Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 158

Edit: Xanh Lá

Tề gia đã sớm nhận được tin tức từ Sở gia, lại thêm chuyện Diệp Lôi mất đi linh phát* (mái tóc chứa linh khí), nên hết thảy chuyện hôm nay đều có dự mưu từ sớm.

Tiểu Tuyết, phải gọi là Tề Tuyết – cũng không dự định có thể ** được với Đại Tư Tế. Đương nhiên, nếu thật sự ** được, vậy đương nhiên cũng là cực tốt, đáng tiếc, nhìn ánh mắt kia của Đại Tư Tế, chỉ sợ ngoại trừ Sở Ca, ai cũng không vào mắt hắn được.

“Linh khí của Đại Tư Tế còn chưa khôi phục, tuy nói mấy thi thể này không ngăn được ngài, nhưng nếu ngài lại mang thêm một người nữa, chỉ sợ cũng khó khăn.”

Diệp Lôi trước đó chính là không hề chuẩn bị nên mới mắc mưu, nếu thật sự tính toán cẩn thận một phen, năm đại gia tộc đồng tâm hiệp lực, cũng không phải không ngăn được Đại Tư Tế. Đáng tiếc, trước mắt Lâu gia đã bại, nha đầu Sở gia kia cũng phản chiến, mấy bên còn lại muốn tranh đấu một phen thật sự là quá khó khăn. Cũng may, Đại Tư Tế dường như rất chú ý đến nha đầu Sở gia kia, nếu có thể bắt cô ta vào tay thì hy vọng vẫn có.

Đáng tiếc, bàn tính như ý này của Tề Tuyết lại hỏng bét hoàn toàn, vốn tưởng Sở Ca chỉ là tiểu thư phế vật, lại không ngờ cổ trùng hoàn toàn không có tác dụng với cô.

Nhưng cô ta còn chưa kịp thương tiếc cho cổ trùng của mình, liền thấy Đường Khanh ném lôi phù* (bùa sấm sét) ra.

Sau khi trải qua thế giới tận thế, cô thật sự chán ghét đám thi thể biết đi này, thấy cái đám không người không quỷ kia đã sắp chen đầy nhà, cô không nói hai lời liền ném lôi phù ra.

Lôi phù này chính là mấy lá còn dư lại sau khi dùng dưới mộ địa lần trước, tuy thừa không nhiều lắm, nhưng đối phó đám quỷ này vẫn dư dả.

Tề Tuyết không dự đoán được cô còn có một chiêu như vậy, kinh ngạc thoáng chốc, cô ta định né đi, nhưng đều đã muộn.

Cú nổ cực lớn phá hủy toàn bộ căn nhà cùng đám xác sống kia, mà Tề Tuyết không kịp tránh né, cũng bị nổ cho máu me đầy người. Chẳng qua điều khiến người ta khiếp sợ chính là, đôi chân lúc trước còn thon dài thẳng tắp, sau khi bị nổ tung, thứ bên trong lộ ra lại không phải máu tươi và xương trắng, mà là sâu nhỏ lúc nhúc dày đặc, số lượng kia quả thực nhiều đến mức khiến người ta tê dại da đầu.

Cố nén ghê tởm, Đường Khanh hỏi: “Đây là thứ quỷ gì vậy.”

Lại thấy Quân Lẫm mặt không đổi sắc, “Trong cơ thể cô ta tuy có linh cốt nhưng cũng không đầy đủ. Để có thể đi lại, chỉ e là đã luyện chế cổ trùng làm xương chân cho cô ta, khiến cô ta có thể đi lại giống người bình thường.”

Tề Tuyết đang chật vật không chịu nổi, nghe được lời này, đột nhiên quỷ dị cười, “Đại Tư Tế quả nhiên kiến thức rộng rãi, chỉ là ngài có biết nếu cổ trùng này thoát ra khỏi cơ thể tôi, còn có một tác dụng khác hay không.” Nói xong, thấy đối phương chau mày, cô ta đột nhiên phá lên cười, “Nếu Tề Tuyết tôi trước khi chết còn có người Đại Tư Tế yêu tha thiết chôn cùng, ngược lại cũng chết không hối tiếc.”

Cô ta vốn không nghĩ mình có thể sống sót, chẳng qua nếu cái chết của cô ta có thể giữ chân Đại Tư Tế một thời gian, để những người khác của Tề gia có thể an toàn lui lại, vậy cũng là đáng giá.

Đường Khanh thấy Quân Lẫm nhíu mày, liền biết một kích này không phải nhỏ, mà đúng lúc này, hệ thống cũng bắt đầu nhắc nhở, “Khanh Khanh cẩn thận, Tề Tuyết chuẩn bị dùng phương thức tự bạo* (tự nổ thân thể) để phát tán cổ trùng trong cơ thể ra ngoài.”

Trong cơ thể Tề Tuyết có linh cốt, nếu dùng cách tự bạo này, linh cốt của cô ta sẽ liền bị cổ trùng nhanh chóng cắn nuốt. Cổ trùng đã cắn nuốt linh cốt sẽ không thể coi thường, Đại Tư Tế hiện không mang sức mạnh toàn thịnh tuy có thể an nhiên không việc gì, nhưng Đường Khanh lại gặp khó khăn. Chỉ với một tờ lôi phù còn sót lại trên tay cô, căn bản không cách nào toàn thân rút lui được. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, sau khi cô ta tự bạo, Quân Lẫm liền không thấy lại được linh cốt của mình.

