Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 72

Vương tuần phủ nhíu mày thật chặt, không nói gì. Mộ Dung Thư lại nói tiếp, "Trước lúc lâm chung, Ngọc Nhi đã giao Hiên nhi cho bổn vương phi chăm sóc, việc nuôi nấng cũng Hiên nhi cũng là do Ngọc Nhi phó thác, bổn vương phi đều cam tâm tình nguyện. Dù sao đi nữa, Hiên nhi vẫn là đứa trẻ đáng yêu, hiếm có trên thế gian này.”

"Không thể được! Hiên nhi là người của họ Vương, sao có thể lưu lạc bên ngoài?” Vương tuần phủ vừa nghe Mộ Dung Thư nói xong thì lập tức mở miệng phản bác. Để cháu ruột của ông ta lưu lạc ở ngoài, lại mang họ Vương, sau khi chết đi, ông ta biết phải ăn nói sao với tổ tiên mình? Nhưng mà người trước ông ta lại là Nam Dương vương phi, ông ta không thể tỏ thái độ quá kịch liệt, đành trầm giọng nói, “Xin Vương phi đồng ý để lão phu đưa ái tôn về nhà.”

Vương tuần phủ nói rất chân thành, Mộ Dung hoàn toàn hiểu được, cũng rõ dụng tâm của ông ta đối với Hiên nhi, dù ông ta không ở Vương gia nhiều năm, thái thái của Vương gia không coi trọng Hiên nhi một chút nào. Bây giờ đứa nhỏ mới có ba tuổi mà đã hành xử cẩn thận, biết được lòng người ấm lạnh, có thể thấy, nếu để nó trở lại Vương gia, không biết nó sẽ lâm vào tình cảnh gì nữa! Vương tuần phủ không thể bảo vệ Hiên nhi một lần, vậy thì càng không thể bảo vệ Hiên nhi cho đến ngày khôn lớn! Điều quan trọng nhất chính là Hiên nhi không muốn rời khỏi nàng. 

Bởi vì nàng có thể cho nó tình thương của một người mẹ. Có điều, Vương tuần phủ lại không ý định rút lui. Mộ Dung Thư đành khép hờ mắt, ra vẻ trầm tư.     

Vương tuần phủ thấy Mộ Dung Thư không nói gì thì lại càng thêm bồn chồn. Dù sao đi nữa, chuyện của Ngọc Nhi là do Vương gia không tốt, nhưng bất luận thế nào, Hiên nhi cũng là người nhà họ Vương, ngàn vạn lần không thể lưu lạc ở bên ngoài.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung Thư từ từ ngẩng đầu lên. Mắt nàng đẫm lệ, giọng nói nàng tràn đầy sự bi thương, tha thiết, “Vương tuần phủ có biết Ngọc Nhi chết thê thảm thế nào không?”

Nhìn vẻ mặt của Vương tuần phủ, thấy chân mày của ông ta khẽ nhếch một cái, chứng tỏ ông ta còn chưa biết rõ ràng mọi chuyện. Mộ Dung Thư thầm cười giễu cợt, nàng đành dùng cái chết của Ngọc Nhi để ứng phó, hi vọng Ngọc Nhi không trách nàng. Thu lại ánh mắt đánh giá đối phương, Mộ Dung Thư tiếp tục nói, "Ngọc Nhi bị hai nam nhân Thanh Châu bắt đi, vẫn không rõ là do Vương công tử hay sủng thiếp kia gây nên. Nhưng mà chính mắt bản cung đã nhìn thấy khi Ngọc Nhi được cứu về, cả người nàng ấy không một mảnh vải, thân thể đầy những vết thương.” 

Vừa nghe xong lời ấy, những nếp nhăn nơi khóe mắt của Vương tuần phủ chợt giãn ra, đôi mắt ông ta cũng mở to hơn, “Sao có thể như vậy?” Hiển nhiên ông ta đã đoán được.

