Chính Là Không Ly Hôn

Chương 48.1

Bầu trời mây đen càng để lâu càng dày, xa xa sắc trời dần dần đen kịt, mới vừa rồi còn là khí trời không mây sáng sủa, đảo mắt một cái mưa to rơi xuống như trút nước, trong rừng cây bùn đất bị nước mưa ngấm xuống, càng thêm lầy lội trơn trợt, cũng làm cho sát hạch kế tiếp càng thêm nguy hiểm khó dò.

Sáu mươi người tổng cộng chia làm bốn tổ trắng đen đỏ lam, Yến Thù Thanh tại đội lam, Đoan Trạch tại đội đỏ, chờ sau khi mọi người lấy đi thiết bị truyền tin rời khỏi kho hàng, chia thành từng đường khác nhau tiến thẳng vào rừng cây phía xa.

Tuy rằng trên danh nghĩa mọi người đều có đồng đội của mình, thế nhưng quy tắc trò chơi cho phép đồng đội có thể chém giết lẫn nhau, khiến mọi người không có cách nào đi tin tưởng đồng bọn của mình, cho nên mặc dù là cùng ở trong một tổ, phần lớn vẫn cứ lựa chọn đơn độc hành động, thế nhưng Yến Thù Thanh "Người mới" này đến tột cùng thực lực làm sao, bây giờ căn bản không có người biết, cho nên tự nhiên cũng không người nào nguyện ý mang theo vị "Con ghẻ" này, điều này ngược lại là khiến Yến Thù Thanh mừng rỡ tự tại.

Mưa càng rơi xuống càng lớn, càng đi vào nơi sâu xa của rừng cây, sương mù càng dày đặc, trước mặt tầm mắt dần dần mơ hồ, tiếng mưa rơi ào ào khiến người ta rất khó phân biệt ra được dị thường xung quanh, Yến Thù Thanh cầm trong tay một cây súng, bước chân trầm ổn đi về phía trước, thoạt nhìn tựa hồ đang toàn tâm toàn ý gấp rút lên đường, mà ánh mắt lại liên tục nhìn chằm chằm vào tình huống xung quanh.

Trong lúc này phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang ào ào, âm thanh bị che giấu trong tiếng mưa cơ hồ có thể bỏ qua không tính, thế nhưng Yến Thù Thanh vẫn là nhạy bén bắt được, anh nhếch miệng lên, bất động thanh sắc tiếp tục tiến lên, trong lúc này sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, cầm một cây chủy thủ mạnh mẽ đâm vào phía sau tim của anh.

Cơ hồ trong nháy mắt người kia xuất thủ, Yến Thù Thanh liền xoay đầu lại, thân hình linh hoạt lóe lên, không cho người kia đụng vào thân mình, hơn nữa một cước đón nhận sự công kích của người kia, định thần nhìn lại dĩ nhiên là thành viên đội trắng.

Một đòn không thành, người này lại muốn cầm dao lên đâm tiếp, hơn nữa dao này đều hướng về bộ vị trí mạng của Yến Thù Thanh, hận không thể trực tiếp đâm anh chết tại chỗ.

"Trò chơi mà thôi có cần trực tiếp hạ sát thủ hay không?"

Yến Thù Thanh nhíu mày liếc gã một cái, lắc mình né qua một đòn, người kia cười lạnh một tiếng, "Ai chơi đùa với cậu, sát hạch của Liệp Ưng vẫn luôn là kẻ chết người mất mạng."

Nói xong lời này, khóe miệng gã đột nhiên câu lên một vệt ý cười, cầm dao muốn đâm vào tim Yến Thù Thanh mà trong lúc này, trên cây đột nhiên nhảy xuống một người, cũng cầm dao đâm vào bộ vị trí mạng của Yến Thù Thanh.

Yến Thù Thanh câu môi nở nụ cười, bỗng dưng nhảy lên, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, mũi chân hơi mượn lực của cành cây bên cạnh, trực tiếp ở trên không trung chuyển một vòng, vững vàng mà rơi trên mặt đất.

"Nhá, còn giở trò lừa bịp."

Hai người kia đều là quân binh, xem động tác của đối phương đã biết cao thấp, hai người hoàn toàn không nghĩ tới Yến Thù Thanh thân thủ lại tốt như vậy, trong lúc nhất thời lông mày vắt lên.

Nguyên bản bọn họ cho là Yến Thù Thanh là người mới, năng lực khẳng định chẳng mạnh đến đâu, cho nên mới cố ý một đường theo đuôi, chờ nắm lấy cơ hội cướp đi nguồn năng lượng trên người anh, ai nghĩ tới tên này thoạt nhìn cũng khó đối phó.

