Sao hắn lại đến? Không phải Tri Thu nói hai ngày nay hắn bận rộn nhiều việc sao?
Nhìn hắn ngồi cùng Hiên nhi, bộ dáng kia chính là muốn chờ nàng cùng ăn cơm
tối. Trong lòng Mộ Dung Thư nghĩ: Hắn thật biết chọn thời gian mà đến,
cứ chọn lúc nàng xuống bếp là đến. Bất quá... Nàng cũng không biết là
hắn sẽ đến, cho nên chỉ làm có năm món, không biết có đủ bọn họ ăn hay
không. Cho dù trong lòng không vui, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra
bên ngoài, vẫn phúc thân hành lễ với Vũ Văn Mặc: “Thần thiếp gặp qua
gia.”
“Đứng dậy đi.” Vũ Văn Mặc thản nhiên nói.Tầm mắt rơi vào
hai nâm thức ăn do hai nha hoàn bưng sau lưng Mộ Dung Thư, hắn là nghe
Tri Thu nói đêm nay nàng vì Hiên Nhi mà tự xuống bếp, kết quả là đến lúc dùng cơm tối, hắn tự nhiên lại đến Mai viên.
Hiên nhi nghe thấy
được mùi thơm của các món ăn, thân thể liền chạy về phía Mộ Dung Thư,
sau ôm lấy Mộ Dung Thư mà ngây thơ nói: “Mẫu thân, Hiên nhi thật đói.”
Mộ Dung Thư xoa xoa đầu bé, cười nói: “Ha hả... Bây giờ, chúng ta cùng ăn.”
“Thật tốt quá.” Hiên nhi cười như hoa, hai lúm đồng tiền trên mặt càng lộ rõ, nhìn rất là đáng yêu. Mộ Dung Thư nắm tay bé cùng đi đến cạnh bàn, ngồi xuống.
Nàng ngồi đối diện Vũ Văn Mặc, còn Hiên nhi lại là ngồi ở một bên.
Bọn nha hoàn đem các món ăn để trên bàn. Lúc lấy cái nắp đậy ra, mùi thơm
của các món liền tỏa ra bốn phía, làm cho Vũ Văn Mặc và Hiên nhi liền
muốn ăn, Hiên nhi nhếch đôi mắt phượng, hô: “Mẫu thân, những thức ăn này nhìn rất đẹp! Nhất định ăn sẽ rất ngon.”
Vũ Văn Mặc nhìn từ món
này đến món kia, sau khi không thấy màu đỏ gai mắt, trong con ngươi hình như có ý cười. Sau khi nghe được lời của Hiên nhi, trong lòng cũng đồng ý. Tuy thái độ của Mộ Dung Thư giả dối, đa biện như hồ, nhưng tay nghề
cũng phải khiến cho hắn ngạc nhiên. (lần trước Thư tỷ cho anh ý ăn mấy
món cay.. giờ anh ý gai mắt màu đỏ là đương nhiên)
Sau khi Mộ Dung thư nghe được lời tán thưởng của Hiên nhi, cũng khẽ cười,
khi xuống bếp niềm vui lớn nhất chính là khiến cho mọi người ăn xong cảm thấy ngon, liền giơ ngón tay cái ra mà tán thưởng.
Tri Thu ở một bên hầu hạ vì Vũ Văn Mặc gắp cá nướng, tương kho cà, tôm chiên, cháo hầm hạt sen.
Còn Mộ Dung Thư thì gắp thức ăn cho Hiên nhi.
Hiên nhi vừa ăn được hai miếng sườn liền kêu to: “Hiên nhi chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy! Ăn quá ngon.”
Từ nãy đến giờ, Vũ Văn Mặc dùng cơm tao nhã, tuy chỉ mới ăn thịt gà và
chút cá nướng thì cũng ngạc nhiên, nhưng băng sơn cuối cùng vẫn là băng
sơn, khiến cho mọi người nhìn không ra hắn đang vui, buồn hay giận.
Mộ Dung Thư thấy hắn hình như không thích món ăn này cho lắm, nhướng
nhướng mày nói: “Món này là cá nướng, tuy nói thì đơn giản nhưng thiếp
đã dùng gần một canh giờ để làm. Thật ra thì món này nấu rất phức tạp.”
“Ừ.” Nghe vậy, Vũ Văn Mặc đem miếng cá trong miệng nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, sau đó trả lời.
Tri Thu có chút kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc, nàng chưa từng thấy Vương gia ăn nhiều như vậy. Chỉ có một món cũng ăn thật nhiều. Nàng lập tức gắp thêm tương kho cà.
Hiên nhi thấy Vũ Văn Mặc ăn tương kho cà, bé cũng
vươn đôi đũa chỉ về món đó, Mộ Dung Thư thấy thế liền cho Hồng Lăng múc
hai chén cơm tẻ nhỏ đưa cho Hiên nhi và Vũ Văn Mặc.
