Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 26

Edit: Xanh Lá

Thái phó đại nhân thần thông quảng đại, sao lại không biết tiểu hoàng đế triệu kiến ai. Nhưng hắn cũng không cản trở, hắn chỉ muốn nhìn một chút xem nếu mình lại lần nữa khiến tiểu hoàng đế mất đi quyền lực, liệu “hắn” có thể vẫn trước sau như một mà dung túng mình hay không.

Phải biết rằng, hiện giờ tiểu hoàng đế đã khác trước, đội thân vệ thần bí ở biên quan kia sớm đã quy phục, trong triều lại càng có không ít thân tín, nếu hiện tại cô muốn loại bỏ hắn cũng hoàn toàn có thể thử một lần.

Đương nhiên, Thái phó vẫn chưa lộ hết bài tẩy. Tuy nói hắn thích tiểu hoàng đế, cũng thích sủng cô, nhưng hắn biết quyền lợi dễ mê hoặc người, vạn nhất tiểu hoàng đế bị mê hoặc đi rồi, hắn lấy vốn liếng gì mà đoạt tiểu hoàng đế trở về nữa đây? Cho nên nếu tiểu hoàng đế thật sự muốn loại bỏ hắn, căn bản sẽ không có phần thắng nào.

Đường Khanh đã nhiều ngày ở tịt trong tẩm cung của mình, sống cực kỳ thư thái, mỗi ngày tỉnh dậy liền ăn, nhàm chán còn có thể tìm người múa cho cô xem mấy khúc, hơi có chút cảm giác đêm xuân ngắn ngủi trời mau sáng, từ đó quân vương chẳng lên triều*. (*Ý chỉ quân vương chìm trong hoan lạc hưởng thụ mà không muốn để tâm đến việc nước)

Đây mới là cuộc sống mà quân vương mất nước nên có chứ!

Lâm triều cái “con mèo”, tấu chương cái “con mèo” á!

Cô, không, làm!

Ai thích để tâm đến triều chính thì đi mà lo, nhiệm vụ của cô là trước hết khiến Đại Đường lụn bại!

Mấy vị lão thần gấp đến mức miệng đều nổi bong bóng, mắt thấy Đại Đường càng ngày càng tốt, Hoàng thượng càng thêm anh minh hơn người, nhưng khổ nỗi đến lúc mấu chốt lại bị gian thần nắm giữ triều cương, hoàng đế thiếu niên tài hoa bị áp chế, chỉ có thể làm những chuyện mà hôn quân mới làm này, bọn họ làm sao không vội được!

Phó Minh Trạm quan sát mấy ngày, phát hiện tiểu hoàng đế thật sự không tim không phổi, quyền lực khó khăn lắm mới vào tay đã sắp bị hắn quét sạch, thế mà tiểu hoàng đế chẳng những không vội, ngược lại còn sống cực kỳ vui vẻ sung sướng. Hắn dám khẳng định, nếu mình mà không đi gặp “hắn”, có lẽ “hắn” còn sắp quên luôn mình là người phương nào!

Tiểu hoàng đế không triệu kiến bất cứ ai, Thái phó đại nhân chỉ có thể tự mình đi gặp tiểu hoàng đế.

Chỉ thấy, hoàng đế thiếu niên mà theo đồn đại ngày càng gầy gò ốm yếu đang vui rạo rực ăn vặt, thưởng thức điệu múa đẹp đẽ, dáng vẻ kia đúng là thích ý hết sảy.

Đường Khanh thấy người tới, trong lòng vang lên tiếng ‘lộp bộp’, nên tới rốt cuộc vẫn tới nha.

“Thái phó đấy à, mau tới đây, cùng trẫm cùng thưởng thức điệu múa này.”

Phó Minh Trạm thấy tiểu hoàng đế vẫy vẫy tay với mình, chậm rãi đi về phía cô.

“Hoàng thượng thật hăng hái.”

Đường Khanh thoải mái nằm trên giường rộng, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa cảm thán nói: “Trẫm phát hiện loại cuộc sống như thế này vẫn thích hợp với trẫm hơn, trước kia đúng là quá mệt mỏi.”

“Hoàng thượng không quản giang sơn?”

“Chẳng phải đã có Thái phó rồi à?”

Phó Minh Trạm đột nhiên có chút không đoán được ý trong lời này của tiểu hoàng đế, rốt cuộc là tiểu hoàng đế thật sự không có hứng thú với quyền lực, hay vẫn đang nhẫn nhục chờ thời, bất cứ lúc nào cũng có thể loại trừ hắn.

Đường Khanh không biết nội tâm người kia đã bách chuyển thiên hồi, dù sao ngày tháng làm hôn quân vẫn cực kỳ thoải mái, cô chẳng muốn tiếp tục xem mấy cái tấu chương chết tiệt đó chút nào.

“Thái phó sao vẫn đứng vậy? Mau ngồi nha.” Vừa nói, cô vừa vỗ vỗ nệm giường bên cạnh mình.

Nệm giường rất lớn, dù có thêm một Phó Minh Trạm vẫn thừa không ít chỗ.

Mấy ngày không gặp cô, Phó Minh Trạm thật sự có chút nhớ cô, vì thế cũng không khách khí, ôm cô vào trong ngực mình.

Thân mình tiểu hoàng đế thật mềm mại, cũng không biết có phải vì thiên tàn hay không, mà rõ ràng đã mười tám vẫn không có chút khí khái nam tử, chẳng qua Phó Minh Trạm cũng không hề chán ghét, mà ngược lại thích vô cùng.

Người khác đã sớm quen với cảnh tượng kiểu này giữa Thái phó và Hoàng thượng, cả đám đều mang vẻ mạt trấn định, không kinh ngạc nửa phần.

