Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 193

Edit: Xanh Lá


Đường Khanh nghe lời hệ thống nói, trực tiếp trợn tròn mắt, nửa ngày sau, cô nhỏ giọng dò hỏi, “Thống, hẳn là ta không làm chuyện gì khiến hắn hắc hóa đúng không? Chẳng lẽ chuyện Tà thần bị hắn phát hiện rồi? Nhưng từ đầu tới đuôi Tà thần vẫn chưa hề nhắc tới hắn đấy.”


Hệ thống cũng tỏ vẻ khó hiểu, “Hắn chỉ hắc hóa 5%.”


Lúc này một người một hệ thống còn chưa hiểu rõ tình hình, đến tận ban đêm, bọn họ mới muộn màng nhận biết.


Thân thể này của Đường Khanh có sở trường chính là trận pháp, trận pháp của cô tuy không ai có thể sánh bằng, nhưng tu vi lại thấp hơn người khác một chút, nên trong mùa đông rét lạnh này, cô vẫn không thể mặc đồ đơn bạc ra ngoài băng thiên tuyết địa giống đám đại năng kia.


Vào đêm, Vô Song Thành lạnh băng đến xương tủy, nên cô sớm đã tránh trong phòng ngủ vùi.


Bởi thói quen này của sư phụ nhà mình, nên Bạch Trạch dù không hề buồn ngủ, tới thời gian cũng sớm trở lại phòng mình nằm trên giường, chẳng qua hắn vốn đang chợp mắt, lúc này lại bất chợt mở bừng mắt ra. Khác với công tử ôn nhu người người khen ngợi vào ban ngày, giờ phút này trong mắt hắn không chút độ ấm, chỉ hoàn toàn lạnh băng.


Trong phòng tuy chưa thắp nến, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy những gì xảy ra bên mép giường mình. Nhìn thiếu nữ tuổi thanh xuân đứng trước mặt mình tự cởi quần áo, hắn lạnh giọng mở miệng.


“Ai cho ngươi vào đây.”


Nhất cử nhất động của thiếu nữ đều lộ vẻ phong tình vạn chủng, nghe được lời này, ngược lại thẹn thùng nói: “Bạch Trạch công tử, là Thành chủ đại nhân để ta tới hầu hạ ngài.”


Đường Khanh cũng không biết mình tự dưng lại bị gánh tội oan thế này, mà thiếu nữ kia, nàng ta biết rõ nếu nói ra người khác sẽ sớm bị đuổi ra ngoài, chỉ khi lợi dụng danh nghĩa Thành chủ Vô Song Thành mới có cơ hội thành công. Về phần sau ngày hôm sau nếu bị lộ tẩy, với tự tin của nàng ta, nàng ta cũng không tin thiếu niên chưa trải qua chuyện nam nữ này sau một đêm còn có thể nhẫn tâm đuổi nàng ta đi.


Không thể không nói thiếu nữ quá mức tự tin, nên khi chết đi gương mặt nàng ta vẫn đầy vẻ không thể tin nổi.


Sau khi nàng ta nói xong lời này, hai mắt vốn lạnh băng của Bạch Trạch hiện lên một tia sát ý, “Lặp lại lần nữa.”


Thiếu nữ không nhận ra nguy hiểm, ngược lại tiếp tục nói bằng giọng ngọt ngấy đủ để dụ người: “Bạch Trạch công tử, Thành chủ đại nhân nói ngài cũng đã trưởng thành, có một số việc ngài ấy không tiện tự mình dạy dỗ, liền để ta lại đây giúp ngài.” Nói xong lời cuối cùng, nàng ta dường như thẹn thùng mà hơi cúi đầu xuống. Nói thật ra, tuy nàng ta là tai mắt do những người khác phái tới, nhưng nhìn thiếu niên này đẹp như vậy, nàng ta quả thật không có nửa điểm không cam lòng, ngược lại mang theo một tia mừng rỡ. Nếu thật sự có thể được vị công tử này yêu thích, cho dù phản bội thì đã sao?


Nhưng thiếu nữ lại không biết, “thật tình” của nàng ta, đối phương căn bản không thèm nhìn đến.


“Giúp ta?” Bạch Trạch hơi nheo mắt lại, tiếp theo, hắn đột nhiên khẽ nhếch môi lộ ra một nụ cười đủ để thiên địa thất sắc, “Nếu muốn giúp ta, sao còn không đi tới.”


Bạch Trạch vốn có vẻ ngoài tinh xảo, tươi cười như vậy thiếu nữ chưa bao giờ thấy, nàng ta thất thần nhìn hắn, hai chân bất giác tiến lên, si ngốc nói: “Bạch Trạch công tử……”


Không đợi nàng ta nói xong, một thanh trường kiếm đột nhiên đâm xuyên qua bụng nàng ta, máu tươi phun trào, thiếu nữ đầy mặt không thể tin nổi.


Giọng thiếu niên cực kỳ hoa lệ, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt đối phương trắng bệch.


“Nếu muốn giúp ta như vậy, thế thì…… mau chết đi.” Thiếu niên nhìn thẳng nàng ta, cười với vẻ mặt đơn thuần vô hại, nhìn kỹ thậm chí còn mang theo chút dáng vẻ trẻ con.


Hai mắt thiếu nữ trợn lên, dù thế nào nàng ta cũng không thể tưởng được, thiếu niên rõ ràng ôn nhu như vậy, khi giết người lại …… biến thái như thế.


