Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 3

Thẩm trắc phi?! Là Thẩm Nhu - người đang cai quản mọi việc trong Nam Dương phủ? Nàng ta tới làm cái gì? Mộ Dung Thư nhíu mày, là tới thay Tống Tuyết đòi công bằng? Trong lòng cười lạnh một tiếng, những Trắc phi tiểu thiếp này phải hay không đã quên mất thân phận của mình là gì? Từng người một đều muốn bay lên trời!

Nghĩ đến địa vị trước kia của Mộ Dung Thư ở trong Nam Dương phủ, khóe miệng của nàng không nhịn được một trận co giật.

YD, muốn ngủ ngon cũng không được.

“Đi ra ngoài nói với nàng ta, bản Vương phi đang nghỉ ngơi, không tiếp khách!” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Lăng nhẹ giọng phân phó. Trời đất bao la, lúc này lại không cho nàng nghỉ ngơi! Mới vừa tỉnh lại nửa canh giờ, trong đầu không ngừng hiện ra ký ức mới, cho dù nàng năng lực tiếp nhận mạnh mẽ, cũng không có nghĩa là nàng có cái tâm tình muốn chơi đùa cùng bọn họ!

Hồng Lăng gật đầu, vừa đi tới trước cửa thì liền nghe vài nha hoàn nói: “Gặp qua Vương gia.” Lúc này Hồng Lăng có chút hơi khó nói, nếu người chờ ở bên ngoài chỉ có Thẩm trắc phi cùng Nhị phu nhân thì còn dễ nói, nhưng bây giờ ngay cả Vương gia cũng tới! Nàng quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư bực mình phất phất tay: “Cũng từ chối đi.” Cái gì Vương gia, Trắc phi, tiểu thiếp, bây giờ ở trong mắt của nàng, hoàn toàn không bằng một giấc ngủ!

Vương phi vậy mà cũng đem Vương gia từ chối ở ngoài cửa?! Mắt lóe lên, Hồng Lăng lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

Phòng bên ngoài. Tống Tuyết cúi đầu đứng ở phía sau Vũ Văn Mặc và Thẩm Nhu, viền mắt hồng hồng, giống như chịu nhiều uất ức lắm, bả vai vẫn đang run rẩy, tay nhỏ trắng nõn cầm khăn chậm chậm nước mắt.

Vũ Văn Mặt vẻ mặt lạnh như băng, thân hình thẳng tắp cường tráng, gác tay đứng ở trước cửa, trong mắt không hề gợn sóng, nhìn vào chỉ có thể thấy được ánh sáng băng lãnh.

Thẩm nhu trên mặt mang nụ cười ưu nhã ôn nhu, như cũ nhìn qua vẫn có chút hiền lành.

Ở trong vương phủ, thanh danh của Thẩm Nhu rất tốt, ai cũng đều nói Thẩm trắc phi là chủ tử có thiện tâm là một chủ tử tốt. Mà Vương phi thì ngược lại, có thể là do không chiếm được sự sủng ái của Vương gia, đối đãi với hạ nhân cũng không tốt gì, bọn hạ nhân ở sau lưng đều nói trong mắt Vương phi không chấp nhận người khác, không muốn thấy nhiều nữ nhân hầu hạ bên cạnh Vương gia. Nhưng thế thì có lợi ích gì? Ở trong vương phủ, dù nàng là Vương phi, nhiều lắm cũng chỉ là một chủ tử, cũng không có ảnh hưởng gì.

Kỳ thực thì bên người Vương gia chỉ có bốn người thiếp mà thôi, nhưng trong hoàng thất thì sợ rằng Vương gia là không gần nữ sắc đi. Bất quá Thẩm trắc phi cùng Vương gia thế nhưng lại tình đầu ý hợp, dựa vào thân phận của Thẩm trắc phi làm Chính phi cũng là xứng đáng, tính tình lại tốt, đương nhiên được Vương gia yêu thích.

Huống hồ bây giờ là Thẩm trắc phi nắm quyền, nếu như Thẩm trắc phi có thể sinh một tiểu hài tử hay một tiểu nữ nhi, vậy trong vương phủ còn có chỗ cho Vương phi nói chuyện sao!

Hồng Lăng âm thầm thở dài một hơi, lo lắng cho tình cảnh của Vương phi lúc này, nếu như lúc đó nàng có thể giữ Vương phi lại là tốt rồi, bằng không cũng sẽ không nhiễu loạn như bây giờ! Chỉ sợ lần này Nhị phu nhân sẽ không bỏ qua chuyện này!

Lặng lẽ nhìn thoáng qua Vương gia, đây là lần đầu tiên trong hai năm qua Vương gia đến chỗ của Vương phi, thế nhưng, lại cùng Thẩm trắc phi và Nhị phu nhân.

Không biết được sau khi thấy thì Vương phi sẽ tức giận ra sao!

Hướng về phía ba chủ tử phúc thân hành lễ, cung kính lễ độ nói: “Vương phi té bị thương ở đầu, bây giờ đầu còn chưa tỉnh táo hẳn, khộng tiện tiếp khách. Xin Vương gia, Thẩm trắc phi cùng Nhị phu nhân thứ lỗi.”

