Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 41

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Cơn gió mang theo hơi nước từ biển khơi xa xôi cuốn theo cả hơi mặn và tiếng rì rào của sóng biển nghe như tiếng thì thầm bên tai.

Cảnh hoàng hôn trên biển rất đẹp nhưng hai người trên bờ biển lại không rảnh quan tâm tới điều đó…

Diệp Gia Hành chống tay xuống cát khiến cả bàn tay bị cát bao phủ, cái ấm của ánh nắng mặt trời và gồ ghế của đá sỏi được dẫn truyền theo xung thần kinh lên đại não… Nếu cát được nung nóng ở nhiệt độ cao sẽ biến thành thủy tinh thiên nhiên nhưng thường chúng chỉ tồn tại ở dạng tinh thể hạt— Đợi đã, đây không phải là lúc để nghĩ đến chuyện này…

“Tần Thứ!” Diệp Gia Hành cắt ngang hành động cúi người định hôn của ai đó: “Anh… Đang làm gì đấy?!”

“Hôn em, yêu em…” Tần Thứ cười rất mực dịu dàng: “Vào trong em, cảm nhận em…”

Diệp Gia Hành có được một nhận sức sâu sắc về sự khác biệt giữa mình và tên nào đấy: “Rốt cuộc anh có nghe được những gì tôi vừa nói không vậy, tôi nói thật ra tôi là một…”

Cánh môi run run định hạ thấp bản thân mình bị ngón tay anh chặn lại, đầu ngón tay còn lướt nhẹ trên phiến môi mềm… Làm ơn đi rửa tay đã rồi hẵng chạm vào tôi!

Tay Tần Thứ lướt theo viền môi Diệp Gia Hành, động tác cẩn thận như đang che chở điều gì đó: “Mẹ đã kể chuyện trong nhà cho anh nghe rồi… Mẹ nói Gia Hành chính là người đã vực dậy gia đình này. Gia Hành, sau khi một chuyện không hay xảy ra người ta thường tìm kiếm nguyên nhân của nó. Có vài người đẩy sai lầm lên đầu người khác, số khác lại ôm lấy trách nhiệm này… Em không phải là người khiến cha xảy ra chuyện và cũng không mong điều đó xảy ra nên đó không phải là lỗi của em.”

Diệp Gia Hành đẩy tay anh ra, ngực cứ nhấp nhô lên xuống không rõ là do tức giận hay đang đau lòng: “Anh không hiểu! Anh không hiểu được đâu… Nếu như tôi tốt với Gia Lâm thêm chút nữa, nếu ngày đó tôi đồng ý yêu cầu của nó, nếu…”

“Diệp Gia Hành!” Tần Thứ nắm chặt vai hắn: “Trên đời này không có ‘nếu’ mà chỉ có ‘đã’…! Tai nạn xe cộ và cái chết của cha là sự cố ngoài ý muốn… Nếu phải đề cập tới chữ ‘nếu’ thì tại sao em không nghĩ là nếu ngày đó em bận việc không thể đưa Gia Lâm đi thì sao?”

Phía chân trời xa, mặt trời đang lặn xuống biển, sắc cam óng ánh trên mặt biển khiến không gian trở nên mờ ảo hơn bao giờ hết.

Diệp Gia Hành cúi đầu giam mình trong bóng tối, lắc đầu nói: “Khi đó đang nghỉ hè, tôi chẳng bận gì cả… Anh không hiểu đâu…”

Tần Thứ ghì đầu ngón tay đang nắm lấy vai Diệp Gia Hành. Anh dùng rất nhiều sức, có thể trên vai đã xuất hiện dấu tay: “Người không hiểu là em! Em là người đã được học về cách lập luận khoa học nên lẽ ra em phải hiểu tai nạn đó chẳng liên quan gì tới em cả… Chẳng lẽ em không biết trên báo cáo tai nạn giao thông, nguyên nhân chủ yếu gây ra vụ việc là cha em điều khiển phương tiện không đúng quy định của nhà nước hả?! Hơn nữa số tiền mà tòa đã phán bồi thường cho đối phương được trả sau khi em đi làm em cũng không biết hay sao?!”

“Nhưng tôi thờ ơ với Gia Lâm là sự thật” Diệp Gia Hành đang định hất những ngón tay đang bấu lấy vai mình ra thì lại bị anh ôm vào lòng… Động tác ôm dùng rất nhiều sức khiến hai người có thể cảm nhận được cả nhịp tim của nhau: “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình…”

“Gia Lâm có trách em bao giờ đâu?” Tần Thứ vuốt tóc hắn: “…Em đi hỏi tất cả những người quen biết Diệp Gia Lâm xem có phải ai cũng khen là nó có một người anh tốt không? Hỏi xem có phải ai cũng hâm mộ vì nó có một người anh như thế không?”

