Đối với lời nói của Mộ Dung Thư, Vũ Văn Mặc làm như không nghe thấy, nhếch mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, lạnh giọng nói: "Bản Vương nhớ được bên cạnh ngươi có bốn đại nha hoàn, trong đó, Vân Mai đã nhiều ngày không thấy nữa. Vì sao?"
Nghe vậy, thân hình Mộ Dung Thư run lên, ngẩng đầu chống lại đôi mắt mang hàn khí bức người của Vũ Văn Mặc!
"Hơn nữa ngươi còn đưa Hiên nhi về Vương gia ở mấy ngày. Vương phi, nói cho bản Vương biết, chuyện này là sao?" Giọng nói Vũ Văn Mặc trầm xuống, lạnh giọng chất vấn. Con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng Mộ Dung Thư, không để nàng có lời nào chống chế.
Sắc mặt Mộ Dung Thư trầm ngưng, nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Mặc không chút trốn tránh.
"Thần thiếp sai Vân Mai ra ngoài làm việc, tất nhiên phải rời Vương phủ. Còn Hiên nhi nhớ tổ phụ nên muốn quay về Vương gia ở chơi một thời gian." Lúc nàng vạch kế hoạch đã nghĩ đến việc sẽ bị Vũ Văn Mặc phát hiện đôi chút, nhưng những chuyện này không thể không làm. Nàng nghĩ, Vũ Văn Mặc đường đường là vương gia của phủ Nam Dương Vương, làm gì để ý đến một hạ nhân? Nhưng nàng đã quên rằng, gần đây Vũ Văn Mặc rất quan tâm chú ý đến nàng, một chút chuyện nhỏ đều khiến hắn nghi ngờ.
Lúc này bị hắn đột ngột hỏi thẳng như vậy, trong lòng Mộ Dung Thư khó tránh khỏi mà run lên. May mà từ trước tới nay nàng vốn bình tĩnh, đối mặt với chuyện bất ngờ xảy ra cũng có thể phản ứng tương đối nhanh.
Thật lâu sau, tầm mắt mang khí thế bức người của Vũ Văn Mặc mới rời khỏi người Mộ Dung Thư. Nàng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một lát sau, hắn mới nhìn Mộ Dung Thư lần nữa, lạnh giọng nói: "Ngày mai bản Vương sẽ chuyển ra khỏi Mai viên."
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Thư buông lỏng, âm thầm thở ra một hơi. Thấy thế, trong con ngươi đen của Vũ Văn Mặc hiện lên một tia ánh sáng lạnh, lại không cách nào nhịn được, buột miệng ép hỏi: "Bản Vương rời đi thật sự khiến ngươi thoải mái như vậy?" Thấy dáng vẻ nàng thở ra một hơi, lòng hắn bỗng nặng nề, cảm giác đau nhức vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc mạnh mẽ tràn tới. Đây là một loại cảm giác cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng trải qua, trực tiếp làm hắn nghẹt thở.
"Thần thiếp cảm thấy nhẹ nhõm là vì cuối cùng gia cũng bình phục. Trong mấy ngày gia nghỉ ngơi không ít công vụ tự nhiên bị dồn lại. Hơn nữa Thẩm trắc phi, ba vị phu nhân và mọi người đều rất lo lắng. Bây giờ gia đã không sao, không chỉ thần thiếp mà các nàng tất nhiên cũng vui vẻ. Gia chớ nghĩ nhiều." Mộ Dung Thư cười nhạt nói. Dáng vẻ này nhìn qua đúng thật là vui vẻ vì Vũ Văn Mặc.
Nhưng trong lòng Vũ Văn Mặc càng thêm nặng nề, cũng chẳng vì những lời này mà thả lỏng, có chăng chỉ là càng thêm lạnh lẽo.
"Nếu gia không còn chuyện gì, thần thiếp sai người dọn cơm tối." Mộ Dung Thư cúi người hành lễ, ôn nhu cười nói. Nàng mở ra hai bàn tay trước bụng đã toát đầy mồ hôi. Nàng bình tĩnh cũng chưa đủ! Dù bên ngoài không có sơ hở gì nhưng trong lòng nàng biết, Vũ Văn Mặc đã nghi ngờ.
Thấy Vũ Văn Mặc không trả lời, Mộ Dung Thư ngẩng đầu lên. Ai ngờ đối diện nàng là ánh mắt sâu thẳm, âm u tựa như có chút đau xót của Vũ Văn Mặc. Đôi mắt đen láy của Mộ Dung Thư lộ ra sự căng thẳng, nàng thật sự không ngờ đến! Người cứng rắn như hắn mà cũng sẽ có đau đớn! Đau đớn kia giấu kín bên trong nét lạnh lùng tăm tối, mặc dù rất không muốn để ý đến, nhưng chỉ cần nhìn thấy lại không thể không rung động! Chân mày Mộ Dung Thư dần dần cau chặt.
"Mộ Dung Thư, đừng rời khỏi bản Vương." Hắn nhìn nàng chằm chằm, gằn từng tiếng, từng tiếng nói ra. Mỗi một chữ đều đi sâu vào tai Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư chầm chậm nhắm hai mắt lại, nói trái lương tâm: "Thần thiếp sẽ không rời đi."