Nàng không muốn cho ông ta cơ hội phản bác hay tìm lý do, trực tiếp nói một cách tàn nhẫn, “Chính là bị hai nam nhân lực lưỡng Thanh Châu bắt cóc rồi ném vào một ngõ nhỏ ở đâu đó, sau đó thì bị hơn mười tên ăn mày làm nhục rất quá đáng!”

"Tại sao có thể như vậy?!" Vương tuần phủ bị chấn kinh khi nghe tin này. Ông ta vốn tưởng nhi tức của mình chết đi là do oán hận tích tụ trong lòng, lâu ngày sinh bệnh, nào ngờ lại do nghịch tử và sủng thiếp kia hại chết! Nếu biết sớm mọi chuyện, ông ta đã không còn mặt mũi để xuất hiện tại Liễu phủ, gặp Liễu đại nhân và Liễu thái thái! Nghĩ đến lúc Liễu thái thái không ngưng lau nước mắt, chắc chắn nguyên nhân là vì chuyện này. Nếu sớm biết hết thảy, ông ta chắc chắn sẽ đưa nghịch tử kia lên quan, dùng loạn côn để đánh chết Ngô tiểu thiếp. Khuôn mặt già nua của Vương tuần phủ đỏ bừng lên vì giận dữ, ông ta áy náy đến mức không dám nhìn thẳng Mộ Dung Thư.

"Lúc được cứu về, Ngọc Nhi đã dùng hết sức lực cuối cùng, khóc lóc cầu xin bổn vương phi, mong bổn vương phi thu nhận Hiên nhi, nhất định không để nó trở về Vương gia. Đây là di nguyện của nàng ấy trước lúc lâm chung. Tuần phủ đại nhân, chẳng lẽ ngài tàn nhẫn đến mức không thể thành toàn cho tâm nguyện cuối cùng của một nữ tử có số phận buồn thương như vậy sao? Dù là vô tình hay thật lòng, Ngọc Nhi cũng đã từng hiếu thuận với ngài, thậm chí còn gọi ngài hai tiếng phụ thân.” Mộ Dung Thư nhìn thẳng vào Vương tuần phủ, giọng nói vừa chỉ trích vừa xen lẫn một sự thỉnh cầu.

Vương tuần phủ vẫn cảm thấy khó xử. Ông ta tự trách mình không dạy dỗ tốt nghịch tử Vương Quân Sơn, khiến nó hại chết Ngọc Nhi, đồng thời lại muốn sau này khi chết đi, gặp mặt tổ tiên rồi còn biết ăn nói, nhất thời không biết phải đáp lời thế nào. 

Mộ Dung Thư dĩ nhiên biết Vương tuần phủ đang băn khoăn điều gì, nàng tự động lùi một bước, nói, “Tuần phủ đại nhân yên tâm. Hiên nhi chắc chắn sẽ lớn lên bình an ở Nam Dương vương phủ. Thật ra, thái thái là người thế nào, trong lòng tuần phủ đại nhân đều hiểu rõ hơn ai. Từ đến cuối, Vương thái thái luôn tỏ thái độ chán ghét Ngọc Nhi, đồng thời cũng chán ghét Hiên nhi, cho nên mới để mặc Vương công tử hành động tiện. Nếu để Hiên nhi nhận tổ quy tông, tuần phủ đại nhân có chắc sẽ bảo vệ Hiên nhi khỏi sự khi dễ của người khác sau này hay không? Có thể để nó sống mà không cần lo nghĩ cho đến ngày lớn khôn chăng? Nếu như tuần phủ đại nhân tin tưởng bổn vương phi, bổn vương phi sẽ đồng ý với tuần phủ đại nhân, chỉ cần Hiên nhi lên mười sáu tuổi, bổn vương phi sẽ để nó trở về Vương gia, nhận tổ quy tông. Có điều, hy vọng đến ngày đó, Vương gia vẫn còn nhớ tới đứa cháu đích tôn này.”

Vương tuần phủ suy ngẫm cẩn thận về những lời của Mộ Dung Thư, trong đầu không ngừng xoay chuyển. Suy xét một hồi thật lâu mà ông ta vẫn chưa quyết định được, đúng lúc đó, một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện. 