“Đây là tương kho cà, ăn chúng với cơm tẻ thì rất ngon.” Mộ Dung Thư cười nói. Tương
kho cà giống như một món ăn của phương Bắc, cũng ăn chung với cơm tẻ, mà nàng thì rất thích ăn cà, cho nên mỗi lần ăn đều phải ăn chung với cơm
tẻ.
Vũ Văn Mặc ăn cà, sau khi ăn thì hương thơm vẫn còn động lại, hương cà, hương hành, hương tỏi cùng hòa quyện với nhau, dùng chung với cơm tẻ, quả nhiên là rất ngon. Tri Thu thấy thế liền gắp thêm cà.
Hiên nhi ra sức ăn, không có thời gian nói, cứ cách một lúc bé lại hô 'ăn quá ngon'. Làm cho Mộ Dung Thư cười không ngừng.
Vũ Văn Mặc nhìn món gà hầm ngũ quả, Tri Thu liền vì Vũ Văn Mặc gắp một
miếng gà cùng nấm. Đây là lần thứ ba hắn được ăn món do nàng làm. Ba lần làm gà đều có chút khác nhau, lần này gà nhìn trắng noản, hương vị cũng là cực kỳ tươi mới.
“Ăn chậm một chút, đừng có gấp.” Mộ Dung Thư vuốt ve đầu Hiên nhi, ôn nhu nói.
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu nhìn, thấy Mộ Dung Thư ôn nhu chăm sóc cho Hiên nhi,
còn giúp bé lau đi vết thức ăn dính trên miệng, con ngươi khẽ lóe lóe.
“Mẫu thân, cái này ăn thật ngon! Giòn lắm.” Hiên nhi hết lòng mà ca ngợi món tôm chiên.
Lúc này, Vũ Văn mặc cũng ăn một miếng, trong lòng thầm khen, màu sắc vàng
nhạt, bên ngoài giòn còn bên trong lại mềm, hương thơm cũng rất được.
Mộ Dung Thư sợ Hiên nhi ăn nhiều như vậy, không thể ăn cháo hầm hạt sen
được, liền quay đầu phân phó cho Hồng Lăng, múc cho Hiên nhi một chén
cháo.
Nhưng lực chú ý của Hiên nhi đã bị tôm chiên hấp dẫn, chỉ nghĩ ăn thật nhiều món này, sau khi thấy chén cháo, cũng không ăn.
Thấy thế, Mộ Dung Thư cười nói: “Món này là cháo hầm hạt sen, món này giúp
dễ tiêu hóa, sức khỏe không tốt dùng nhiều sẽ tốt, Hiên nhi ăn nhiều như vậy, rất khó tiêu hóa. Nghe mẫu thân, húp vài ngụm đi.”
Hiên nhi nghe vậy, liếc nhìn món tôm chiên một chút, sau đó cúi đầu đem chén
cháo húp một hơi cạn sạch. Bé ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Mộ Dung Thư nói: “Hiên nhi nghe lời, về sau mẫu thân sẽ thường xuyên xuống bếp
nấu ăn cho Hiên nhi có được không?”
“Được.” Mộ Dung Thư cười đáp ứng.
Lúc này Vũ Văn Mặc cũng ưu nhã uống một ngụm cháo hầm hạt sen, hương vị
thơm nhẹ, hòa tan trong miệng, sau khi ăn vào thì dạ dày đúng thoải mái
hơn nhiều. Sau khi nghe đoạn đối thoại của Hiên nhi và Mộ Dung Thư, con
ngươi thâm trầm lóe lên một cái.
Sau khi hạ nhân dọn dẹp bàn ăn xong, liền dâng trà và hoa quả.
“Vương phi còn làm một món ăn vặt cho tiểu thiếu gia! Nhìn rất ngon.” Hồng lăng cười nói, trên tay bưng đến một mâm đầy mứt quả.
Trên mâm có bốn loại mứt quả.
Sau khi Hiên nhi thấy, lập tức bị hấp dẫn, “Đây là cái gì?”
“Gọi là mứt quả, dùng dừa tươi cùng vài loại hương liệu khác để làm. Ăn rất ngon miệng.” Mộ Dung Thư cười giải thích.
Lúc này, đã qua hai canh giờ sau khi ăn cơm tối, Vũ Văn Mặc vẫn như cũ, im
lặng ngồi thưởng thức trà, sau khi nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ,
liền nhìn đến mứt quả.
Hiên nhi đã no nhưng vẫn đưa tay chuẩn bị
cầm một miếng mứt quả, Mộ Dung Thư lập tức ngăn cản nói: “Bây giờ không
thể ăn. Chút nữa rồi ăn.”
“Vì sao?” Hiên nhi nhìn mứt quả, miệng
đã gần chảy nước bọt, bé thật muốn ăn, nhưng sau khi nghe Mộ Dung Thư
nói, bé liền đặt mứt quả trở lại.
Vũ Văn Mặc nghe vậy, con ngươi có chút không hiểu nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư khẽ cười nói: “Hiên nhi vừa ăn xong tôm chiên? Nếu bây giờ ăn
thêm sẽ không tốt. Nếu bây giờ Hiên nhi muốn ăn mứt quả, sẽ dễ bị nôn
mửa, cháng váng đầu!”