Khi nàng mở mắt ra lần nữa đã thấy vẻ đau xót trong mắt hắn biến mất, ngược lại có hơi mỉm cười. Hắn nhìn nàng nói: "Kêu đầu bếp làm nhiều đồ ăn một chút. Ngày hôm nay bản Vương thấy ngon miệng, muốn ăn muối tiêu tôm chiên muối ớt."
Tôm chiên muối ớt? Khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật, 'ông tướng' này đang gọi món ăn sao? Hắn ở Mai viên đã nhiều ngày, không thể không biết mấy bà tử ở phòng bếp nhỏ không biết làm món này. Những khi Hiên nhi muốn ăn đều do nàng làm.
Nàng nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc, từ tốn nói: "Trên người Vương gia có thương tích, không nên ăn món này, nên đổi món khác đi."
Ngày hôm nay nàng không có tâm trạng xuống bếp. Hiên nhi đi rồi, nàng đang rất nhớ bé. Chợt nghĩ nếu Vương thái thái kia còn dám ngược đãi Hiên nhi, nàng sẽ làm cho bà ta cũng nếm thử mùi vị bị ngược đãi. Hơn nữa, nàng cảm giác có nguy cơ, Vũ Văn Mặc đã có vẻ nghi ngờ, những việc kế tiếp nàng nhất định phải thật thận trọng.
"Vết thương đã không sao rồi." Vũ Văn Mặc vội trả lời.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thở dài, nếu hắn đã muốn, vậy thì làm.
"Vâng ạ."
Mấy bà tử ở phòng bếp nhìn thấy Mộ Dung Thư thì rất kinh ngạc. Không phải tiểu thiếu gia đã đến Vương gia ở vài ngày? Sao hôm nay Vương phi lại đến phòng bếp? Dù sao Mộ Dung Thư đã nhiều lần ở phòng bếp nhỏ làm món tôm chiên muối ớt cho Hiên nhi ăn, vì vậy sau khi Hiên nhi đi, bọn họ lại thấy Mộ Dung Thư nên có hơi kinh ngạc.
"Rửa sạch tôm rồi nhóm lửa đi." Mộ Dung Thư nhìn mấy người bà tử đang mở to ánh mắt kinh ngạc, phân phó. Nhóm bà tử không dám nói lời nào, lập tức bắt tay chuẩn bị.
Nhìn thoáng qua canh giờ, thấy còn đủ thời gian, Mộ Dung Thư lập tức bắt tay chuẩn bị nấu chè long nhãn hạt sen.
Khoảng chừng hơn nửa canh giờ sau, nàng đã nấu xong tôm chiên muối ớt và chè long nhãn hạt sen. Hơn nữa nhóm bà tử chuẩn bị tổng cộng là tám loại đồ ăn, hương vị mỗi loại đều rất nhẹ.
Lúc quay về phòng, Vũ Văn Mặc đã chờ sẵn. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, hắn xuống giường ngồi trước bàn cơm. Khi nhìn thấy tôm chiên muối ớt trong tay Mộ Dung Thư, khóe mắt hắn mang theo một tia cười. Tri Thu hầu hạ ăn uống bên người Vũ Văn Mặc đã lâu, tất nhiên rất hiểu ý, thấy hắn nhìn tôm chiên muối ớt đầu tiên, lập tức nghiêng người bước lên trước gắp một con tôm bỏ vào trong chén Vũ Văn Mặc.
Mộ Dung Thư vốn rất thích tôm nên cũng ăn vài con. Lúc nãy vì nghĩ đến vết thương của Vũ Văn Mặc nên chỉ làm mười mấy con. Trong nháy mắt đã không còn. Vũ Văn Mặc có chút chưa thỏa mãn, vì ăn được quá ít, sau đó gắp thêm vài món khác. Khi ăn đến chè long nhãn hạt sen, tươi cười đã biến mất trên khóe mắt hắn lại hiện lên, bảo Tri Thu múc hai chén, uống cạn sạch đến mức thấy đáy.
Hắn ăn ốt thế này làm cho Mộ Dung Thư muốn chặc lưỡi.
"Lần sau làm nhiều tôm chiên muối ớt hơn một chút." Sau khi ăn xong, lúc uống trà, Vũ Văn Mặc quay lại dặn Mộ Dung Thư. Trước kia hắn rất ghét các món chiên, nhất là hải sản chiên. Nhưng từ khi ăn qua tôm chiên muối ớt do nàng làm thì không thể quên. Mùi vị món này làm người ta thật yêu thích.
Mộ Dung Thư cười nhạt nói: "Vậy thì chờ thương thế của gia tốt lên rồi nói sau. Thần thiếp sai người đem cách làm dạy cho người ở phòng bếp, về sau gia ở đâu cũng có thể ăn món này."
Thái độ của hắn đối với nàng ngày càng thay đổi, nàng không thể lại để lộ quá nhiều về bản thân với hắn. Đây chính là cách tự bảo vệ mình.
