Những lời hắn nói cứ vang lên bên tai nàng.
Mộ Dung Thư sững sờ một hồi lâu.
Ngoài cửa sổ, gió thổi không ngừng, làm cánh cửa va đập liên tiếp.
Mây đen che khuất ánh trăng, trong phòng lâm vào bóng tối.
Không gian yên lặng, vô cùng yên lặng, yên lặng đến nỗi cả hai đều có thể nghe thấy tiếng hít thở của người kia.
Trong bóng đêm, Mộ Dung Thư quay đầu tránh tầm mắt nóng rực của hắn, cong môi, nở một nụ cười tuyệt đẹp. Nhưng Vũ Văn Mặc không nhìn thấy, cũng không cách nào thấy rõ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nàng nhẹ giọng hỏi, cảm xúc không hề dao động.
Nàng chưa bao giờ để vị trí Nam Dương Vương phi kia vào trong mắt, huống hồ là trắc phi hay tiểu thiếp, nàng càng khinh thường. Hơn nữa, bây giờ nàng có cơ hội để rời đi.
Mày kiếm của Vũ Văn Mặc nhíu chặt. Trong bóng đêm cũng có thể chuẩn xác bắt được cổ tay của Mộ Dung Thư: "Ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào rời đi."
Hắn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, giọng nói lạnh lùng như đang tuyên thệ*.
: lời hứa, lời thề
"Gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể nói cho thần thiếp biết không?" Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi. Cũng không rút lại cổ tay đang bị Vũ Văn Mặc nắm chặt. Đây lần đầu tiên nàng mở miệng hỏi Vũ Văn Mặc, bởi vì, mấy ngày nay rất khác thường, kiến nàng không cách nào nắm bắt được, nàng phải biết là đã xảy ra chuyện gì.
Vũ Văn Mặc chậm rãi khép hờ đôi mắt, buông cổ tay nàng ra, khẽ nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có tin tưởng ta không?"
Thật lâu không nghe được câu trả lời của nàng, trong bóng đêm truyền đến giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lẽo của hắn: "Không, bản Vương sẽ không để cho ngươi lâm vào tuyệt cảnh này."
Nàng là người kiêu ngạo, thà dựa vào sức lực chính mình rời khỏi phủ Nam Dương Vương, cũng không mở miệng cầu xin sự che chở của hắn, sao có thể như thế, sao có thể như thế được! Trong bóng đêm, hắn nắm chặt hai đấm, vừa dứt lời, vang lên âm thanh răng rắc ở chỗ các đốt ngón tay. Không ai thấy được, trong lòng bàn tay hắn, vài giọt máu đỏ tươi đang nhỏ xuống.
Mộ Dung Thư run lên bần bật, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?! Chẳng lẽ là Thẩm Quý phi sẽ làm gì đó với nàng? Hay là phủ Tướng quân xảy ra chuyện? Mộ Dung Thu muốn vứt quân cờ như nàng đi?
"Lời ta vừa nói ngươi xem như không nghe thấy đi. Vì trong thời gian ngắn ta không cách nào mở rộng lòng mình, hối hận vì cách sắp xếp, giờ lại không muốn buông tay. Nhưng mà, bản Vương… Ta, không thể từ bỏ, không thể." Vũ Văn Mặc nói tiếp, trong bóng đêm, ánh mắt kiên định của hắn nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Ngay lúc Mộ Dung Thư muốn trả lời thì hắn lại nói: "Nếu như có người bắt ngươi nhường lại vị trí Nam Dương Vương phi, tự nguyện hạ thấp thân phận thành trắc phi, thậm chí là thiếp thì ngươi đừng bao giờ đồng ý. Nếu không, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục. Đến lúc đó, ta cũng hết cách."
Tim Mộ Dung Thư đập nhanh hơn, không thể tin được lời này là từ trong miệng Vũ Văn Mặc nói ra. Nhưng, sợ hãi còn chưa kịp giảm, Mộ Dung Thư đột ngột ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, hỏi: "Có phải liên quan đến phủ Tướng quân?"
"Ừ." Vũ Văn Mặc trầm giọng đáp.
Quả thật là có liên quan đến phủ Tướng quân! Mộ Dung Thư trừng hai mắt, nỗi khiếp sợ tràn ngập trong lòng. Phủ Tướng quân xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Vũ Văn Mặc lộ ra vẻ bất lực như thế? Thậm chí còn ảnh hưởng đến địa vị hiện tại của nàng?
