Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 77

A! Phụ thân? Vương Quân Sơn trở thành phụ thân của Hiên nhi lúc nào thế?! Tần di nương, đây là phủ Nam Dương Vương, ngươi có thể nói mà không cần nghĩ. Nhưng nếu lời này truyền ra ngoài Vương phủ, ngươi có biết sẽ đưa tới bao nhiêu lời đàm tiếu?! Vương Quân Sơn hoang dâm vô độ, trong nhà thiếp thất thành đàn, nhiều năm ăn choi8 trong kĩ viện, lại còn sủng thiếp diệt thê, hàm oan cho Liễu Ngọc Nhi và Vương Hiên. Trước mặt mọi người, hắn tuyên bố Hiên nhi không phải con hắn, bây giờ lại tới Vương phủ làm gì? Hắn cho là phủ Nam Dương Vương ta dễ lừa thế sao? Nhưng mà hình như tình huống trước mắt đúng là như vậy. Một người bị gia tộc gạch tên khỏi gia phả lại có thể được Nhị gia mời đến Vương phủ! Vào Vương phủ rồi còn dám đến Mai viên của ta gây sự! Tần di nương, ngươi giải thích một chút, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra! Ngươi nói vì bản Vương phi suy nghĩ là thế nào!” Tần di nương vừa nói xong, Mộ Dung Thư đã lạnh giọng quát.

Tần di nương nghe vậy thì biến sắc, cắn chặt môi, thân hình lung lay mấy cái, vì trên mặt trét một lớp phấn thật dày, cũng đánh son thật đậm nên dù có nghẹn lời cũng không cách nào nhìn ra sắc mặt tái nhợt. Hai hàng mi dài rung động, bà ta tức giận vô cùng nhưng không nói nổi một câu nào. Thật ra hiện tại Tần di nương đang âm thầm buồn bực không thôi. Bà ta hiểu rằng nhất định là do Vương Quân Sơn hai lần tới gây chuyện ở Mai viên đã làm cho Mộ Dung Thư nổi giận đến mức này, cho nên mới nói ra những lời không nể nang gì như thế.

Sau đó Tần di nương lại rầu rĩ vô cùng, cảm thấy Mộ Dung Thư căn bản không thèm chừa lại chút tình nghĩa nào. Trước mặt nhiều hạ nhân như vậy làm bà ta mất hết mặt mũi.

Vũ Văn Khải tức giận quát lên: “Ngươi miệng lưỡi xảo trá! Làm càn!”

Thẩm trắc phi và ba vị phu nhân thấy tình hình trước mắt thì hiểu rõ không thích hợp đứng ra giảng hoà, chỉ có thể ở một bên nhìn.

“Vương phi đừng khinh người quá đáng. Bất kể ra sao, chuyện này cũng là ý tốt của chúng ta. Ai mà ngờ sẽ ầm ĩ đến tình trạng như bây giờ. Vì sao Vương phi lại tức giận tới mức này, lại còn nói những lời khó nghe như thế!” Tần di nương nhíu mày, tức giận nói. Thật ra qua nhiều năm như vậy, từ khi đến Bình Thành tự lập phủ khác, bà ta là đối tượng để người trong phủ nịnh bợ, có khi nào phải chịu khổ kiểu này! Cho nên mới giận tới mức không kịp thở.

Mộ Dung Thư giận quá hóa cười: “Khinh người quá đáng? Những lời này của Nhị di nương và Nhị gia là để nói về bản thân mình? Đã biết rõ Vương Quân Sơn là người ở đâu còn dám đưa hắn đến làm bẩn thanh danh của phủ Nam Dương Vương, khiến Vương gia bị người trong kinh thành chê cười! Hiện tại, bản Vương phi không thể không hoài nghi Tần di nương và Nhị gia ở Bình Thành lập phủ khác rồi lại quay về phủ Nam Dương Vương là có mục đích gì!”

“Ngươi!” Vũ Văn Khải và Tần di nương cùng chỉ tay vào Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, cười lạnh nói: “Nhị gia và Tần di nương không cần sốt ruột. Dù sao các ngươi là khách, cũng không ở lại phủ Nam Dương Vương bao lâu. Qua mấy ngày nữa lúc các ngươi rời đi, bản Vương phi chắc chắn tặng một phần lễ thật lớn. Thế nhưng, trước mắt hai người làm việc quá mức mất thân phận, khó tránh làm cho người ta tức giận.”

Dứt lời, nàng cầm lấy sổ sách từ trong tay Thu Cúc đang đứng phía sau, ánh mắt tàn nhẫn, sắc bén như dã thú nhìn Tần di nương.

Mộ Dung Thư quăng sổ sách nhẹ bổng tới trước mặt Tần di nương và Vũ Văn Khải, ánh mắt lạnh như băng lướt qua hai người, sau đó từng chút, từng chút lướt qua Thẩm trắc phi, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân.

Nụ cười quyến rũ, mang theo chút quyết đoán, giọng nói êm dịu như tuyết đầu mùa: “Đây là số ngân lượng được ghi lại sau mấy ngày ngắn ngủi mà Tần di nương trở lại Vương phủ đã dùng! Đều là của Tần di nương. Có điều bản Vương phi không hiểu, Tần di nương cùng lắm chỉ là một người khách, sao lại dùng bạc của Vương phủ? Có phải là mượn không? Nếu là mượn thì ba ngàn lượng này thật đúng là quá nhiều. Bản Vương phi làm chủ mẫu Vương phủ có trách nhiệm yêu cầu Tần di nương, trước buổi sáng ngày ngươi và Nhị gia rời khỏi Vương phủ phải trả lại ba ngàn lượng! Về phần các khoản tiêu dùng khác lúc ở Vương phủ ta sẽ không tính toán. Dù sao từ trước tới nay bản Vương phi cũng là người hiếu khách.” Dừng một lát, nàng lại nói tiếp: “Thế nhưng, khách cũng phải có cách xử sự của khách! Nhị gia và Tần di nương đã quên mất thân phận của mình. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã đưa tới vô số những việc phiền phức lớn nhỏ. Bất kể thế nào Vương phủ cũng không thể chứa nổi các ngươi.” Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Thu Cúc dặn dò: “Bảo mấy người làm trong Đông viên nhanh chóng thu dọn hành lí cho Nhị gia và Tần di nương, không thể chậm trễ hành trình ngày mai của hai người.”

Thu Cúc lập tức đáp: “Nô tì tuân mệnh.”