“Vì sao?” Những lời này là do Vũ Văn Mặc hỏi ra.
Khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật, nàng không thể dùng ngôn ngữ của hiện đại
để giải thích, nói tom chiên có nhiều an-bu-min và còn có nhiều can-xi.
Nếu như bắt bọn đụng nhau với hoa quả, như cây nho, cây lựu, dừa, cây
hồng,... dạ dày sẽ tiêu hóa chậm chất dinh dưỡng an-bu-min, hơn nữa hải
sản cùng hoa quả kết hợp sẽ gây ra kích thích với dạ dày, làm cho thân
thể cảm thấy khó chịu, xuất hiện nôn mửa, cháng váng đầu, nhức huyệt
thái dương và đau bụng đi tả. Nếu ăn hải sản trước rồi thì phải chờ đến
nửa canh giờ sau mới ăn tiếp hoa quả.
Nhưng nếu hắn đã hỏi, nàng
không thể không trả lời, cúi đầu trầm giọng nói: “Có rất nhiều loài thực vật tương khắc nhau. Giống như nhiễm bệnh thì uống thuốc Đông y, cũng
lấy độc trị độc?”
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc trầm mặc không nói.
Một lát sau, Hiên nhi chơi đùa đã mệt, liền trở về phòng đi ngủ, trước khi
đi còn không quên nói Hồng Lăng sáng sớm ngày mai phải đem mứt quả qua
phòng bé.
Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, tâm trạng đã có chút lo lắng.
“Bản Vương còn có việc phải xử lý, ngươi nghỉ ngơi đi.” Vũ Văn Mặc nhận ra
ánh mắt của nàng, đôi mắt lạnh như băng, không có chút độ ấm, đứng dậy
nói.
Mộ Dung Thư lập tức đặt ly trà xuống, tảng đá ở trong lòng
liền rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói, “Thiếp cung tiễn gia.”
Vũ Văn mặc gật đầu, kiên quyết rời đi, để lại cho Mộ Dung Thư một bóng lưng rộng cùng cô đơn.
Bóng đêm đến, người người đã an giấc.
“Vương phi, vì sao Vương gia không ở lại?” Hồng lăng nghi hoặc hỏi. Nàng ở một bên hầu hạ, thấy Vương phi và Vương gia cùng nhau ở chung thì, hai
người đều có nét gì đó rất giống nhau, rõ ràng Vương gia và Vương phi đã thành thân hơn hai năm, bây giờ cũng chỉ như người xa lạ có quen biết
một chút. Tối hôm nay vốn là một rất cơ hội tốt, Vương phi không nên
buông tha.
“Có một số việc, ngươi không biết. Đóng kỹ các cửa, ngươi lui ra đi về nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Thư cười nhạt nói.
Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư như vậy, không hỏi thêm nữa. Gật đầu liền lui ra.
Lại qua ba ngày.
Mộ Dung Thư vừa đọc xong một quyển tiểu thuyết, thầm nghĩ: tình yêu của
hai nhận vật thật quá đơn điệu. Không có oanh oanh liệt liệt, chỉ có
tình chàng ý thiếp. Hai người đều tuấn nam mỹ nữ, gia đình thì môn đương hộ đối, thật đẹp đôi.
Nàng thuận tay cầm lấy một quyển, nhìn văn án, là giang hồ hào kiệt, cũng giống với truyện Thủy Hử. Vừa định mở ra xem, người của đại trù phòng đã tới.
“Bẩm Vương phi, Trầm bà tử
và Lý mụ đánh nhau. Mấy bà tử đều cố gắng khuyên can nhưng không được.”
Một bà tử của đại trù phòng sốt ruột đến tìm Mộ Dung Thư, muốn họ Mộ
Dung thư khứ khuyên can.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày hỏi: “Vì sao đánh nhau?”
“Trầm bà tử muốn đến tố giác với Thẩm trắc phi, nói Lý mụ đã lấy ngân lượng
của đại trù phòng. Thẩm trắc phi sẽ đem toàn bộ ngân lượng Lý mụ cho vào túi lấy ra, nếu không sẽ đem Lý mụ đuổi ra vương phủ. Lý mụ nghe Trầm
bà tử cáo trạng, liền ở ngay đại trù phòng mà cùng Trầm bà tử tranh
chấp, Lý mụ nói bà ta không có tham ô. Nhưng Trầm bà tử lại nói Lý mụ
lấy ngân lượng. Cho nên hai người liền ở tại trù phòng mà đánh mắng
nhau.” Bà tử kia đem mọi chuyện đã xảy ra nói với Mộ Dung Thư.
Tham ô? Thái độ Lý mụ nàng đã nghe Thu Cúc nói qua, có chút nhiệt tình,
thẳng thắn cũng rất tốt bụng, chuyện tham ô ngân lượng, bà ta sẽ không
làm đi.
Nhưng Trầm bà tử sao lại nói vậy?