"Ngươi đã gả vào phủ Nam Dương Vương thì ngươi chính là người của bản Vương, không có dính dáng gì đến phủ Tướng quân. Vì vậy hãy xem như hôm nay không nghe được gì cả. Bản Vương cũng từng nói cái gì với ngươi." Dứt lời, Vũ Văn Mặc liền đứng lên, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Cho đến khi cửa được nhẹ nhàng khép lại, Mộ Dung Thư mới hoàn hồn lại. Bên tai vọng lại giọng nói của Vũ Văn Mặc, đồng thời xen lẫn tiếng gió, làm cho buổi tối ấm áp đột nhiên lạnh lẽo vô cùng.
Ngày mai chính là sinh nhật của Thẩm Trắc phi, đúng lúc nàng muốn lợi dụng tiệc sinh nhật của nàng ta, khi mọi người tề tựu đông đủ thì bản thân sẽ thực hiện kế kim thiền thoát xác*! Nhưng còn phủ Tướng quân… chẳng lẽ phải kéo dài?
*: Kế "Kim thiền thoát xác" là con ve sầu vàng lột xác. Kế này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang một hình tượng để lừa dối, che mắt đối phương, đặng đào tẩu chờ một cơ hội khác. Kế "Kim thiền thoát xác" có một phạm vi rất rộng rãi và phổ biến, bất cứ ai ở hoàn cảnh nào cũng có thể sử dụng được.
Nàng bây giờ không biết rõ phủ Tướng quân xảy ra chuyện gì, nếu ngày mai chỉ hơi sơ sót sẽ mất hết tất cả.
Bây giờ, ngày mai, nàng nên làm thế nào? Nửa tháng trước đã sai Vân Mai chuẩn bị, nếu buông tha cho cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội nào nữa! Nàng nên dừng chân vì một cái phủ Tướng quân sao? Lý thị và những người không thù không oán với nàng như Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, mấy vị tiểu thư chưa tròn mười lăm tuổi, tuy không dính dáng gì nhiều với nàng, nhưng vì thân phận của Mộ Dung Thư, vừa có quan hệ dây mơ rễ má, nếu nàng đi nhầm một bước sẽ liên lụy đến bọn họ.
Nhưng… Dù sao nàng cũng không phải là Mộ Dung Thư. Không muốn mất đi kiêu ngạo và tự tôn của bản thân. Không muốn hoàn toàn biến thành một kẻ chỉ biết ghen tuông vì nam nhân mà tranh đấu đến 'ngươi chết ta sống'. Nàng là Mộ Dung Thư sống lại…
Nàng tỉ mỉ bày ra, khổ tâm chờ đợi, thận trọng, không rút dây động rừng* chính là vì ngày mai. Nhưng Vũ Văn Mặc lại đến, lời nói kia làm lòng nàng rối loạn.
*: rút dây sẽ làm rung chuyển cả khu rừng
Nên làm gì bây giờ?
Mộ Dung Thư chau mày lại, không, kế hoạch ngày mai vẫn tiến hành bình thường. Dù sao, nàng không có cái năng lực xoay chuyển toàn bộ cục diện kia, hơn nữa thời đại này cơ hội để cho nữ nhân có thể phát triển quá ít, huống chi là một nữ nhân trong hậu viện. Trong mắt nàng lóe lên từng tia sáng.
Cả một đêm, vì Vũ Văn Mặc đột nhiên đến mà Mộ Dung Thư không cách nào đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hồng Lăng bưng một chậu nước sạch vào phòng, nhìn thấy Mộ Dung Thư đang xem sách thì cau mày nói: "Vương phi đã dậy sao lại không gọi nô tì chứ? Nô tì phải vào giúp Vương phi rửa mặt chải đầu rồi còn trang điểm nữa."
"Mới vừa tỉnh, thấy trời còn sớm nên không gọi ngươi." Mộ Dung Thư một bên cười nói, một bên lấy khăn ẩm trong tay Hồng Lăng lau sơ qua mặt và hai tay, lại cầm lấy bột đánh răng cẩn thận chải răng.