Hai người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau, đều đọc hiểu thần sắc trong mắt đối phương, tuy rằng thằng nhóc này thoạt nhìn có chút bản lãnh, mà nếu như hai người bọn họ liên thủ, muốn cướp đi trên nguồn năng lượng trên tay hắn cũng không phải là không thể được.

Nghĩ tới đây, hai người đồng thời ra tay, đồng loạt bay lên, Yến Thù Thanh liên tục lui về phía sau liên tục tránh né, lại khó địch nổi hai người bốn tay, mấy chiêu qua đi liền lâm vào xu hướng suy tàn, chỉ lát nữa sẽ bị bọn họ đâm tới, anh cực kỳ bất đắc dĩ đột nhiên nhảy ra trùng vây.

"Còn muốn chạy?!"

Hai người thừa thắng xông lên, cấp tốc theo sau, ai nghĩ đến một giây sau chân vừa hạ xuống, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "oanh", có thứ gì tại dưới chân nổ tung, trực tiếp khiến bọn họ ngã xuống đất, nồng đậm khói đen nổi lên, hai người cấp tốc ngừng thở, nhưng trong nháy mắt vẫn bị sặc nước mắt chảy ròng, trong phút chốc mất đi năng lực hoạt động.

Lúc này Yến Thù Thanh bịt mũi từ trong sương mù dày đặc đi ra, lắc lắc bình xịt hơi cay loại nhỏ trong tay, bọn họ nhất thời biết mình trúng kế, "Con mẹ nó mày chơi bẩn!"

Yến Thù Thanh híp mắt cười cười, hai hòn đá từ đầu ngón tay bay ra, chuẩn xác đánh vào trên ngực hai người kia, thiết bị truyền tin phát ra cảnh báo, màn hình màu xanh nhạt lấp loé mấy lần triệt để tắt đi, mà nguồn năng lượng thuộc về hai người kia tất cả đều xuất hiện ở thiết bị truyền tin trên cổ tay anh.

"Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng, cám ơn các nguồn năng lượng của bọn mày."

Nói xong lời này, anh quay người nhảy một cái, biến mất ở trong rừng rậm, lưu lại hai người ngã trên mặt đất nước mũi nước mắt tèm nhem, không ngừng mà chửi ầm lên, tiếp nhận sự thực bọn họ đã bị đào thải.

So với "người mới" Yến Thù Thanh, Đoan Trạch đụng phải chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Tất cả mọi người không biết hai người người mới trình độ ra sao, cho nên tất cả đều đem chủ ý đặt vào hai người bọn họ, tất cả đều muốn thử một chút năng lực của bọn họ, nếu như may mắn có thể gặp phải người không có năng lực, như vậy bọn họ có thể tiên hạ thủ vi cường, không để người khác đoạt mất.

Cho nên khi Đoan Trạch cầm theo trang bị đi vào rừng cây, công kích to to nhỏ nhỏ không có gián đoạn, có người đến từ đội ngũ khác, cũng có người đến từ đồng đội, vừa bắt đầu hắn còn hạ thủ lưu tình, cuối cùng thực sự bị quấy rầy phát phiền, lại bắt đầu trắng trợn "Thu gặt".

Động tác của hắn nhanh vô cùng, cơ hồ người khác cũng không thấy hắn ra tay thế nào, nguồn năng lượng trên người liền bị hắn dễ như ăn cháo cầm đi, nếu như người khác không tới gần hắn, hắn cũng không chủ động ra tay, chỉ khi nào có người đem chủ ý đặt ở trên người hắn, hắn lại giống như một cây phong đao đột nhiên ra khỏi vỏ, trực tiếp "giết" sạch tuyệt đối không phí lời.

Có lẽ là trước mặt Yến Thù Thanh hắn còn thu liễm, bây giờ chỉ còn một mình hắn, ngay cả ngụy trang hắn cũng lười che giấu, không tới một canh giờ, đã thu hoạch được tám nguồn năng lượng, thiết bị truyền tin trên cổ tay cũng bởi vì "Ăn" quá nhiều năng lượng, phát ra tiếng vang cực kỳ chói tai.

Nguồn năng lượng mới tràn vào hệ thống, dữ liệu liên tục thay đổi, lúc này màn hình lấp loé mấy lần, chính thức công bố danh sách thành viên còn trụ lại đến thời điểm này: Đoan Trạch đã từ vị trí thứ mười, lên tới vị trí thứ nhất, mà theo sát phía sau chính là Yến Thù Thanh, chỉ so với hắn thiếu một nguồn năng lượng.