Vũ Văn Mặc mạnh mẽ ngẩng đầu, khăng khăng: "Bản Vương chỉ ăn món tôm chiên muối ớt do ngươi làm."
Mộ Dung Thư bỗng nhiên không biết nói gì.
Sắc trời bắt đầu tối, một trận gió lạnh từ cửa sổ ập đến. Mộ Dung Thư rùng mình một cái, đứng dậy đi tới đóng cửa sổ rồi trở lại trước bàn, lấy ra một quyển sách y học cẩn thận đọc. Đây là sách của một thầy thuốc phiêu bạt trong dân gian, những ghi chép trên đó đều là các chứng bệnh nan y mà ông tận mắt nhìn thấy, hơn nữa viết rõ phương pháp chữa bệnh và nhận xét của bản thân mình. Vì vị du y này kiến thức rộng rãi, trong đó còn có một vài chuyện xưa nho nhỏ. Đọc lướt qua cũng thấy rất lôi cuốn, hấp dẫn nhờ những câu chuyện thú vị.
Mấy ngày nay Vũ Văn Mặc đã có thói quen ngủ sớm. Giờ nhìn thấy Mộ Dung Thư đọc sách đến say mê thì không gọi nàng mà tự chải tóc rồi đi ngủ.
Bỗng Mộ Dung Thư nhìn thấy trong sách thuốc có ghi lại về mê dược. Hai mắt nàng mở lớn, trước mắt hiện lên một tia sáng. Nàng nhìn chằm chằm cách điều chế mê dược cùng với những tác hại nếu sử dụng nó. Sau khi Mộ Dung Thư xem xong, trong mắt một mảnh ảm đạm. Trong sách ghi lại rất rõ ràng, nếu dùng mê dược cho nam nhân thì sẽ ảnh hưởng đến dương khí, dùng cho nữ nhân thì vô sinh. Trách sao loại thuốc này cũng không phổ biến lắm, thì ra là nó mang lại nguy hại lớn như thế. Không có nam nhân nào có thể chấp nhận việc mình 'không được', cũng không có nữ nhân nào mong muốn cả đời vô sinh!
Nàng trợn tròn mắt, mày khẽ nhíu lại, hai tay xoa xoa huyệt thái dương. Qua một lúc lâu, bên ngoài giờ đã là canh ba, giờ Hợi. Nàng nhìn lên giường, Vũ Văn Mặc đã ngủ. Có điều, tóc của hắn lộn xộn, y phục chưa cởi, chăn trượt xuống một nửa. Mộ Dung Thư khép sách lại, đi tới bên giường đắp lại chăn cho hắn.
Đang lúc nàng muốn xoay người ra ngoài, một trận gió thốc vào phòng làm cửa sổ đang đóng chặt bị bật tung ra, thổi tắt mấy ngọn nến thắp ở đèn lồng trong phòng. Gió lạnh lùa vào người Mộ Dung Thư! Có lẽ do ngồi lâu, trên người nhiễm lạnh nên nàng rùng mình một cái, vòng tay ôm chặt thân thể.
Thình lình, dưới ánh trăng vàng dịu, đôi ngươi sâu thẳm, lạnh lẽo hiện ra trước mắt nàng.
Trong cặp mắt kia không mang theo chút buồn ngủ nào, ngược lại vô cùng tỉnh táo. Mộ Dung Thư sững sờ, hắn chưa ngủ?
"Ngươi có thật là Mộ Dung Thư không?" Vũ Văn Mặc thấp giọng hỏi.
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Dung Thư chậm rãi nở nụ cười, hỏi lại: "Nếu như thần thiếp không phải Mộ Dung Thư thì sao?"
"Nếu không phải, ngươi cũng là nữ nhân của bản Vương. Mộ Dung Thư, làm Nam Dương Vương phi, có thể cho ngươi thân phận tôn quý. Không ai có thể làm gì ngươi." Vũ Văn Mặc thở dài xong, khẽ nói.
Mộ Dung Thư lắc đầu: "Những lời này trước kia gia đã nói. Giờ này không còn sớm, gia nghỉ ngơi đi."
Dứt lời, nàng muốn đi đóng cửa sổ bị gió làm mở tung ra, lại bị Vũ Văn Mặc nắm chặt cổ tay.
Ánh mắt của hắn sáng chói như ánh mặt trời, không để Mộ Dung Thư trốn tránh, giọng nói cũng trở nên nóng nảy không kém: "Ngươi là nữ nhân của bản Vương. Chờ vết thương của bản Vương khỏi hẳn, ngươi không còn lý do từ chối bản Vương thị tẩm."
Cổ tay truyền đến cảm giác nóng bỏng làm Mộ Dung Thư – một người rất bình tĩnh, mất đi kiềm chế. Nàng vội vã rút tay về, ánh mắt sáng chói nhìn hắn: "Gia, khuya lắm rồi, ngủ đi." Nàng lui ra sau ba bước sau đó xoay người đi đóng cửa sổ.
Ánh mắt Vũ Văn Mặc nóng rực nhìn chằm chằm lưng nàng, như muốn thiêu đốt Mộ Dung Thư.