Mấy câu ngắn gọn vừa nói xong, Mộ Dung Thư không nể mặt chút nào làm cho Tần di nương và Vũ Văn Khải choáng váng. Thật không ngờ một nữ nhân yếu ớt lại có thể mạnh mẽ quyết đoán như thế!

“Vương phi, người không có cái quyền này!” Tần di nương cau mày lạnh giọng nói. Bọn họ bởi vì không sống nổi ở Bình Thành nữa mới có thể đưa cả nhà quay lại Vương phủ, nếu bây giờ rời đi, sau này phải sống thế nào đây? Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Thư không muốn nói nhiều, Tần di nương bỗng nhiên nghĩ mà sợ không thôi. Sớm biết như thế đã không lội vũng nước đục này.

Vũ Văn Khải suy nghĩ có phải hắn đã làm sai? Đây vốn là chuyện của Mộ Dung Thư, lẽ ra hắn không nên nhúng tay. Huống hồ còn đưa Vương Quân Sơn vào Vương phủ để người này làm loạn bên ngoài Mai viên.

“Nếu Bản Vương phi không có cái quyền này, vậy ngươi có? Tần di nương, nếu bản Vương phi không nhớ lầm, ngươi xuất thân là kỹ nữ, ban đầu là nha hoàn thông phòng, sau đó sinh ra Nhị gia mới được nâng thành di nương. Nói khó nghe một chút là ở trước mặt bản Vương phi, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một nô tì!” Nếu đã muốn, Mộ Dung Thư cũng không ngại nói khó nghe hơn một chút.

Có lẽ gần đây quá nhiều chuyện xảy ra khiến nàng phải để ý. Làm gì cũng phải cẩn thận khiến những người này tưởng nàng không khơi nổi sóng to gió lớn! Một khi đã như vậy, hôm nay nàng phải mượn chuyện này làm sóng to gió lớn ngay trước mặt bọn họ. Tần di nương vừa quay về phủ đã thân cận với Thẩm Trắc phi. Thân cận thì kệ họ, chỉ cần không đến trêu chọc nàng là được. Nhưng bà ta lại cố tình cùng Vũ Văn Khải đưa Vương Quân Sơn tới kiếm chuyện với nàng!

Loại hành vi này không thể tha thứ! Cũng không thể chủ quan mà bỏ qua! Cần gì phải giữ thể diện cho bọn họ, một đám người không biết cái gì gọi là xấu hổ!

Thu Cúc và Thanh Bình hai mặt nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người đi theo Vương phi tới nay mới thấy người tức giận đến vậy! Nhưng mà Tần di nương và Nhị gia đúng là quá quắt. Dù sao Vương Quân Sơn kia cũng không phải là người có thanh danh tốt, vào Vương phủ rồi còn dám tới quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi!

Mà bây giờ Vương phi không chỉ một mình…

“Xin Vương phi bớt giận, người bây giờ đang có thai.” Hồng Lăng đã gọi mấy người hộ vệ tới, sau đó đi về phía Mộ Dung Thư, nghe thấy nàng giận dữ quát lên thì sắc mặt khẽ biến, vội vã khuyên giải.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày, có lẽ trong khoảng thời gian này ở Vương phủ, việc mang thai giả không phải chỉ mang tới cho nàng phiền phức mà chỉ cần lợi dụng đúng lúc đúng nơi cũng có nhiều lợi ích.

Đôi mày liễu của Thẩm Trắc phi nhíu chặt, hai tay bấu chặt, chăm chú nhìn Mộ Dung Thư, muốn nhìn thấu nàng ta. Trước kia không có việc gì nàng cũng dám kiếm chuyện vì nàng biết Mộ Dung Thư sẽ không làm gì mình, dù sao sau lưng nàng còn có Thẩm Quý phi và phụ thân. Nhưng hôm nay hình như Mộ Dung Thư đã không thèm quan tâm! Tầm mắt Thẩm Trắc phi dừng trên cái bụng bằng phẳng của Mộ Dung Thư, chẳng lẽ là vì đứa bé?

Đại phu nhân cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Mộ Dung Thư. Dù sao lúc đến nàng cũng mang tâm lí xem kịch. Nói gì đi nữa thì Tần di nương cũng là trưởng bối, còn Nhị gia là một nam nhân, là thứ đệ của Vương gia, Mộ Dung Thư tuyệt đối sẽ không đụng tới hai người này! Kết quả thật ngoài ý muốn, Mộ Dung Thư vốn không thèm để bọn họ trong mắt. Không, phải nói rằng trong mắt Mộ Dung Thư, thân phận hai người này đều không bằng nàng, nhất là Tần di nương.

Nhị phu nhân và Tứ phu nhân hai mặt nhìn nhau, giờ mới phát hiện ngày hôm nay vương phi đã thật sự nổi giận! Chuyện này của Tần di nương và Nhị gia, giống như đã không có đường quay lại.

“Ngươi…”Tay Tần di nương run run chỉ vào Mộ Dung Thư.

Vũ Văn Khải dù sao cũng là nam nhân, bị Mộ Dung Thư kích như thế, xuất phát từ việc muốn giữ gìn mặt mũi, không tự chủ được hét lên: “Ngươi tưởng gia thật sự muốn ở lại Vương phủ không đi sao? Ngày mai gia sẽ đi, sau này tuyệt đối không bước vào Vương phủ nửa bước.”

“Tốt lắm, Hồng Lăng, lát nữa phải đi báo cho Vương gia, ngày mai sau khi gia lâm triều trở về phủ, bản Vương phi và Vương gia sẽ cùng tiễn Nhị gia và Tần di nương.” Mộ Dung Thư cười lạnh nói, đúng là không chừa một chút khả năng quay lại nào cho người khác.

Thân hình Tần di nương lảo đảo đứng không vững, nhưng lại nghiêng sang người Thẩm Trắc phi sát bên cạnh. Lúc đụng tới Thẩm Trắc phi, hai mắt Tần di nương lập tức sáng lên, đưa mắt cho Thẩm Trắc phi, ý bảo nàng ta nói giúp bọn họ một tiếng.

