Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 30

Edit: Xanh Lá

Đường Khanh không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại lần nữa liền thấy Thái phó đại nhân đang nhìn mình không chớp mắt.

“Hoàng thượng tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?”

Thái phó đại nhân nói với ngữ khí nhàn nhạt, ngược lại không còn vẻ lo lắng sốt ruột lúc trước, chẳng qua một thân cẩm y nhăn dúm dó cùng hai quầng mắt xanh đen lại bán đứng thần thái đạm mạc kia.

“Đã đói bụng.” Đường Khanh yếu ớt mở miệng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Bỗng dưng, cô cúi đầu nhìn thân thể mình, y phục dính máu lúc trước sớm đã không thấy đâu, trước mắt cô đang mặc áo trong thoải mái, chỉ là tấm vân cẩm lúc trước cô vẫn cẩn thận lén bọc quanh người nay đã không thấy đâu.

Phó Minh Trạm lẳng lặng mà nhìn nhất cử nhất động của cô, thấy cô nhìn chằm chằm ngực mình ngây ngốc, hắn mặt không biểu cảm nói: “Đang tìm cái gì? Tấm vân cẩm đáng chết kia sao?” Nói xong, thấy cô dường như giật mình, lại nói: “Không cần tìm, nó đã bị ta vứt.”

Hai mắt Đường Khanh đột nhiên trừng lớn, trong lúc nhất thời, suy nghĩ loạn cả lên, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.

Phó Minh Trạm cũng không ép cô nói ra nguyên cớ, thấy cô không nói gì, hắn liền để tiểu cung nữ đem cháo trắng đã chuẩn bị từ trước tới đây.

Đường Khanh rũ đầu, hoàn toàn không dám nhìn Phó Minh Trạm, rất sợ nếu mình có chỗ nào chọc vị tôn sát thần này không vui, hắn liền ăn tươi nuốt sống mình mất.

Cô không mở miệng, Phó Minh Trạm cũng không nói, đến tận khi tiểu thái giám bưng cháo trắng tới đây mới phá vỡ không khí xấu hổ này.

Phó Minh Trạm tuy có bực vì tiểu hoàng đế giấu giếm mình, nhưng cũng không đến mức giận, rốt cuộc tiểu hoàng đế vì cứu hắn mà đã hại chính mình bị thương, đối với điều này, nói không cảm động nhất định là giả, chỉ là hắn nghĩ đến việc tiểu hoàng đế lén che giấu mình một chuyện lớn như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Mình sủng nàng hơn hai năm, tuy vẫn luôn cùng chung chăn gối, nhưng vẫn luôn rất quy củ, cùng lắm cũng chỉ ôm eo nàng đi ngủ thôi, còn lại vẫn một mực tôn trọng, không nghĩ tới sự tôn trọng này của hắn lại để cho tiểu hoàng đế lừa hắn lâu như vậy!

Bị người lừa gạt, còn là bị mình người để ý nhất lừa gạt, dù là ai cũng sẽ khó chịu trong lòng.

Chẳng qua hiện tại vẫn chưa phải lúc để truy cứu việc này, rốt cuộc thì tiểu hoàng đế vẫn đang bị thương, dù sao tương lai còn dài, Phó Minh Trạm hắn có rất nhiều thời gian để “tâm sự kỹ càng” với tiểu hoàng đế!

Đường Khanh thấy hắn tự mình bưng cháo, lập tức vội vàng mở miệng, “Để trẫm tự làm cho.”

Phó Minh Trạm không mở miệng, nhưng một ánh mắt đã khiến cô ngoan ngoãn ngậm miệng vào, ăn hết bát cháo mà hoàn toàn không cảm nhận được vị gì cả.

Cháo cũng uống xong rồi, đương nhiên đến lúc đổi thuốc đắp vết thương, Đường Khanh có chút mất tự nhiên, cũng không muốn để Phó Minh Trạm đổi thuốc cho mình được, nhưng cô cũng hiểu rõ, phản kháng là vô dụng! Còn không bằng ngoan ngoãn nằm im, bớt phải chút tội đi một chút.

Tuy vẫn chưa tổn thương đến nơi hiểm yếu, nhưng miệng vết thương vẫn khiến người xem run sợ, vết đao dữ tợn kia, dù ai nhìn thấy cũng sẽ không đành lòng.

Đáy mắt Phó Minh Trạm hiện một tia đau lòng, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng tới cực hạn, sợ làm đau cô. Chỉ là, rốt cuộc một miệng vết thương lớn như thế, muốn hoàn toàn không đau thì sao có thể.

Nhìn tiểu hoàng đế hơi nhíu mày chịu đựng, sát ý trong lòng Phó Minh Trạm lại sâu thêm vài phần.

“Ái khanh nha……” Đường Khanh nhỏ giọng mở miệng, đoán chắc Phó Minh Trạm này cũng sẽ không làm gì cô, liền đơn giản ngoan ngoãn nhận sai nói: “Trẫm cũng không phải cố ý lừa gạt ngươi, rốt cuộc đường đường là thiên tử Đại Đường, nếu nói ra là thân nữ nhi, chỉ e trẫm đã sớm phải đi gặp Diêm Vương rồi.”

Động tác trong tay Phó Minh Trạm hơi ngừng, sắc mặt bỗng khó coi nói: “Ta không cho nàng nói chết.”

“Được được được, trẫm không nói.” Đường Khanh mở to đôi mắt vô tội, lại hết sức cẩn thận kéo ống tay áo hắn, “Ngươi đừng giận trẫm, được không?”

