Chính Là Không Ly Hôn

Chương 82.2

Chiến đấu giằng co đúng một ngày, đến khi mặt trời sắp phải xuống núi, vẫn cứ không có kết thúc.

Đại quân Thương Kiếm thắng như chẻ tre, dễ dàng đoạt lấy quyển chủ động từ Á Hi, một đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mà quân Á Hi liên tục bại lui, trước sau bị động chịu đòn, nhưng vẫn không có khởi động độc săn.

Trong lúc không ít binh lí Thương Kiếm binh cho là trước khi trời tối có thể kết thúc chiến đấu, tình thế lại đột nhiên đột biến, trong trận đột nhiên xuất hiện một cơ giáp màu xám, chuyển động nhanh như chớp, lực sát thương rất lớn, tướng sĩ bình thường cơ hồ không có cách nào chống đối, ngay cả binh lính điều khiển cơ giáp của Thương Kiếm cũng không phải là đối thủ của người này.

Tình báo nhanh chóng truyền đến bên trong buồng chỉ huy, Lý thượng tá vừa nhìn thấy hình ảnh truyền tới máy truyền tin, liếc mắt một cái liền nhận ra cơ giáp màu xám kia.

"Đây không phải là Triệu Cương."

"Triệu Cương?" Cận Hằng hơi nhíu mày, mặt không thay đổi nhìn hình ảnh liếc mắt một cái, "Lai lịch gì?"

Nhắc tới người này, Lý thượng tá nắm chặt nắm đấm, "Tên này là tổng Thống lĩnh Á Hi, mấy lần trước đối với chúng ta khởi động độc săn, chính là tên này dẫn binh, thân thủ của Triệu Cương rất tốt, ban đầu ở quân bộ Á Hi cũng là nhân vật ghê gớm, lần này chúng ta chết rất nhiều người, tên này "Không thể không kể công"!"

Cận Hằng lạnh nhạt nhíu mày, "Nhá, nghe tới hình như rất lợi hại."

"Đúng phi thường lợi hại, gã vẫn luôn tự xưng là thiên tài điều khiển cơ giáp của Á Hi, trên mặt đất có lẽ vũ lực không cao, chỉ khi nào tên này tiến vào cơ giáp chạy đến trên trời, có thể coi bầu trời chính là thiên hạ của tên này, lúc trước chúng ta có không ít binh lính cơ giáp bại dưới tay tên này này."

Nghe đến hai chữ "Thiên tài", Cận Hằng suýt nữa tỏ ra khinh thường, còn không đợi nói chuyện, Yến Thù Thanh bên cạnh vẫn luôn trầm mặc trước tiên cười đứng lên, "Người dám tự xưng là thiên tài đều là đồ ngu, nếu như tên này là tổng Thống lĩnh của lần hành động này, vậy khẳng định là người tâm phúc của Vương Trọng Sơn, vậy hôm nay tôi liền đi tự mình gặp gỡ vị "Thiên tài" này.

"Em là tổng chỉ huy, không thể có chuyện, em ở lại chỗ này, ta đi."

Cận Hằng lập tức chặn lại đường đi của Yến Thù Thanh, những người khác cũng không dám nói gì nữa, dù sao lúc trước từng xem qua bản lĩnh hai người thao túng cơ giáp, lúc này trừ hai người bọn họ cũng không có ai có thể ngăn được Triệu Cương.

Nói xong lời này, Cận Hằng xoay người rời đi, Yến Thù Thanh kéo hắn lại, "Anh đi vội vã như vậy làm gì, em cũng không nói không cho anh đi."

Nói xong anh tiến đến bên tai Cận Hằng nhỏ giọng nói vài câu, gương mặt Cận Hằng vẫn duy trì thần sắc lạnh lẽo cứng rắn lúc này lại chậm rãi dịu xuống, nhíu mày liếc mắt nhìn Yến Thù Thanh, "... Em xác định biện pháp này hữu hiệu?"

"Không từng thử làm sao biết có tác dụng hay không."

"Nếu như biện pháp này của em không có tác dụng, phải nghe lời anh ngoan ngoãn trở về, đừng thể hiện."

"Được được được, nghe lời anh được chưa." Yến Thù Thanh hai tay chắp tay trước ngực lộ ra biểu tình tội nghiệp, lỗ tai Cận Hằng đỏ lên, lôi kéo Yến Thù Thanh nhanh chóng bước ra khỏi phòng chỉ huy.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ gian nhà chỉ còn dư lại một đám sĩ quan mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, bọn họ cảm thấy mình tựa hồ đã bị gạt qua một bên, không nhịn được ở trong lòng rít gào: Hai người lặng lẽ nói hồi lâu, ngược lại cũng nên nói cho chúng tôi biết "Biện pháp này" rốt cuộc là gì a!

