Edit: Xanh Lá
Sở Việt cũng không biết làm sao, gần đây trong lòng càng thêm nghẹn muốn chết, tựa như cô sẽ có thể rời đi bất cứ lúc nào. Trước đây hắn cũng không để ý người tá túc trong thân thể Hạ Mộc là ai, rốt cuộc quá khữ đã qua rồi, hắn chỉ cần tương lai của cô là được, nhưng gần đây sự tự tin này đã không còn nữa, nỗi sợ hãi sâu trong đáy lòng kia khiến hắn bắt đầu điên cuồng muốn biết cô là ai, cô đến từ nơi nào……
Đường Khanh nháy đôi mắt to vô tội, đáy lòng lại đang kêu gào xem phải trả lời ra sao, trước mắt nếu bịa ra một người nào đó cũng không phải là không thể, rốt cuộc thì đây là tận thế, muốn điều tra cũng không điều tra rõ được, nhưng…… một lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối khác để đắp nặn. Vậy thực sự rất mệt.
Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, chẳng qua trong hiện thực lại chỉ qua một giây.
“Sao anh Việt lại hỏi vấn đề này?”
“Anh muốn biết.”
“Nhưng em …… lại không muốn nói.” Nói xong, mi mắt cô hơi rũ, bày tỏ sự không muốn nói rất rõ ràng.
Sở Việt trong lòng căng thẳng, hắn có thể lựa chọn ép hỏi, chẳng qua lại không làm như vậy, bởi vì hắn biết làm thế cũng không có bất luận ý nghĩa gì, cho dù hắn ép hỏi, cô cũng có thể dệt cho hắn vô số lời nói dối, mà hắn căn bản không cách nào kiểm chứng được.
Thật lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, “Thôi được rồi, anh sẽ không hỏi lại.”
Đường Khanh trong lòng buông lỏng, trên mặt lại không có chút biến đổi nào.
“Anh Việt muốn xử lý Mục Thiến Thiến như thế nào, hay là nói, xử lý Hạ Mộc thế nào?”
Lúc trước Sở Việt cho rằng cô là Mục Thiến Thiến, cho nên chỉ cho người tạm giam Hạ Mộc đang trong thân thể Mục Thiến Thiến lại, muốn xem cô xử lý như thế nào, trước mắt nếu cô không phải Mục Thiến Thiến, vậy cô ả kia cũng không cần tiếp tục tồn tại.
“Nếu em muốn biết, chi bằng đi cùng anh.”
Mục Thiến Thiến bị nhốt trong một cái gara, bốn phía gara đều là tường, sau khi cửa gara đóng lại, bốn phía chỉ còn sự tối tăm, điều này khiến cô ta cực kỳ sợ hãi, thậm chí còn hoảng loạn la to trong gara.
“Anh Việt, anh thả em ra được không, anh Việt, em là Mộc Mộc đây mà, hu hu hu, anh không cần em sao.”
Tiếng khóc cực kỳ thê thảm, chỉ là tiếng khóc này cũng không khiến người ta có nửa phần thương hại, ngược lại có chút chán ghét.
“Được rồi, đừng kêu nữa, người như cô mã cũng muốn giả mạo Hạ tiểu thư, cô cũng không nhìn lại một chút xem bộ dạng mình như thế nào.”
Lúc trước Mục Thiến Thiến ở căn cứ thành phố B có cái đức hạnh gì, người người dị năng có chút địa vị đều có thể biết, rốt cuộc cô ta ngày nào cũng kè kè đi theo tên vô tích sự Triệu Khải Siêu kia, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Trước mắt, người phụ nữ khiến người ta ghê tởm như vậy lại dám giả mạo Hạ tiểu thư, tưởng bọn họ ngốc chắc?
Mục Thiến Thiến vẫn tiếp tục gào khóc, nhưng xung quanh lại chẳng ai thèm đáp lại cô ta, đến tận khi Sở Việt dẫn theo Đường Khanh đi tới nơi này.
“Thả cô ta ra.” Sở Việt lạnh nhạt mở miệng.
“Dạ.”
Người trông coi mở cửa xong liền rời đi, mà khi Mục Thiến Thiến lần nữa thấy được ánh mặt trời, liền lập tức lao vội về phía Sở Việt, “Anh Việt, em biết anh sẽ không bỏ mặc em.” Nhưng cô ta còn chưa đụng tới đối phương, đã bị hắn đá văng sang một phía.
Đau đớn dữ dội khiến cô ta có chút thất thần, dừng một chút, mới đột nhiên che lại bụng mình, khó tin mà nhìn về phía hắn, lẩm bẩm: “Anh Việt……”
Sắc mặt Sở Việt lạnh băng, không có bất luận tình cảm gì mà nói: “Nói, cô tới đây làm gì, là ai bảo cô tới.”
Với thân thủ của cô ta, không có khả năng tránh được nhiều zombie như vậy, tất nhiên phải được ai che chở, chẳng qua người nào che chở cô ta cũng không khó đoán, toàn bộ căn cứ thành phố B, ngoại trừ Triệu gia, chỉ sợ không ai muốn biết tung tích của hắn.