Bà tử thấy Mộ
Dung Thư chần chờ, liền nói: “Trầm bà tử cho đi gọi Thẩm trắc phi đến
chủ trì công đạo. Còn Lý mụ nhờ nô tỳ đến đây mời Vương phi đến trù
phòng chủ trì công đạo.”
Ánh mắt Mộ Dung Thư khẽ chuyển động, Lý
mụ là muốn nàng giúp đỡ? Xem ra hôm nay cần phải đến đại trù phòng một
chuyến. “Đi đến đại trù phòng, bản Vương phi thật muốn biết là chuyện gì xảy ra.”
“Vâng ạ.”
Lúc Mộ Dung Thư đến đại trù phòng thì
Thẩm trắc phi đã tới. Nàng ngồi ở trong sân nhìn Trầm bà tử và Lý mụ,
thần sắc ngưng trọng.
Sau khi phát hiện Mộ Dung Thư đến, mọi người hành lễ nói: “Nô tỳ gặp qua Vương phi.”
Trầm trắc phi nghe vậy, cũng xoay người nhìn Mộ Dung Thư, hành lễ nói: “Muội muội gặp qua tỷ tỷ. Tỷ tỷ cũng đã biết chuyện của đại trù phòng?” Thẩm
trắc phi có chút tức giận: Mộ Dung Thư tới cũng thật nhanh. Đại trù
phòng chính là nơi dễ dàng tham ô nhất, ai quản ai được chứ. Hôm qua,
một chưởng quỹ của cửa hàng đến gặp nàng, nói mấy tháng nay, lợi nhuận
giảm xuống. Chủ yếu là nói các cửa hàng của Mộ Dung Thư dùng nhiều biện
pháp hấp dẫn cho nên đa số khách hàng đều chạy tới cửa hàng của Mộ Dung
Thư.
Nhị gia và Tần di nương sắp trở về, không thể không đưa ta
lễ, quy củ xưa nay đều vậy, nàng cũng không thể làm khác. Nhưng hôm nay, đại trù phòng lại có tham ô, nàng lại thiếu tiền, huống hồ, trước khi
Nhị gia và Tần di nương trở về, nàng phải trở thành người quản sự chính
của đại trù phòng.
Vốn tưởng những động tác này không gây chú ý,
nhưng nghĩ không ra là Mộ Dung Thư lại còn đến. Nhìn thoáng qua tia sáng trong mắt Lý mụ, liền biết là Lý mụ luôn thông báo việc của trù phòng
cho Mộ Dung Thư! Rõ ràng đây là đi cùng thuyền.
“Đúng vậy, tiếng
động lớn như vậy, muốn không biết cũng có chút khó. Vừa lúc bản Vương
phi ăn xong điểm tâm, trong lúc rãnh rỗi liền đến xem, muốn biết chuyện
gì đã xảy ra.” Mộ Dung Thư khẽ cười nói, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua
Thẩm trắc phi, sau đó nhìn Lý mụ và Trầm bà tử.
Sau khi Lý mụ và Trầm bà tử thấy được ánh mắt của Mộ Dung Thư, lập tức cúi đầu đến mức thấp nhất.
Thẩm trắc phi cũng cười nói: “Chút chuyện nhỏ này thì muội giải quyết cũng
được đi. Không dám làm phiền tỷ tỷ. Bất quá... Hai người điều là nô, hỏi rõ, biết rõ liền có thể.”
“Thẩm trắc phi đừng lo cho bản Vương
phi, nếu bản Vương phi đã tới, liền ngồi xem một chút, coi như còn có
thể giúp Thẩm trắc phi. Dù sao thì tham ô, tội cũng không nhỏ, nếu Lý mụ thực sự làm thì không phải chỉ cần đuổi ra vương phủ như vậy được.” Ánh mắt Mộ Dung Thư dừng trên người Thẩm trắc phi, cười nhạt khước từ nói.
Nàng vừa nói xong, Lý mụ liền hoảng sợ nhìn Mộ Dung Thư. Bà hoảng sợ, Vương phi không phải đến giúp bà?
Trầm bà tử lại âm thầm cười trộm, xem ra Vương phi cũng là đứng về phía bà.
“Vâng.” Thẩm trắc phi đáp. Bây giờ nói nàng ta rời đi thì không có khả năng.
Bất quá... Nghe lời này Mộ Dung thư, mắt nhìn về phía Trầm bà tử, chẳng
lẽ Mộ Dung Thư muốn nhân cơ hội này để thu Trầm bà tử? Nghĩ tới đây,
Thẩm trắc phi cau chặt mày.
Mộ Dung Thư âm thầm đem thần sắc của
ba người thu vào mắt, sau đó lạnh lùng nói: “Nhưng nếu là bịa đặt, bản
Vương phi tuyệt đối không tha!”
Trầm bà tử thân hình kịch liệt run lên, trên trán chảy ra mồ hôi. Lý mụ nghe xong lời này, liền đoán là Vương phi đến giúp bà.