Hồng Lăng nói: "Sau buổi cơm trưa sẽ có nhóm phu nhân, thiếu phu nhân của các thế gia đến đây, Trúc viên bên kia cũng đã chuẩn bị. Vừa rồi Tú Ngọc đã sớm đến gặp nô tì, Vương phi bây giờ có thai, Thẩm Trắc phi sợ Vương phi quá mức mệt nhọc, nhờ nô tì nói với Vương phi một tiếng, ngày hôm nay qua giờ cơm trưa hãy đi Trúc viên."
Mộ Dung Thư gật gật đầu: "Ừ! Vậy ăn trưa xong, ngủ một chút rồi hãy qua đó."
Nơi nào có nhiều nữ nhân thì nơi đó có lắm thị phi, hơn nữa, Thẩm Trắc phi làm sao có thể buông tha một cơ hội tốt như vậy để đối phó nàng? Trong trí nhớ, hàng năm, đa số đám phu nhân đến chúc mừng sinh nhật của Thẩm Trắc phi đều đứng về phe nàng ta, vì Thẩm Trắc phi trong tối hay ngoài sáng mà trào phúng Mộ Dung Thư. Trước kia Mộ Dung Thư tính tình lỗ mãng, dễ dàng chịu thiệt, cho nên mới bị Thẩm Trắc phi đùa bỡn trong tay.
"Vâng. Qua điểm tâm nô tì sẽ chuẩn bị y phục và vật phẩm trang sức dùng trong ngày hôm nay cho Vương phi." Hồng Lăng gật đầu nói.
"Thu Cúc và Thanh Bình đâu?" Mộ Dung Thư hỏi. Hai ba ngày này Thu Cúc và Thanh Bình bề bộn nhiều việc, ngày thường hai nha đầu này chỉ cần túc trực hầu hạ bên trong, bây giờ lại có cảm giác còn bận rộn hơn so với đám nha đầu làm việc nặng.
Hồng Lăng cũng có chút nghi hoặc: "Nô tì không biết. Vừa rồi mới thấy, giờ lại không thấy đâu nữa. Từ khi Vân Mai ra ngoài làm việc thì việc hầu hạ Vương phi rửa mặt chải đầu là nô tì đảm nhận, hai người các nàng buổi sáng sẽ có thời gian riêng tư."
"Ừ." Mộ Dung Thư gật đầu.
"Nghe nói ngày hôm nay trong nhóm phu nhân mà Thẩm Trắc phi mời đến còn có Đỗ đại thiếu phu nhân. Đỗ đại thiếu phu nhân này lại là em dâu của Đại phu nhân đã bị đuổi khỏi Vương phủ. Đồng thời cũng chính là đối thủ luôn nhằm vào cửa hàng đồ cưới của Vương phi trong khoảng thời gian này." Hồng Lăng nhíu mày nặng nề nói. Thẩm Trắc phi đến tột cùng là nghĩ như thế nào?
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhẹ cau mày, cười lạnh nói: "Không cần nghĩ nhiều. Thẩm Trắc phi chỉ là muốn có quan hệ tốt với Đỗ gia mà thôi."
Trăm ngàn cẩn thận cũng có lúc sơ sót, Thẩm Trắc phi luôn muốn nhằm vào nàng, lại quên Đỗ Khả! Đây không phải là mua dây buộc mình sao?
"Vâng." Hồng Lăng đáp. Nhưng trong lòng vẫn biết chuyện không phải đơn giản như vậy, cảm thấy không đáng thay cho Vương phi, cũng cảm thấy việc làm của Thẩm Trắc phi có chút quá phận. Hy vọng trên yến hội, Vương phi không cần bị chọc giận không giữ được hình tượng là tốt rồi.
Lúc ăn điểm tâm, Thu Cúc và Thanh Bình đều quay lại. Nhìn thấy Mộ Dung Thư đang dùng điểm tâm thì lập tức đứng ở một bên hầu hạ.
Đuôi mắt Mộ Dung Thư nhìn lướt qua hai người, thấy hai người thần sắc kỳ quái thì trầm giọng hỏi: "Các ngươi sao thế?"
Thu Cúc nhìn thoáng qua Thanh Bình bên cạnh, thấp giọng trả lời: "Thưa Vương phi, nô tì không có chuyện gì."