Gió cuốn hoa tuyết càng thổi càng mãnh liệt, Triệu Cương một quyền đánh bay một binh lính cơ giáp, nhào tới móc ra súng nhắm ngay đầu của người kia, bừa bãi nở nụ cười, "Một đám vô dụng, không đỡ nổi một đòn."

Đạn "Ầm" một tiếng ra khỏi nòng, trong nháy mắt ấn xuống cò súng, đạn lệch khỏi quỹ đạo, lập tức đánh bay.

Triệu Cương đột nhiên vừa quay đầu lại, còn không đợi thấy rõ bóng người, một cước liền đem gã trực tiếp đá bay.

Gã nặng nề ngã ở trên tảng đá, một bộ cơ giáp màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt gã, súng bắn pháo trực tiếp bắn về phía đầu của gã.

"Con mẹ nó!" Triệu Cương mắng to một tiếng, lăn khỏi chỗ, đột nhiên bay đến không trung, "Mày là ai, trước đây ở bên trong đám cẩu binh Thương Kiếm, làm sao chưa từng thấy mày!"

"Bởi vì mày là cẩu, đương nhiên không nhìn thấy người." Yến Thù Thanh cười lạnh một tiếng, cùng cũng bay đến không trung, cánh tay phải biến thành một thanh trường đao, vọt thẳng bổ tới Triệu Cương.

"Con mẹ nó mày muốn chết!" Triệu Cương không ngừng xì cười một tiếng, giơ tay nắm lấy lưỡi dao của Yến Thù Thanh, "Báo lên tên của mày, nếu không muốn làm vong hồn vô danh trong tay tao."

Nói xong gã rút ra súng ra trực tiếp nhắm vào nguồn năng lượng của Yến Thù Thanh, chỉ cần bắn trúng nguồn năng lượng sẽ bị cắt đứt, chỉ bằng thời khắc này cũng có thể khiến Yến Thù Thanh ở trên không trung trực tiếp ngã chết.

Nhưng một giây trước khi gã nổ súng, người trước mắt đột nhiên không thấy đâu, còn giống như quỷ mị, chỉ một thoáng vọt đến sau lưng của gã, trong nháy mắt toàn thân Triệu Cương đột nhiên nổi lên một lớp da gà, mặc dù gã vẫn luôn tự xưng là thiên tài, cũng không cách nào cùng cơ giáp hợp hai làm một đạt đến tốc độ như thế này!

Trong nháy mắt này phảng phất thời gian như đóng lại, bên tai truyền đến âm thanh, "Tao là tổng chỉ huy lần hành động này của Thương Kiếm, thế nhưng tao sẽ không nói ra tên của mình, bởi vì mày sắp phải chết rồi."

Vừa dứt lời, Triệu Cương phút chốc quay đầu lại, giơ tay chính là một súng, vừa vặn phía sau dĩ nhiên đã không có một bóng người, mà trong nháy mắt gã xoay người lại, đột nhiên bị một luồng sức mạnh khổng lồ phía sau lưng bắn trúng, gã trực tiếp phun ra một ngụm máu, thình lình nhìn thấy một bộ cơ giáp màu đen chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt gã.

"Mày... Con mẹ nó mày là ai?"

Gã bị hai người giống như "Hắc Bạch Vô Thường" làm cho mộng mị, gã nghĩ tốc độ của mình đã rất nhanh, lại không nghĩ rằng gặp được cao thủ chân chính, hơn nữa còn gặp được cả hai người.

Cận Hằng căn bản không cùng gã phí lời, tới liền đánh, động tác của hắn tàn nhẫn ác liệt, người mặc cơ giáp màu đen như sứ giả địa ngục, chiêu nào chiêu nấy đều là chiêu thức đoạt mệnh, Triệu Cương vốn đang có thể chống đối, thế nhưng vừa nãy bị thương, tốc độ hoàn toàn không giống lúc trước, mặc dù trong tay gã cầm súng, mà Cận Hằng không có bất kỳ vũ khí nào, vẫn cứ bị đánh không hề có lực trở tay.

Cận Hằng có vô số cơ hội có thể trực tiếp giết gã, thế nhưng hắn lại giống như con mèo bắt chuột, chính là không cho Triệu Cương một cái sảng khoái, lúc này hắn một quyền đập tới, Triệu Cương từ trời cao mạnh mẽ rơi xuống, Cận Hằng nhận được tín hiệu của Yến Thù Thanh, cố ý chậm nửa nhịp, để Triệu Cương có cơ hội chạy trốn, "Không cẩn thận" để cho gã chạy đi.

Bên trong chiến hạm của Á Hi, tất cả mọi người đứng tại chỗ sợ hãi đến nỗi không dám thở.

"Ầm" một tiếng cốc vỡ nát một chỗ, Vương Trọng Sơn đột nhiên vỗ bàn một cái, âm lệ híp mắt, "Cậu nói cái gì?!"

