Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 46

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Diệp Gia Hành không biết mình đã tắt điện thoại của Rex thế nào— Đầu óc mơ màng bị ép tỉnh vốn đã không đủ sáng suốt nay lại bị nhồi thêm một tin tức không lồ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết… Hắn còn ảo tưởng an ủi mình rằng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhìn lướt qua đồng hồ trên điện thoại, bây giờ là gần 4 giờ sáng.

Diệp Gia Hành mệt mỏi bóp trán xoay người vào phòng tắm.

Đối mặt với Đoàn thị, hắn ngày càng cảm thấy bất lực—- Bị tước mất quyền hạn, linh tính chẳng lành, tình huống bất thường… Hết lần này tới lần khác, dù đứng ở giữa vòng tròn nhưng hắn chỉ có thể đứng cách lớp màng trong suốt trơ mắt nhìn.

—-Người nhạy bén như Diệp Gia Hành thì sao lại không phát hiện ra sự thay đổi hướng lưu động vốn của công ty, chẳng lẽ bọn họ luôn lặng lẽ tiến hành sau lưng hắn?

—-Đoạn Nhận, anh…

Hắn tắt vòi sen, những hạt nước trên cơ thể trôi đi theo từng cử động.

Diệp Gia Hành tiện tay quấn chiếc khăn tắm ngang hông rồi trở về phòng ngủ.

Người đàn ông chiếm mất hơn nửa chiếc giường của hắn đang nằm đó với tư thế hết sức vặn vẹo, đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở đều đều cho thấy anh đã chấp nhận lời mời đánh cờ của ‘Chu công’.

Chẳng hiểu sao anh lại có thể ngủ ngon đến vậy… Diệp Gia Hành đứng ở đầu gường nhìn Tần Thứ, hắn vươn tay vặn mức ánh sáng xuống thấp rồi xoay đi mở tủ quần áo lấy áo sơ mi, cà vạt, quần tây, thắt lưng lần lượt mặc lên người. Khi hắn mặc xong cũng là lúc tiếng còi xe ‘tinh tinh’ vang lên dưới nhà.

Diệp Gia Hành tắt đèn ngủ đi, với tay lấy áo vest bước ra ngoài: “Tình huống thế nào?” Tay này đang dập cửa xe thì tay kia đã chộp được bộp bánh quy Rex ném xuống từ ghế lái.

“Hẳn là cực kì tệ hại…” Rex rủa thầm, nói tiếp: “Diệp tổng, anh tranh thủ ăn mấy miếng bánh quy ‘Lạc Băng’ để lót da trên đường đi, phải rồi… Ở ghế sau có hộp sữa tình yêu Manh Manh mua đấy.”

“Thật ra cổ phiếu bên Mỹ rớt giá cũng không đến nỗi nào.” Biết rõ bữa sáng hôm nay đã bị bỏ qua, Diệp Gia Hành chẳng ý kiến ý cò gì vừa nói vừa mở gói bánh ra: “Gần đây chỉ số trên NASDAQ* có xu hướng giảm, tình trạng kinh tế tài chính thế giới không ổn mấy, đà phát triển của kinh tế toàn đầu đang chững lại…”

(*) NASDAQ (từ viết tắt của National Association of Securities Dealers Automated Quotation System): là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.

“Diệp tổng này, anh để dành mấy lời an ủi đó để nói với Đoạn tổng đi.” Rex xoay bánh lái, xe vòng qua một bùng binh lao thẳng lên đường Tứ Hoàn: “Giảm tận 43% trong một ngày! Mòe nó chứ trừ mấy cái ngân hàng cho hết người này đến người khác vay tiền trong thời kì khủng hoảng kinh tế rồi tự dẫn lửa về đốt mông thì em chưa thấy cổ phiếu của công ty rớt thảm hại như chúng ta… SEC* đã bắt đầu để bắt đến chúng ta rồi đấy.”

(*) Ủy ban Giao dịch và Chứng khoán Hoa Kỳ (SEC) là một cơ quan độc lập của chính phủ liên bang Hoa Kỳ. SEC có một nhiệm vụ gồm ba phần đó là ‘bảo vệ các nhà đầu tư’, ‘duy trì thị trường công bằng, trật tự và hiệu quả’ và cuối cùng là ‘tạo điều kiện hình thành vốn’.