Thanh Bình đứng một bên cắn chặt răng, sắc mặt do dự nhưng sau khi nhìn thoáng qua Thu Cúc liền lắc đầu trả lời: "Mới rồi trên đường về, bọn nô tì gặp mấy nha hoàn ở Trúc viên, nghe họ nói ngày hôm nay trong số những người đến chúc mừng sinh nhật Thẩm Trắc phi có không ít tiểu thư chưa gả. Sợ là muốn vì Vương gia nạp thiếp."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư mỉm cười. Theo tính tình của Thanh Bình chắc chắn sẽ không nói dối, cứ nhìn thần sắc của Thanh Bình thoáng kích động, sẽ biết được lời nói vừa rồi bất quá là nàng dùng để che dấu ý nghĩ thực sự, nhưng Mộ Dung Thư bất động thanh sắc cười nói: "Như thế cũng tốt. Bây giờ trong Bắc viên cũng chỉ có một mình Nhị phu nhân, cũng cần nạp thiếp cho Vương gia rồi."
Thu Cúc nghe xong lời nói của Thanh Bình và Mộ Dung Thư, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Không biết tiểu thiếu gia và Vân Mai lúc nào sẽ trở về nữa. Chớp mắt đã qua hơn nửa tháng rồi." Hồng Lăng hỏi. Nàng nhớ đến lúc tiểu thiếu gia còn ở Vương phủ, mỗi lần ăn cơm đều rất ồn ào vui vẻ. Hơn nữa nha đầu Vân Mai kia cũng rất đáng yêu.
"Nhanh thôi." Tay cầm chiếc đũa của Mộ Dung Thư dừng lại một chút, con ngươi đen chợt loé, nhàn nhạt trả lời.
"Trở về thì tốt rồi, không biết tiểu thiếu gia ở Vương phủ kia thế nào, là gầy ra hay mập ra…" Hồng Lăng thấp giọng nói.
Mộ Dung Thư nghe vậy, lòng không nhịn được run lên, trong khoảng thời gian này nàng gắng hết sức không để mình nghĩ tới Hiên nhi, để Hiên nhi lần nữa trở lại Vương phủ, là bất đắc dĩ của nàng. Tuy có Vương tuần phủ ở đây, Hiên nhi sẽ sống rất tốt, nhưng nàng vẫn vô cùng lo lắng.
Sau buổi cơm trưa, Mộ Dung Thư liền nằm trên giường nghỉ ngơi một chút. Một lúc lâu sau mới gọi Hồng Lăng và Thu Cúc thay y phục trang điểm cho mình. Nàng cố ý chọn một bộ quần áo dễ tráo đổi, như đã hạ quyết tâm, sẽ không thể lùi bước.
Xong xuôi, Mộ Dung Thư cho Hồng Lăng và Thu Cúc lui ra, nàng một mình ở trong phòng, lấy ngân phiếu trong hộp ra, tổng cộng hơn chín mươi vạn lượng. Từ hai ngày trước nàng đã sai Hồng Lăng đến phòng kế toán đem tất cả vàng thỏi và kim nguyên bảo đổi thành ngân phiếu. Về phần các loại châu báu đặc biệt khác, nàng đều không cần, ngân phiếu nhỏ gọn, để bên trong nội y, sẽ không bị người khác nhận ra.
Chuẩn bị xong, Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn lướt qua căn phòng đã ở hơn nửa năm.
Nơi này vô cùng đẹp, bởi lẽ tất cả đều hết sức xa hoa, nếu như ở tại chỗ này, sẽ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, nhưng nàng không phải loại phụ nữ nhân nguyện bẻ gẫy dôi cánh của mình, từ bỏ tự tôn để ủy khuất cầu toàn, chỉ cần không phải lo cơm áo cả đời!
Hờ hững thu hồi ánh mắt, nàng không chút do dự ra khỏi phòng.
Trúc viên
Từ sau buổi cơm trưa thì người tới nối liền không dứt. Có lẽ vì quan hệ với nhà mẹ đẻ của Thẩm Trắc phi, cũng có lẽ bởi quan hệ với Thẩm Quý phi, mỗi người vào cửa đều tặng lễ vật. Mỗi một món quà đều cực kỳ trân quý.
Thẩm Trắc phi ngồi trong đại sảnh, cùng mấy vị phu nhân, thiếu phu nhân nói chuyện phiếm.
Lời khen tặng chúc mừng không ngừng, nhiều đến mức làm cho trên mặt Thẩm Trắc phi tươi cười xán lạn.