Trên người Triệu Cương vết thương chằng chịt quỳ trên mặt đất, cẩn thận mở miệng, "... Thuộc hạ đều nói thật, Thương Kiếm không biết từ đâu nhô ra hai người rất lợi hại, thuộc hạ không địch nổi hai người đó, thực sự không phải là đối thủ của bọn họ, nếu không phải nắm lấy cơ hội chạy về, khả năng giờ khắc này đã mất mạng, xin lỗi quân tọa... Là thuộc hạ vô năng, xin ngài giáng tội."

"Hai người lợi hại?" Vương Trọng Sơn giống như một con mãng xà chiếm giữ chỗ ngồi trên cao, nguy hiểm nheo mắt lại, "Ngay cả cậu cũng không phải là đối thủ của bọn họ, khẳng định bọn họ không phải nhân vật tầm thường, thấy rõ mặt của bọn họ không?"

"... Thuộc hạ, thuộc hạ vô năng... Bọn họ mặc cơ giáp, thuộc hạ không thấy rõ..."

"Phế vật!" Vương Trọng Sơn nhanh chân tiến lên đạp một cái, khiến Triệu Cương ngã lăn trên đất, "Bị người ta đánh tè ra quần nhưng ngay cả đối phương là ai cũng không biết rõ, cậu còn dám trở về phục mệnh!"

"Thuộc hạ biết sai... Thuộc hạ biết sai! Tuy rằng không thể nhìn thấy tướng mạo bọn họ, mà một người trong đó nói tên đó là tổng chỉ huy trận chiến lần này, thế nhưng thuộc hạ nghe thấy thanh âm của người đó rất xa lạ, thực sự đoán không ra người đó là ai."

Không chỉ có bản lãnh như vậy, hơn nữa phối hợp ăn ý, thậm chí một người trong đó còn là tổng chỉ huy, vậy ít nhất bọn họ phải có quân hàm cấp thiếu tá trở nên... bên trong quân bộ Thương Kiếm có người như vậy sao?

Vương Trọng Sơn híp mắt trầm mặc chốc lát, trong đầu đột nhiên có cái gì chợt lóe lên: Chẳng lẽ là Cận Hằng cùng Yến Thù Thanh?

Không không không, hiện tại Yến Thù Thanh là "bảo bối" cứu mạng của Thương Kiếm, hoàng đế lão bất tử kia bị nước chảy vào đầu mới có thể để cậu ta xuất hiện trước mi mắt của mình.

"Cậu nói lần hành động này người đó là tổng chỉ huy? Chính là người vẫn luôn điều khiển dùng toàn quân lực chiến đấu với quân ta."

Triệu Cương gật gật đầu, "Phải là tên này, không nghĩ tới tên này lợi hại như vậy."

"Quân tọa, ngài nói chúng ta bây giờ nên làm gì? Thương Kiếm hỏa lực mạnh như vậy, lực lượng của chúng ta hiện tại không thể chống đỡ, nếu như tiếp tục như thế sớm muộn sẽ dã tràng xe cát, thừa dịp hiện tại chúng ta còn có thực lực đánh trả, không bằng thẳng thắn đem ra độc săn cuối cùng, giết toàn bộ bọn cẩu Thương Kiếm!"

Nghe xong lời này, Vương Trọng Sơn cười lạnh một tiếng, "Lợi hại? Tên này lợi hại đến đâu cũng là thằng ngu."

"Hiện tại Alpha là địa bàn của chúng ta, người này chạy đến địa bàn của chúng ta trắng trợn nổ súng, thoạt nhìn thật giống như chiếm hết tiên cơ, thế nhưng đợi đến khi hết đạn hết lương thực, để xem bọn họ làm thế nào, mặc dù ở mẫu tinh Thương Kiếm có thể đưa tới tiếp tế cho bọn họ, thời điểm đó cũng là nước ở xa không cứu được lửa gần, chúng ta có nhiều thời gian hao tổn với bọn họ, một khi bọn họ không còn vũ khí, giờ chết của bọn họ sẽ tới."

Vừa nghe lời này, đôi mắt Triệu Cương trong nháy mắt sáng lên, "Chờ bọn họ hết đạn hết lương thực, không hề còn lực lượng chống đỡ, chúng ta sẽ đem độc săn còn dư lại toàn bộ đều dùng tới, giết bọn họ một trở tay không kịp, át chủ bài phải dùng sau cùng, quân tọa quả nhiên cao minh."

Vương Trọng Sơn ha ha nở nụ cười, híp con mắt nhìn gã một cái, "Vào lúc này cậu cũng không phải tên đần."

Tiếng cười chói tai vang vọng toàn bộ khoang thuyền, ai cũng không có chú ý tới sau lưng cơ giáp của Triệu Cương đã được dính vào một chip nghe lén, vào lúc này đối thoại của hai người không sót một chữ thuận theo tín hiệu, truyền đến thiết bị truyền tin của Yến Thù Thanh.

Hết chương 82-phần 2.
Bình Luận (0)
Comment