Edit: Xanh Lá
Bạch Trạch am hiểu sâu lạc thú mèo vờn chuột này, hắn cũng không giết Tà thần, mà lấy đi một chân của hắn ta, tiếp theo liền đại phát từ bi thả hắn.
Một ngàn năm này, hắn dẫn theo Đường Khanh chơi từ Nhân tộc đến Thú Nhân tộc, lại từ Thú Nhân tộc chơi đến Ma tộc, thậm chí cuối cùng ngay cả Thần tộc cũng dẫn cô đến gây tai họa một lần. Bởi có thần thú Bạch Trạch ở đây, một Nhân tộc miễn cưỡng có thể sống đến hơn một trăm tuổi như Đường Khanh lại sống một mạch đến ngàn năm tuổi, mà trong thời gian đó, Bạch Trạch gần như cách mỗi trăm năm sẽ liền dẫn cô đi tìm Tà thần một lần. Đương nhiên lần nào cũng đều là đơn phương ẩu đả, bắt đầu từ lần thứ nhất lấy của hắn một cái chân, mỗi lần tiếp theo đều sẽ lấy đi từ trên người hắn ta một thứ, ví dụ đôi mắt, tay… Đến cuối cùng, Tà thần vốn còn xem như anh tuấn đã biến thành bộ dạng không thần không quỷ, thật đáng thương.
Đương nhiên, thế gian này sẽ không có ai đồng tình với hắn, rốt cuộc hắn cũng đại biểu cho tội ác.
Mắt thấy kỳ hạn ngàn năm sắp đến, nói cách khác thần thú Bạch Trạch sẽ lại lần nữa phải ngủ say.
Đối với điều này, hệ thống thở dài một hơi, “Đậu má, ngàn năm nha, đủ để ta làm biết bao nhiêu nhiệm vụ cơ chứ!”
Chợt nghe được giọng nói của hệ thống, Đường Khanh còn có chút hoảng hốt, đây là nhiệm vụ dài nhất cô từng trải qua, lâu đến nỗi có đôi khi cô cũng quên mất mình đang làm nhiệm vụ, mà là cư dân nguyên tác thật sự sinh sống ở thế giới này. Chẳng qua cô cũng không phản cảm, so với mỗi lần làm xong nhiệm vụ vội vàng rời đi, lần này liền giống như cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.
Ưu nhã nhấm nháp rượu ngon Bạch Trạch đoạt được từ Thần tộc, cô thong thả ung dung nói: “Thống Nát, tính một chút xem còn bao lâu Bạch Trạch sẽ tiến vào kỳ ngủ say.”
“Còn lại một tháng nữa. Đúng rồi, Bạch Trạch lần này còn chưa 'làm thịt’ Tà thần, ngươi tự mình động thủ đi, đừng kéo dài nữa!” Hệ thống từ ban đầu mọi cách che chở Bạch Trạch, tới bây giờ nghe được tên hắn liền nổi giận, cũng không biết có phải Bạch Trạch cố ý hay không, mỗi lần khi nhiệm vụ sắp hoàn thành, hắn luôn ngừng tay lại. Liền nói ngay như Tà thần, vị thần hiện giờ đã bị giày vò đến mức còn không bằng cả Nhân tộc kia, chính là bất kỳ đối tượng nào có chút tu vi cũng đều có thể làm thịt hắn ta. Nhưng lại chỉ vì Bạch Trạch mà trên thế gian không một ai dám đi tìm Tà thần gây phiền toái.
Mà hắn, đường đường thượng cổ thần thú, lại có thể có hứng thú cực cao, trong ngàn năm thời gian vẫn không hoàn toàn làm thịt hắn, mà mỗi lần đều để Tà thần sót lại một hơi, chờ đến khi hắn ta khôi phục gần xong, lại tiến hành một chu kỳ ẩu đả mới, cứ thế vòng đi vòng lại, đến tận lúc Bạch Trạch sắp lần nữa ngủ say.
Nghe giọng nói u oán của hệ thống, Đường Khanh uống một ngụm rượu ngon cuối cùng vào bụng, lúc này mới nói: “Yên tâm, lần này hắn không giết Tà thần, ta cũng sẽ tự mình động thủ.”
Nói đến cũng không trách hệ thống nổi giận, đối với Tà thần, có mấy lần cô muốn lén xử lý đối phương, kết quả lần nào cũng đều bị Bạch Trạch phát hiện. Về phần kết cục, quá thảm thiết. Cô cũng sắp đồng tình với hệ thống rồi, vốn dĩ nhiệm vụ gác lại thì thôi, còn phải bị giam trong phòng tối suốt một tháng! Quả thực cực kỳ bi thảm, đúng là người nghe thương tâm người thấy rơi lệ!
Đường Khanh đang nói với hệ thống, lại thấy Bạch Trạch đột nhiên từ ngoài phòng bước vào, mà trong tay hắn còn bưng mỹ thực cô thích ăn nhất.
Bạch Trạch đối với cô thật sự sủng trên đầu quả tim, làm thượng cổ thần thú, hắn vốn không cần ăn gì cả, chẳng qua Đường Khanh là Nhân tộc, không ăn gì sẽ chết. Vì thế hắn từ một Tiểu Bạch cái gì cũng không biết làm, xoay người một cái liền học được tài nấu nướng mà cả người có bàn tay vàng như cô cũng phải cam bái hạ phong, dần dần, ngoại trừ đồ hắn làm, đồ ăn khác cô đều không muốn nhấm nháp nữa.