Dù sao Tần di nương và Vũ Văn Khải làm như vậy cũng bởi Thẩm Trắc phi ở một bên khích. Vì không muốn sau này bị phiền phức liền cười nhẹ, nhìn Mộ Dung Thư nói: “Tỷ tỷ không nên tức giận như thế. Nhị gia và Tần di nương dù sao cũng có quan hệ thân thích với chúng ta. Tuy việc đưa Vương Quân Sơn vào trong phủ là không đúng, nhưng Nhị gia và Tần di nương vừa trở về từ Bình Thành, không biết những chuyện đã qua, cũng không biết Vương Quân Sơn là hạng người gì cho nên mới phạm phải sai lầm này. Từ trước tới nay Vương phi nhân từ đại lượng, đừng làm mất hòa khí trong phủ. Nếu chuyện hôm nay truyền ra, người ngoài sẽ cho rằng phủ Nam Dương Vương không quan tâm đến thân thích. Những lời này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến Vương gia.”

Nghe vậy, con ngươi sắc bén của Mộ Dung Thư khẽ nhếch, nhìn chằm chằm Thẩm trắc phi, cười lạnh nói: “Nói như vậy là bản Vương phi ta không thấu tình đạt lý? Nói vậy, Nhị gia và Tần di nương đưa Vương Quân Sơn vào Vương phủ là đúng? Nói vậy, phủ Nam Dương Vương chúng ta chẳng phân biệt được chủ - khách? Thậm chí có thể nói, thân phận bản Vương phi là chủ mẫu nhưng lại không bằng một nô tì? Xem ra, bản Vương phi chắc phải tìm Vương gia hỏi cho rõ một chút.”

Thẩm trắc phi nghẹn lời, cắn chặt răng nhìn đi chỗ khác, không thèm nhắc lại.

Lúc này, vài người vốn không có ý tốt đang đứng đây đều hiểu, Mộ Dung Thư biết rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì, thái độ này là nàng ta không có ý định bỏ qua!

Cuối cùng, người hối hận nhất là Tần di nương. Bà ta cắn môi, trong miệng đủ vị chua chát, đây gọi là gì? Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Ai có thể ngờ Mộ Dung Thư là người quyết không chịu thiệt thòi, lại còn có thể đánh trả!

Vừa rồi Vũ Văn Khải vừa thốt ra lời đã hối hận. Hiện giờ hắn và Tần di nương là phận ăn nhờ ở đậu, nếu như rời khỏi Vương phủ, bọn họ đúng là không có chỗ để đi.

Chuyện này thật sự đã làm sai!

Nhưng hối hận có tác dụng gì, hiện tại đã không còn đường lui! Huống hồ xem dáng vẻ này của Mộ Dung Thư là tuyệt đối không có ý định thu hồi lời đã nói.

“Bản Vương phi không làm phiền Nhị gia và Tần di nương nữa. Dù sao từ giờ đến sáng mai thời gian cũng không còn nhiều, hai vị nên nhanh quay lại Đông viên thu dọn hành lí đi, nếu không sẽ lỡ thời gian xuất phát. Đúng lúc bản Vương phi có chuyện cần xử lý một chút, thứ cho bản Vương phi không thể giúp nhị vị thu xếp. Thẩm Trắc phi, nếu ngươi không bận thì nên tới Đông viên giúp Tần di nương và Nhị gia.” Mộ Dung Thư nhìn mấy người đứng đối diện, cười nói.

Dứt lời, Mộ Dung Thư không nhìn tới vẻ mặt choáng váng của bọn họ đã lướt qua, hướng tới trước cửa Vương phủ mà đi.

Ngay lúc Mộ Dung Thư đi qua, Đại phu nhân sau lưng nàng vội kêu lên: “Vương phi, không thể làm như thế. Dù sao Nhị gia cũng là thứ đệ của Vương gia, việc này cần sự đồng ý của Vương gia mới được.”

Nhị phu nhân và Tứ phu nhân cùng trừng đôi mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Đại phu nhân, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, có vẻ hoảng hốt, có chút không hiểu. Sao bỗng nhiên nàng ta lại ra mặt nói chuyện vì Tần di nương và Nhị gia?

Ngay cả Thẩm trắc phi cũng thấy khó hiểu với Đại phu nhân. Đồng thời mang vẻ mặt phức tạp nhìn Vũ Văn Khải như dò xét.

Mà Vũ Văn Khải cũng rất kinh ngạc nhìn về phía Đại phu nhân, đáy mắt lại có vẻ tươi cười. Riêng Nhị di nương lại mang vẻ mặt tràn đầy cảm kích.

Không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Mộ Dung Thư chầm chậm xoay người lại đối diện với Đại phu nhân, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười tươi đến chói mắt: “Vừa rồi bản Vương phi quên nói sao? Trước bữa cơm trưa Vương gia đã nói với bản Vương phi, chuyện của Vương Quân Sơn tùy ý bản Vương phi xử lí. Chuyện Vương Quân Sơn cũng có liên quan đến Tần di nương và Nhị gia. Nếu ai có thắc mắc hay bất mãn với cách làm của ta thì cứ tới hỏi Vương gia.”

Nói xong, Mộ Dung Thư xoay người bước đi, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong mắt Tần di nương rất nhanh đã rưng rưng lệ, Vũ Văn Khải thì thất hồn lạc phách.

Đi sau Mộ Dung Thư, Thanh Bình cười nhẹ, Nhị gia xứng đáng bị báo ứng! Tối nay tắm rửa phải kĩ một chút, nếu không thật là khó chịu.

Trước cửa Vương phủ

Mấy gã hộ vệ còn đang đánh Vương Quân Sơn. Tên này được cởi trói rồi miệng vẫn không sạch sẽ mắng mỏ, nhục mạ Mộ Dung Thư. Bao nhiêu lời nói thô tục, ngay cả tổ tông mười tám đời người ta cũng đều mang ra chửi rủa, làm những hộ vệ kia nghe được ai nấy mặt mũi tràn đầy phẫn hận.

Nói gì đi nữa Mộ Dung Thư cũng là chủ mẫu của phủ Nam Dương Vương lại bị người ta nhục mạ như thế, đương nhiên những hộ vệ này mang theo tình cảm cá nhân mà xuống tay vô cùng ác độc. Trận đánh này có khoảng một canh giờ, Vương Quân Sơn đã bị hành hạ tới đứng không nổi, không ngừng kêu la. Làm sao còn nghe được những lời mắng chửi trong miệng hắn nữa!

Mọi người vây chung quanh đều chỉ trỏ Vương Quân Sơn, phần đông đã nghe qua chuyện của hắn, cho nên thái độ đối với Vương Quân Sơn rất khinh thường. Huống hồ đến bây giờ Vương Quân Sơn còn không chịu hiểu ra. Một kẻ khốn nạn quá đáng như thế dù hiện tại bị đánh đến nôn ra máu, thậm chí chết thì cũng không có ai đồng tình, thương cảm.