“Tỷ tỷ mời ngồi. Để muội đi thẩm vấn.” Thẩm trắc phi cung kính nói với Mộ
Dung Thư. Nàng xoay người, ngoan độc trừng mắt nhìn Trầm bà tử, Mộ Dung
Thư vừa nói thế, bà ta đã lo lắng không yên, thật đúng là nhát gan!
Trầm bà tử cúi đầu càng thấp hơn, trong lòng bồn chồn.
“Làm phiền Thẩm trắc phi.” Mộ Dung Thư gật đầu đáp ứng.
Sau khi Mộ Dung Thư đồng ý, Thẩm trắc phi nhìn về phía Lý mụ, giọng nói trầm xuống, chất vấn: “Lý mụ ngươi không nhận tội?”
Lý mụ dập đầu hai cái dưới chân Thẩm trắc phi, thái độ cường ngạnh: “Nô tỳ không có tội. Nô tỳ chưa từng tham ô, là Trầm bà tử vu oan cho nô tỳ.”
Bà nhát gan, nên không dám tham ô, chỉ sợ sau khi bị chủ tử phát hiện,
bà sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ, có thể sẽ bị bán cho người môi giới.
Thẩm trắc phi gật đầu, lại hỏi Trầm bà tử: “Trầm bà tử, ngươi có chúng cứ gì để chứng minh Lý mụ tham ô?”
Trầm bà tử cũng dập đầu hai đầu. Trả lời: “Nói, hai ngày nay, nô tỳ luôn
thấy Lý mụ lén lút, có chút hiếu kỳ, nô tỳ cũng nhìn đến bà ta mấy lần,
mới phát hiện bà ta dĩ nhiên ba nghìn lượng bạc cất vào ngực sau đó đem
về phòng. Sau đó, nô tỳ đến kiểm tra sổ sách, phát hiện tháng này dùng
nhiều bạc hơn tháng trước. Liền biết là Lý mụ tham ô, bạc căn bản đều do Lý mụ lấy!”
“Ngươi là đang nói suông, Trầm bà tử, ngươi có dụng
tâm? Sao ta lại cho là ngươi tốt?” Sau khi Lý mụ nghe Trầm bà tử nói,
khí sắc trên mặt đỏ lên, chỉ vào Trầm bà tử, ngón tay run. Tức giận đến
nói không được.
“Đây là sự thực! Đều là sự thực!” Trầm bà tử nói Thẩm trắc phi.
Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn, bây giờ nàng đã xác định là Trầm bà tử nói oan cho Lý mụ. Cho nên ở một bên đem ánh mắt của các nàng và thần sắc thu
vào mắt, sau đó cẩn thận suy tính.
“Vương phi, nhìn qua thì Trầm bà tử không giống như là nói láo.” Hồng Lăng khom người ở bên tai Mộ Dung Thư nói nhỏ.
“Nhìn hơn nữa.” Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói.
Trầm trắc phi nghiêng đầu nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, thấy nàng không nói gì, liền tiếp tục hỏi: “Trầm bà tử ngươi cũng biết là ngươi nói cái gì? Đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu như để ta phát hiện ngươi nói oan cho
Lý mụ, như vậy, hậu quả ngươi có thể không gánh nổi.”
Trầm bà tử cắn răng trả lời: “Nô tỳ chắc chắn.”
“Lý mụ, ta cũng sẽ không để người khác nói oan cho ngươi. Ta sẽ cho người
tới lấy sổ sách đến, sau đó đối chiếu, nhìn xem có thiếu ngân lượng hay
không.” Trầm trắc phi nhìn về phía Lý mụ nói.
Nghe vậy, Lý mụ gật đầu, biểu thị không có ý kiến.
Một lát sau, người đi đến phòng Lý mụ lấy sổ sách đã trở về, người nọ đem
sổ sách giao cho Thẩm trắc phi. Sau khi Trầm trắc phi nhận lấy, liền lật ra xem, cẩn thận nhìn mấy ngày nay.
Nhưng tính toán kỹ sẽ mất
rất nhiều thời gian, chắc phải mất hai đến ba ngày chứ mà trong vài canh giờ tính toán xong thì sợ là không được. Nàng cau mày nhìn về phía Trầm bà tử, “Ngươi nói Lý mụ đã có hành vi tham ô nhiều ngày, mà ngươi cũng
đã nhìn sổ sách, như vậy ngươi muốn chỉ chỗ thiếu ngân lượng cho ta.”
Dứt lời, nàng đem sổ sách đưa cho Trầm bà tử. Trầm bà tử lập tức vội vàng
tìm kiếm, bởi vì lo lắng hoặc là vì sợ nên lòng bàn tay của bà đều là mồ hai, làm cho sổ sách cũng thấm chút ít mồ hôi.
Mộ Dung Thư
đương nhiên biết nơi này tính toán lạc hậu, cho nên Thẩm trắc phi nhìn
mấy lần liền không nhìn tiếp, hay nói là không có cách để biết đúng sai
trong thời gian ngắn như vậy. Cho nên mới vứt cho Trầm bà tử.