Lúc này, khi Mộ Dung Thư đang muốn đóng cửa sổ lại, lại bị một lực rất lớn mở ra. Mộ Dung Thư vốn nhỏ nhắn, không biết võ công, bị đụng vào như thế thì thân hình lảo đảo ngã về sau!
Trước cửa sổ, một bóng đen nhảy vào!
Đang lúc Mộ Dung Thư nghĩ đầu mình chắc sẽ đập xuống đất, lại có một bàn tay vô cùng ấm áp kéo nàng vào lòng! Nàng không kịp nghĩ nhiều, trước mắt một luồng khí lạnh thoáng hiện.
Vũ Văn Mặc nắm lấy trường kiếm tỏa ra hàn khí lạnh lẽo chỉ vào bóng đen thình lình xông vào.
"Không phải bị thương à? Sao lại còn có sức mà cầm kiếm thế?" Bóng đen kia phun ra mấy chữ.
Nghe tiếng, Vũ Văn Mặc thu kiếm, nhẹ nhàng buông Mộ Dung Thư ra rồi nhìn người nọ lạnh giọng hỏi: "Trước giờ không phải ngươi luôn từ nóc nhà nhảy xuống? Hôm nay lại leo cửa sổ?"
"Con khỉ! Lão tử đánh cuộc thua tên Triệu Sơ kia!" Nam nhân quẳng cái khăn đen che mặt xuống, mở miệng nói ra toàn từ ngữ thô tục.
Mộ Dung Thư từ trong suy nghĩ hoảng loạn tỉnh lại, lại nghe thấy mấy câu này. Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt người đó, khóe miệng giật giật.
Mắt phượng hẹp dài, làn da trắng trẻo non mềm, môi đỏ sẫm, nếu so với Vũ Văn Hạo còn diễm lệ hơn ba phần! Quả thật, là diễm lệ! Rõ ràng là một tiểu mỹ nhân khiến người người thương tiếc, nhưng miệng toàn nói ra những lời thô tục của nam nhân!
Nghe người này nói như vậy, hình như có quen với Triệu Sơ và Vũ Văn Mặc! Nếu không phải sinh tử chi giao, chỉ sợ dựa vào thân phận của Vũ Văn Mặc, người này cũng không dám vô lễ như thế, lại còn miêu tả Triệu Sơ như vậy!
"Ôi, đây là Nam Dương Vương phi? Lớn lên cũng không khác mấy. Có điều đôi mắt rất thông minh, linh động." Nam nhân kia vuốt cằm quan sát Mộ Dung Thư, còn thuận tiện bình luận.
Mộ Dung Thư nghe vậy, hơi bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn Vũ Văn Mặc, nhướng mày hỏi: "Gia, tiểu mỹ nhân này là hoa khôi của thanh lâu nào vậy? Cá tính không giống người thường. Có điều, tiểu mỹ nhân này phải có cá tính đặc biệt như thế mới dám lẻn vào trong phòng thần thiếp lúc canh ba. Trước mặt thần thiếp và gia còn nói như vậy!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt nam nhân kia, lúc đen lúc đỏ. Hắn vươn ngón tay chỉ vào Mộ Dung Thư: "Ngươi!"
"Ôi, nhìn tay này, sao lại thô ráp như tay nam nhân? Đúng là làm cho người ta khó có thể tin. Gia, giới thiệu cho thần thiếp một chút về tiểu mỹ nhân không giống người thường lại đẹp như thiên tiên này là ai không?" Mộ Dung Thư không để ý đến lửa giận của nam nhân kia, nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Mặc nói. Khóe miệng Vũ Văn Mặc lộ ra tươi cười, nhìn về phía 'tiểu mỹ nhân' đẹp như thiên tiên kia, cảm thấy rất thoải mái! Tên ghét nhất là người ta nói về dung mạo của mình, đồng thời miệng hắn toàn lời thô tục, ba hoa, võ mồm cũng lợi hại, không thể tin là Mộ Dung Thư chỉ mới nói hai ba câu đã làm hắn tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
"Ngươi… Phụ nhân này! Ta ta là nam nhân! Nam nhân! Nam nhân đó!" Nam nhân giận dữ không chịu nổi, tức tối dậm chân! Nếu không phải Mộ Dung Thư là nữ nhân, hắn thật muốn cởi y phục cho nàng xem vật nam nhân to lớn của mình! Nam nhân có thể có sao?! Hắn tức giận thở phì phò! (*phun cơm* anh này hài lắm...)
Mộ Dung Thư đưa tay che miệng cười trộm. Người này tuy miệng đầy lời thô tục, hành vi thô lỗ nhưng không cho làm người ta chán ghét, ngược lại có chút đáng yêu. Ở thời đại trọng quy củ này, còn có người không để quy củ và lễ nghi vào mắt như vậy, thật là hiếm thấy.
"Hắn là nam nhân. Bản công tử có thể chứng minh." Lại là một bóng người bay vào từ cửa sổ.
Chờ người kia đứng ở trước mặt Mộ Dung Thư một lát, nàng mới thấy khuôn mặt hắn đập vào mắt.
Nam nhân này hoa lệ tao nhã, có thể so với trích tiên.