“…Đương nhiên là nó sẽ không trách tôi vì sau tai nạn ấy chúng tôi đã mời chuyên gia đến thôi miên cho nó… Nó luôn nghĩ rằng mình đang ở nhà khi tai nạn xảy ra… Có khi nó đã không nhớ nổi chuyện tôi từng đối xử lạnh nhạt với mình như thế rồi…”

“Em…” Nhận ra Diệp Gia Hành đang ôm lại mình trong vô thức, Tần Thứ khẽ thở phào nằm xuống: “Giờ anh mới biết thì ra Gia Hành là một người thích để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt thế này… Nghe đâu những người yêu thích sạch sẽ thường có tật xấu đấy. Thật ra em chẳng hận Gia Lâm đến thế đâu nhỉ? Em chỉ cho rằng nó làm tổn thương mẹ, hơn nữa còn thích làm nũng quậy phá nên mới không muốn yêu thương nó thôi phải không… Thật lòng em cũng muốn dẫn thằng bé đi chơi đúng chứ? Sau khi quát mắng nó em thường lén lút theo đến trường xem nó có bị bắt nạt không nhỉ?”

“Ai lại đi làm mấy chuyện không não đó…” Giọng nói vang lên từ lồng ngực rất nặng nề, nghe như người nói muốn để mình chết ngạt trong vòng tay anh.

“Anh nói trúng tim đen em rồi hả?” Tần Thứ cười khẽ nắm lấy tai hắn, vành tai anh chạm vào đang nóng lên: “Em đã đối xử với Gia Lâm rất tốt rồi, nếu em muốn tốt hơn nữa thì chỉ thiếu nước cách lật trời lên cho nó nữa thôi… Cha mà biết thì hẳn là ông sẽ yên tâm về Gia Lâm và tự hào về em lắm… Sao em cứ phải sống mệt mỏi thế này? Em tự hành hạ mình như thế… Khiến người ta muốn buông tay cũng không thể yên tâm…”

Mấy câu sau nghe như anh đang nói cho chính bản thân mình.

Có một số chuyện sau khi xảy ra luôn lặng lẽ nằm ở một góc khuất trong trí nhớ. Xuôi theo dòng thời gian, nó chẳng những không phai mờ mà còn lên men theo thứ cảm xúc mang tên ‘áy náy’ và ngày càng trở nên tiêu cực… Như một khối u ác tính ẩn sâu trong lòng người, bên ngoài trông vẫn bình thường nhưng áp lực ở tận sâu bên trong lại biến chất khiến con người ta phải phát điên…

Những chuyện như thế luôn bị người trong cuộc gắn cho cái mác ‘không thể tha thứ’, cộng thêm chút tự trách để rồi biến thành một loại gánh nặng.

Thật ra chỉ cần có ánh mặt trời chiếu vào để xua đi đám mốc meo sinh sôi theo thời gian cùng với chút can đảm để nhìn thẳng vào nó thì gánh nặng sẽ biến trở về kí ức.

Nhưng nếu ánh mặt trời có thể chiếu vào nơi đó thì tốt quá. Vì quá tự trách mình nên Diệp Gia Hành luôn tránh né nghĩ đến nó, mỗi lần nhớ tới hắn lại cẩn thận né đi sau đó tiếp tục gắn thêm một lời phán ‘có tội’ cho chính mình… Nhưng không khí của buổi tiệc gia đình hôm nay quá tốt đẹp, tận mắt nhìn không khí ‘gia đình’ lan tỏa khắp nơi khiến cảm giác bất an trong hắn âm thầm nảy sinh. Cảm giác như hạnh phúc ngay trước mắt này sẽ tan biến thành mây khói hệt như ngày ấy… Trong những lần mời rượu, hắn bất giác nghĩ nếu cha mình có mặt ở đây thì đó sẽ là một khung cảnh đẹp mức nào…

Và mồi lửa đã được châm lên như thế…

Sau khi nhìn thẳng vào những kí ức ấy, hay nói chính xác hơn là nhìn xong hết rồi hắn mới phát hiện ra mình đang mất kiểm soát.

Hắn ngượng ngùng ho khẽ định đứng dậy khỏi người anh nhưng Tần Thứ cho chắc?

Tần Thứ ghì chặt eo hắn, lòng bàn tay ấm áp dần nóng lên trong cơn gió đêm lạnh lẽo, hơn nữa còn bắt đầu táy máy lén lớp áo sơ mi lên… Và lần này thì đã sắp thành công.

Diệp Gia Hành giữ lại bàn tay không nghe lời trên lưng mình: “…Đừng có làm bậy!”

Tần Thứ dễ dàng nắm ngược lại tay hắn, tay kia vuốt theo đường cong cơ thể tìm đến khuy áo sơ mi: “Anh có làm bậy đâu? Rõ ràng anh có mục đích, có kế hoạch, có các bước thực hiện chi tiết mà…”

Diệp Gia Hành đang chống tay xuống cát còn tay kia đã bị anh giữ sau lưng… Bây giờ mà đi chặn bàn tay kia thì cả người hắn sẽ nằm dài trên người anh, trông thê thảm lắm.