Tiểu hoàng đế điềm đạm đáng yêu như vậy, thần thái giống hệt thỏ con, Thái phó đại nhân đã khi nào gặp qua chứ, không bao lâu sau liền mềm lòng, chỉ là ngoài mặt vẫn nói: “Vi thần nào dám giận Hoàng thượng.”

Vậy đó, Thái phó đại nhân vẫn còn đang tức giận, Đường Khanh không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục dỗ: “Phải phải phải, Thái phó đại nhân lòng dạ khoáng đạt, sao lại so đo với trẫm đây, là trẫm đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Như vậy đi, để bồi tội, chi bằng……” Nghĩ một chút, cô đột nhiên nghĩ đến bàn tay vàng vô bổ kia của mình, vì thế lại nói: “Chi bằng trẫm tự mình mua một điệu cho Thái phó xem?”

Kỹ năng múa của tiểu hoàng đế, thiên hạ không người nào có thể sánh nổi, Phó Minh Trạm từ sau lần đó xem qua liền nhớ mãi không quên, tuy nói trong lòng có giận tiểu hoàng đế, nhưng tưởng tượng đến điệu múa kia, Thái phó liền miễn cưỡng tha thứ được.

Thấy thế, Đường Khanh thoáng thở phào, chẳng qua vẫn dỗ dành hết sức cẩn thận: “Vậy, Thái phó nha, ngươi có thể lấy một thứ tới cho trẫm không?”

“Thứ gì?”

“Chính là tấm vân cẩm của trẫm đó.” Dứt lời, mắt thấy biểu cảm của Thái phó đại nhân không ổn, Đường Khanh lập tức giải thích: “Không phải trẫm đề phòng ngươi, chỉ là bên ngoài nhiều người như vậy, trẫm dù sao cũng phải phòng một chút chứ.”

Phó Minh Trạm vừa nghĩ tới tấm vân cẩm đáng chết kia, ánh mắt liền lạnh xuống, chẳng qua cũng biết trước mắt nàng vẫn cần quây lại.

“Hoàng thượng chuẩn bị khi nào thì hoàn toàn vứt tấm vân cẩm kia đi?”

Đường Khanh sao lại không hiểu lời này của hắn có ý gì, vứt vân cẩm chính là muốn khôi phục thân phận nữ nhi, vì thế cô cố ý giả bộ kinh ngạc, “Vứt? Vì sao phải vứt? Tấm vân cẩm kia cũng không phải loại vải bình thường đâu, đó chính là tấm vải dễ chịu nhất mà ta tìm trong một đống vải dệt mới ra được đó, hơn nữa số lượng cực nhỏ, hết sức trân quý! Vì sao trẫm phải vứt đây!”

Phó Minh Trạm nheo mắt phượng, muốn nhìn xem tiểu hoàng đế rốt cuộc đang không hiểu thật hay giả vờ không hiểu.

Đường Khanh có kỹ thuật diễn hơn người, sao lại bị hắn nhìn ra manh mối được.

Mãi lâu sau, hắn cong môi, buồn bã nói: “Không sao cả, vân cẩm tuy trân quý, nhưng ta sẽ thay nàng tìm được vật thay thế càng tốt hơn. Đến lúc đó, vẫn mong Hoàng thượng phối hợp.”

Đường Khanh ngoài mặt đáp ứng, trong lòng lại trực tiếp hừ hừ, cái gì mà vật thay thế, cái gì mà phối hợp, còn không phải đang vòng vèo muốn cô khôi phục thân phận nữ nhi sao, điểm này cô vẫn có thể nhìn ra được!

Trấn an tôn sát thần này xong, Đường Khanh lại tiếp tục sống qua những ngày ăn sung mặc sướng, mà lúc này hệ thống lại truyền đến tin tức tốt, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ lại tăng lên, đã tới 95% rồi, đúng là một tin khiến lòng người phấn chấn.

Chẳng qua, so sánh với cuộc sống an nhàn của cô, bên ngoài lại bởi vì việc cô trọng thương mà náo loạn đến lật trời, Phó Minh Trạm không muốn có người quấy rầy tiểu hoàng đế dưỡng bệnh, nên đã ngăn cản tất cả người đến thăm hỏi, chỉ là việc ngăn cản như vậy lại khiến người ta càng thêm cảm thấy việc Hoàng thượng bị thương không đơn giản, thậm chí chưa đến hai ngày, tin tức Hoàng thượng bệnh nặng đã truyền ra.

Đối với điều này, Phó Minh Trạm và Đường Khanh đều lười đáp lại.

An vương như hổ rình mồi, trước đó hắn ta phái sát thủ vốn có mục đích là để hai người này xảy ra chuyện, bọn họ liền đơn giản làm cho An vương xem, để hắn ta thả lỏng cảnh giác, nhanh chóng xuất binh tạo phản.

Quả nhiên, sau khi bên ngoài lan truyền tin tức về bệnh tình của Hoàng thượng ngày càng thái quá, An vương liền cử binh tạo phản, mà lý do của hắn ta lại là gian thần Phó Minh Trạm có ý đồ mưu hại Hoàng thượng, hắn ta muốn thanh quân trắc, cứu minh quân!

Đường Khanh vẫn luôn ở trong bãi săn, bãi săn lại ở Đường Minh Sơn thuộc vùng ngoại ô kinh thành, thế núi cực kỳ hiểm trở, An vương cử binh tạo phản nhất thời cũng không tấn công vào được. Mấy ngày nay, cô đã lén viết một đạo thánh chỉ, nhiệm vụ sắp hoàn thành, cô cũng nên chết đi thôi. Cô thật sự không muốn ai khác làm hoàng đế cả, vị trí này vốn là của nam chính, đương nhiên phải do hắn đảm nhận.
Bình Luận (0)
Comment