Triệu Sơ! Hắn chính là nam nhân trong miệng tiểu mỹ nhân kia.
Hai người này có cổng không vào, cố tình đi vào bằng cửa sổ.
Vũ Văn Mặc nhìn thấy hai người này, sắc mặt vốn còn có chút tươi cười nhất thời trầm xuống, hai người này ít khi cùng một chỗ, bây giờ cùng tới tìm hắn nhất định là đã có chuyện xảy ra! Cũng không để ý Mộ Dung Thư ở đây, Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi hai người: "Có chuyện xảy ra?"
Nam nhân có vẻ mặt đầy lửa giận kia gật đầu, vẻ mặt chuyển thành nặng nề chưa từng thấy.
Triệu Sơ cười nhạt gật đầu. "Đúng là có chuyện quan trọng."
Nghe vậy, thần sắc Vũ Văn Mặc trở nên nghiêm trọng hơn, chỉ vào nam nhân yêu mị kia, nói với Mộ Dung Thư: "Hắn là con trai thứ ba dòng chính của Tạ Ngự sử - Tạ Nguyên."
Tạ Ngự sử? Không phải trưởng công chúa đương triều đã gả cho người này? Hơn nữa năm đó trưởng công chúa là đệ nhất mỹ nhân, trách không được Tạ Nguyên này lại xinh đẹp như vậy! Hoàn toàn là được di truyền gen tốt.
Mộ Dung Thư gật đầu cười với hai người.
Triệu Sơ hơi cười nhạt, trong mắt hình như có một chút khác thường. Có điều sự khác lạ này dường như là thương hại cùng đồng tình. Thấy vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày, đây là có chuyện gì?
Mà bên trong đôi mắt phượng hẹp dài kia của Tạ Nguyên cũng lộ vẻ đồng tình.
Trong lòng Mộ Dung Thư càng thêm nghi ngờ.
Vũ Văn Mặc sớm phát hiện, đôi mày kiếm nhíu chặt.
Thấy thế, Mộ Dung Thư mỉm cười: "Thần thiếp không làm phiền gia và Triệu Ngũ công tử cùng Tạ Tam công tử nói chuyện. Canh giờ không còn sớm, thần thiếp đi sương phòng nghỉ ngơi." Nàng hiểu, hai người này đồng thời xuất hiện đều có quan hệ không tầm thường với Vũ Văn Mặc. Người đời lại không ai biết, cũng đủ hiểu bọn họ định giấu kín quan hệ này. Càng không cần nói đến việc đêm nay Triệu Sơ và Tạ Nguyên đồng thời xuất hiện, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với Vũ Văn Mặc.
Lúc Triệu Sơ nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư rời đi, đôi mày như vẽ hơi cau lại, nụ cười trên môi cũng có chút trống rỗng.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tạ Nguyên nhìn nhìn Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc nhíu mày, âm thầm thở ra: xem ra có một số việc là không cách nào tránh khỏi.
Triệu Sơ nhìn Vũ Văn Mặc trầm giọng nói: "Hoàng Thượng đã âm thầm động thủ. Hắn không chấp nhận được việc có người có khả năng uy hiếp hắn."
Mộ Dung Thư đi ra ngoài, nghi ngờ trong lòng càng sâu. Vẻ mặt Triệu Sơ và Tạ Nguyên thể hiện điều gì? Vũ Văn Mặc bị thương có phải dính dáng đến chuyện bọn họ muốn nói?
Có liên quan gì đến nàng không?
Tuy trong lòng vô cùng nghi ngờ nhưng bây giờ Mộ Dung Thư thật sự không có cơ hội đi điều tra rõ. Nàng tin Vũ Văn Mặc cũng sẽ không nói cho nàng biết bí mật của hắn. Tựa như trong lòng nàng ẩn giấu một bí mật lớn không ai biết, nàng sẽ không dễ dàng nói với một người khác. Dù sao những ý nghĩ này cũng chỉ là phán đoán của nàng mà thôi. Vừa rồi trong tình trạng hoảng hốt như vậy, nàng cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt hai người kia.
Vả lại, lúc này nàng đang ở hậu viện Vương phủ, sự tiếp xúc với tin tức bên ngoài đã ít càng thêm ít. Có thể biết đến cũng chỉ là những lời đồn đãi ai ai cũng biết. Vì vậy, việc duy nhất nàng có thể làm đó là chờ đợi thời cơ. Hoặc cũng có thể chờ không bao lâu sẽ biết đến cuối cùng là chuyện gì, để nàng hiểu rõ ánh mắt hôm nay của Tạ Nguyên và Triệu Sơ.
Nghĩ vậy, Mộ Dung Thư nằm trên giường không bao lâu đã ngủ say.
Mà đêm đó, ở cách vách, ba người nói chuyện tới sáng. Trước khi mặt trời ló dạng, Triệu Sơ và Tạ Nguyên mới cùng rời đi.
Khi Mộ Dung Thư tỉnh dậy thì trở lại phòng.
Vũ Văn Mặc đã ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa sổ, dường như cố ý chờ Mộ Dung Thư.