Nhưng... Con ngươi Mộ Dung Thư lóe sáng, đây là điểm đáng ngờ đi! Trầm bà tử
cũng chỉ là một hạ nhân làm việc nặng ở trù phòng, tuy có biết tính
toán, nhưng làm sao có thể so với Thẩm trác phi. Nếu vậy, làm sao nàng
ta lại không phát hiện chỗ không thích hợp? Chẳng lẽ đã sớm biết? Nhìn
lướt qua lý mụ, thấy thần sắc bà không chút e ngại, trong lòng nàng liền có kết quả.
Trầm bà tử tìm kiếm nửa ngày, mọi người đều sắp mất
hết kiên nhẫn, Trầm bà tử liền kinh hô: “Chính là chỗ này, vốn là hai
trăm lượng, kết quả ngày thứ hai dĩ nhiên lại thiếu một trăm lượng!”
Lý mụ kinh ngạc không thôi, nhìn về phía chỗ Trầm bà tử chỉ, không dám tin trừng trừng hai mắt, “Không có khả năng! Nô tỳ chưa bao giờ lĩnh quá
hai trăm lượng! Hôm nay nô tỳ cũng chỉ đến phòng thu chi lĩnh một trăm
lượng bạc!”
“Chứng cứ trước mắt, ngươi có nói gì thì cũng không
có ai tin ngươi.” Trầm bà tử vừa nghe Lý mụ hô to, liền ngoan độc nhìn
Lý mụ, lạnh giọng nói.
Thẩm trắc phi tiếp nhận sổ, thấy chỗ này
đúng là có hai trăm lượng, kết quả qua ngày thứ hai lại thiếu một trăm
lượng. Ngẩng đầu nhìn Lý mụ, nhíu mày nói: “Lý mụ, chứng cứ vô cùng xác
thực, ngươi có lời gì muốn nói?”
“Không phải. Xin Thẩm trắc phi
tin tưởng nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không có lĩnh quá hai trăm lượng. Cũng
không có tham ô một trăm lượng. Đều là Rrầm bà tử vu oan cho nô tỳ.” Lý
mụ kinh hoảng lắc đầu, bây giờ bà khổ đến nói không nên lời, rõ ràng là
bà đã ghi vào sổ sách một trăm lượng, làm sao lại biến thành hai trăm
lượng? Nhìn về phía Trầm bà tử đang đắc ý, bà tức giận nói, “Trầm bà tử, là ngươi vu oan cho ta!”
“Chớ nói nhảm, từ trước đến nay ta luôn thành thật, làm sao sẽ vô duyên vô cớ vu oan uổng ngươi?” Trầm bà tử lập tức trở về nói.
Thẩm trắc phi thấy thế liền nói: “Chứng cứ trước mắt, thì là ta không thể
thiên vị cho Lý mụ ngươi được. Dù sao đây là phủ Nam Dương Vương, có quy củ, nể tình Lý mụ ngươi đã ở trong vương phủ tám năm, liền không giao
ngươi cho quan phủ, ngươi đến phòng thu chi lý lĩnh tiền của tháng này
rồi rời khỏi vương phủ.”
Đuổi ra vương phủ? Tại sao lại như vậy!
Bà vẫn còn đang bán cho vương phủ, giờ bị đuổi đi, muốn tìm được chủ tử
mới, mà bà không có khế ước thì không thể. Như vậy, chẳng phải giống như đi chờ chết? Nghĩ tới đây, Lý mụ nghĩ đến Mộ Dung Thư, bà vội bò đến
chân Mộ Dung Thư, dập đầu cầu xin Mộ Dung Thư nói: “Xin Vương phi mau
cứu nô tỳ. Chuyện này không phải do nô tỳ làm, nô tỳ xin thề, nếu như nô tỳ tham ô nhất định sẽ chết không được tử tế!”
Các bà tử vây
quanh xem đều có chút không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, Lý mụ đối xử với các bà rất tốt, hơn nữa luôn ra tay giúp đỡ các bà. Nếu nói Lý mụ
tham ô, các bà không tin. Nhưng quyển sổ kia lại viết rõ ràng như thế,
Lý mụ thật sự tham ô một trăm lượng.
Một trăm lượng đối với một gia đình bình thường, thật đủ cho bốn đến năm người ăn còn chi tiêu trong hai năm.
Mộ Dung Thư cười nhạt, đang muốn mở miệng, Thẩm trắc phi đã giành nói: “Tỷ tỷ, chứng cớ này vô cùng xác thực, sổ sách là do Lý mụ viết, đúng là
thiếu một trăm lượng bạc. Coi như tỷ và muội đều muốn tin tưởng Lý mụ,
nhưng cũng không có cách nào. Lý mụ, không cần nhiều lời. An phận mà rời đi đi.” Mộ Dung Thư bình tĩnh khiến cho nàng cẩm thấy bất an, luôn cảm
thấy là Mộ Dung Thư đã nhìn ra cái gì rồi.
Trầm bà tử khẩn trương nhìn về phía Mộ Dung Thư, lúc này thì không nên xảy ra chuyện gì nữa!