Đường Khanh đã quen với kiểu hơi chút là ôm của hắn, cô hơi cựa quậy tìm vị trí thoải mái liền tiếp tục ăn đồ ăn vặt của mình, vừa ăn còn không quên mới chào Thái phó đại nhân, “Thái phó ăn không?”

Phó Minh Trạm trước nay không có hứng thú với mấy thứ này, chẳng qua tiểu hoàng đế đã tự mình đút, hắn vẫn cực kỳ nể tình ăn vào.

“Mấy ngày trước phiên vương gửi thư, nói rằng muốn nhập kinh chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của Hoàng thượng.”

Đường Khanh không dao động, chẳng hề để ý nói: “Tới thì tới thôi, việc này Thái phó phụ trách.”

Phó Minh Trạm nhìn chằm chằm nhân nhi trong ngực mình, thật lâu sau, hắn mới phát hiện tiểu hoàng đế thật sự không để bụng, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Ngươi nha, cứ thế yên tâm về ta như vậy?”

“Có gì mà không yên tâm. Không có ngươi, trẫm hiện tại không biết chừng còn đang ngồi xổm trong góc nào đó. Con người trẫm í mà, tuy rằng lười, nhưng vẫn biết tri ân báo đáp.” Đường Khanh vừa nói, vừa đút đồ ăn vặt cho đối phương.

Phó Minh Trạm được dỗ dành, tâm tình liền rất tốt, ngay cả đồ ăn vặt vẫn luôn không thích ăn cũng cảm thấy đặc biệt ngon miệng.

“Nếu tri ân báo đáp, vậy chi bằng lấy thân báo đáp đi.” Nói xong, hắn thấy tiểu hoàng đế trong ngực mình hơi ngừng, không khỏi híp mắt phượng nói: “Hoàng thượng không muốn?”

Đường Khanh yên lặng nuốt đồ ăn trong miệng vào, cực kỳ vô sỉ nói: “Trẫm cho rằng, chúng ta đã sớm ở bên nhau.”

Quả nhiên, nghe xong lời này, tâm tình Phó Minh Trạm lập tức vui vẻ.

Có lời kia của tiểu hoàng đế, Thái phó đại nhân liền quyết định tiếp tục nuông chiều cô, cô không thích lên triều thì không cần lên nữa, tiếng mắng bên ngoài để hắn chịu trách nhiệm, thích xem múa thì cứ xem đi, hắn giúp cô khắp nơi tìm kiếm người múa đẹp.

Thái phó đại nhân càng thêm dung túng, Đường Khanh sống càng thêm vui vẻ, thậm chí trong nháy mắt, cô còn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không tồi.

Lúc này, hệ thống đã im lặng rất lâu rốt cuộc mở miệng, “An vương sắp tới.”

“Ồ, ngươi là ai, ngươi ở đâu thế!” Đường Khanh ra vẻ kinh ngạc, giương miệng hỏi.

Hệ thống: “……” Hắn rốt cuộc đã mắc tội gì, mới phải dính líu tới ký chủ rác rưởi như vậy!

Đường Khanh đùa giỡn xong, thấy đối phương thật lâu không nói, lúc này mới dẩu miệng: “Không thú vị chút nào.”

Hệ thống khổ trong lòng, nhưng hệ thống không nói.

Vì thế, hệ thống lại lần nữa giả chết.

Mà đúng lúc này, Phó Minh Trạm đã chậm rãi đi tới, nghe được tiểu hoàng đế nói không thú vị, liền không khỏi hỏi: “Vũ nữ mới tới kia không giỏi sao?”

Đường Khanh cũng không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới mình hiện giờ còn có kỹ năng múa, vẫn luôn xem người khác nhảy, cô còn không biết kỹ năng múa của mình rốt cuộc thế nào đâu.

Vì thế, như bị ma xui quỷ khiến, cô lôi kéo Phó Minh Trạm, nhẹ giọng nói: “Thái phó nha, trẫm gần đây rảnh rỗi nhàm chán, cũng học một chút kỹ năng nhảy, ngươi nhìn giúp trẫm, xem trẫm nhảy thế nào nhé?”

Phó Minh Trạm không nghĩ tới mình còn có phúc lợi bậc này, kinh ngạc qua đi liền gật đầu mỉm cười nói, “Được.”

Đường Khanh cũng chưa từng học múa, chỉ hoàn toàn dựa vào trực giác bản thân, chỉ thấy cô bước uyển chuyển nhẹ nhàng, thân mình nhanh thoăn thoắt, xoay người bước đi tựa như liễu động hoa cười, vũ phong khẽ lướt, tựa như tiên tử bay giữa mây xanh.

Rõ ràng mặc một bộ vũ y không vừa vặn, nhưng lại kinh diễm động lòng người, không ai có thể so sánh.

Phó Minh Trạm không nghĩ tới cô sẽ cho mình một kinh hỉ như vậy, thậm chí sau khi cô dừng lại còn có chút hoảng thần.

Đường Khanh nhảy có chút mệt, thấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương thế mà lại ngây ra, còn tưởng rằng kỹ năng mất hiệu lực, vừa định dò hỏi hệ thống, lại nghe được giọng nói của hệ thống hơi có chút vui sướng khi người gặp họa, “Nữ nhân, ngươi đang chơi với lửa đấy.”

“Có ý gì?”

Đường Khanh vừa mới hỏi xong, lại đột nhiên bị Phó Minh Trạm ôm vào lòng, tiếp đó là một nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến mức cô không thở nổi.

“Hoàng thượng, sau này ngoại trừ ta, không được múa cho bất luận kẻ nào xem nữa.” Đôi mắt Phó Minh Trạm u ám, giọng nói khàn khàn khó nhịn.
Bình Luận (0)
Comment