Mộ Dung Thư đứng ngay cổng, trên cao nhìn xuống Vương Quân Sơn, giọng nói lạnh như băng dội thẳng vào tai hắn: “Vương Quân Sơn, ngươi có biết tội của ngươi?”

Bọn hộ vệ ngừng đánh. Vương Quân Sơn vừa được rảnh, không kịp kêu đau đã nghe tiếng Mộ Dung Thư. Hắn quỳ rạp trên đất từ xa nhìn lại, thấy Mộ Dung Thư mang vẻ khuynh thành khuynh quốc nhưng lại lạnh lùng xa cách, lập tức lau khô vết máu bên miệng, liên tục lắc đầu: “Bản công tử không biết mình đã phạm tội gì.”

“Được, Hồng Lăng, ngươi hãy nói cho Vương công tử biết hắn đã phạm tội gì.” Mộ Dung Thư cười lạnh, nghiêng đầu nói với Hồng Lăng.

Hồng Lăng được lệnh thì bước lên phía trước vài bước, nhìn Vương Quân Sơn bằng vẻ chán ghét không thèm che giấu, giọng nói lạnh lùng: “Vương công tử làm loạn trước cửa Vương phủ, đây là tội thứ nhất. Trước mặt người khác, Vương công tử nhục mạ Nam Dương Vương phi, còn xúc phạm cả tổ tông Vương phi, đây là tội thứ hai. Vương công tử và tiểu thiếu gia đã sớm không có bất cứ quan hệ gì, hiện tại lại không biết liêm sỉ đến Nam Dương Vương phủ tự xưng là phụ thân của tiểu thiếu gia, định lừa gạt vương phi, đây là tội thứ ba. Ba tội đều rành rành trước mắt, Vương công tử có muốn không thừa nhận cũng không được. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người có thể làm chứng cho Vương phi!”

Hồng Lăng vừa dứt lời đã nghe đám đông bốn phía đồng thời hô to: “Đúng vậy! Vương công tử phạm vào ba tội, kẻ cặn bã đến mức này nên đưa tới Ứng Thiên phủ để tránh gây hại cho người khác.”

Vương Quân Sơn nghe dân chúng ở đây thét to thì rất kinh hoàng. Bởi trong khoảng thời gian này ăn uống không đầy đủ làm cho sắc mặt hắn trở nên vàng vọt càng thêm dữ tợn, nhìn Mộ Dung Thư mắng to: “Hiên nhi vốn là con của bản công tử. Ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ đã giữ con ta không muốn trả lại, còn dám già mồm xảo trá! Thật đáng giận!”

“Xem ra Vương công tử vẫn chưa chịu hiểu. Hồng Lăng, không cần nhiều lời. Từ trước tới nay Vương công tử vốn chẳng biết phân biệt trắng đen. Trước tiên cùng đám sủng thiếp vu oan cho Liễu Ngọc Nhi thông dâm cùng hạ nhân, sau đó đuổi hai mẫu tử nàng ấy ra khỏi Vương phủ. Hành vi sủng thiếp diệt thê đó không thể dung tha. Bây giờ lâm vào đường cùng lại nghĩ tới Liễu Ngọc Nhi, người bị hắn hại chết và đứa con hắn không thừa nhận trước mặt bao nhiêu người. Đó chính là hành vi của kẻ tiểu nhân! Hiện thời không chiếm được ích lợi nào thì lớn tiếng chửi bậy khắp nơi. Bản Vương phi dù có lòng dạ Bồ Tát cũng không thể bỏ qua. Người đâu, đưa hắn tới Ứng Thiên phủ.” Mộ Dung Thư lạnh giọng ra lệnh.

Nàng vừa dứt tiếng, mọi người vây xem đã kêu to: “Tốt quá, hành vi cặn bã như thế nên loạn côn đánh chết! Vương phi quyết định đúng lắm, đưa hắn tới Ứng Thiên phủ đi.”

“Tốt quá! Tốt quá! Đưa hắn vào Ứng thiên phủ, hi vọng các vị quan trong Ứng Thiên phủ tuyệt đối không thể xem nhẹ mà bỏ qua cho hắn!”

Mọi người liên tục tán thưởng, Vương Quân Sơn bị nhục mạ đến sắc mặt trắng bệch, trong cơn giận dữ lại phun một ngụm máu tươi. Nhìn mấy gã thị vệ tràn đầy sát khí đi về phía mình, hắn sợ đến mức không khống chế được, dưới thân có dấu vết một mảng ẩm ướt. Mọi người vừa thấy lập tức cười nhạo không thôi.

Vương Quân Sơn không chịu nổi sự nhục nhã này, đột nhiên ngã xuống đất ngất đi.

Mộ Dung Thư cũng lười nhìn liền xoay người hồi phủ. Sau lưng vẫn truyền tới tiếng khen ngợi của mọi người. Người ở triều đại này xem trọng nhất chính là phép tắc. Vì vậy hành vi sủng thiếp diệt thê là không được chấp nhận nhất!

Khi quay về đến Mai viên, mấy người Vũ Văn Khải, Tần di nương, Thẩm Trắc phi vẫn còn ở bên trong.

Nhìn thấy bọn họ, Mộ Dung Thư nhíu mày, trên khóe miệng thoáng có ý cười. Nàng thản nhiên đi qua.

Tần di nương lập tức chào đón, cười nịnh nọt: “Vương phi, là do nô tì cùng Nhị gia làm sai, đã suy nghĩ không chu toàn mới có thể phạm vào lỗi như thế. Vừa rồi nô tì lỡ lời chọc giận Vương phi, xin Vương phi đừng nên để bụng. Dù sao chúng ta đều là người trong phủ Nam Dương Vương không phải sao?”

Mộ Dung Thư không nói, mắt lạnh nhìn Tần di nương diễn trò. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được khi nói những lời này, Tần di nương nghĩ một đằng nói một nẻo.

Bên này Vũ Văn Khải cũng tiếp lời: “Là lỗi của Nhị đệ, đại tẩu chớ nên tức giận. Nhị đệ thật sự không biết Vương Quân Sơn là người như vậy.”

“Tỷ tỷ, nếu Nhị gia và Tần di nương đã biết sai rồi, tỷ tỷ cũng đừng để bụng. Dù sao người một nhà hòa thuận vẫn tốt hơn, tất nhiên đôi khi cũng khó tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn hay va chạm. Tỷ tỷ không nên trách Nhị gia và Tần di nương nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế sẽ làm Vương gia khó xử.” Thẩm trắc phi bước lên nắm tay Mộ Dung Thư, cười khuyên.