Lúc mọi người lo lắng không yên thì Mộ Dung Thư thản nhiên nói với Thẩm
trắc phi cười nói: “Thẩm trắc phi, làm như vậy là quá lỗ mãng? Chỉ dựa
vào một quyển sổ mà đã có thể định tội?? Sổ cũng có thể làm giả, Trầm bà tử cũng nói thể là nói suông nói nhảm.”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm
trắc phi như đang bị táo báo, nhìn Mộ Dung Thư nói: “Sổ sách là do Lý mụ viết, mà nguyên ngày thì Trầm bà tử đều ở đại trù phòng, đương nhiên sẽ thấy hành vi của Lý mụ. Chuyện này không giả được.”
“Vậy sao?”
Mộ Dung Thư cười khẽ, sau đó liếc nhìn sổ sách, lát sau, liền đem quyển
sổ ném tới trước mặt của Trầm bà tử, giọng nhẹ như gió xuân nói: “Là
ngươi thêm một cái gạch đi?”
Trầm bà tử thân hình kịch liệt run
lên, không thể tin nhìn Mộ Dung Thư, cuống quít lắc đầu không thừa nhận, “Không phải, nô tỳ chưa từng xem qua sổ sách!”
“Ngươi dám nói
láo!” Mộ Dung Thư lớn tiếng quát. Nhìn lướt qua Thẩm trắc phi, sau đó
nói: “Nếu ngươi chưa xem sổ sách, sao có thể thấy ngân lượng bị thiếu?
Hơn nữa còn có thể biết rõ như vậy? Ta tin ở đây sẽ không có ai chỉ cần
nhìn thoáng qua lại có thể biết sổ sách có lỗi, ta tin không ai có bản
lĩnh đó! Mà ngươi cũng không biết các chữ số quá lớn, sao lại nhìn là
biết?”
Nghe vậy, Trầm bà tử sửng sốt. Không biết nên làm sao đáp lại.
Mấy người bà tử nhìn Trầm bà tử, nghị luận ầm ỉ.
Thẩm trắc phi cau chặt mày, ánh mắt khẽ chuyển. Nàng không có nghĩ tới
phương diện này, không ai phát hiện ra chỗ sơ sót, nhưng lại bị nàng
phát hiện.
“Huống hồ, nếu Lý mụ lĩnh quá hai trăm lượng thì sẽ
dùng 'hai'! Mà cái này lại dùng 'nhị', thế là sao? Như vậy, bản Vương
phi muốn nghe xem Trầm bà tử có muốn giải thích gì không?” Mộ Dung Thư
lạnh giọng hỏi. (e hèm.. đoạn này ta sẽ diễn tả một cách gọn để các nàng hiểu - Lý mụ luôn viết là “hai trăm lượng, không có dùng “nhị trăm
lượng”, thế mà trong sổ lại ghi “nhị trăm lượng”)
Trầm bà tử nghẹn lời, “Nô tỳ... Nô tỳ...”
Mộ Dung Thư quay đầu phân phó cho Hồng Lăng: “Mau đi hỏi phòng thu chi,
trong vòng năm ngày gần đây, Lý mụ có lĩnh quá hai trăm lượng không.”
“Vâng.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Trầm bà tử thầm than, nàng đã quên đi phòng
thu chi! Cũng không có nghĩ là sẽ có người nhớ đến phòng thu chi. Mấy
ngày nay, Lý mụ cũng không có lĩnh quá hai trăm lượng.
Ngay cả Lý mụ cũng có chút sửng sờ, tại sao bà không nghĩ đến phòng thu chi? Nếu
bà nghĩ đến thì cũng đã không cần phải hoảng sợ như vậy.
“Thẩm
trắc phi, mau cứu nô tỳ.” Trầm bà tử biết, chỉ cần Hồng Lăng trở về, lời nói dối của bà sẽ bị vạch trần, bà tuyệt vọng cầu xin Thẩm trắc phi.
Thẩm trắc phi cau mày, nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, lạnh lùng nói với Thẩm bà
tử nói: “Việc này là ngươi dựng lên, thiếu chút là nói oan cho Lý mụ.”
Lời thì nghe bình thường, nhưng ý tứ sâu xa chính nàng cũng không bảo vệ được bà ta.
Trầm bà tử vừa nghe, sắc mặt trắng bệch, bây giờ mới biết sợ. Nhưng việc này là do Thẩm trắc phi sắp xếp. Nếu như không phải do Thẩm trắc phi vào hai ngày trước, sau khi nhìn thấy bà, lại nói bà
dùng thủ đoạn để đuổi Lý mụ đi thì bà cũng không có bịa đặt chuyện này!
Mộ Dung thư nhìn thoáng Thẩm trắc phi và Trầm bà tử, khẽ cười nói với Trầm bà tử: “Trầm bà tử có nỗi khổ? Chỉ cần ngươi nói ra nguyên nhân là gì,
bản Vương phi liền xem xét để cho ngươi tiếp tục ở lại đại trù phòng.”