Nhận thấy được phía sau có người đi tới, Vũ Văn Mặc đang chắp tay sau lưng liền xoay người. Nhìn về phía Mộ Dung Thư, sâu trong đáy mắt lóe lên những tia sáng làm người khiếp sợ.
"Cho người thu dọn đồ đạc của bản Vương đi, bản Vương trở lại Tiền viện. Mấy ngày nay hầu như sẽ không có dịp đến đây. Chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi, bản Vương sẽ quay lại Mai viên. Về việc thay băng đổi thuốc trong những ngày này, bản Vương sẽ sai người khác. Riêng chuyện của Đại phu nhân, ngươi xem rồi xử lý. Nếu không muốn nhúng tay vào mấy chuyện bẩn thỉu này thì giao cho Thẩm Trắc phi." Giọng hắn khàn khàn như ra lệnh, cũng không biết là dặn dò hay là lo lắng.
Đôi mắt Mộ Dung Thư lóe lên, mím môi thật chặt, nửa ngày mới trả lời: "Vâng. Chỉ cần xác định thần thiếp sẽ báo cho Thẩm Trắc phi."
Hắn gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác. Giọng hắn đều đều xa xăm: "Nghe nói tình cảm giữa Vương phi và Mộ Dung Tướng quân cũng không thân thiết. Ở phủ Tướng quân, trong mắt Mộ Dung Tướng quân thì Mộ Dung Lạp và Mộ Dung Lâm giống như trưởng nam trưởng nữ dòng chính? Thậm chí với phu nhân, Mộ Dung Tướng quân cũng chẳng quan tâm. Gần đây phu nhân càng ngày càng không khỏe."
"Mẫu thân tuổi đã lớn, nhan sắc không còn như xưa, đương nhiên không so được với những nữ nhân trẻ trung xinh đẹp." Mộ Dung Thư nhướng mày, hai mắt tràn đầy thắc mắc nhìn bóng lưng của Vũ Văn Mặc. Sao hắn lại đột ngột nhắc đến Mộ Dung Thu?
"Ừ. Phu nhân thật sự đã già." Giọng nói Vũ Văn Mặc càng thêm nặng nề.
Mộ Dung Thư nhíu chặt mày, Vũ Văn Mặc có ý gì? Là không có chuyện gì nói mới nhắc tới Mộ Dung Thu, hay là nghe tin Lý thị không khỏe muốn quan tâm một chút?
Vũ Văn Mặc lại xoay người, nhìn thẳng Mộ Dung Thư: "Tướng quân phu nhân không khỏe, mấy ngày nay nếu có thời gian thì đi thăm bà đi."
"Thần thiếp cảm ơn gia lo lắng." Mộ Dung Thư cúi đầu thấp giọng trả lời. Lòng của nàng đang run rẩy, Vũ Văn Mặc khác thường, ánh mắt của Triệu Sơ và Tạ Nguyên tối qua làm cho nghi ngờ lúc này của nàng nửa rõ ràng nửa lại mơ hồ. Không lẽ liên quan đến Mộ Dung Thu hoặc Lý thị?
Nhưng Mộ Dung Thu cùng lắm chỉ là một kẻ vũ phu, thân có võ công lại có người con rể như Nam Dương Vương, ông ta còn có thể làm ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Lý thị? Thân thể Lý thị vốn yếu ớt, thông qua quan sát của nàng thì đã sắp tới, chỉ còn cố gắng qua được mấy ngày. Nếu khát vọng sống của Lý thị mạnh hơn một chút có lẽ còn có thể chống đỡ được một hai tháng, nhưng nếu đã mất đi ý chí muốn sống thì cùng lắm cũng chỉ được mười ngày nửa tháng mà thôi.
Là vì việc này?
Không… Tuyệt đối không đơn giản như vậy.
"Tạ Nguyên nhờ bản Vương nhắn với ngươi, sau này hắn sẽ đến nữa, nhất định phải cùng ngươi tranh luận một trận, tuyệt đối sẽ không để ngươi làm cho á khẩu không trả lời được." Vũ Văn Mặc khẽ cười nói. Trong mắt hắn có nhàn nhạt tươi cười.
Mộ Dung Thư còn chưa thoát khỏi mớ ý nghĩ hỗn độn bỗng nghe được lời này, không khỏi sửng sốt. Lát sau mới phản ứng được, cười nói: "Tạ công tử lớn lên thật giống một cô nương. Thật sự làm cho thần thiếp phải cảm thấy xấu hổ. Lúc ấy cũng chỉ là lỡ lời nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi. Tạ công tử không cần để bụng."
"Hắn sẽ không để bụng, mấy ngày nay hắn cũng không uống rượu." Vũ Văn Mặc cười trả lời.
Đây chính là lần đầu tiên Mộ Dung Thư nhìn thấy Vũ Văn Mặc cười nhiều như vậy. Nụ cười này có vài phần chân thành khiến cho Mộ Dung Thư vốn nhạy cảm liền phát hiện, trong nét cười ấy dường như mang theo vài phần lấy lòng.
Lòng nàng mạnh mẽ rung động. Hắn…
"Nhớ kỹ lời bản Vương, có thời gian thì về thăm Lý thị." Vũ Văn Mặc nhắc lại lần nữa.