Dáng người nhỏ nhắn nhào vào lòng Vương tuần phủ, kêu lên một tiếng ngây thơ, ngọt ngào, “Tổ phụ.”

Cúi đầu nhìn xuống, quả là Hiên nhi! Nét sầu khổ trên mặt Vương tuần phủ lập tức biến mất, thay vào đó là nét cười dịu dàng, "Hiên nhi, gần đây con sống có tốt không?” Hiên nhi cao hơn so với mấy tháng trước, thân thể cũng có da có thịt, xem ra đúng như lời Vương phi nói, Hiên nhi thực sự vui vẻ khi ở bên cạnh nàng.

"Dạ, Hiên nhi rất tốt. Mẫu thân đối với Hiên nhi rất tốt. Tổ phụ có tốt không ạ?” Hiên nhi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười đáng yêu. 

Vương tuần phủ bị lời nói của đứa nhỏ cuốn hút, tâm tình nặng nề vì cái chết của Ngọc Nhi cũng bị xua tan đi không ít. Ông ta cười với Hiên nhi, “Tổ phụ vẫn tốt.” 

"Tổ phụ tốt là Hiên nhi yên tâm rồi.” Hiên nhi ngây thơ lại rất ngọt ngào, còn nhỏ mà đã nói chuyện hảo vậy là tốt rồi. Hiên nhi yên tâm rồi." 

Một câu khiến Vương tuần phủ ấm hết cả lòng.

Mộ Dung Thư nhìn thấy tình cảnh này, tảng đá nặng trong người cũng buông đi hơn nửa. Nàng đợi quyết định của Vương tuần phủ.

"Hiên nhi có muốn về với tổ phụ không? Nếu Hiên nhi theo tổ phụ trở về, tổ phụ sẽ luôn để Hiên nhi bên cạnh, không cho bất kỳ kẻ nào khi dễ Hiên nhi, được không?” Vương tuần phủ nói rất cẩn thận, vẻ mặt chăm chú vô cùng, trong lòng thập phần không yên.

Nghe vậy, Hiên nhi không suy nghĩ gì thêm mà trực tiếp cúi đầu, thì thào, "Tổ mẫu không thích Hiên nhi, hạ nhân cũng không vui khi thấy Hiên nhi, phụ thân lại càng không thích Hiên nhi. Ở Vương gia chỉ có tổ phụ và mẫu thân đối tốt với Hiên nhi mà thôi. Ngoài tổ phụ ra, Hiên nhi không thích người nào ở Vương gia cả. Hiên nhi thích vương phủ, thích mẫu thân, thích mẫu thân tự mình làm đồ ăn, thích Hồng Lăng tỷ tỷ, Thu Cúc tỷ tỷ, Vân Mai tỷ tỷ, còn có đám người mama ở nhà bếp nhỏ nữa. Họ đều đối xử với Hiên nhi rất tốt, lúc nào cũng làm điểm tâm cho Hiên nhi ăn.”

Dứt lời, đứa nhỏ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vương tuần phủ, sau đó lại cúi đầu, thấp giọng nói: "Trước kia khi còn ở Vương gia, Hiên nhi chưa từng được nhiều người đối xử tốt như vậy.”

Vương tuần phủ nghe xong thì càng cảm thấy chua xót. Ông ta không ở nhà một thời gian, rốt cuộc Ngọc Nhi và Hiên nhi đã phải trải qua những ngày tháng khổ cực đến mức nào?! Nét mặt già nua của ông ta nhìn chằm chằm xuống đất. Trong nháy mắt, Vương tuần phủ tựa như già đi rất nhiều, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng Mộ Dung Thư, đành thấp giọng nói, “Mong Vương phi chăm sóc Hiên nhi cẩn thận, đừng quên chuyện mà người đã đồng ý với lão phu.”

"Bổn vương phi nhất ngôn cửu đỉnh. Tuần phủ đại nhân yên tâm." Mộ Dung Thư cười, gật đầu.