Mộ Dung Thư không dấu vết rút tay lại, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Vũ Văn Khải và Tần di nương, cười nói: “Sao lại còn ở đây? Nếu chần chừ, ngày mai sẽ không kịp thu dọn đâu. Yên tâm đi, vừa rồi bản Vương phi đã kêu Lâm quản gia chuẩn bị xe ngựa cho Nhị gia và Tần di nương rồi.”

Dứt lời, liền từ mấy người bên người đi qua, đi vào Mai viên. Sau đó dặn dò Thu Cúc, cũng không quay đầu lại.

“Thu Cúc, cho bà tử canh chừng. Bản Vương phi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi thoải mái, hai ngày này sẽ không tiếp khách”

“Vâng.” Thu Cúc đáp rồi quay sang bảo đám bà tử còn đang choáng váng trông coi cẩn thận.

Tần di nương và Vũ Văn Khải ngơ ngác đứng trước cửa, sắc mặt cả hai liên tục thay đổi.

Sắc mặt Thẩm Trắc phi cũng vô cùng khó coi. Bọn họ đã hạ mình như thế mà Mộ Dung Thư vẫn không có ý định bỏ qua, chẳng lẽ muốn đối đầu với nàng? Hoặc là Mộ Dung Thư đã đoán được nàng có liên quan đến việc này cho nên mới nhất quyết không buông tha?

Đối với Thẩm Trắc phi mà nói, bất kể là phương diện nào thì đây cũng giống như cho nàng một cái tát vào mặt!

Đang lúc mọi người ở đây không biết làm thế nào thì không chú ý tới biểu tình của người khác, hai mắt Đại phu nhân lại loé lên hận ý, cắn răng nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư đã đi xa.

Tần di nương thất hồn lạc phách, không có chủ ý: “Bây giờ phải làm sao?”

Sớm biết như thế, bà đã thành thành thật thật ở Đông viên, không nên tới trêu chọc Mộ Dung Thư. Bây giờ thì hay rồi, căn bản bà không chịu nổi hậu quả này.

Mắt mũi Vũ Văn Khải càng choáng váng. Vốn hắn cũng không phải là người thông minh, mỗi ngày từ sáng đến tối thích nhất là tìm nữ nhân để chơi đùa. Vì vậy khi có chuyện ập lên đầu, hắn không thể nghĩ ra chủ ý gì.

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Lúc này Đại phu nhân đề nghị: “Đi tìm Vương gia.”

Nhị phu nhân, Tứ phu nhân cùng cúi đầu.

Tần di nương và Vũ Văn Khải nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu: “Được, ta sẽ đi ngay bây giờ. Ta tin Vương gia chắc chắn có thể ra mặt giúp chúng ta.”

Thẩm trắc phi cũng rất đồng ý.

“Được.”

Lập tức mọi người cùng đi tới thư phòng ở tiền viện.

Nhị phu nhân và Tứ phu nhân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn họ đã xa, sau khi đưa mắt nhìn lẫn nhau thì xoay người đi tới Mai viên, nói mấy câu với bọn nha đầu canh gác trước cửa rồi rời đi.

Mộ Dung Thư đang ở trong phòng đọc sách, nghe nha hoàn báo lại, nhịn không được cười nói: “Vậy thì chờ xem kịch vui đi.”

“Nếu Vương gia đứng về phía Nhị gia và Tần di nương thì làm sao đây?” Hồng Lăng lo lắng hỏi.

Mộ Dung Thư lắc đầu: “Khi Tần di nương và Nhị gia trở về Vương gia không làm tiệc tẩy trần, thậm chí đến bây giờ cũng không gặp hai người đó. Có thể thấy, chuyện bọn họ quay về Vương gia cũng không thích. Hiện tại có sẵn cái cớ để bọn họ rời đi, Vương gia sẽ có ý kiến gì chứ.”

“Đúng vậy. Trước nay Vương gia chưa từng đi thăm Nhị gia và Tần di nương. Nhưng Tần di nương đúng là rất quá đáng. Vừa trở về phủ đã sinh sự, mới mấy ngày mà lấy hết ba ngàn lượng bạc của Vương phủ. May mà Vương phi nhìn ra manh mối trong sổ sách, nếu không Tần di nương này còn không biết trời cao đất dày là gì.” Một bên Thanh Bình thán phục nói.

Thấy thế, Mộ Dung Thư lắc đầu cười khẽ: “Các ngươi ra ngoài đi, nếu có người đến thì nói bản Vương phi đã ngủ, không tiếp khách.”

“Vâng ạ.”

Đợi ba người lui ra, Mộ Dung Thư bèn cầm lấy sách thuốc, cẩn thận đọc.

Một lúc lâu sau, Mộ Dung Thư cảm thấy mắt hơi khó chịu thì gấp sách lại. Sau đó lấy sổ sách trong ngăn kéo ra. Mấy tháng này việc buôn bán của mười cửa tiệm ngày càng phát đạt, mỗi tháng đều lời khoảng một vạn lượng. Mà cửa hàng tơ lụa do tuần phủ đại nhân nhờ nàng trông coi thay cũng làm ăn rất tốt. Tổng cộng hàng tháng thu vào gần hai vạn hai. Hơn nữa tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng là mấy trăm lượng, không tới mấy tháng đã có thể gom được kha khá.

Có điều chuyện mua sơn trang ở Bình Thành, rồi mướn người làm, xây nhà cửa, khai khẩn, cũng cần đến một khoản lớn. Nàng phải tính toán, lên kế hoạch chu đáo.

Đồng thời, dùng cách nào mới có thể không để lại sơ sót? Không làm liên lụy bất kì ai? Ví dụ như bốn nha đầu trung thành bên cạnh? Còn có Lý thị trong phủ Tướng quân?

Đó là một vấn đề khó khăn, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận. Khôn khéo như Hoàng thượng, sâu không lường được như Vũ Văn Mặc, tay cầm quyền cao như Mộ Dung Thu, người người đều không phải là kẻ dễ bị lừa.

Nàng lại không có nhiều thời gian…

Mộ Dung Thư nhíu chặt lông mày. Trong Vương phủ luôn phát sinh mấy nhiều chuyện. Thẩm Trắc phi rõ ràng là một nữ nhân trí tuệ hơn người, nhưng cứ thế rảnh rỗi lại đi kiếm chuyện không ngừng. Vài vị phu nhân cũng đều có tâm tư.