Sau khi Vũ Văn Mặc nghe được biểu tình không chút biến hóa, chỉ gật gật đầu.

Thẩm trắc phi ôn nhu cười hỏi lại: “Để cho tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt, lúc khác sẽ tới thăm tỷ tỷ.”

Hồng Lăng thở dài một hơi, cũng may là hôm nay Thẩm trắc phi cũng tới, thông tình đạt lý*, sẽ không kiếm chuyện dây dưa, nếu như chỉ là Nhị phu nhân, còn không biết phiền phức thế nào đây! Đến lúc đó không tránh được lại để cho Vương phi mất đi lý trí.

Bên trong phòng, Mộ Dung Thư sau khi nghe xong giọng nói của Thẩm trắc phi, khóe miệng cong lên, giọng nói như tên, rất ôn nhu. Bất quá không biết được sau sự ôn nhu này, có hay không đang che giấu một cái tâm độc ác!

Con ngươi lóe lên, nếu nói là không có dã tâm, vậy sao lại nắm trong tay quyền lực trong vương phủ? Sau đó lại tùy ý để các tiểu thiếp leo lên trên đầu Vương phi?

“Nô tỳ thay Vương phi tạ ơn Thẩm trắc phi.” Hồng lăng cúi người nói.

Lúc này, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Ở phía sau Vũ Văn Mặc và Thẩm trắc phi, Nhị phu nhân - Tống Tuyết nãy giờ vẫn sắm vai nhân vật bị ức hiếp đáng thương liền gào khóc lên, “Vương gia, Vương phi bị thương đều không phải do tiện thiếp làm. Khuya hôm trước tiện thiếp vì nghĩ cho thân thể của Vương gia, mới không có đánh thức Vương gia, nhưng Vương phi lại không tin, lúc còn muốn đánh tiện thiếp, tiện thiếp căn bản không có dũng khí trốn, căn bản không có dự liệu Vương phi sẽ bởi vì vậy mà té ngã đụng vào đầu! Nếu sớm biết sẽ làm Vương phi bị thương, tiện thiếp nhất định sẽ chủ động tiến lên quỳ xuống để Vương phi giáo huấn!

Giọng khàn khàn kiệt lực còn cố khóc la, làm cho mảnh sân vốn vô cùng an tĩnh trong nháy mắt trở nên ồn ào không thôi.

Mà hành động lần này của Tống Tuyết, khiến cho một bên hạ nhân đều vì nàng mà bất bình, rất dễ nhận thấy, chuyện này là lỗi của Vương phi! Đáng tiếc, Nhị phu nhân thân phận thấp hèn, so ra kém Vương phi xuất thân đã là đích nữ của Đại tướng quân!

Vũ Văn Mặc khẽ nhếch mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Tuyết, giọng nói băng lãnh như tháng chạp trời đông giá rét vậy: “Câm miệng.”

Tống Tuyết thân hình run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng bệch. Vội vàng cuối đầu, chỉ khẽ khóc, không dám khàn giọng kêu la nữa.

Thẩm trắc phi quay đầu lại nhìn Tống Tuyết, nhẹ giọng ôn nhu nói: “Muội muội, việc này Vương gia chắc chắn sẽ xử lí. Lúc này muội muội không cần tự trách mình.” Dứt lời, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, lại bất động thanh sắc** nhìn vào trong phòng, trong mắt hình như hiện lên một tia kinh ngạc.

Bây giờ bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Mộ Dung Thư có thể ngồi yên trong phòng, hơn nữa còn tùy ý để Tống Tuyết ở trên đia bàn của nàng mà ngang ngược, cái này ... Có chút không đúng.

Lập tức nhìn về phía Hồng Lăng hỏi: “Tỷ tỷ có phải hay không bị thương rất nặng?”

Hồng Lăng có chút khó nói, vừa rồi Vương phi đã tỉnh lại, bất quá hình như vô cùng mệt mỏi, về phần bị thương có nặng hay không, đại phu đã nói, Vương phi mất máu hơi nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là có thể bình phục, nàng chần chừ làm thế nào để mở miệng, không thể đề cho người khác nắm được khuyết điểm.

Lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Bản Vương phi còn chưa chết, sáng sớm tới khóc tang?!”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng mang theo sự uy nghiêm cùng sắc bén làm cho người khác không thể sao lãng.

Những người ngoài phòng nghe vậy, đều có chút kinh ngạc.

Tống Tuyết sửng sốt một chút, phản ứng của Vương phi cùng tưởng tượng của nàng sao lại không giống nhau?

Thẩm trắc phi mặt không đổi, rất nhanh khép hờ đôi mắt một chút.

Còn Vũ Văn Mặc, đối với Mộ Dung Thư đến tột cùng là hạng người gì có tính cách thế nào, hoàn toàn không quan tâm, cho nên không có phản ứng gì nhiều.

* : hiểu lý lẽ ( ta cũng không biết a~ các cứ hỏi gg-sama nga~ )

** : không có biểu hiện gì
Bình Luận (0)
Comment