Đoan Trạch câu lên khoé miệng một chút, thu hồi thiết bị truyền tin tiếp tục tiến lên, lúc này hắn đã đi đến thác nước, núi đá hòa lẫn bùn đất cuốn vào nhau, cuồn cuộn lao vào trong sông, dòng nước chảy xiết liên tục vuốt ve nham thạch bên bờ, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Dưới chân mặt đất chấn động, mưa càng rơi xuống càng nhanh, tiếng gió vù vù kèm theo tiếng nước gào thét, che giấu tất cả âm thanh xung quanh, trong lúc này Đoan Trạch đột nhiên dừng bước chân, trường kỳ chiến đấu khiến thân thể của hắn đối với nguy hiểm có bản năng phản ứng, quả nhiên trong chớp mắt hắn dừng lại, một bóng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, cầm một cây chủy thủ muốn đâm thủng cổ họng của hắn.

Trong nháy mắt người kia động thủ, Đoan Trạch nhảy lên lộn nhào một cái về phía sau, xoay người lại một cước đạp người kia ra ngoài mấy chục mét.

Người kia một đầu rơi vào trong nước, cực kỳ chật vật, gã căn bản không nghĩ tới Đoan Trạch ở trong môi trường này còn có thể nhận ra được sự tồn tại của mình, kế hoạch một đòn diệt khẩu cũng bị phá huỷ, lúc này gã huýt sáo một cái, trong nháy mắt trên ngọn cây nhảy xuống năm bóng người.

"Đội Lam?" Đoan Trạch nheo mắt lại.

Sáu người này hắn có ấn tượng, trước lúc huấn luyện hắn chú ý tới bọn họ vẫn luôn tụ lại cùng nhau, ánh mắt đảo qua thiết bị truyền tin trên tay họ, nguồn năng lượng đã tích lũy không ít, rất hiển nhiên bọn họ không biết dùng phương pháp này "Giết" bao nhiêu thành viên, hiện tại một tiếng huýt sáo có thể đưa bọn họ gọi tới, rất hiển nhiên sáu người này là cố ý ở đây mai phục hắn.

Lúc này người vừa nãy vốn định đánh lén Đoan Trạch bò lên, sáu người liếc mắt ra hiệu lẫn nhau, trong nháy mắt đem Đoan Trạch bao vây, "Người thứ nhất, mày rất lợi hại a, vừa tới hai ngày có thể ở đây vui vẻ sung sướng, nghe nói trên tay mày hiện tại có tám cái nguồn năng lượng, mấy người chúng tao muốn đến tham quan một chút."

Vừa dứt lời, sáu người tại bốn phương tám hướng đồng thời ra tay, đến thẳng chỗ yếu hại của Đoan Trạch.

Lần chọn lựa này mục đích chính là thăng cấp, nếu như không thể xếp hạng ba mươi người, lúc trước bọn họ nỗ lực trả giá hết thảy đều là uổng phí, cho nên bọn họ nhất định phải lấy đi tám nguồn năng lượng trên tay Cận Hằng, mặc dù nguồn năng lượng của sáu người bọn họ, cũng có thể để cho bọn họ trực tiếp tiến lên vài cấp.

Sáu người này có lẽ đơn đả độc đấu hoàn toàn không phải đối thủ của Đoan Trạch, thế nhưng động tác của bọn họ phi thường thống nhất, lại giống như một người, công thủ như thường, rất khó tìm được chỗ đột phá, mặc dù là Đoan Trạch trong lúc nhất thời cũng bị bọn họ nhốt lại, căn bản không có cách nào thoát thân.

Sáu người vừa nhìn như vậy, trong mắt nhất thời vui vẻ, coi như là tiêu hao thể lực, bọn họ sáu người cũng có thể khiến thể lực của Đoan Trạch tiêu hao hết!

Vừa lúc đó, xa xa truyền đến tiếng gió vù vù, một giây sau trong vòng vây một người bị đạp mạnh lăn trên đất, tất cả mọi người không thấy rõ xảy ra chuyện gì, một bóng người trực tiếp gia nhập cuộc chiến, trong nháy mắt hủy diệt "Trận hình" dễ thủ khó công của sáu người kia, chắn ở trước mặt Đoan Trạch.

"Thư Yến!?"

Hết chương 48-phần 1.
Bình Luận (0)
Comment