Về phần Tần di nương và Vũ Văn Khải không đáng nhắc tới, nhưng nếu không để mắt đến thì hai người này cũng rất ưa gây chuyện.

Sau nửa khắc suy nghĩ, Mộ Dung Thư xoa nhè nhẹ hai bên huyệt thái dương.

Tiếp đó chợt nghe Hồng Lăng, người nãy giờ không thấy bóng dáng, gõ cửa. Mộ Dung Thư thả tay đang xoa huyệt Thái Dương xuống hỏi: “Chuyện gì?”

Hồng Lăng trả lời: “Tri Thu đến báo lại, nói là Vương gia đã đồng ý cho Nhị gia và Tần di nương ở lại, chờ Nhị gia tìm được nơi ở mới rồi sẽ dọn đi.”

Nghe vậy, trong đôi mắt của Mộ Dung Thư hiện lên một chút khác lạ. Vũ Văn Mặc đã đồng ý cho đám người Vũ Văn Khải tiếp tục ở lại!

Cũng khó trách, dù có thích cách cư xử của Vũ Văn Khải hay không thì đó cũng là người thân của Vũ Văn Mặc. Nàng có thể vô tình, nhưng hắn thì không.

Không gì hơn điều đầu tiên này, những việc nàng làm nãy giờ đều uổng công. Cũng có thể nói, cơn giận nàng cố tình phát ra là vô ích. Nhưng nếu đứng trên lập trường của Vũ Văn Mặc mà nghĩ, kể từ lúc này, Vũ Văn Khải và Nhị di nương đã không thể nói gì nữa. Ngay cả hai người muốn rêu rao phủ Nam Dương Vương vô tình không chứa chấp bọn họ cũng không có cơ sở hay bằng chứng nào. Cứ như vậy, so với quyết định lúc trước của nàng cũng không khác là bao, chỉ là có vẻ Vũ Văn Mặc nhân từ hơn một chút.

Đang suy nghĩ như thế thì ngoài cửa Hồng Lăng lại nói tiếp: “Hiện tại Nhị gia và Tần di nương đều đang chờ ngoài phòng, nói là muốn xin lỗi Vương phi.”

“Bản Vương phi mệt mỏi không tiếp khách.” Mộ Dung Thư nhíu mày trả lời. Thông qua việc này, nàng tin là Tần di nương và Vũ Văn Khải đều sẽ đàng hoàng, ngay cả Thẩm Trắc phi muốn lợi dụng hai người gây sóng gió, hai người cũng không dám.

“Vâng ạ.”

Ngoài cửa Vũ Văn Khải và Tần di nương cũng có chút không yên, muốn đích thân gặp Mộ Dung Thư xin lỗi. Thật ra vừa rồi bọn họ đã suy nghĩ lại, trong chuyện này thật là bọn họ ăn no rỗi việc. Đây rõ ràng chính là chuyện của bản thân Mộ Dung Thư, chẳng liên quan gì đến hai người. Việc tranh sủng của Thẩm trắc phi và Mộ Dung càng không dính dáng gì đến bọn họ, lẽ ra phải sớm phân rõ khoảng cách. Tần di nương hối hận không thôi, bà ta thật không nên lội vũng nước đục này.

Kết quả bây giờ Mộ Dung Thư không gặp bọn họ. Tuy Vũ Văn Mặc đã chịu cho bọn họ tiếp tục ở lại Vương phủ, nhưng mà với tư cách là khách. Nếu bọn họ đã lập phủ khác bên ngoài thì không thể ở lâu trong Vương phủ. Ý Vũ Văn Mặc là để bọn họ mau chóng lựa chọn một chỗ chuyển đi.

Việc này với việc Mộ Dung Thư bảo bọn họ ngày mai phải đi cũng không khác nhau là mấy! Chẳng qua Vũ Văn Mặc không muốn cho bọn họ có lí do nói tới nói lui mà thôi.

Hai người cũng biết chuyện gì xảy ra. Cũng tại lúc này đã hiểu được, ở trong lòng Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư rất quan trọng. Bởi vậy bọn họ lại càng rầu rĩ. Bất kể nói gì, rời khỏi Vương phủ rồi từ nay trở đi chắc chắn không dễ chịu. Mà nếu có thể ở lại Vương phủ, nhất định bảo đảm không phải lo cơm áo.

Ngày kế, hai người tiếp tục đến Mai viên cầu kiến lại bị Mộ Dung Thư tìm lý do từ chối, đồng thời sai Hồng Lăng nhắn lại một câu: “Nếu Nhị gia và Tần di nương rảnh rỗi như thế, nên nhân dịp hai ngày này có thời gian, ra ngoài tìm thử xem có phủ đệ nào thích hợp hay không.”

Hai người nghe vậy, sắc mặt nặng như chì, ỉu xìu rời đi.

Sau khi hai người đó đi rồi, người của phủ Tướng quân đến đây, đưa tới rất nhiều thuốc bổ, tơ lụa, trân châu, mã não, khoảng ba bốn rương, bằng một phần ba của hồi môn lúc trước, người đến tặng lễ nói năng rất lưu loát.

Mộ Dung Thư hiểu được, phụ thân mình bỏ ra vốn nặng như thế cũng chỉ vì “đứa con trong bụng” của nàng. Ông ta đã muốn đưa thì nàng sẽ nhận. Nếu đổi mấy thứ này thành ngân lượng cũng được chừng một vạn.

Nàng khách sáo hỏi người tới vài câu về sức khoẻ gần đây của Lý thị. Người tới gật gật đầu, vừa cười vừa trả lời là rất tốt.

Chờ xong việc cũng là lúc Vân Mai từ nhà trở lại.

“Vương phi, cha mẹ nô tì đồng ý. Đây là giấy bán thân của cha mẹ và muội muội nô tì. Cha nô tì nói chỉ còn chờ lệnh Vương phi, khi nào Vương phi bảo lên đường, cha mẹ nô tì sẽ mau chóng thu dọn đồ đạc rời đi.” Vân Mai che giấu không được nụ cười trên mặt. Lần này về nhà, nàng nói với cha mẹ ý định của Vương phi, hai người đúng là vô cùng vui vẻ, lập tức đồng ý. Thậm chí ngay cả trên mặt muội muội cũng có ý cười ít thấy.

Đối với việc này Mộ Dung Thư chưa từng nghĩ nhiều, nhận giấy bán thân từ tay Vân Mai rồi mới cảm thấy trong lòng đau xót. Cũng không biết nàng có làm đúng không, nếu ngày sau bị phát hiện, thế thì nàng đã liên lụy cả nhà Vân Mai. Loại hành vi này quá mức ích kỷ. Nhưng nàng không thể không làm.