Thẩm Trắc phi nhìn lướt qua bốn phía rồi quay đầu nhìn Tú Ngọc, nhẹ giọng hỏi: "Ngoại trừ Vương phi, có phải mọi người đều đã đến đủ?"
Mấy ngày hôm trước Thẩm Quý phi đã có tin vui, Hoàng thượng liền sai người chăm sóc Thẩm Quý phi cẩn thận, Thẩm Quý phi cũng sợ ảnh hưởng đến thai nhi nên không đến chung vui với nàng. Nhưng Quý phi cũng cho cung nhân đưa lễ vật tới. Nghe vậy, Tú Ngọc lập tức nhìn một vòng, ngồi trong đại sảnh tổng cộng có hai mươi người. Tính cả các tiểu thư thì còn có ba mươi hai người, quả thật đã đến đông đủ.
"Vâng, chủ tử. Có cần nô tì đi mời Vương phi không?"
"Không cần, Vương phi hẳn là không lâu nữa sẽ đến." Thẩm Trắc phi cười đáp lại. Bây giờ Mộ Dung Thư cẩn thận như vậy, sao lại để người khác bắt được nhược điểm, vì vậy ngày hôm nay nàng ta sẽ đến. Tầm mắt lướt nhìn người như đang thất hồn lạc phách đang ngồi cạnh - Thẩm Oánh, ánh mắt nàng chớp động.
Dường như nhận ra ánh mắt Thẩm Trắc phi, nàng lập tức miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười, nói: "Nhị tỷ."
Thẩm Trắc phi tất nhiên biết vì sao muội muội của mình lại thất hồn lạc phách như thế. Từ nhỏ nàng có quan hệ rất tốt với Thẩm Oánh, tự nhiên không hy vọng nhìn thấy muội muội của mình cuối cùng lại rơi vào nông nỗi trở thành bình thê của Đỗ đại thiếu gia. Nếu như Đỗ đại thiếu gia là một chính nhân quân tử thì còn đỡ, đằng này hắn lại là một kẻ cường thủ hào đoạt, một kẻ lưu manh đùa bỡn nữ tử nhà lành, đồng thời Đỗ đại thiếu phu nhân lại là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt*. Tất nhiên Oánh nhi cũng có chút tâm cơ, nhưng vẫn chưa đủ nhẫn tâm, vì vậy ngày sau chắc chắn sẽ không dễ sống.
*: tâm ác, ra tay nhẫn tâm
Vì vậy, buổi sáng lúc Thẩm Oánh đến Trúc viên, nàng cũng đã vì Thẩm Oánh tìm đường đi khác. Nếu như Thẩm Oánh không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia, như vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng bản thân mình làm thiếp.
"Nhị tỷ, Tam muội nghĩ rồi, cứ theo lời Nhị tỷ mà làm thôi." Thẩm Oánh gật đầu, không chừa cho mình một đường lui nói với Thẩm Trắc phi. Nếu gả cho Đỗ đại thiếu gia, đời này của nàng coi như bị huỷ, thậm chí đến việc tại sao mình chết có khi còn không biết. Bây giờ thanh danh của nàng đã bị tổn hại không ít, cũng không thể hy vọng hão huyền sẽ gả cho Vương gia hay Thế tử gì nữa.
Vũ Văn Hạo đúng là không cho nàng một chút xíu cơ hội, còn thật sự khiến thanh danh của nàng bị bêu xấu, giờ ngay cả nhà chồng tốt cũng tìm không được, chỉ có thể miễn cưỡng bản thân mình làm thiếp. Sớm biết như thế, lúc trước nàng sẽ không nên vì Vũ Văn Hạo lãng phí quá nhiều tâm tư.
Thẩm trắc phi gật đầu cười: "Tốt lắm."
Hai người nhìn nhau cười, cũng không tiếp tục xoay quanh đề tài này mà lại cùng mọi người hàn huyên.
Trong đại sảnh, rất đông vui náo nhiệt!
Có điều một lát sau, chỉ nghe ngoài cửa nha hoàn thoáng cao giọng nói: "Vương phi đến."
Nghe vậy, mọi người đứng dậy nhìn về phía cửa. Thẩm Trắc phi và Thẩm Oánh cũng đồng thời quay lại.
Mộ Dung Thư mặc quần áo tinh xảo, váy dài màu hồng cánh sen, dáng người thướt tha xuất hiện trước mắt mọi người.