Mộ Dung Thư gật đầu, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Cảm giác 'nắm không được sờ không tới' này làm nàng có chút mơ hồ. Đây là lần duy nhất từ khi xuyên qua tới nay, nàng như lạc trong sương mù nhìn không rõ bất kỳ thứ gì. Rõ ràng cảm giác chuyện này có liên quan đến bản thân nhưng cứ với mãi mà không thể chạm tay đến, ngược lại chân tướng càng cách nàng xa hơn.
Nàng âm thầm nắm chặt tay, nàng sẽ không để tình trạng này kéo dài lâu hơn.
"Mặc dù bản Vương không thể che chở cho phụ mẫu ngươi, nhưng ngày này giờ này, tính mạng của Mộ Dung Thư ngươi, nếu có ra sao thì bản Vương cũng sẽ bảo vệ đến cùng!"
Ánh ban mai rọi vào thân người hắn, trên thân khoác hắc y, sắc mặt nghiêm túc nói một cách nặng nề như hứa hẹn, không chấp nhận bất kỳ ai phản đối.
Trong nắng sớm, vẻ mặt của Tu La địa ngục của hắn làm Mộ Dung Thư thật lâu cũng không nói nên lời.
Đến khi Vũ Văn Mặc rời đi, Mộ Dung Thư cũng không cách nào mở miệng.
Hắn là ý gì?
Hắn có biết hắn đang nói gì không?
Mộ Dung Thư cau chặt mày, đứng ở nơi hắn vừa đứng, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Sâu trong tâm bị chấn động! Giống như… Nàng không dám xác định, lời hứa này có phải là nói dối hay không!
Sau buổi cơm trưa, Tứ phu nhân lại đến, vẫn như cũ.
Vừa ngồi xuống đã dè dặt nói với Mộ Dung Thư: "Hôm nay thần thiếp phát hiện một phong thư trong phòng của Đại phu nhân!"
"Sao Tứ phu nhân lại thấy được?" Mộ Dung Thư gạt nhẹ vụn trà trong chén rồi mới cúi đầu nhấp một ngụm, cười nói. Tứ rất nhân thần bí trả lời: "Thần thiếp thừa dịp Đại phu nhân đi tiểu tiện mà nhìn lén. Trên thư đại khái viết là tối nay Nhị gia hẹn gặp Đại phu nhân trong rừng cây nhỏ sau Vương phủ."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn Tứ phu nhân, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Không phải tối hôm trước mới gặp? Sao đêm nay lại hẹn nữa?"
Dựa theo tính tình cẩn thận của Đại phu nhân, sao dễ dàng để người ta phát hiện chuyện nàng có gian tình với nam nhân khác, đừng nói chi là thư từ chứng minh việc gian díu!
"Thần thiếp cũng không biết. Chuyện hẹn hò của nam nữ làm gì mà để ý thời gian. Đêm tối là lúc dễ dàng 'yêu đương vụng trộm' nhất." Tứ phu nhân thấy Mộ Dung Thư có vẻ hơi nghi ngờ thì lập tức nói. Ánh mắt lóe lên như trông chờ.
"Có vẻ Tứ phu nhân rất am hiểu chuyện 'yêu đương vụng trộm' này? Còn biết rõ bọn họ nghĩ gì." Mộ Dung Thư nói đùa. Dứt lời, đôi mắt sắc bén nhìn Tứ phu nhân.
Tứ rất nhân biến sắc, xấu hổ cười vài tiếng, vội giải thích: "Thần thiếp đâu biết nhiều như vậy. Có điều trước kia thường xuyên nghe người ta nói, trong các gia tộc lớn, bọn người dưới gian díu với nhau đều chọn lúc nửa đêm. Càng lâu, hẹn hò càng thường xuyên, khó tránh bị người ta phát hiện. Vì vậy mới nghĩ đến chuyện của Đại phu nhân và Nhị gia."
Mộ Dung Thư gật đầu: "Đúng vậy. Thế thì đêm nay cùng đi rừng cây nhỏ nhìn qua một chút." Trò hay đã trình diễn. Thật ra nàng rất muốn nhìn, mấy chuyện này kết quả sẽ ra sao!
Tứ phu nhân thở dài nhẹ nhõm.
"Vâng. Tối nay chỉ cần thấy Đại phu nhân rời đi, thần thiếp sẽ lập tức đến báo cho Vương phi."
"Ừ." Mộ Dung Thư mỉm cười nói.
Sau khi Tứ phu nhân rời đi, một lát sau, Hồng Lăng liền từ ngoài trở lại. Dáng vẻ của nàng có chút vội vàng, vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư, chưa kịp thở đã vội nói: "Nô tì vừa mới hỏi thăm Mã hộ vệ. Mã hộ vệ nói tối hôm qua Tứ phu nhân đã đi ra ngoài, là đến rừng cây nhỏ. Mà Đại phu nhân không có động tĩnh gì."
"A?" Mộ Dung Thư nhướng mày. Xem ra, Tứ phu nhân đúng là có chuyện giấu nàng! Hơn nữa, dám ở sau lưng sử dụng thủ đoạn!