"Ở kinh thành, lão phu có hai cửa hàng tơ lụa. Bây giờ Hiên nhi được vương phi chăm sóc ở vương phủ, hai cửa hàng này vốn thuộc về Hiên nhi, mong vương phi nhận lấy.” Vương tuần phủ nói xong thì mới ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.

"Được, bổn vương phi sẽ tận tâm xử lý. Đợi Hiên nhi lớn khôn, hai cửa hàng tơ lụa này đều giao lại cho nó.” Mộ Dung Thư biết Vương tuần phủ có ý tốt, nàng biết ông ta cảm thấy xấu hổ, muốn làm một chút gì đó để bản thân dễ chịu hơn, dù sao thì buôn bán tơ lụa từ trước tới nay rất lời, tiền kiếm được hàng năm không ít. Ông ta không muốn nàng bạc đãi Hiên nhi.

Vương tuần phủ lúc này mới yên lòng, gật đầu, "Như vậy thì tốt rồi." Dứt lời, ông ta cười hiền, xoa đầu Hiên nhi. Nghĩ đến việc mười sáu năm sau mới có thể gặp lại, trong lòng ông ta thật sự không nỡ, nhưng chỉ đành biết thở dài. 

Mộ Dung Thư bước qua gian phòng kế cận để Vương tuần phủ và Hiên nhi có không gian trò chuyện với nhau.

Sau khi trở về chỗ của mình, nàng mới thực sự thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

"Vương phi rốt cuộc cũng có thể yên tâm, tiểu thiếu gia giờ đây đã danh chính ngôn thuận ở lại vương phủ rồi.” Thu Cúc vui vẻ nói.

Mộ Dung Thư gật đầu, "Phải. Điều này quả thực rất đáng mừng. Đêm nay bảo phòng bếp nhỏ làm thêm chút đồ ăn, cũng làm cho bốn người các ngươi nhiều đồ ăn hơn một chút, lát nữa đem mấy lượng bạc qua đó.”

“Dạ.” Thu Cúc vui vẻ đồng ý, vội vàng gọi nha hoàn đi thông báo cho phòng bếp nhỏ.

"Bẩm vương phi, vương gia muốn gặp người." Ngoài cửa vang lên tiếng của Tri Thu.

Vừa nghe xong, Mộ Dung Thư có chút nghi hoặc. Vũ Văn Mặc mới rời đi sáng nay, sao tự nhiên lại muốn gặp nàng lúc này? Nhưng mà nàng không thể cự tuyệt, đành gật đầu, nói, "Ừ, bổn vương phi biết rồi."

Nàng quay đầu lại, Thu Cúc giúp nàng đổi một bộ y phục khác, sau đó mới theo Tri Thu đi đến tiền viện thư phòng.

Kỳ thực, người của hậu viện không được phép đặt chân đến tiền viện, trừ khi có sự đồng ý của Vũ Văn Mặc mới có thể quang minh chính đại bước vào, mà Mộ Dung Thư lại được Vũ Văn Mặc mời đến, lần trước là có chuyện nhờ nàng, không biết lần này sẽ là cái gì đây?

Mang theo nghi ngờ bước tới thư phòng, Mộ Dung Thư cúi đầu, đi vào theo Tri Thu.

"Hồi vương gia, vương phi đến rồi." Tri Thu nói.

"Thiếp thân bái kiến Vương gia." Mộ Dung Thư lập tức phúc thân, hành lễ.

Lúc này, cách đó không xa truyền tới giọng nói hưng phấn của Vũ Văn Mặc, “Nàng đến rồi, mau qua đây nhìn bàn tính mà nàng nói này.”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Vũ Văn Mặc, không ngờ rằng mình lại gặp nam tử kia một lần nữa – Triệu Sơ!