Diệp Gia Hành im lặng cầm miếng bánh quy ăn xong mới nói: “Tình huống này khiến anh buộc phải nghi ngờ rằng có bàn tay nào đó đang thao túng phía sau…”

“Bây giờ ngồi đây đoán xem có ai đang đứng phía sau không để làm gì.” Rex bực tức đập bánh lái: “Chờ sàn giao dịch chứng khoáng mở phiên giao dịch hôm nay rồi đoán xem chỉ số sẽ giảm đến mức nào có phải hay hơn không… Giờ đầu mua một lỗ năm và giờ tiếp theo mua một lỗ ba, thế nào?”

“Nếu chúng ta có sự chuẩn bị thì vẫn kéo được giá cổ phiếu.” Khác với vẻ tức giận của Rex, Diệp Gia Hành có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: “Chỉ cần chỉ số thị trường lên cao thì chúng ta có thể dùng vài giao dịch bất hợp pháp… Để kéo giá cổ phiếu nên. Chờ giai đoạn khủng hoảng này qua đi thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng.”

Nghe xong Rex vẫn căm tức nói: “Kéo kéo kéo… Không có tiền thì kéo cái *beep*! Một khi tin tức chỉ sổ bên Mỹ giảm bị tuồn về nước thì đám người chơi cổ phiếu, nhất là những nhà đầu tư nhỏ lẻ sẽ cầm cổ phiếu đi bán thốc bán tháo ngay. Dù thị trường chưa đi xuống thì giá cổ phiếu của chúng ta cũng đã đổ ào ào như thác nước rồi…”

“Không có tiền á…?” Diệp Gia Hành nắm bắt chính xác nửa câu đầu: “Sao lại không có tiền?”

“Em cũng vừa mới biết hồi hôm qua.” Rex cười lạnh: “Đoạn tổng đã mạo hiểm bán đi hơn phân nửa cổ phiếu của mình để tham gia đầu tư… Nếu bây giờ có người tranh thủ mua vào lúc giá cổ phiếu đang giảm mạnh thì e là ‘Đoàn thị’ sẽ không còn mang họ Đoàn nữa.”

Khi Diệp Gia Hành và Rex ngồi trên xe thảo luận, họ hoàn toàn không ngờ rằng tình huống còn tệ hơn những gì Rex nói.

Do chịu sự ảnh hưởng của chính sách trong nước nên thị trường chứng khoáng luôn tăng rất chậm, cổ phiếu của công ty nào cũng mang một màu xanh dịu êm… Nhưng sau khi bị tin tức cổ phiếu trên sàn giao dịch Mỹ ảnh hưởng, tương lai chẳng mấy tươi sáng của cổ phiếu Đoàn thị lại càng trở nên rét lạnh hơn. Điều làm cho tình huống trở nên ‘tệ hại hơn’ chính là những phán đoán của các nhà phân tích lớn, ai cũng cho rằng trong bối cảnh ngành sản xuất sắt thép cần đến sự hỗ quốc gia và nền kinh tế đang sa sút thì Đoàn thị sẽ bị phá sản… Dấu hiệu báo trước chính là chỉ số cổ phiếu bên Mỹ trượt dốc thảm hại.

“Vì thế chúng tôi muốn gửi đến các nhà đầu tư đang giữ cổ phiếu của công ty này một lời nhắc nhở, nếu các bạn chỉ định đầu tư ngắn hạn thì đây là lúc nên bán số cổ phiếu trong tay đi… Vì trước mắt các chỉ số vẫn đang có xu hướng giảm và không tăng trong thời gian này. Còn nếu các bạn định đầu tư lâu dài thì có thể cân nhắc giữ lại… Suy cho cùng thì đó cũng là một công ty lâu năm có uy tín, nếu xét đến tiềm năng phát triển của nó trong tương lai thì…”

Nhận được lệnh từ chiếc điều khiển từ xa, tất cả hình ảnh và âm thanh chiếc tivi treo trường đang phát lập tức biến mất.