Tứ phu nhân này đúng là nhẫn nại, tính toán trong một thời gian dài như vậy, chỉ sợ là đang chờ cơ hội này!
Về phần Vũ Văn Khải… Một con quỷ háo sắc không hơn không kém!
"Nói với Mã hộ vệ, xế chiều cho bọn thị vệ nghỉ ngơi. Buổi tối sẽ có chuyện cần." Mộ Dung Thư nói với Hồng Lăng.
Hồng Lăng gật đầu đáp: "Vâng ạ."
Bóng tối rất nhanh đã buông xuống, bầu trời đêm muôn vàn ánh sao, gió thổi nhè nhẹ mát rượi. Đêm đẹp như thế đúng là rất thích hợp để làm vài chuyện gì đó.
Sau khi dùng xong cơm tối, Mộ Dung Thư nhàn nhã ngồi trong phòng nghiên cứu y thuật. Đúng lúc nàng đọc say mê thì nghe có tiếng gõ cửa: "Bẩm Vương phi, Tứ phu nhân cầu kiến."
"Cho nàng vào." Khóe miệng Mộ Dung Thư nhếch lên, đến rồi sao! Nàng vừa cất xong sách đi thì Tứ phu nhân bước vào.
"Thần thiếp bái kiến Vương phi. Bẩm Vương phi, Đại phu nhân đã đi đến rừng cây nhỏ. Giờ chúng ta cũng mau đi thôi." Vừa vào, Tứ phu nhân đã vô cùng lo lắng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhẹ: "Không cần gấp, chờ thêm một lát."
"Còn chờ gì nữa? Nếu Vương phi không đi nhanh thì không thể bắt tận tay Đại phu nhân được." Tứ phu nhân càng thêm vội vàng.
Mộ Dung Thư mỉm cười: "Tứ phu nhân đừng vội, ngồi xuống đợi thêm chút nữa đi. Bản Vương phi vừa ăn chút cháo, bụng có hơi khó chịu, vẫn chưa thể đi lại."
"Cái gì?" Tứ phu nhân nhíu mày, trong lòng bất an ngồi xuống, đứng ngồi không yên y như ghế có đinh.
"Dù sao bản Vương phi đang có thai, không thể quá vất vả. Một chút nữa sai người đi báo cho Thẩm Trắc phi cùng đến. Nếu chuyện này là thật thì cần phải xử lý khéo léo." Mộ Dung Thư lại cười nói.
Tứ phu nhân thấy Mộ Dung Thư cũng không định đứng lên, còn muốn ngồi tiếp để đợi Thẩm Trắc phi đến. Từ Trúc viên đến Mai viên, phải mất chừng hai đến ba khắc. Lúc này nếu không tính đến thời gian, khi tới rừng cây nhỏ chắc chẳng thấy được gì. Đang lúc nàng muốn mở miệng thuyết phục Mộ Dung Thư thì Hồng Lăng đi vào, cung kính nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi, có thể đi rồi."
Nàng từ chỗ Mã hộ vệ biết được tin tức, xác định Đại phu nhân và Nhị gia chia nhau đi đến rừng cây nhỏ phía sau.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư quay đầu cười nói với Tứ phu nhân: "Được rồi. Tứ phu nhân, chúng ta đi trước vậy. Lát nữa Thẩm Trắc phi sẽ đến rừng cây phía sau là được."
Tứ phu nhân thấy thế, linh cảm có điềm xấu, cảm thấy Mộ Dung Thư hình như không hoàn toàn tin tưởng nàng! Đặc biệt vừa rồi ánh mắt nàng ta nhìn nàng, giống như đã thấy rõ nàng! Nghĩ đến đây, con ngươi của Tứ phu nhân co rụt. Nhưng bây giờ muốn lùi bước cũng đã muộn.
Ngoài Mai viên, Mã hộ vệ sớm đã đứng chờ. Khi Tứ phu nhân nhìn thấy Mã hộ vệ thì có hơi bất ngờ. Nàng ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt của Mộ Dung Thư, trong lòng hơi chấn động. Mộ Dung Thư chuẩn bị rất chu toàn! Thế nhưng, nàng ta dè dặt cẩn trọng như thế mới khiến Tứ phu nhân sợ hãi.
Rừng cây nhỏ cách Mai viên cũng không xa, khoảng canh ba thì bọn họ cũng vừa tới.
Đi trong đêm tối, Mộ Dung Thư nhếch môi mỉm cười, không biết một lát sẽ gặp được chuyện gì đây!
Rừng cây nhỏ cũng không lớn, nhưng vì nằm ở nơi hoang vắng sau Vương phủ nên gần như không có ai lui tới. Không ngờ một nơi như thế lại được chọn làm nơi 'yêu đương vụng trộm'.
Họ vừa đến rừng cây nhỏ đã nghe thấy tiếng kêu quyến rũ có phần đè nén của nữ nhân từ bên trong truyền tới, còn có tiếng thở thô kệch của nam nhân.
Loáng thoáng còn nghe được tiếng nam tử kia nói: "Khả Nhi, sao hôm nay lại chọn chỗ này để tình tứ thế? A …!"