“Bạch…… Bạch Trạch thiếu gia, ta sai rồi, tha cho ta đi.”


“Tha? Vì sao, trước đó không phải ngươi nói Chỉ Chỉ muốn ngươi tới giúp ta à? Sao nhanh như vậy liền đổi ý thế.”


Nếu nói lúc trước nàng ta còn không rõ sao lại thế này, một tiếng Chỉ Chỉ kia tức khắc đã khiến nàng ta bừng tỉnh đại ngộ, Bạch Chỉ Vô Song Thành chính là sư phụ hắn, nhưng hắn lại gọi sư phụ của mình là Chỉ Chỉ, dáng vẻ si mê bệnh hoạn không chút che giấu kia, quả thực…… quả thực……


Nàng ta đã không tưởng tượng ra từ nào để hình dung nữa, mà đối phương lại ra vẻ kinh ngạc nói: “Ồ, bí mật bị ngươi phát hiện rồi, giờ thật không dễ giải quyết nha.”


Tự tin lúc trước của thiếu nữ không còn sót lại chút gì, chỉ có thể hoảng sợ mở to hai mắt, giọng nói run bần bật, “Tha cho ta, cái gì ta cũng không biết.”


Bạch Trạch lười biếng khẽ động ngón tay thon dài, điều khiển trường kiếm bay về trong tay, nghe lời kia của nàng ta, hắn ôn nhu nói: “Lừa người là không tốt đâu. Hay ngươi cảm thấy ta ngu xuẩn dễ lừa?”


Thiếu nữ hối hận, nhưng hiện thực lại không cho nàng ta chút thời gian hối hận nào.


Dưới ánh trăng, mấy đạo kiếm quang hiện lên, thân thể mỹ diệu của thiếu nữ đã bị đâm thành cái sàng, nàng ta ngơ ngẩn ngã trên đất, thống khổ bao phủ toàn thân, nhưng nàng ta lại bất lực, chỉ có thể nhìn Tử Thần tiến tới.


Trong phòng bị máu tươi bắn đầy đất, màu đỏ tươi chói mắt kia nhuộm đỏ thiếu niên như ánh trăng sáng, hai mắt khát máu đó tựa như ác ma mời ra đời từ địa ngục, chỉ liếc mắt một cái đã đủ để người ta cảm nhận được hơi thở tử vong.


Động tĩnh trong phòng cũng không lớn, chẳng qua vì hắn cũng không muốn giấu giếm việc này, nên thị vệ bên ngoài rất nhanh liền ngửi được mùi máu tươi nồng nặc kia. Thoáng chốc, vì sợ xảy ra chuyện, nên bọn thị vệ trực tiếp xông vào.


Hết thảy trước mắt thật sự quá mức chấn động, tất cả mọi người dại ra.


“Bạch…… Bạch Trạch công tử, ngài không có việc gì chứ.”


Áo ngủ tơ lụa của Bạch Trạch đã bị máu tươi nhuộm đến không nhìn ra màu sắc ban đầu, hắn cũng không trả lời câu hỏi tràn ngập lo lắng kia của thị vệ, chỉ hỏi: “Sư phụ vẫn đang trong phòng ngủ của người sao?”


Thị vệ ngây ngốc gật gật đầu, tiếp theo liền thấy Bạch Trạch công tử của bọn họ mặc một thân quần áo đầy máu đi về phía phòng ngủ của Thành chủ.


Bạch Trạch là đồ đệ duy nhất của Thành chủ, những năm gần đây rất được Thành chủ sủng ái, hơn nữa thấy bộ dạng quỷ dị này của hắn, dọc theo đường đi căn bản không ai dám ngăn trở, đến tận khi hắn đi thẳng tới phòng ngủ của Đường Khanh.


Đường Khanh đang ngủ ngon lành, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, thói quen cảnh giác nhiều năm khiến cô lập tức mở hai mắt. Chẳng qua khi cô nhìn thấy người tới kia, cả người đều choáng váng.


Ta ‘con mèo nhà nó’ mới ngủ một giấc, sao thế giới đã đổi khác rồi?


Mà không đợi cô dò hỏi hệ thống, đã nghe hệ thống lành lạnh mở miệng, “Giá trị hắc hóa của nam chính tăng thêm 10%.”


“What the ****?” Tha thứ cho cô chửi bậy, thật sự là thế giới này quá “con mèo nó” hư ảo rồi.


Đường Khanh giật mình, lúc này mới nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”


Bạch Trạch nhìn cô không chớp mắt, con ngươi đen nhánh ẩn sâu một tia đỏ sậm, “Sư phụ đưa nữ nhân cho ta là có ý gì?”


“Nữ nhân?” Đường Khanh khó hiểu, “Nữ nhân gì cơ?”


“Nữ nhân tới phòng ta nói muốn tới giúp ta kia.”


Nói đến đây, Đường Khanh mặc dù không rõ chân tướng lắm cũng có thể đoán đại khái được, chỉ e có người mượn danh nghĩa của cô làm một số việc rồi.


“Ta không hề tìm nữ nhân cho ngươi, việc này ta sẽ điều tra rõ, ngươi……” Nói đến một nửa, nhìn dáng vẻ ăn mặc mỏng manh lại nhuốm đầy máu kia của hắn, cô bất đắc dĩ nói: “Sao mặc ít như vậy?”


Bạch Trạch nghe được lời này, trong lòng thoáng bình tĩnh hơn một chút, hắn nói: “Đi quá vội vàng, quên mất.”

Bình Luận (0)
Comment