“Được, hai ngày này ta sẽ sắp xếp cho ngươi xuất phủ. Ngươi cùng người nhà đi Bình Thành. Ta đã xem qua Bình Thành, giá cả tương đối thấp. Một vạn năm ngàn lượng là đủ. Trước tiên các ngươi ở Bình Thành thu xếp cho tốt, tạm thời mua một tiểu viện, gọi là Lộ phủ đi.” Mộ Dung Thư nhẹ nhàng căn dặn.

Lộ - là họ của nàng ở kiếp trước.

Vân Mai không có thắc mắc gì, lập tức gật đầu: “Vâng, tất cả đều nghe theo lời Vương phi.”

Mộ Dung Thư gật gật đầu, cho Vân Mai đi xuống nghỉ ngơi. Sau đó nàng cất kỹ giấy bán thân của một nhà Vân Mai. Lại thức đêm suy nghĩ rất nhiều chi tiết, xác nhận sau này không thể liên lụy nhà Vân Mai mới gọi bốn đại nha hoàn đến.

“Hôm nay bản Vương phi có chuyện tìm các ngươi. Bản Vương phi cần Vân Mai ra ngoài làm việc, vì vậy tạm thời sẽ để nàng rời khỏi Vương phủ. Trong khoảng thời gian này, ba người các ngươi chia nhau làm việc của Vân Mai. Nếu như có khó khăn thì cứ tìm thêm một đại nha hoàn đi.” Mộ Dung Thư nhìn bốn người Hồng Lăng nói.

Hồng Lăng lại bước lên một bước: “Ba người nô tì có thể chia sẻ việc của Vân Mai, xin Vương phi yên tâm.”

“Vâng, Hồng Lăng nói rất đúng. Vân Mai cũng không phải không trở lại, huống hồ ba người nô tì chia sẻ một chút cũng không khó khăn gì.” Thu Cúc cũng bước lên một bước cười nói.

Thanh Bình cũng vội gật đầu: “Đúng vậy. Vương phi, người không cần tìm thêm đại nha hoàn đâu.”

Bốn người các nàng sống chung rất thoải mái vui vẻ, nếu đột nhiên xuất hiện một người không quen, chỉ sợ sẽ xảy ra không ít va chạm. Huống hồ bây giờ Vương phi đang ở thời kì mẫn cảm.

Vân Mai luôn luôn im lặng. Thật ra trong khoảng thời gian ở bên người Vương phi, nàng vẫn luôn rất vui vẻ. Tuy sau này có thể ở cùng người nhà, nhưng ân đức của Vương phi đối với gia đình nàng ngay cả dùng tính mạng của nàng mà đổi cũng không cách nào trả hết nợ. Nghe Mộ Dung Thư nhắc nhở ba người Hồng Lăng xong, đôi mắt Vân Mai đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào: “Sau này các ngươi phải chăm sóc Vương phi cho tốt đó. Lúc Vương phi tắm rửa thích nhất là nước âm ấm, không quá nóng cũng không quá lạnh. Nhất định phải dùng tay thử qua độ ấm mới có thể cho Vương phi dùng.”

“Không phải chỉ đi ra ngoài ít ngày thôi sao? Sao nói giống như là sẽ không trở lại thế?” Hồng Lăng nhìn lệ trong mắt Vân Mai thì nhẹ dí lên chóp mũi của nàng, cười nói.

“Đúng vậy. Nếu Vân Mai ngươi lo lắng thì nhanh làm xong chuyện Vương phi giao đi rồi quay về.” Thu Cúc che miệng cười nói.

Thanh Bình bước lên ôm lấy Vân Mai, cũng không nhịn được rơi lệ: “Trong khoảng thời gian này không ai múc nước rửa mặt cho Thanh Bình.”

“Sau này không được ngủ nướng, phải dậy sớm tự mình múc nước!” Vân Mai giả vờ sầm mặt.

Thanh Bình bĩu môi thật đáng yêu.

Thấy vẻ mặt bốn người các nàng, Mộ Dung Thư phì cười: “Được rồi, cũng không phải Vân Mai đi ra ngoài ngay hôm nay. Cũng đừng làm cho mắt mũi đỏ lên thế kia, ai không biết còn tưởng ta đánh đập gì các ngươi.”

“Sao Vương phi lại đánh mắng bọn nô tì. Từ trước tới nay Vương phi đối với chúng nô tỳ rất tốt.” Vân Mai nghe vậy, lập tức đính chính, dáng vẻ này đúng là không chấp nhận được người khác nói Mộ Dung Thư nửa câu không phải.

Mộ Dung Thư nghe vậy, cảm động vạn phần, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn. Sau này nhất định sẽ trả giấy bán thân cho nhà Vân Mai, cố hết sức giúp gia đình bọn họ có một cuộc sống sung túc.

Hai ngày sau, Vân Mai và người nhà mang theo ngân phiếu cùng nhau rời khỏi kinh thành để đến Bình Thành. Trước khi đi, mẹ Vân Mai xếp trứng gà, trứng vịt trong nhà đầy ngập bốn năm cái giỏ lớn đưa tới.

Mấy người Hồng Lăng nhìn thấy mớ trứng này đều vỗ trán, đau đầu vô cùng. Nhiều như vậy chỉ sợ mấy tháng cũng ăn không hết. Mộ Dung Thư bật cười, mẫu thân Vân Mai đúng là hết sức đáng yêu.

Mấy ngày nay, Hiên nhi luôn chăm chỉ luyện vẽ tranh. Đừng nhìn bé còn nhỏ, nhưng là nghiêm túc đến chết người. Chỉ cần ăn cơm xong trở về phòng, sau đó thần thần bí bí vẽ tranh, ngay cả nha hoàn thiếp thân hầu hạ một bên cũng không biết kết quả là bé vẽ cái gì.

Đến một ngày, khi Hiên nhi đem một bức tranh được cuộn tròn để trước mặt Mộ Dung Thư, nàng mới nhìn thấy nó.

“Mẫu thân, đây là Hiên nhi tặng người.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên nhi thần thần bí bí, một bên nói một bên ghé vào trên đùi Mộ Dung Thư lấy lòng để Mộ Dung Thư tự tay mở ra.

Nói thật, Mộ Dung Thư đúng là hết sức tò mò, kết quả Hiên nhi bận rộn nhiều ngày như vậy là để vẽ cái gì?