Mộ Dung Thư có hơi sửng sốt. Vẻ đẹp của Triệu Sơ bức người như vậy, quả thực giống với thần tiên, mà lúc hai người gặp mặt lại là thời điểm khó xử của nàng. Nàng nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu xuống. Nghe Vũ Văn Mặc nói, nàng đoán là hắn có quen biết với Triệu Sơ. Nghĩ đến việc Triệu Sơ đã nói hết chuyện ngày ấy cho Vũ Văn Mặc rồi, nàng nói, “Bái kiến Triệu Ngũ công tử.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc. Sao hắn lại quen với Triệu Sơ?

Vũ Văn Mặc nhìn hai người, thấy tình cảnh vừa rồi thì có hơi thất thần, nhíu mày.

Mộ Dung Thư cảm thấy nghi hoặc. Nàng nhìn bàn tính trong tay Vũ Văn Mặc rồi nói, “Nhanh như vậy mà đã làm xong rồi à?” Bàn tính này được làm rất tinh xảo. Ngày đó, nàng mô tả hình ảnh của nó cho Vũ Văn Mặc nghe. Bàn tính hình chữ nhật, bốn phía có khung gỗ, bên trong có nhiều cây gỗ nhỏ dựng thẳng, mỗi cây móc hạt châu bằng gỗ nốt, chính giữa là một cây xà ngang ngăn bàn tính làm hai phần, phần trên của mỗi cây gỗ có hai hạt châu, phần dưới có năm hạt châu.

Không thể tưởng tượng là hắn thật sự tìm người làm ra nó, thậm chí còn làm vô cùng tinh xảo. Cây gỗ nhỏ được mài từ ngọc đen, nhìn qua có từng vòng từng vầng rất sáng, khung gỗ được làm từ gỗ Đàn Hương loại tốt nhất. 

Thật ra thì kiếp trước nàng có học cách dùng bàn tính trong vòng hai ba tháng, đối với bàn tính có một chút hiểu biết. Vì vậy, dù ở đây không có Computer, không có máy tính bỏ túi ở thời hiện đại, nàng vẫn có thể đánh đồng bàn tính với bốn phát minh lớn của Trung Quốc cổ đại rồi nói cho Vũ Văn Mặc.

“Là như vầy. Đêm hôm đó, sau khi nghe nàng nói xong, bổn vương tiện tay vẽ ra một bản rồi giao cho thợ thủ công làm, có điều làm thử mấy cái mà vẫn không tốt. Lần này thì sử dụng ngọc đen để chế tạo, quả nhiên không sai chút nào.” Vũ Văn Mặc gật đầu, đáp lại, sau đó nhìn qua phía Triệu Sơ, nói tiếp với Mộ Dung Thư, “Triệu Ngũ công tử cũng có một vật như thế này, nhưng mà lại cất ở trong nhà. Bởi vì không có ai biết cách sử dụng cho nên mới tò mò qua đây liếc mắt một cái.”

Nghe vậy, tim Mộ Dung Thư đột nhiên đập mạnh. Nàng nhìn Triệu Sơ, có chút kích động không kịp đè nén, vội vàng hỏi: "Vật này rốt cuộc là từ người nào mà ra?”

"Nghe nói là tổ tiên Triệu gia tổ tiên truyền lại, nhưng mà không ai biết cách dùng, vốn dĩ còn tưởng phải mời thầy tướng số đến chỉ cách. Nhưng hôm nay nghe vương gia nói nó có công dụng tính toán thì không khỏi có chút tò mò.” Triệu Sơ cười nói, đôi mày đen như mực tàu cũng chứa nét cười, nhưng Mộ Dung Thư lại phát hiện ý cười của hắn không đạt đến đáy mắt.

Nghe Triệu Sơ nói vậy, Mộ Dung Thư khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng trên thế gian này còn có người xuyên không đến thời đại này giống như nàng, kết quả lại là công dã tràng. Nàng chưa tới mức đi hỏi tổ tiên của Triệu Sơ là ai, nhưng nếu biết rồi thì có thể làm thế nào? Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, cảm xúc chùng xuống thấy rõ, nói, “Ừ.”