Một phút do dự của hắn đã khiến khuy áo sơ mi ‘đi theo tay giặc’. Khi chiếc khuy cuối cùng được gỡ ra, da thịt trước ngực lập tức lộ ra ngoài không khí… Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là luồng không khí ẩm thấp của biển, sau đó là lòng bàn tay nóng bỏng, tiếp đó nữa là những ngón tay ấm áp…

—-Này này, anh vuốt ve gợi tình như thế làm chi…?

Diệp Gia Hành không bao giờ ‘nhanh tay lẹ mắt’ bằng Tần Thứ và lần này cũng vậy.

Hắn vừa có ý định từ chối thì đã bị anh ôm lấy, dùng chất giọng quyến rũ ghé tai hắn nói: “Có muốn thả lỏng cơ thể mình một chút không? Em cứ giao cho anh, chỉ cần cảm nhận thôi đừng quan tâm đến gì cả…”

Câu nói đó phối hợp với động tác lưu loát như nước chảy mây trôi phía dưới… Chúc mừng chủ tịch Tần, cuối cùng anh cũng quyết định chuyển từ phúc hắc công thành dụ công rồi ha!

Tia nắng cuối cùng vụt tắt, bên tai chỉ còn tiếng sóng vỗ vào bờ, sỏi đá dưới lưng đã chạm vào da thịt, vì không đủ ánh sáng nên tầm mắt trở nên mờ ảo hơn nhiều nhưng dù không nhìn thấy hắn vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt và ánh mắt của anh bây giờ…

—-Chờ đã! Mới nãy mình vẫn còn nằm trên mà? Sao bây giờ lại bị anh đè thế… Rốt cuộc là do bản thân hắn thả lỏng quá độ hay do tự nguyện…

Cảm giác buông được gánh nặng đã đè trên vai mình một thời gian dài quá thoải mái khiến hắn muốn tiếp tục như thế mãi… Cơ thể cũng được, tinh thần thì càng tốt, dù sao thì giao bản thân mình cho anh, có khi lại bị sự trân trọng của anh thuyết phục cũng nên…

“Ưm…” Tiếng rên rỉ bị đè nén trong cổ họng khiến âm thanh vang lên trở nên mập mờ hơn bao giờ hết, thể hiện được sự khó chịu, hạnh phúc, đè nén, triền miên của khoái cảm.

“Em có thể la to hơn một chút.” Tần Thứ: “Nơi này không có bao nhiêu người tới, trước mặt còn có xe che lại…”

“Khốn kiếp…” Giọng của người bị nhấc chân lên cao tạo thành tư thế cực kì xấu hổ không chỉ ‘to hơn một chút’ đâu: “Mục đích anh dẫn em tới đây chẳng tốt đẹp gì mấy nhỉ… Đừng… Dừng tay…

“Sex có lợi cho thể xác và tinh thần của hai người yêu nhau… Nếu bây giờ anh dừng lại thì hơi kì cục đấy nhỉ? Mới có hai ngón tay thôi…”

“A… Anh không cần phải nói ra mấy lời đó đâu tên khốn kiếp! Dừng, dừng lại…”

Tần Thứ dừng tay lại đoạn cúi đầu định dùng lưỡi mình âu yếm nơi sắp bị tiến vào…

Vì hành động đó của anh mà Diệp Gia Hành cạn hết lời… Chủ động nói: “Đừng làm vậy… Anh… Dừng lại… Không… Tiến vào đi, em bảo là… Vào đi!”

“Em nhiệt tình thế này anh không chịu nổi đâu…” Tần Thứ vừa dứt lời lập tức hôn lên môi cậu: “…Ráng chịu đựng một chút, anh sẽ chú ý…”

“…”

Mãi đến khi được anh ôm lên ghế sau rồi thuận thế đè lên Diệp Gia Hành mới nghĩ tới:

—-Nếu ‘chịu đựng’ mà anh nói nằm ở mức độ này thì cái vế ‘chú ý’ của anh nghe hơi qua quít rồi đấy…

—-Chẳng lẽ người bị lệch múi giờ do bay từ Pháp về là mình hả? Thể lực của con người này thật là… Rõ ràng cả hai đều làm việc hành chính…

—-Khốn kiếp, bãi cát với yên xe… Sao không chọn chỗ nào sạch hơn ấy, làm xong còn phải đi tắm nữa mà! Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ cứ tiếp tục làm thế này à…?

Tuy đây là một bãi cát vàng mênh mông rộng lớn… Nhưng… Nếu để người qua đường khen mấy câu kiểu ‘trăng tròn hoa thắm’ đầy mỉa mai thì đúng là…

Mặt khác, dù ở đâu thì hành động dã chiến vẫn gây ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục… Hoàn toàn không thích hợp với thẩm mỹ quan của người nào đó.

Nên là vị chủ tịch họ Tần nào đó thừa nước đục thả câu ăn người ta sạch sẽ nên chuẩn bị sẵn tinh thần để gánh chịu hậu quả khi… Người nào đó nổi giận đi…
Bình Luận (0)
Comment