Mở cuộn tranh ra, Mộ Dung Thư chợt sững sờ.

Là một nữ tử!

Lập tức chuông báo động trong lòng Mộ Dung Thư vang lên, ý nghĩ đầu tiên toát ra chính là Hiên nhi thích bé gái nào đó! Người cổ đại đều trưởng thành sớm, mười ba tuổi đã có thể lấy vợ sinh con. Tuy Hiên nhi mới ba tuổi nhưng mấy ngày này bé luôn ra vẻ thần bí, không khỏi làm lòng Mộ Dung Thư lo lắng, đôi mắt chớp chớp.

Tuy trưởng thành sớm, nhưng nếu đứa nhóc ba tuổi đã có người mình thích chính là yêu sớm! Vấn đề yêu sớm nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ. Nếu như Liễu Ngọc Nhi dưới suối vàng biết được việc này, nàng làm sao ăn nói đây?

Nhìn Hiên nhi, nàng nhướng cao mày, giọng nói không khỏi trầm xuống nói: “Mấy ngày nay Hiên nhi vẫn vẽ bức tranh này sao?”

Hiên nhi gật đầu, dường như nhận thấy được trên mặt Mộ Dung Thư không có ý cười, đến cả giọng nói cũng chính là lạnh như băng, lập tức tươi cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến mất, dè dặt hỏi bằng giọng trẻ con ngọt ngào ngây thơ: “Mẫu thân không thích bức tranh này?”

“Hiên nhi vẽ gì mẫu thân đều rất thích.” Mộ Dung Thư gật đầu khen ngợi. Lúc nàng ba tuổi đừng nói là bút lông, ngay cả bút vẽ cũng cầm không nổi, tất nhiên Hiên nhi rất giỏi. Có điều, động cơ này…

Hiên nhi nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười như hoa nở. Hiên nhi vốn đã vô cùng đáng yêu lại còn cười tươi như thế càng làm người khác yêu thích.

Hiên nhi cười rộ lên, nói: “Hiên nhi mất cả buổi chiều mới vẽ xong.”

“Người trong bức vẽ là ai?”

Hiên nhi nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thư, vẻ mặt buồn rầu, nhìn bức tranh lại nhìn nhìn Mộ Dung Thư, rơm rớm nước mắt khóc: “Không giống mẫu thân sao?”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư trừng mắt nhìn, bật cười, âm thầm trách mình vừa rồi quá mức để ý thành ra nghĩ sai! Nàng ôm chặt Hiên nhi vào ngực: “Giống.”

Hiên nhi nghe vậy, lập tức từ trong lòng Mộ Dung Thư nhảy xuống, cầm bức vẽ từ trong tay nàng rồi chạy ra ngoài. Mộ Dung Thư tỏ vẻ không hiểu. Hiên nhi đứng trước cửa quay đầu nhìn nàng: “Hiên nhi mang cho phụ thân xem.”

Mộ Dung Thư nhướng mày. Từ lúc nào thì Hiên nhi và Vũ Văn Mặc lại thân thiết như thế?

Dù sao Hiên nhi cũng còn nhỏ, luôn mong muốn được phụ thân yêu thương. Trước kia Vương Quân Sơn không thể cho bé, hiện thời Hiên nhi thích gần gũi với Vũ Văn Mặc, có lẽ bé muốn có được sự yêu thương của Vũ Văn Mặc.

Chỉ không biết đây có phải là chuyện tốt hay không…

Từ mấy ngày trước, lúc Tần di nương và Vũ Văn Khải biết mình đã sai rồi liền thành thật ở tại Đông viên, Tần di nương rất ít đi Trúc viên ôn chuyện cùng Thẩm trắc phi.

Thẩm trắc phi cũng an phận ở Trúc viên hiếm khi ra ngoài.

Riêng Nhị phu nhân và Tứ phu nhân lại rãnh rỗi đến Mai viên, mỗi lần tới đều phải tán gẫu với Mộ Dung Thư một lát.

Về phần Đại phu nhân…

Nghe nói mấy ngày gần đây tâm tình không tệ, sắc mặt hồng nhuận, cũng không thường nhắc đến Vũ Văn Mặc. Điều này không khỏi làm cho Mộ Dung Thư chú ý, dặn Tứ phu nhân nếu có gì khác thường thì bẩm báo.

Mà Vũ Văn Mặc mấy ngày rồi cũng không đến Mai viên. Ba ngày trước Hiên nhi mang cho hắn xem tranh bé vẽ, sau khi trở lại Mai viên, trong tay Hiên nhi đã có thêm một khối ngọc bội thượng đẳng.

Nhưng đêm nay, bỗng nhiên Vũ Văn Mặc lại đến.

Đối với việc hắn đột ngột tới đây, Mộ Dung Thư cảm thấy kỳ lạ. Bởi giờ này đã khuya, đồng thời hắn lại lặng lẽ đi vào mà không kinh động bất kì ai.

Hơn nữa thái độ của hắn lạnh như băng, đôi mắt đỏ ngầu. Ngay cả là đêm tối, trong phòng chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, Mộ Dung Thư vẫn có thể thấy rõ ánh mắt hắn mang theo sát khí dày đặc, con ngươi phủ đầy tơ máu không ngừng phát ra lãnh ý.

Bước chân hắn nhẹ bẫng, thân hình lung lay đi về phía Mộ Dung Thư đang ngồi trên giường. Chờ hắn đến gần, hai tròng mắt Mộ Dung Thư mở lớn. Quần áo trên người hắn rách nát, lộ ra rất nhiều vết thương do bị kiếm đâm đang chảy máu không ngừng.

Mộ Dung Thư vội đứng lên đỡ hắn, kết quả hắn lại ngã vào lòng nàng. Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt phủ đầy tơ máu, sát khí trong mắt từ từ biến mất, cuối cùng là lâm vào mê man.

Lúc này hắn đã không còn gượng được mà té xỉu, vô cùng yếu ớt nói với nàng: “Chuyện ta bị thương, không được nói cho bất kì kẻ nào biết.”

“Ngay cả Thẩm trắc phi cũng không được?” Hắn gọi Thẩm trắc phi là Nhu nhi, chắc là tình cảm hai người rất thắm thiết.

Không ngờ Vũ Văn Mặc nghe vậy, sát khí trong mắt vốn đã biến mất một lần nữa hiện lên, nhưng vì bị thương khá nặng, chỉ có thể lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không được.”
Bình Luận (0)
Comment