“Hệ thống, mau nghĩ cách đi.” Mắt thấy Tề Tuyết sắp tự bạo, Đường Khanh chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ.

Hệ thống thật ra có biện pháp, chẳng qua……

“Ở đây có định thân phù cao cấp, chẳng qua ngươi hiểu mà.”

Hiện tại đâu còn thời gian để cò kè mặc cả, nên khi cô nghe được lời hệ thống, lập tức nói: “Lấy ra đi.”

“Được rồi.”

Giao dịch thành công, rất nhanh trong tay Đường Khanh liền hiện ra một tờ phù văn màu vàng, tiếp theo trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cô dán thứ này lên trên người Tề Tuyết. Làm xong hết thảy, cô lau lau mồ hôi lạnh trên trán không biết đã toát ra khi nào, hô: “Quân Lẫm, mau tới đây.” Nói xong, thấy đối phương đã đi tới, hắn còn chưa kịp dò hỏi cô đã tự tìm cớ giải thích về lá bùa này, “Phù văn này là trước đó tôi lấy từ Sở gia, không ngờ vẫn còn có tác dụng.”

Quân Lẫm nhìn tế phẩm nhà mình ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh, dường như đang cầu được khích lệ, không khỏi cười nhạt xoa xoa mái tóc cô. Về phần cô nói dối, hắn cũng thức thời không vạch trần.

“Làm không tồi.”

“Đó là đương nhiên, nói thế nào cũng là tế phẩm của ngài, không thể khiến ngài mất mặt đúng không.” Đường Khanh ngạo kiều hừ hừ, nếu đã muốn đối tốt với hắn một chút, cô liền đại phát từ bi thừa nhận chuyện mình là tế phẩm.

Chuyện tế phẩm trước nay đều là hắn áp đặt cho cô, cũng không mong cô sẽ thừa nhận, trước mắt thấy cô đột nhiên nhận thân phận này, thực sự khiến hắn ngây ra một chớp mắt.

“Này, còn ngẩn người làm gì vậy, mau thu hồi linh cốt đi, sau đó chúng ta đi tìm nửa còn lại.”

Quân Lẫm trước nay đều tản ra hơi thở lạnh băng, lần đầu tiên trong mắt hiện một tia ấm áp, “Được.”

Khu vực này sớm đã không có dân cư, trận ám hại do Diệp gia và Tề gia liên thủ này liền cứ như vậy thất bại trong đêm nay……

Ở đây đã không có ai, Đường Khanh và Quân Lẫm dĩ nhiên sẽ không ở lại, liền lái xe việt dã về trấn nhỏ. Tề gia và trấn nhỏ cách nhau một khoảng, chờ đến khi hai người trở lại trấn nhỏ thì trời đã sáng choang.

Ông lão thấp bé trong khách sạn thấy bọn họ trở về thì ngẩn người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Các cô cậu đi đâu thế, cả tối không trở về, tôi thiếu chút nữa liền báo nguy với cảnh sát đấy.”

Đường Khanh cười cười, bịa chuyện nói: “Chúng cháu lạc đường, mất cả đêm mới ra được đấy.”

Nghe được lời này, ông lão không lải nhải nữa, chỉ nói: “Xem dáng vẻ này của hai người, hẳn là cả đêm không ăn gì đúng không, để tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn.”

“Được, cảm ơn ông chủ.”

Ông lão cực kỳ hiếu khách, rất nhanh liền bưng bữa sáng tới, mà đúng lúc này, hệ thống đột nhiên nói: “Khanh Khanh, cảm nhận được một nửa linh cốt kia.”

Hai tay tự nhiên tiếp nhận bữa sáng, nội tâm lại nhanh chóng hỏi: “Ở chỗ nào?”

“Cách ngươi chưa đầy mười mét.”

Lời này của hệ thống hiển nhiên là đang nói cho Đường Khanh, người có một nửa linh cốt kia giờ phút này cũng đang ở trong khách sạn.

Khách sạn này rất nhỏ, tầng một là sảnh tiếp đãi và nơi ông lão ở, căn bản không có phòng cho khách, về phần tầng hai, mấy phòng có thể ở lại liếc mắt một cái liền có thể xem hết, mà trong căn phòng này hiện tại cũng không thấy có động tĩnh gì. Cô cũng không vội vã tìm người, Quân Lẫm có cảm ứng với linh cốt của mình, hắn còn chưa mở miệng, xem ra cũng không gấp.

Mệt mỏi cả đêm, Đường Khanh sau khi ăn xong bữa sáng cũng chỉ muốn nằm liệt trên giường, Nhưng người nào đó ngay lúc này lại đột nhiên đè lên người cô.

“Quân Lẫm?” Vừa định hỏi hắn làm sao vậy, lại phát hiện đối phương đang cọ cọ vào cổ cô.

Ngay khi cô cho rằng đối phương lại muốn hút máu, liền nghe đối phương đột nhiên nói: “Ngươi lại không phát hiện một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nhiệt độ cơ thể ta.”

Lời này vừa nói, Đường Khanh đột nhiên phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn đã không giống như khối băng nữa, tuy còn có chút lạnh lẽo, nhưng lại không khiến người ta rét run.

“Là do linh cốt?”

“Ừm.” Quân Lẫm cười nhẹ gật gật đầu. Không lâu nữa, hắn liền có thể chân chính ôm tế phẩm của hắn vào trong ngực.
Bình Luận (0)
Comment