“Anh Việt, anh đang nói gì, em nghe không hiểu.” Mục Thiến Thiến bày vẻ mặt tội nghiệp, chỉ là khi ánh mắt cô ta nhìn đến Đường Khanh, tức khắc trong mắt toát ra sát ý nồng đậm, “Anh Việt, anh bị người phụ nữ này lừa rồi, cô ta không phải Hạ Mộc! Cô ta không phải Hạ Mộc!”
Đối mặt với sự điên cuồng của cô ta, Sở Việt lạnh lùng mở miệng, “Tôi biết cô ấy không phải Hạ Mộc. Tôi hiện tại chỉ muốn biết cô tới đây làm gì.”
Nghe vậy, Mục Thiến Thiến choáng váng cả người, cô ta ngã ngồi trên đất, khó mà tin được, “Không, không thể nào, anh Việt sẽ không đối xử với mình như vậy, anh ấy sẽ không đối xử với mình như vậy……” Nói đoạn, cô ta đột nhiên như phát điên mà lao về phía hắn, “Anh là ai, anh không phải Sở Việt!”
Hành động của cô ta lại đón phải một cú đá, lần nữa ngã văng ra đất, lúc này, Sở Việt cũng không dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy, mà đóng băng cả người cô ta từ bàn chân lên cổ, “Tôi hỏi lại một lần nữa, mục đích cô tới đây là gì.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Mục Thiến Thiến hoàn toàn sợ hãi, đặc biệt là khi cô ta phát hiện mình không thể động đậy cùng cảm giác lạnh thấu xương ập đến, liền không dám tiếp tục giấu giếm bất luận điều gì.
“Đừng giết em, đừng giết em, em nói hết…… Là Triệu gia, anh giết Triệu Khải Siêu, mang người phụ nữ hệ chữa trị kia đi mất, Triệu Kiến Phú điên rồi, ông ta vừa ra lệnh thực hiện nhân bản Hứa Văn Thanh để cứu con trai, vừa muốn tìm anh báo thù. Em tới đây, em tới chỉ vì muốn giữ mạng, ông ta vốn dĩ muốn giết em, là em nói có thể đưa anh trở lại ông ta mới buông tha cho em. Vốn dĩ em nói em mới là Hạ Mộc, ban đầu ông ta còn không tin, cuối cùng tìm bác trai bác gái mới hoàn toàn tin tưởng.”
Mục Thiến Thiến đứt quãng nói hết lời, chỉ là khi cô ta nhìn Sở Việt, trong lòng lại mãnh liệt sợ hãi, bởi vì trong mắt hắn không có nửa điểm ôn nhu, chỉ có vô hạn lạnh lùng tàn khốc.
Cô ta không muốn chết. Cũng chính vì không muốn chết, nên sau khi cô ta trọng sinh trên người Mục Thiến Thiến, chuyện đầu tiên cô ta làm khi tận thế kéo đến chính là bán đứng Hứa Văn Thanh. Hứa Văn Thanh có được hệ chữa trị, dị năng như thế, nhất định có thể khiến người ta coi trọng, cô ta cũng có thể giữ mạng nhờ đó, về phần Sở Việt, cô ta thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc tìm kiếm hắn, rốt cuộc thì bên ngoài tràn ngập zombie, cô ta căn bản không dám bước ra khỏi căn cứ an toàn.
Sở Việt lạnh nhạt nhìn cô ta, trong mắt không có nửa điểm thương hại. Trở lại một đời, bọn họ vẫn vứt bỏ mình như cũ. Cũng may, hắn còn có cô.
“Tôi sẽ không lấy mạng cô, chẳng qua tiếp theo có thể sống sót được hay không, vậy phải xem chính cô rồi.” Nói xong, hắn dắt tay Đường Khanh đang đứng một bên, rời đi không quay đầu lại.
Mục Thiến Thiến không hiểu ý trong lời hắn, cái gì gọi là có thể sống sót hay không liền phải xem chính mình, cho đến khi cô ta bị người đưa lên một chiếc xe, tống ra khỏi căn cứ. Cô ta biết lái xe, chỉ là khi cô ta nhìn đám zombie che trời lấp đất mà đến, liền hoàn toàn hoảng sợ, cứ thế giẫm hụt chân, cuối cùng cửa kính xe bị đánh nát, mà cô ta cũng bị zombie kéo từ trong xe ra ngoài……
Bên kia, Đường Khanh còn đang lo lắng nam chính lại một lần nữa bị mọi người phản bội không biết có thể tiếp tục hắc hóa hay không, vì thế chỉ đành thật cẩn thận hỏi hệ thống.
“Hệ thống, giá trị hắc hóa của nam chính có tăng cao hay không?”
“Không hề, rất ổn định, thậm chí…… còn giảm xuống 1%.”
Nghe vậy, Đường Khanh cạn lời, mệt cho cô còn lo nam chính sẽ hắc hóa, may là vị nam chính này đã thật sự buông bỏ rồi. Nhưng cô đã vui mừng quá sớm, khi cô cùng Sở Việt trở lại chỗ ở, cứ thế mà không dự đoán được bị hắn “ăn”!
“Mộc Mộc, em đừng rời khỏi anh.” Sở Việt thấp giọng nói như mê sảng, trong giọng nói mang theo một tia thống khổ, còn mang theo sự kiềm nén, sau đó, cô còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị “áp đảo”……