Tần Thứ đặt điều khiển xuống, ngậm ngùi nói: “Đúng là tường nghiên vạn người đẩy, thời thế ép tất cả cúi đầu…”

Đầu Thường Khanh đầy vạch đen, gân xanh giật giật nhìn Tần Thứ, gào to: “Tại sao trông cậu lại sung sướng thế hả?! Sao cậu không ngẫm lại xem còn bao lâu nữa thì bản thân mình trở thành cái người bị ép kia?!”

“Hả…? Tần Thứ vô tội chớp chớp mắt, chỉ vào mũi mình hỏi: “Ái khanh à, ngươi đang nói trẫm đó hả?”

“Tôi không quen biết cậu…” Mặt Thường Khanh không một biểu cảm, xoay người mở cửa phòng chủ tịch bỏ ra ngoài.

Tần Thứ thích thú nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, lắc đầu: “Sao không có ai để chia sẽ niềm vui của mình lúc này thế nhỉ?”

Đang lầm bầm lầu bầu thì chiếc điện thoại cá nhân trên bàn reo lên, nụ cười trên mặt anh lại càng tươi hơn.

“Tới rồi…” Tiếng cười khẽ vang lên, anh thong thả cầm lấy điện thoại.

Tần Thứ là người rất giỏi dẫn dắt cuộc nói chuyện đi khắp nơi, cuộc gọi hơn mười phút đồng hồ bị anh quấy rối tán dóc từ ‘thời tiết hôm nay rất đẹp’ tới ‘không khí thật trong lành’, khi anh đang định dùng những từ ngữ mỹ miều đầy ý thơ để tả về non sông đất nước thì người ở đầu dây bên kia cười khổ ngắt ngang cảm hứng bất tận của anh.

Người đó nói: “Tần tổng, hình như anh quá vui trên nỗi đau của người khác rồi đấy nhỉ?”

Tần Thứ lập tức thành thật khiêm tốn đáp lại: “Nào có ‘quá’ đâu, tôi chỉ hơi vui thôi… Thật ra tôi cứ chờ Đoạn tổng gọi tới suốt…”

Nếu bỏ đi qua màn dạo đầu kia thì thời gian trò chuyện của cuộc gọi này rất ngắn, ngắn đến mức Thường Khanh vừa bỏ đi quay lại thì Tần Thứ đã tắt máy rồi.

“Tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa.” Thường Khanh đóng sập cửa, ngả người lên sô pha: “Nể tình tôi đã bị cậu ức hiếp từ khi còn mặc tả lót đến nay, chúng ta nói chuyển thẳng thắn với nhau luôn được không?”

Tần Thứ gật đầu: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Lão ủy viên họ Hoàng kia đã đến tìm tôi.” Thường Khanh bóp trán: “Lão ta tặng cho tôi 5% cổ phiếu khống*.”

(*) Người nắm giữ cổ phiếu khống có quyền tham gia và các quyết định và hoạt động của công ty.

“Ít quá vậy.” Tần Thứ nhận xét: “Nếu người cần mượn sức cậu là tôi thì tôi sẽ cho cậu 10%”

“Nếu lão ta cho 10% thì có khi tôi sẽ cân nhắc chuyện bán đứng cậu…” Thường Khanh hừ lạnh: “Trước khi bàn đến phẩm chất con người thì tôi hỏi cậu cái này được không?”

“Cậu cứ hỏi đi.”

“Từ khi nào mà cổ phần trong tay cậu chỉ còn chưa tới 10% vậy? Cái gì mà cho tôi 10%, mẹ nó… Bây giờ số cổ phiếu trong tay cậu còn chưa tới con số đó!”

“Tôi thấy cậu muốn hỏi ‘tại sao’ hơn là ‘từ khi nào đấy nhỉ?” Tần Thứ cười rất thoải mái, nụ cười đó đem so với vẻ hổn hển của tên bạn kia thì có vẻ ngứa đòn hơn: “Nguyên nhân rất dễ đoán… Tôi cần tiền, một lượng tiền rất lớn… Nên đành phải nghĩ cách bán cổ phần trong tay đi.”

“Cậu thiếu tiền hả?” Thường Khanh nói to hơn: “Tần Thứ… Cậu…”

“Hôm nhà hàng của Lôi Quân khai trương đã mới chị Mai tới cắt băng nhưng không may vị khách quý thứ hai lại là lão già nhà tôi.” Tần Thứ cầm cây bút máy bên cạnh lên gõ xuống bàn: “Không may hơn nữa là bà Tần đột nhiên nổi hứng đến đó chúc mừng… Cậu có thể tưởng tượng ra tình huống hôm đó không?”