Đa số mọi người đã một năm chưa từng thấy qua Mộ Dung thoải mái. Lúc này nhìn lại, nhưng người người đều có một cảm giác xa lạ, dung mạo vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống. Bây giờ Mộ Dung Thư khí chất cao nhã lạnh nhạt, giống như một đóa hoa sen nở rộ, nhưng ánh mắt lại có thể làm cho người ta tự động hổ thẹn.
Không ít người trong lòng đồng thời thán phục một tiếng, trách không được gần đây Vương gia lại sủng ái Nam Dương Vương phi! Bây giờ Nam Dương Vương phi không giống trước đây, tuy dung mạo kém Thẩm Trắc phi, nhưng lại làm người ta bất tri bất giác bị thu hút. Huống chi, bây giờ nàng ta còn đang có thai. Nếu như sinh ra chính là một tiểu thiếu gia, như vậy Nam Dương Vương phi càng là quý không thể nói!
"Nghe nói Nam Dương Vương phi đã có thai hơn một tháng, hiện tại có khoẻ không?" Một vị phu nhân khoảng trên dưới ba mươi tuổi ngồi hơi chéo ở phía đối diện với Mộ Dung Thư cười nhẹ hỏi.
Nhìn ra được người này cũng không có ác ý. Trong trí nhớ, hoàn cảnh người này có phần giống nàng. Mộ Dung Thư liền trả lời: "Từ trước tới nay ta rất khoẻ mạnh, bây giờ vừa qua hơn một tháng, không có gì khác thường. Có lẽ trải qua một hai tháng sẽ có dấu hiệu nôn oẹ." Nàng vốn không hề mang thai, sao có thể có cảm giác nôn oẹ?
Người bên cạnh vị phu nhân nọ vội nói: "Nam Dương Vương phi là người có phúc khí, có thai cũng không có bị hiện tượng nôn oẹ hành hạ gì. Lúc trước khi ta nghi ngờ có thai thì vẻn vẹn ba tháng đều ăn không ngon, mỗi ngày cứ phải cố đưa cơm vào miệng, nôn oẹ vô cùng khó chịu."
"Ta còn không chờ đến ba tháng, mới có một hai tháng đã không thoải mái. Hiện tại xem ra, vẫn là Nam Dương Vương phi có phúc khí."
Lại có một người phụ họa nói.
Mộ Dung Thư cười nhạt nhấp vài ngụm trà, đang lúc cúi đầu, con ngươi đen lóe ra.
Đỗ đại thiếu phu nhân nghe mọi người nói chuyện sôi nổi liền nghĩ cách hạ nhục Mộ Dung Thư, mở miệng nói: "Vương phi quả nhiên là người có phúc. Nhưng mà ta ít khi thấy người có thai nào mà không chút dấu hiệu. Có điều bây giờ mới một tháng, cũng chưa nhìn ra cái gì. Hình như ở nửa tháng trước ta chợt nghe nói Vương phi mang thai. Bây giờ cũng đã hơn một tháng gần hai tháng, sao lại một chút cảm giác cũng không có chứ? Vương phi có phải nên sai người mời đại phu đến xem qua?"
Lời này thật trúng ý Thẩm Trắc phi. Đối với chuyện Mộ Dung Thư có thai hay không này nàng cực kỳ hoài nghi. Xem ra hôm nay gọi Đỗ đại thiếu phu nhân đến thật là một lựa chọn chính xác! Nếu không hôm nay nàng cũng chưa nghĩ ra cách chuyển đề tài đến việc này.
"Nghe nói tỷ tỷ gần đây rất thích ngủ, có phải cũng coi như có dấu hiệu không? Để tránh có gì ngoài ý muốn, trong hai ngày này vẫn nên thỉnh ngự y trong cung đến xem qua cho an tâm."
Mộ Dung Thư cười nhạt, ghế nàng ngồi còn chưa nóng, Thẩm Trắc phi đã không thể chờ đợi! Mà Đỗ đại thiếu phu nhân kia có phải đã quên đây cũng không phải là hậu viện của Đỗ gia hay không, làm sao có thể tùy ý để nàng ta muốn làm gì thì làm. Ánh mắt nhìn đến Thẩm Trắc phi, cười nói: "Năm nay người đến chúc mừng sinh nhật Thẩm Trắc phi có vẻ như nhiều hơn không ít đi."