Vũ Văn Mặc nhíu mày nhìn nàng, vừa rồi chỉ trong nháy mắt, cảm xúc của nàng sao lại biến chuyển nhanh như vậy? Ngạc nhiên, chờ đợi, thất vọng. Đảo mắt một cái đã thay đổi cả rồi. 

Không chỉ có Vũ Văn Mặc cảm thấy kỳ quái, mà ngay cả Triệu Sơ cũng nghi hoặc. Hắn cho rằng nàng có hứng thú với tổ tiên hắn.

Mộ Dung Thư cúi đầu, vẫn chưa phát hiện thần sắc của hai nam nhân kia. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của nàng trong sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười tao nhã, ung dung bình tĩnh, “Vương gia có muốn biết cách dùng bàn tính ra sao không?” 

Dứt lời, nàng nhìn lướt qua Triệu Sơ. Dù sao thì người này cũng không phải người trong phủ, nàng không chắc Vũ Văn Mặc muốn kẻ khác biết cách dùng bàn tính. 

Vũ Văn Mặc nhìn thấu suy nghĩ của Mộ Dung Thư, trong lòng chợt động. Hắn gật đầu rồi đáp, "Cứ nói, đừng ngại."

Chân mày Triệu Sơ khẽ nhíu lại. Nữ nhân này phòng bị hắn. 

"Được." Mộ Dung Thư gật đầu, nếu Vũ Văn Mặc không ngại, điều đó chứng tỏ quan hệ giữa hắn và Triệu Sơ không đơn giản. Đối với quan hệ của hai người này, sự nghi ngờ trong lòng nàng càng lúc càng sâu. Một người là Nam Dương vương quyền cao chức trọng của đương triều, một người là Triệu Ngũ công tử mưu trí siêu quần, rốt cuộc giữa họ có mối liên hệ như thế nào?

Ánh mắt Mộ Dung Thư lóe lên tia sáng. Trong hoàng cung, hoàng đế đã không đơn giản rồi, mà Nam Dương vương này lại kín bưng như cái hũ nút, chỉ sợ là càng không đơn giản. 

Nhìn hai người, Mộ Dung Thư chầm chậm nói ra cách dùng bàn tính.

Chỉ cần nói mấy câu, nàng biểu diễn vài lần, bọn họ đã hiểu hết cả. Dựa theo cách của nàng, tự mình nghiệm chứng vài lần, biết rõ đều là những con số chính xác, cả hai đồng thời kêu lên, “Được! Rất tốt! Không thể tưởng tượng là trên đời còn có vật tốt như vậy. Sổ sách vốn phải tính hai ba lần mới chắc chắn, bây giờ chỉ cần vài khắc là đã tính chính xác rồi!”

Hai người đồng thời mừng rỡ, Mộ Dung Thư chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng.

Kế đó, nàng dạy cho họ bài vè về bàn tính trong vòng một canh giờ. Dùng nhiều lần, luyện cũng nhiều lần, họ nhanh chóng hiểu rõ tất cả.

May mà bọn họ đều là người thông minh, nàng không cần lãng phí quá nhiều nước miếng và tâm tư, tự họ cũng hiểu.

Không muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ cho bọn họ cách dùng xong, Mộ Dung Thư lập tức cáo lui với Vũ Văn Mặc.

Mộ Dung Thư rời khỏi đó rồi, ánh mắt cùng thần sắc phức tạp của Triệu Sơ mới thu hồi lại. Hắn nhìn Vũ Văn Mặc rồi cười nhẹ, nói, “Vương gia, ngài đã lấy được một nữ tử độc đáo, có một không hai trên thế gian này. Có lẽ nàng sẽ là người hỗ trợ đắc lực của ngài đấy.”

Vũ Văn Mặc nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên một nét cười không rõ. Nghĩ tới mấy lời mà Mộ Dung Thư từng nói, nét cười của hắn đột nhiên trở nên băng lạnh, đôi mày cũng nhăn lại chặt hơn. Có lẽ chỉ một mình nàng nói được mấy lời ấy
Bình Luận (0)
Comment