Thường Khanh lập tức run sợ: “Titanic đụng sao Hỏa…”

“Từ góc độ cá nhân thì tôi rất ủng hộ chị Mai mở lòng ra thêm một lần nữa, ngựa tốt quay đầu…” Tần Thứ làm bộ làm tịch ho khẽ: “Cho nên thời gian chúng ta còn lại rất ít.”

“Hả?” Thường Khanh bó tay toàn tập với tư tưởng của Tần Thứ.

Tần Thứ đứng dậy đi đến chỗ Thường Khanh, ngậm ngùi vỗ vai anh ta: “Chàng thanh niên à, khi nào kết hôn cậu sẽ hiểu ly hôn là một kỹ năng sống…”

Anh xoay người ra khỏi phòng, lúc đi gần tới cửa thì tự dưng tốt đột xuất đứng lại: “Nếu dì Tần đã thích Bắc Cương thì cứ để dì ấy giữ… Dù sao lấy mất chồng của người ta thì cũng phải bồi thường cho người ta chút kinh tế. Còn cậu, bây giờ tôi không thể cho cậu được 5% cổ phần công ty đâu nên là… Cậu cân nhắc đi nha.”

~~~~~ Bạn là dải phân cách và bạn thích nằm đây ~~~~~

Diệp Gia Hành nhắm chặt hai mắt, nửa ngày sau mở ra thấy những con số trên báo cáo tài vụ vẫn rõ mồn một giấy trắng mực đen.

Rex thần kinh ngồi cắn móng tay, nói: “Diệp tổng, báo cáo hôm trước chúng ta thấy là giả… Đây là tài liệu được sao chép lại từ giấy tờ trong phòng Đoạn tổng… Anh xem trong đó có biết bao nhiêu là lỗ hổng và khoản thiếu hụt, với tình hình hiện nay của chúng ta… Hoàn toàn không cách nào bù lại nổi…”

“Đã điều tra ra số tiền bị che giấu đó đi về đâu chưa?” Diệp Gia Hành ném tờ giấy mỏng manh lên bàn.

“Có tin đồn nói là quản lý cấp cao của công ty đã… Vung tiền vào sòng bạc…”

“Được rồi.” Diệp Gia Hành ngắt lời Rex, sau đó cả hai đều im lặng.

Thương trường như chiến trường, tổ kiến có thể làm vỡ đê… Đôi khi hậu quả một bước sai đường chính là dùng rất nhiều sai lầm khác để bù lại.

Nếu bây giờ có ai đó hỏi Đoạn Nhận rằng cần bao nhiêu thời gian để phá sập một công ty thì câu trả lời của anh ta hiển nhiên là một nụ cười khổ đến từ đáy lòng.

Tại quán trà trên lầu ba của một câu lạc bộ doanh nghiệp, một căn phòng nhỏ được cách âm tốt là nơi thích hợp để bàn bạc những chuyện không thể nói với nhiều người.

Tần Thứ dựa ngửa người vào ghế, cười cực kì hiền lành nhìn người đối diện: “Đoạn tổng này, hôm qua anh ngủ không ngon hả?”

Đoạn Nhân cầm tách trà lên nhấm một ngụm để bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Cũng bình thường…”

“Anh hẹn tôi ra đây để giúp anh lần này.” Khi Đoạn Nhận đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nói mấy lời khách sáo vòng vèo để thuyết phục thì Tần Thứ đột ngột nói thẳng vào vấn đề: “Thật ra anh cũng biết rồi đó, nếu không có tôi dùng chút khả năng yếu ớt của mình giúp quý công ty thì trong một tuần qua nó… Đã…”

Mặt Đoạn Nhận tái xanh: “Tần tổng… Thật lòng cảm ơn anh… Nhưng lần này…”

“Tình trạng kinh tế rất tệ.” Tần Thứ cười bất đắc dĩ: “Anh biết mà, bây giờ vị trí của tôi ở Bắc Cương cũng… Khá là khó xử. Bây giờ kế hoạch là thế này, tôi sẽ tranh thủ lúc mình vẫn còn khả năng để giúp anh kéo giá cổ phiếu lên, chúng ta cùng dùng chút quan hệ để rải ra vài tin tức có lợi với Đoàn thị… Chờ giá cổ phiếu lên lại thì anh đổi tất cả cổ phiếu trong tay mình thành tiền mặt… Có thể giảm được mức thiệt hại xuống tối đa.”

