trạch mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, lạnh lùng liếc mắt nhìn Yến Thù Thanh một cái, ngoắc ngoắc khóe miệng nói, "Xem mọi người đánh sảng khoái, tôi cho đây là hạng mục huấn luyện mới, cho nên mới đến muốn so tài, tôi làm sao biết bọn họ là đùa thật."

Thanh âm của hắn thô ráp khàn khàn, như là ma sát quá giấy ráp, mà thái độ lại cực kỳ ngạo mạn, giống như một câu cũng lười nói, thân thể tinh tráng cao ngất bao bọc trong áo sơ mi màu đen, lộ ra một đoạn cổ xanh đen, một gương mặt mang theo vết sẹo lười biếng buồn ngủ, như là hoàn toàn không đem chuyện xảy ra để ở trong mắt.

Trên sân huấn luyện mặt trời quá mức chói mắt, mà hắn đứng ở vị trí bắt mắt nhất phía trước đội ngũ, khiến người ta muốn nhìn nhưng lại không trực tiếp nhìn thẳng được.

Càng xem như vậy, trái tim Yến Thù Thanh trầm xuống, trước mắt người này từ tướng mạo đến tính cách, thậm chí ngay cả tiếng nói đều cùng Cận Hằng không có nửa phần tương tự, anh lại cảm giác rõ rệt người này cùng Cận Hằng là hai người.

Thế nhưng trên thế giới này tại sao có thể có người thân hình cùng bóng lưng tương tự nhau như thế, nếu như không phải nhìn thấy mặt của người này, anh còn nghĩ rằng hai người họ đã đánh tráo gương mặt cho nhau.

Nghĩ tới những thứ này bản thân Yến Thù Thanh cũng cảm thấy có chút buồn cười, hận không thể đánh đầu mình hai cái, uổng anh cùng Cận Hằng nhận thức sáu năm, thậm chí ngay cả giường cũng lên rồi, bây giờ dĩ nhiên còn có thể nhận sai.

Lúc trước không nói một lời lựa chọn rời đi, anh ngay cả súc sinh cũng không bằng, bây giờ lại tuỳ tiện coi một người xa lạ là Cận Hằng, e sợ anh thật sự điên rồi.

Yến Thù Thanh a Yến Thù Thanh, nơi này là chiến đội Liệp Ưng nằm ở hoang mạc vắng vẻ cách mẫu tinh mười vạn dặm, là một nơi lúc nào cũng có thể mất mạng, Cận Hằng hiện tại đang an bình làm thượng tá quân bộ, sau này cũng không biết có cơ hội gặp mặt lại hay không, mày đến cùng còn đang chờ mong cái gì?

"Đoan Trạch cậu đây là thái độ gì! Không nghe thấy tôi đang nói với cậu à!"

Huấn luyện viên quát lớn kéo lại tâm tư của Yến Thù Thanh, anh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vừa ngẩng đầu đối mặt ánh mắt lạnh như băng của Đoạn Trạch, hắn thu tầm mắt lại lười biếng đứng ở nơi đó, tựa hồ vừa nãy cũng đang thất thần.

"Còn có cậu Thư Yến, coi như là bọn họ động thủ trước, cậu lại cùng bọn họ đánh nhau!? Hai người các cậu mới vừa đến đã gây ra chuyện lớn như vậy, Thư Yến cậu nói cho tôi nên giải quyết cậu thế nào!"

Yến Thù Thanh liếc mắt nhìn Đoan Trạch bên cạnh, mím khóe miệng nói, "Trưởng quan, chuyện này đều là do tôi một mình gây nên, Đoan Trạch phỏng chừng chính là không làm rõ tình huống tùy tiện đi vào, ngài hỏi anh ta, anh ta cũng cái gì cũng không biết, không bằng tôi cùng ngài về văn phòng, tỉ mỉ giải thích rõ ràng quá trình cho ngài, lúc đó đó ngài muốn làm sao phạt làm sao mắng cũng có thể, như vậy được không?"

Lời này rốt cục khiến mặt của huấn luyện viên có biểu tình hòa hoãn, kết quả còn không đợi ông ta mở miệng, bên cạnh một đạo thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên, "Đánh thì cũng đã đánh, còn có gì cần phải giải thích."

Đoan Trạch nói xong lời này liền giơ tay che miệng ngáp một cái, hoàn toàn mất hết tinh thần đánh người vừa nãy, bộ dạng tuỳ ý không phải đang thảo luận xử phạt thế nào, mà giống như đang hỏi tối nay ăn gì.

Nghe xong lời này đầu Yến Thù Thanh vang lên ong ong, tổ tông ơi, thái độ này của anh khẳng định chạy không thoát nhất định sẽ bị trưởng quan phạt rất nặng, chưa từng thấy có người bị xử lý kỷ luật lại có thái độ ung dung như thế.

Quả nhiên huấn luyện viên vừa nhìn thái độ không hợp tác của hắn, lúc này tức giận sầm mặt lại rồi, vung tay lên, chỉ vào hoang mạc cát vàng bay đầy trời bên ngoài trụ sở, nổi giận nói, "Hiện tại hai người các cậu cút cho tôi ra bên ngoài đeo bao cát chạy 20km, chạy xong thì được ăn cơm, nếu như dám tháo một bao cát xuống, hoặc là chạy thiếu một centimet, các cậu lập tức cút khỏi chiến đội Liệp Ưng cho tôi."

Nói xong lời này, huấn luyện viên đảo qua những người khác ở đây, "Nhìn thấy chiến hữu nội đấu còn không khuyên can ngăn cản, các người toàn bộ trở lại viết kiểm điểm bằng tay cho tôi! Ít nhất hơn 10 ngàn chữ, nếu như dám to gan để người máy viết, cũng đồng thời cút khỏi đây đi."

Nói xong lời này, huấn luyện viên tức giận nổi trận lôi đình, mạnh mẽ trừng tất cả mọi người liếc mắt một cái phất tay áo rời đi.

Những người còn lại xoa mồ hôi trên đầu, đều lục tục chạy trở về viết kiểm điểm, nhất thời trên sân huấn luyện chỉ còn dư lại hai người Yến Thù Thanh cùng Đoan Trạch.

Hết chương 45 phần 1.
Bình Luận (0)
Comment