Hai mắt Trầm bà tử vô thần nhìn Mộ Dung thư, muốn nói việc này là do Thẩm
trắc phi sắp xếp. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, ngày ấy Thẩm trắc phi không
có nói thẳng, chỉ là ngấm ngầm nói. Có lẽ bà sai? Cho dù bà có nói, Thẩm trắc phi cũng sẽ nói không có. Như vậy thì kết cục của bà sẽ càng thảm
hại hơn.
Nghe vậy, Thẩm trắc phi nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, đáy
mắt xẹt qua tia sáng lạnh. Bất quá... Nàng ta lại cười. Nàng làm sao có
thể cho Trầm bà tử cơ hội, cũng như cho Mộ Dung Thư cơ hội tấn công
nàng?
Trầm bà tử trầm mặc, Mộ Dung Thư trong lòng hiểu rõ, Thẩm
trắc phi thông minh hơn Đại phu nhân rất nhiều, dù làm gì cũng sẽ chừa
đường lui cho bản thân. Nàng có chút thương hại nhìn thoáng qua Trầm bà
tử, dễ dàng bị lừa như vậy, kết quả cuối cùng thì bà ta cũng chỉ là quân cờ, là một quân cờ có nỗi khổ nhưng không nói ra được!
Một lát
sau, sau khi Hồng Lăng trở về, liền nói trong năm ngày gần đây Lý mụ
không có lĩnh quá hai trăm lượng bạc. Cho nên chuyện này đều là do Trầm
bà tử dựng lên.
Mọi người kinh ngạc ồ lên, Lý mụ cảm tạ Mộ Dung Thư, trong lòng còn thầm thề sẽ trung thành với nàng suốt đời.
Trầm bà tử nhìn Thẩm trắc phi, hy vọng Thẩm trắc phi sẽ vì bà mà lên tiếng,
nhưng đợi cả nửa ngày, cũng không có thấy Thẩm trắc phi nói gì, liền
triệt để tuyệt vọng.
Bất quá Thẩm trắc phi vờ như chỉ chút tức
giận nhưng không nỡ, sau khi dạy dỗ Trầm bà tử vài câu, liền đem Trầm bà tử bán cho người môi giới, còn cố ý nói Trầm bà tử đã được bán cho một
người vô cùng tốt. (bán cho môi giới thì thôi rồi...)
Mộ Dung Thư thờ ơ, Thẩm trắc phi tốt như vậy? Một quân cờ vô dụng, nàng cũng sẽ
không đối xử tốt đến vậy. Chỉ là tiếc cho Thẩm bà tử, lại quá hồ đồ!
Chuyện này nàng hiểu rõ, Trầm bà tử đã sống chết vì Thẩm trắc phi. Cuối
cùng rơi vào kết quả này.
Giải quyết xong việc này, Thẩm trắc phi liền rời đi trước. Mộ Dung Thư cũng chuẩn bị rời đi thì Lý mụ lại quỳ
gối trước mặt Mộ Dung Thư, dập đầu tạ ân, “Nếu như hôm nay không có
Vương phi làm chủ cho nô tỳ thì lúc này nô tỳ đã bị đuổi ra vương phủ
rồi. Ngày sau, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực quản thật tốt đại trù
phòng, không khiến cho Vương phi thất vọng.”
Bà đã biểu hiện là bà sẽ vì Mộ Dung Thư làm mọi chuyện.
Đúng như trong dự liệu, nhưng vẫn khiến Mộ Dung Thư có chút kinh hỉ, dù sao
nàng chọn Lý mụ cũng là vì bà ta từng là người của Thẩm trắc phi, nhưng
nàng vẫn chưa làm cho bà ta phục nàng thật tâm, nhưng giờ đã phục rồi!
Loại cảm giác này nói thế nào nhỉ? Giống như bỏ ra hai vạn, kết quả vẫn thu về hai vạn nhưng lại có thêm thành quả khác.
Sau khi sắp xếp xong việc của đại trù phòng, để cho Lý mụ chuẩn bị chọn một bà tử mới tiến vào trông coi đại trù phòng thay cho Trầm bà tử. Mộ Dung Thư liền trở về Mai viên.
Trên đường đi, Hồng Lăng cười nói:
”Vương phi, đến tột cùng là Trầm bà tử nghĩ gì? Rõ ràng là Thẩm trắc phi sắp xếp chuyện này, thế nhưng bà ta lại không nói? Vương phi cũng cho
bà ta cơ hội nói đi.”
Mộ Dung thư cười khẽ trả lời: “Sợ là Trầm
bà tử này là quá ngu xuẩn. Thẩm trắc phi chỉ là nói ngấm ngầm thôi, giờ
bà ta chỉ chứng nàng ta thì cũng không được.” Thẩm trắc phi vờ như vô
tội. Bất quá... Trong nơi trạch viện này, không nên có lòng thương hại.
Hai người vừa trở lại Mai viên, Thu Cúc tươi cười như xuân liền chạy tới,
vừa chạy đến trước mặt Mộ Dung Thư, chưa kịp thở đã nói: “Vương phi, bên Thanh Châu Vương gia có tin tức.”