“Không được!” Đoạn Nhận kiên quyết bác bỏ: “Đoàn thị của chúng tôi đã kinh doanh năm đời nay, sản nghiệp này tuyệt đối không thể mất trong tay tôi.”

Tần Thứ cười khẽ, đúng là ý cười đó pha lẫn chút mỉa mai: “Đàn ông con trai mà đi chơi bạc làm chi nhỉ, ghét thật… Có phải không Đoạn tổng?”

Rex bỏ xấp báo cáo mình và Diệp Gia Hành vừa đọc xong vào máy cắt giấy, cười lạnh lầu bầu: “Diệp tổng, ‘phụ nữ khéo léo cũng không thể nấu cơm khi không có cơm’… Chưa nói tới chuyện chúng ta không phải là phụ nữ, dù có là phụ nữ thật nhưng trong tay chẳng có đồng xu cắc bạc nào thì chúng ta lấy niềm tin để bù lại lỗ hổng đó à…? Trong tình huống này mà Đoạn tổng vẫn giấu anh không chịu nói… Hôm qua anh ấy mở cuộc họp nhưng không hề gọi anh mà cũng chẳng báo em ấy nhỉ?”

“Rex, cậu không thấy những chuyện xảy ra rất kì lạ hả?” Diệp Gia Hành nhíu mày hỏi.

“Em đã nói mỏi với anh bao nhiêu lần rồi!” Rex nâng giọng.

Nhưng cậu còn chưa than thở xong thì Diệp Gia Hành đã chặn lại: “Anh không nói cái đó mà là… Tình trạng khó khăn của công ty hiện nay có vẻ rất trùng hợp nhỉ…? Từ vài lỗ hổng tài chính nho nhỏ đến những khoản nợ khổng lồ. Tình hình bất động sản đi xuống và các hạng mục công ty đầu tư gặp thất bại, lợi nhuận từ công ty con là số âm, nhóm nhân viên lâu năm liên tiếp nộp đơn xin từ chức, hệ thống máy của bộ phận tài vụ bị hỏng, các nhà đầu tư chính bắt đầu nghi ngờ và rút vốn… Từng chuyện xảy ra như những sự cố ngoài ý muốn nhưng… Tại sao lại đổ dồn tới vào cùng một lúc?”

Rex há miệng: “Cái này…”

“Lần này chỉ số cổ phiếu giảm mạnh vì tin tức bất lợi bên Mỹ tràn vào nước, tiếp theo đó là hai đơn vị lớn SEC và CSRC* bắt đầu theo dõi công ty chúng ta… Bắt đầu từ lúc đó, mọi thứ dần trở nên vô vọng. Như thể…”

(*) CSRC (viết tắt từ China Securities Regulatory Commission): Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc. Đây là cơ quan quản lý chính của ngành chứng khoán tại Trung Quốc.

“Có ai đó đứng phía sau liên tục thúc đẩy.” Rex thì thào tiếp lời.

“Nếu đi theo giả thuyết đó thì mục đích của người đó là gì?” Diệp Gia Hành gõ ngón tay lên mặt bàn: “Nếu đã bỏ ra một số tiền lớn như thế… Với năng lực và số tiền đó, anh ta hoàn toàn đủ khả năng để nâng giá cổ phiếu lên và kiếm lời. Trừ khi…”

“Trừ khi kẻ đó muốn phá hủy… Công ty của chúng ta.” Rex rủa thầm: “Diệp tổng, anh có thấy suy đoán của mình hơi quá không? Nếu có một người như thế thật thì chẳng phải anh ta đang làm một việc rất vô bổ à?”

Cuộc nói chuyện bị tiếng đập cửa ngắt ngang, Diệp Gia Hành bảo Rex đi ra mở.

Người bước vào chính là… Đoạn Nhận.

Nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt anh, anh dựa vào cửa nói với Diệp Gia Hành: “Gia Hành… Anh muốn nói chuyện với cậu.”
Bình Luận (0)
Comment